← Quay lại trang sách

Chương 12

Vừa bồn chồn vừa sốt ruột, Kate Forrester chờ đợi buổi phát hình tối trong căn hộ ở chung với Rosalind Chung. Sau đoạn giới thiệu bản tin truyền hình, nữ phát thanh viên trịnh trọng thông báo: “Các bạn hãy chia sẻ kinh nghiệm đau lòng của một người cha vừa mới đối mặt với công tác chăm sóc y tế của New York. Ramon Gallante sẽ đưa ra một loạt phóng sự mới về các bệnh viện và các bác sĩ của chúng ta. Ông Gallante sẽ nói với các bạn, trong các bệnh viện lớn nhất đồng thời cũng được coi là tốt nhất của thành phố, các bạn sẽ có cơ may được hưởng những chăm sóc gì.”

Nhưng sau đó Kate còn phải sốt ruột nghe phần tin tức, xen vào hai đoạn ngừng mỗi lần ba phút để quảng cáo, mỗi đoạn tám tiết mục, rồi mục dự báo thời tiết trong đó người giới thiệu tự cho phép mình đưa ra mấy lời khôi hài nhạt nhẽo, rồi cuối cùng là mấy lời bình luận còn tồi tệ hơn nữa của một phóng viên thể thao.

Đối với Kate, tất cả mấy cái chuyện đó hình như chỉ muốn xúm lại để tra tấn cô.

- Thôi, kết thúc đi! - Cô bật hét lên với cái ti vi.

Cuối cùng nữ phát thanh viên thông báo:

- Và bây giờ là chương trình “Đây là vấn đề của các bạn” với phóng viên Ramon Gallante, người sẽ trò chuyện với các bạn về kinh nghiệm đáng buồn của một người cha. Xin mời ông Ramond!

Nữ phát thanh viên biến mất, nhường chỗ cho Ramond Gallante đứng trước Bệnh viện Thành phố, tay cầm chiếc micrô. Một số khách qua lại ngạc nhiên đứng lại nhìn anh ta.

- Tôi đang đứng trước một bệnh viện mà phần lớn người dân NewYork đều biết... đó là Bệnh viện Thành phố. Nó được coi như một trong những bệnh viện tuyệt vời nhất của chúng ta. Bệnh viện có những trang thiết bị tốt nhất, đồngthời cũng hiện đại và đắt tiền nhất. Đội ngũ bác sỹ, y tá, công nhân viên, như người ta nói, đều được tuyển chọn trong số những người lành nghề nhất mà không nơi đâu có thể sánh kịp. Thế nhưng nó có tốt như người ta tưởng không? Nó có đủ để dù thế nào chăng nữa, các bạn vẫn có thể yên tâm để giao phó tính mạng của các bạn, hay con cái của các bạn cho nó không?

Trong gian phòng vắng lặng, Kate Forrester cảm thấy như có một ngọn lửa giận dữ bùng lên trong con người cô.

Cùng lúc ấy, trong phòng làm việc của bác sỹ Cummins, các thành viên của Hội đồng quản trị cũng lặng lẽ theo dõi buổi phát hình với một sự phẫn nộ cố kìm nén.

Tại một trong những phòng chiếu video của Văn phòng Trumbull, Drummond & Baines, Lionel Trumbull và Scott Van Cleve cũng dán mắt lên chiếc ti vi. Lionel vừa chăm chú xem vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Van Cleve để theo dõi những phản ứng của người đồng nghiệp trẻ. Khuôn mặt gầy gò của Van Cleve lộ ra một vẻ căm tức mỗi lúc một tăng lên trong khi trên màn hình, Ramon Gallante mặc sức tuôn ra những lời lẽ đầy bóng gió.

Quang cảnh Bệnh viện Thành phố biến mất nhường chỗ cho ngôi nhà tháp đồ sộ của Stuyvesant ở phố Wall, với hình ảnh của Gallante đứng đằng trước được camêra đưa lên cận cảnh.

