← Quay lại trang sách

Chương 11

Tin cái chết của Claudia Stuyvesant - cô con gái độc nhất của một người nổi tiếng như Claude Stuyvesant, chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp giới truyền thông. Suốt trong hai ngày, tổng đài điện thoại Bệnh viện Thành phố tràn ngập những cuộc gọi của các nhà báo. Theo chỉ thị của giám đốc Cummins, tất cả các cú điện thoại ấy đều được chuyển đến bà Hockaday, phụ trách về quan hệ đối ngoại.

Với tất cả mọi câu hỏi, bà Hockaday đều chỉ đưa ra một lời tuyên bố:

- Thứ bảy trước, cô Claudia Stuyvesant đã được đưa đến khoa Cấp cứu bệnh viện chúng tôi. Các rối loạn biểu hiện không cho phép chúng tôi lập được một chẩn đoán và vì một nguyên nhân đến nay chưa rõ, cô đã mất vào hồi sáng chủ nhật.

Theo đúng như chỉ thị nhận được, bà Hockaday không nhận trả lời bất cứ câu hỏi nào và cũng không cung cấp thông tin gì thêm. Vì vậy mặc sức tưởng tượng mỗi đài địa phương cứ thuật lại câu chuyện theo cách của mình, nói bóng gió đến việc cái chết của Claudia Stuyvesant là do dùng thuốc quá liều, thậm chí có đài còn đi xa hơn là ám chỉ đến một vụ tự vẫn. Nhưng sang ngày thứ ba thì vụ Stuyvesant đã bị chìm ngập trong làn sóng của những sự kiện bẩn thỉu, nhớp nhúa khác, nào bắt cóc tống tiền, nào giết người, bắt bớ, chẳng ngày nào là không thấy nhan nhản trên những kênh truyền hình của New York.

Tuy nhiên, trên Đài truyền hình Ba, người phụ trách chương trình Hank Daniels, vẫn dai dẳng nói về vụ Stuyvesant. Thực vậy, từ nhiều ngày nay, Daniels cùng Ramond Gallante, một trong số những phóng viên điều tra của anh đã thu thập được một loạt những cuộc phỏng vấn liên quan đến vấn đề sức khoẻ của người dân New York.

Được tiếp xúc với một số bệnh nhân bị thất vọng vì chăm sóc y tế, một số gia đình bị mất người thân và một số y tá bất mãn, Gallante đã thúc đẩy họ tố cáo những khuyết điểm, những sai sót, chế độ trả viện phí quá cao và những lãng phí trong một số cơ sở y tế. Nhưng những cuộc trao đổi và những lời tố cáo ấy vẫn chưa cung cấp đủ chất liệu để thu hút cũng như duy trì được sự quan tâm của công chúng trong một tuần.

Hai ngày trước, trong lúc nhấm nháp tách cà phê buổi sáng, Hank Daniels qua truyền hình đã biết được tin về cái chết của cô gái trẻ Claudia Stuyvesant. Đến nơi làm việc, ông cho mời ngay Ramon Gallante tới.

Khi Ramon có mặt, ông đi thẳng luôn vào vấn đề:

- Ray, cậu có nghĩ cậu có thể xin được Claude Stuyvesant một cái hẹn không?

- Ông ta ít khi cho ai gặp lắm, trừ phi là đúng lúc ông ấy đang nghiền ngẫm một cú làm ăn lớn. Khi nào mà ông ấy cần đến chúng ta thì ông ấy chẳng ngại ngùng gì mà không gọi chúng ta đâu.

- Thế có nghĩa là chúng ta có thể thu xếp một cái gì đó để khiến ông ấy phải cần đến chúng ta?

Ramon có vẻ bị cuốn hút vào câu chuyện.

- Anh đã tìm được một cái mẹo nào rồi ư?

- Sáng nay cậu có xem Đài Hai hay Bốn không?

- Tôi chỉ nghe lơ mơ thôi, lúc ấy tôi đang mặc quần áo. Thế thì sao?

- Họ đã đưa hai phóng sự về cái chết của Claudia Stuyvesant. Theo Đài Hai, thì đó là một cái chết trong “những điều kiện đáng ngờ” - hiểu ngầm là giống như một vụ tự vẫn. Còn trên Đài Bốn, thì đó là một “cái chết đột ngột, tàn nhẫn, mà nguyên nhân chưa được giải thích và phải đợi đến mổ tử thi làm sáng tỏ”. Đây rõ ràng là ám chỉ đến việc sử dụng thuốc gây nghiện hoặc ma tuý quá liều.

Gallante ngoác miệng cười:

- Mẹ kiếp, Hank, tôi sẽ gọi cho Stuyvesant để ông ấy có cơ hội bác bỏ những lời vu khống bẩn thỉu làm tổn hại đến thanh danh của cô con gái vô tội.

- Bằng cách nuôi dưỡng chương trình, chúng ta lại càng phục vụ một cách có lương tâm hơn cho sự nghiệp báo chí - Daniels cười nói.

- Được, tôi sẽ làm ngay, Gallante hứa.

- Nếu cậu xin được cuộc phỏng vấn, ngay từ bây giờ tôi đã nghĩ ra cách hâm nóng câu chuyện rồi.

- Anh muốn nói sao?

- Để thăm dò dư luận thì không gì tốt bằng một cuộc tranh luận. Khi nào chúng ta có được phát biểu của Stuyvesant trên băng ghi âm, tôi sẽ gọi cho Bệnh viện Thành phố và...

- Anh sẽ đề nghị họ trả lời - Gallant nói nốt - Anh thật là một tay biên tập truyền hình cừ nhất mà tôi được biết!

Ramon Gallant mất hai mươi phút để nói chuyện điện thoại một cách vô vọng qua điện thoại, mới đầu với cô thư ký của Claude Stuyvesant, rồi sau đó với bà trợ lý của ông ta.

Sau cùng, không còn cách nào khác, anh quyết định hạ con chủ bài:

- Bà Parker, lẽ nào bà không nhận thấy là bà đã đặt Đài Ba chúng tôi vào một tình thế khó xử hay sao?

- Ông Stuyvesant đang còn bị sốc mạnh - Bà Parker phân trần - nên lúc này ông ấy không thể đưa ra bất cứ bình luận nào về sự việc khủng khiếp vừa qua.

- Tôi rất hiểu và hoàn toàn thông cảm với nỗi đau ông ấy đang phải chịu đựng. Nhưng thưa bà Parker, xin bà hãy thử đặt mình vào địa vị một nhà báo trung thực. 18 giờ ngày mai, tôi phải tiết lộ là khi tôi hỏi ông Claude Stuyvesant về việc có phải con gái ông đã tự vẫn như Đài Hai ám chỉ không thì ông đã từ chối trả lời tôi. Tôi không muốn nói quá đâu, nhưng quả thực đó là một tình thế rất khó xử...

Đã nhiều lần bị rắc rối vì cái thói tò mò, thóc mách của cánh nhà báo nên bà Florence Parker hiểu ngay ở đây ngầm có một sự đe dọa sẽ phát giác.

- Xin ông đợi cho một lát, ông Gallante, để tôi đi hỏi xem sao.

Một lúc sau, có tiếng Parker gọi lại:

- Ông Gallante, vậy xin hỏi, chính xác thì ông muốn gì?

- Ồ, rất đơn giản thôi. Không phải phiền ông Stuyvesant đi đâu cả. Chúng tôi sẽ lại đấy với một kíp truyền hình nho nhỏ và chỉ xin ông ấy dành cho mười lăm phút trong quỹ thời gian quý báu của ông ấy. Ông ấy sẽ thuật lại sự việc và chúng tôi sẽ để nguyên xi thế không kiểm duyệt. Bù lại vì lý do thời gian, chúng tôi cũng sẽ không phát hết nội dung cuộc phỏng vấn ấy.

- Không quá mười lăm phút? - Florence Parker hỏi lại, có ý nhấn mạnh.

- Vâng, tôi xin hứa.

- Bao giờ?

- Tuỳ bà quyết định. Thế nào chúng tôi cũng xin theo.

- Vậy 3 giờ chiều nay. Ông thấy được chứ?

- Vâng, xin bà tinở tôi.

Gallante đặt máy, khoái chí không sao tả nổi.

16 giờ 15 hôm ấy, Ramon Gallante và kíp truyền hình về đến xưởng phim của Đài Ba. Họ vừa từ chỗ Claude Stuyvesant trở về.

- Thế nào, Ray? - Daniels sốt ruột hỏi.

- Anh muốn một cuộc tranh luận phải không Hank? Thế thì “quý ngài” đã được phục vụ mà một món còn nóng sốt hẳn hoi! Nóng sốt đến nỗi trên đường về tôi đã ghé qua Bệnh viện Thành phố để quay mấy cảnh bên ngòai. Khi nào dựng phim xong, chúng ta sẽ có cả một loạt phóng sự rất thú vị.