- Chúng ta đang đứng trước ngôi nhà tháp oai nghiêm của Stuyvesant. Có lẽ ít người trong các bạn đã có dịp bước vào ngôi đền của sự giàu sang và quyền lực này. Thế nhưng đó là điều mà bây giờ tôi sẽ làm đây, để gặp chủ nhân của một nơi mà tên tuổi ông ta được trang trí trên cái công trình ghép toàn bằng kính và sắt thép này.

Hình ảnh chạy nhoang nhoáng rồi người ta thấy Claude Stuyvesant xuất hiện, ngồi sau chiếc bàn giấy đồ sộ. Trên bàn, đập ngay vào mắt mọi người là tấm ảnh của con gái ông ta. Stuyvesant, người cao lớn, chiếc cằm vuông lộ rõ vẻ cương nghị. Khuôn mặt gồ ghề với những nếp nhăn sâu và nước da rám nắng chứng tỏ ông ta là một đệ tử trung thành của các cuộc đua thuyền buồm, môn giải trí mà ông ta hằng ưa thích. Sau lưng ông trải rộng ra quang cảnh của bến cảng New York, tựa như người ta quan sát nó từ trên một chiếc trực thăng. Trong khung cảnh lộng lẫy ấy, Claude Stuyvesant như toát ra một sức mạnh và một quyền lực ghê gớm.

- Thưa ông Stuyvesant - Gallante nói - Theo tôi nghĩ thì cô Claudia con ông không phải đúng là loại người bệnh để đưa vào cấp cứu tại một bệnh viện công của New York, tôi nghĩ thế có đúng không?

- Có lẽ phần đông mọi người đều nghĩ rằng khi một người nhà Stuyvesant bị ốm thì lập tức là phải có hàng chục bác sỹ vào loại phải trả thù lao tốn kém nhất đổ xô đến giường bệnh. Do một sự tình cờ, tối hôm ấy, bác sỹ riêng của gia đình tôi lại không có mặt trong thành phố vì phải dự một cuộc họp nào đó. Nhưng điều đó cũng không giải thích được những gì đã xảy ra với đứa con độc nhất của tôi - Lúc này giọng Stuyvesant như cố kìm lại cơn xúc động - Anh đưa đến cho họ một đứa con gái mới mười chín tuổi đầu, thế mà... thế mà chỉ trong một đêm, không, chỉ vài giờ thôi, họ đã giết mất con anh. Đó là một tội ác giết người. Phải, tôi nói toạc ra, đó là một tội giết người!

- Dù sao ông cũng không muốn nói rằng các bác sỹ ở bệnh viện đã cố tình sát hại con gái ông, thưa ông Stuyvesant?

- Một cách cố tình? Không, nhưng tôi coi họ là những người phải chịu trách nhiệm. Họ đã trao con gái tôi cho một nữ bác sỹ... một Forrester nào đấy. Và tên cô ta... - Stuyvesant làm bộ ngẫm nghĩ - À, phải! Katherine Forrester. Nếu thỉnh thoảng tôi có quên tên cô ta, thì đó là tôi muốn hoàn toàn gạt bỏ cái tên ấy ra khỏi tâm trí tôi.

Nói đến đây, một nỗi căm thù khôn tả đối với cái kẻ“sát nhân” vụt hiện lên dữ dội trên khuôn mặt gồ nghề và hàm răng nghiến lại của Claude Stuyvesant.

Một mình trong căn phòng, Kate Forrester nhảy dựng lên khi nghe con người ấy buộc tội cô bằng những lời lẽ nặng nề và phỉ báng. Vừa giận vừa muốn trào nước mắt, cô ngoảnh về phía chiếc điện thoại và liếc nhìn mẩu giấy có số máy Van Cleve ghi cho cô. Cô định nhấc máy thì vừa lúc cái giọng căm giận của Claude Stuyvesant lại vang lên:

- Nếu con gái tôi mà chỉ được Bệnh viện Thành phố chữa chạy cho như thế thì người ta sẽ tự hỏi: Những người dân khác ở cái thành phố này sẽ còn hy vọng được ở họ cái gì?