- Mình đã có thể gọi cho bệnh viện để báo cho họ quyền trả lời của họ chưa?

- Gọi đi, gọi cho họ ngay đi. Còn tôi, tôi sẽ lập tức dựng phim.

Trong cơn phấn khích, Hank Daniels hiểu rằng về tất cả các điểm, cuộc phỏng vấn đã xác nhận trực cảm ban đầu của anh. Rất hài lòng, anh nhấc máy.

- Maggie này, cho tôi biết giám đốc Bệnh viện Thành phố là ai?

- Bác sỹ Cummins.

- Cô hãy gọi ngay cho ông ấy giúp tôi.

- Thưa bác sỹ Cummins - Hank nói - tuy về nguyên tắc thái độ của chúng tôi bao giờ cũng hoàn toàn vô tư, nhưng Đài Ba chúng tôi cũng thấy cần phải báo trước cho ông là 18 giờ chiều mai, chúng tôi sẽ bắt đầu chiếu một loạt phóng sự có nhan đề “Đây là vấn đề của các bạn: Tại các bệnhviện ở New York, cơ may sống các bạn là những gì?" Loạt phóng sự sẽ được bắt đầu bằng cuộc phỏng vấn ông Claude Stuyvesant về cái chết tại bệnh viện của con gái ông ta. Ông Stuyvesant có đưa ra vài lời buộc tội khá lạ lùng đối với bệnh viện của ông.

- Những lời buộc tội? - Cummins lo lắng nhắc lại - Ông ta nói sao?

- Ông ta nói khá nhiều chuyện, thưa bác sỹ. Nhưng chúng tôi không thể phát hết. Tôi khuyên ông nên xem buổi phát chiều mai, và như thế ông có thể chuẩn bị để phản bác.

- Ông muốn nói phản bác gì?

- Tôi sẽ mời ông trả lời ông ta cũng vào giờ ấy ngày mai. Tôi có thể trông đợi vào sự hợp tác của ông không?

- Tôi... tôi sẽ gọi lại cho ông sau - Cummins vội đáp.

Liền sau đó, Cummins gọi ngay cho thẩm phánTrumbull.

Sáng hôm sau, Kate Forrester lại đến phòng làm việc của bác sỹ Troy. Cô vẫn thấy ông như hôm qua, ngập đầu vào cái mớ biểu đồ, mái tóc rối bù lên. Bằng đầu móng tay, ông gãi đầu một cách lơ đãng.

Không ngẩng mặt lên nhìn cô, ông chỉ nói gọn một tiếng:

- Chào Forrester.

- Chào bác sĩ.

Nhận thấy giọng nói buồn bã của cô, bấy giờ ông mới ngước mắt nhìn qua cặp mục kỉnh.

- Thế nào? Mất ngủ hả, cô gái?

- Không ạ, không mất ngủ nhiều lắm.

- Không nhiều lắm, trong trường hợp này mà lại bảo không nhiều lắm - Nhìn cô một cách chăm chú, ông nói tiếp - Thôi đừng giấu tôi nữa, cô gái nhỏ của tôi. Cô luôn trăn trở và tự hỏi: Sáng nay, cuộc họp rồi sẽ quyết định số phận của mình sao đây? Thực lòng, tôi không chê trách gì họ...

Kate ngắt lời ông:

- Một cuộc họp? Vào sáng nay?

Troy tỏ ra ngạc nhiên:

- Ồ! Tôi tưởng cô đã biết rồi.

- Có vẻ như họ giấu tôi điều gì đó... Vấn đề gì hả ông?

- Sáng nay bệnh viện đã có tin đồn, vì thế tôi tưởng cô đã biết - Bác sỹ Troy nói, rõ ràng ông lấy làm phiền muộn vì đã trót đề cập đến chuyện này.

- Tôi xin ông, bác sỹ, ông đừng đắn đo gì nữa!

- Số là... sáng nay, mấy vị chức sắc trong bệnh viện ta có một cuộc họp, nghe đâu khá quan trọng.

- Chắc để thảo luận trường hợp của tôi - Ông bác sỹ già buồn bã nhún vai khi nghe cô nói - Thế mà thậm chí họ cũng không cho phép tôi tự bảo vệ nữa!

- Nếu tôi nghe không lầm, thì không phải để kết tội hay bào chữa cho cô đâu. Mà hình như bệnh viện ta sắp “có chuyện” với truyền hình.

- Truyền hình? Thế thì liên can gì đến tôi? - Kate ngạc nhiên nói - Tôi phải lên gặp ban giám đốc ngay để hỏi cho ra nhẽ!-Nói rồi cô xăm xăm ra cửa.

Bác sỹ Cummins cho triệu tập gấp các trưởng phòng, trưởng khoa. Hiểu rằng cuộc họp sẽ phải đưa ra những quyết định khó khăn và có tính chất nghiêm trọng, ông cũng mời cả cố vấn luật Lionel Trumbull.

- Thưa các quý bà quý ông, một sự việc mà cho đến bây giờ mới chỉ là một sự cố đáng tiếc, thì nay nó đã có nguy cơ có thể biến thành một vụ tai tiếng chung của bệnh viện chúng ta.

- Một vụ tai tiếng chung! - Một trưởng phòng kêu lên - Chúng ta lại phải cần đến cái đó nữa sao!

- Chiều nay Đài Ba sẽ phát loạt phóng sự lấy tên là“Đây là vấn đề của các bạn: Tại các bệnh viện ở New York, cơ may sống của các bạn là những gì?”

Bằng một giọng gay gắt, trưởng khoa Nhi Eleanor Knolte nói:

- Đó là cái mà họ gọi là “phóng sự - chân lý”. Khi nào thì có một phóng sự - chân lý về giới báo chí? Cái đó sẽ làm họ thay đổi! Nếu tôi hiểu đúng thì có lẽ họ đã đánh hơi được về vụ Stuyvesant, có phải thế không?

- Còn tồi tệ hơn - Cummins nói.

- Trong việc này thì có gì là tồi tệ? - Knolte hỏi.

- Đây là lý do mà tại sao sáng nay tôi triệu tập gấp các vị, hôm qua, người sản xuất chương trình vừa nói trên đã gọi điện cho tôi. Ông ta cho biết Ramon Gallante đã ghi lại được cuộc phỏng vấn Claude Stuyvesant và Gallante có ý định sẽ phát nó vào tối nay.

- Thế thì phải ngăn cái tay ấy lại! - Knolte bất bình nói.

- Rủi thay, đã quá muộn. Những lời tuyên bố của Stuyvesant sẽ được đưa vào mục tin tức buổi 18 giờ của Đài Ba. Người ta chỉ báo cho tôi để hỏi chúng ta có muốn trả lời những lời buộc tội của Stuyvesant không? Và đó là vấn đề mà bây giờ chúng ta phải thảo luận. Bệnh viện Thành phố có phải bước lên võ đài không, và nếu có, thì lập trường của chúng ta sẽ như thế nào?

Mọi người nhao nhao có ý kiến, người thì nói phải đấu tranh, người lại bảo không nên. Mãi đến khi Cummins lấy lại được trật tự thì bấy giờ những người thận trọng nhất mới có dịp đưa ra những ý kiến cân nhắc của mình.

Bác sỹ Solomon Freund là một nhà thần kinh học nổi tiếng. Trước ông phụ trách trưởng khoa, nay ông là một giáo sư ưu tú. Thấy ý kiến mọi người đã vãn, bằng một giọng nhẹ nhàng và thong thả, ông bắt đầu lên tiếng:

- Thưa các quý vị, tôi có thể lưu ý các vị đến một điểm có thể nói là mấu chốt không? Để đưa ra một quyết định đúng đắn, tôi nghĩ trước hết chúng ta cần phải nắm được nguyên nhân cái chết không may của cô gái. Thế nhưng theo tôi biết thì hình như đến bây giờ, những báo cáo khám nghiệm tử thi vẫn chưa đến tay chúng ta. Liệu tôi nói thế có nhầm không?

- Không - Vài người nói.

- Vậy thì trong trường hợp này - Freund nói tiếp - chừng nào mà chúng ta còn chưa biết rõ thì tốt nhất là chúng ta hãy giữ im lặng.

Harold Wildman, trưởng khoa mới của khoa Phẫu thuật lồng ngực lập tức xen ngang:

- Ông muốn nói chúng ta cứ để mặc cho lũ nhà báo ấy bôi nhọ bệnh viện mà không đập lại chúng sao? Cứ để mặc cho cái ông Stuyvesant cậy của cậy thế ấy tha hồ tung ra những lời vu cáo quái gở mà chúng ta không phản bác lại sao?

- Không. Tôi muốn nói là cho đến khi nào chưa biết rõ sự việc, thì tốt hơn hết là chúng ta tránh không đưa ra những lời tuyên bố mà sau này nó có thể lại trái ngược với sự thật. Bây giờ mà cứ nói không có căn cứ, thì chúng ta có vẻ như những tên tội phạm đang cố che giấu tội ác của mình. Chúng ta không phạm một tội ác nào, vậy thì chúng ta không có gì phải giấu giếm. Hãy tin tôi, chúng ta không nên trả lời gì vội.

- Bình thường thì tôi tán thành ý kiến của ông, Solomon - Cummins nói - Nhưng lần này thì những phản ứng của công luận sẽ không để chúng ta đứng ngoài cuộc. Để nhận được tiền tài trợ của nhà nước, chúng ta cần phải có bệnh nhân ở các giường. Thế nhưng vụ tai tiếng tệ hại này sẽ có nguy cơ làm cho họ xa lánh bệnh viện ta. Cho nên chính vì lý do đó mà chúng ta bắt buộc phải trả lời những lời cáo buộc ấy.

- Vâng, nhưng nếu vậy thì trả lời sao?

Lionel Trumbull nhận thấy đã đến lúc ông có thể đưa ra ý kiến:

-Thưa các quý bà quý ông, qua nhiều năm làm việc của tôi, tôi đã nhiều lần nhận thấy là cứ cố bác bỏ những lời buộc tội có tính chất như trong sự việc này, người ta sẽ gây ra nhiều cái hại hơn là làm điều lợi. Những câu trả lời thiếu cân nhắc sẽ càng chuốc thêm trách nhiệm và làm người ta phải trả giá đắt hơn. Cho nên tốt hơn là chúng ta nên tránh đương đầu một cách trực tiếp với một con người quyền thế như Stuyvesant. Vậy tôi xin nêu ý kiến thế này: chúng ta sẽ theo dõi cuộc phỏng vấn. Sau đó, nếu chúng ta quyết định trả lời, bác sỹ Cummins hoặc bà Hockaday, trợ lý đối ngoạicủa giám đốc, sẽ lên trước camera. Một cách chững chạc đường hoàng, họ sẽ nói cho công chúng biết hàng năm đã có bao nhiêu người được khoa Cấp cứu tiếp nhận và đã có bao nhiêu người khỏi bệnh hoặc ít ra cũng đỡ được vài phần để trở về nhà. Chúng ta sẽ chứng minh được rằng bất cứ người nào bước qua ngưỡng cửa bệnh viện chúng ta, họ cũng đều được chữa trị cẩn thận và có hiệu quả. Và chúng ta nói những điều này với những lời lẽ ngắn gọn, chính xác và chân thực.

Mọi người tỏ vẻ có ấn tượng tốt với lời phát biểu của luật sư Trumbull.

- Tôi tán thành và ghi nhận ý kiến vừa rồi - Cummins nói - Vậy là chúng ta quyết định, nếu trả lời những lời cáo buộc của Stuyvesant, chúng ta sẽ trả lời nó một cách chững chạc và căn cứ vào những sự việc rõ ràng, chính xác. Ngược lại, chúng ta cũng sẽ tránh mọi đối đầu trực tiếp với Stuyvesant. Tôi sẽ yêu cầu bác sỹ Troy chuẩn bị một số thống kê.

- Vậy tôi có thể hiểu là các ông sẽ không làm gì hết để bảo vệ cho bác sỹ Forrester? - Solomon Freund hỏi.

- Vào lúc này thì chúng ta gắng không để xảy ra một vụ kiện về tội lơ là thiếu trách nhiệm - Trumbull đáp.

- Làm thế có phải là chúng ta có vẻ bỏ rơi cô ấy không?

- Bệnh viện Thành phố bao giờ cũng bảo vệ nhân viên của mình! - Cummins bác lại - Và lần này chúng ta sẽ vẫn làm vậy!

- Chứng minh rõ ràng nhất cho thiện chí của chúng ta đối với cô ấy - Trumbull xen vào nói - đó là cô ấy đã gặp một luật sư của tôi. Anh ta đang chuẩn bị để bào chữa cho cô ấy.

Freund có vẻ thấy nhẹ nhõm:

- Nếu vậy thì tôi không có gì để phản đối quyết định vừa rồi của cuộc họp của chúng ta.

- Tốt! - Cummins tuyên bố - Tôi sẽ thông báo lại cho bác sỹ Troy về điều đó, và tôi tin là tối nay các vị sẽ chú ý theo dõi chương trình của Đài Ba.

Khi Kate có mặt ở chỗ thư ký của bác sỹ Cummins thì cuộc họp đã kết thúc. Sau khi hỏi xin gặp giám đốc, cô được đưa ngay vào phòng làm việc của Cummins.

- Tôi đoán cô lại muốn xin được phân công về chỗ làm việc cũ - Cummins hỏi cô bằng một giọng vồn vã – Tôi cứ nghĩ là cô ưng làm việc cùng bác sỹ Troy. Cách tiếp cận của ông ta đối với y học có nhiều cái thú vị đấy chứ.

- Thưa bác sỹ Cummins - Kate hỏi thẳng luôn – Cuộc họp vừa rồi có liên quan gì đến tôi không?

- Một cách nào đó thì có.

- Vậy thì tôi muốn được biết cuộc họp đã quyết định thế nào? Hình như tôi cũng có quyền được biết chứ phải không ông?

- Chả là thế này, 18 giờ tối nay, Đài Ba sẽ phát một cuộc phỏng vấn Stuyvesant. Hiển nhiên là nói về cái chết của con gái ông ta.

- Stuyvesant định đưa việc đó ra trước công luận?

- Với một người quyền thế như Stuyvesant chắc cô cũng không trông chờ ông ta sẽ chịu dừng lại ở đây, tôi nghĩ vậy có đúng không? Tôi hãy còn nhớ có lần Stuyvesant muốn người ta phải giảm thuế cho một cơ sở của ông ta. Thành phố đã từ chối. Ông ta liền lên ti vi và buộc tội ông thị trưởng là vì việc đó mà đã làm mất công ăn việc làm của hàng trăm con người. Cuối cùng thị trưởng phải chịu thua ông ta đấy. Ai chứ Stuyvesant thì ông ta là bậc thầy về cái trò sử dụng các phương tiện thông tin đại chúng khi nào thấy nó được việc cho ông ta.

- Ông nghĩ rằng Stuyvesant sẽ cáo buộc tôi?

- Chúng tôi cũng chưa biết ông ta sẽ nói gì. Có lẽ đến buổi 18 giờ, chúng ta sẽ biết rõ hơn.

Ruột gan như thắt lại, Kate khẽ gật đầu.

- Có phải vì Stuyvesant mà ông chuyển tôi đến chỗ bác sỹ Troy?

- Cô hãy xem đó chỉ là một biện pháp đề phòng mà luật sư Trumbull khuyên chúng ta. Và cũng mong cô hãy thận trọng, kín đáo. Điều đó sẽ có lợi khi mà rồi đây báo chí sẽ chỉ nói về vụ kiện.

- Mọi người đều có vẻ tin chắc sẽ có vụ kiện. Nhưng nếu Stuyvesant quả thật giàu có như người ta nói, thì tại sao ông ta còn áp dụng một biện pháp đau lòng mà nó chỉ đem lại cho ông ta tiền bạc?

- Stuyvesant là một con người hiếu thắng. Theo như người ta đồn đại thì tiền ông ta trả cho luật sư và một số người khác còn tốn kém hơn nhiều so với những đền bù mà ông ta nhận được. Tuy nhiên ông ta cứ đi kiện, kiện để mà thấy rằng mình luôn luôn là kẻ mạnh, kẻ thắng. Vì vậy chúng ta cần phải nghe theo ý kiến của các cố vấn luật của chúng ta. Theo như tôi biết, thì cô đã gặp một người trong số đó?

- Vâng. Một luật sư trẻ tên là Van Cleve.

- Cảm tưởng của cô đối với anh ấy ra sao?

- Một người thông minh và nghiêm túc. Anh ta có vẻ rất có trách nhiệm với công việc.

- Càng hay! Cô cần biết là bệnh viện sẵn sàng dành cho cô mọi sự bảo vệ cần thiết.

- Tôi hy vọng sẽ không phải cần đến nó.

- Chúng ta sẽ biết điều đó tối nay. Trong khi chờ đợi, cô hãy quay về chỗ bác Troy. Ông ta đang rất cần sự giúp đỡ của cô để tập hợp những thống kê mà ta cần đến, nếu như chúng ta quyết định trả lời Stuyvesant.