- Thưa ông Stuyvesant, nguyên nhân cái chết của con gái ông đã được xác định rõ chưa? - Gallante lại hỏi.

- Chưa. Còn phải đợi người ta mổ xét nghiệm - Stuyvesant đáp - Ông không hình dung được nỗi đau và sự căm giận của một người cha khi hình dung cái cảnh thi thể của đứa con yêu vô tội của mình bị bác sỹ pháp y mổ xẻ ra nhiều mảnh. Nó đã chết khốn khổ như thế còn chưa đủ hay sao? Ôi, giá mà con gái tôi được chữa trị một cách thỏa đáng thì có phải tôi đã tránh được cái thảm cảnh này không?

Tỏ vẻ quan tâm tới tính khách quan của một người có đạo đức nghề nghiệp, Gallante nhẹ nhàng phản bác:

- Liệu có công bằng không, thưa ông Stuyvesant, khi đưa ra những lời buộc tội như thế trong khi sự thật còn chưa được làm rõ?

- Công bằng? - Stuyvesant nhắc lại - Sao không công bằng trong khi trong trường hợp cụ thể này, các sự việc đã tự nó làm sáng tỏ rành rành. Một đứa con gái mười chín tuổi, chỉ đau làng nhàng trong bụng được đưa vào một bệnh viện của thành phố. Vài giờ sau nó đã chết. Sáng nay, các luật sư của tôi nhắc tôi nhớ lại một lời phán quyết bằng tiếng Latinh của luật, resipsa loquitur, có nghĩa là: các sự việc đã tự nó nói rõ, cho nên người ta không cần phải mất công đi tìm các chứng cớ khác. Họ nghĩ rằng lời phán quyết này có thể hoàn toàn áp dụng vào trường hợp của con gái tôi, đó là tội lơ là thiếu trách nhiệm.

- Nếu tôi hiểu đúng thì thưa ông, ông định đưa đơn kiện bệnh viện về tội danh đó?

- Đó làcách duy nhất. Cần phải truy tố họ! Buộc họ phải trả giá về tội lơ là vô trách nhiệm và thói ngạo mạn của họ. Nhất là cái cô bác sỹ ấy, vừa lơ là vừa rất ngạo mạn.

- Tôi cho rằng ông cũng có ý định truy tố người nữ bác sỹ ấy trước tòa?

- Đúng thế, cần phải đưa cô ta ra trước tòa, ông hãy tin là thế!

- Tôi có thể hỏi, ông có dự kiến sẽ có điều gì không hay xảy ra không?

- Một vụ kiện về tội lơ là thiếu trách nhiệm có thể kéo dài nhiều năm. Nhưng tôi thì muốn nó phải có kết quả ngay lập tức!

- Có kết quả ngay lập tức?

- Nghĩa là tôi muốn cái cô bác sỹ vô trách nhiệm ấy phải lập tức bị đình chỉ hành nghề ngay. Cả trong thành phốnày, bang này, và khắp mọi nơi.

- Rồi đây ông sẽ sử dụng biện pháp nào?

- Đó là vấn đề đầu tiên mà tôi hỏi các luật sư của tôi. Làm thế nào để xoá tên trong danh sách hành nghềmột bácsỹ vừa thiếu năng lực lại vừa nguy hiểm? Muốnvậy phảiđưa vụ việc ra trước hội đồng nghiệp đoàn bác sỹ.Khi hội đồng ấy đã tìm hiểu hồ sơ thì tôi có thể đảm bảo với ông là họ sẽ vĩnh viễn cấm người nữ bác sỹ ấy được hành nghề y.

- Thưa ông Stuyvesant, trong trường hợp nếu những lời buộc tội của ông tỏ ra thiếu căn cứ, ông có sợ sẽ phải chịu những hậu quả trước pháp luật không?

- Ông muốn nói họ sẽ kiện lại tôi?

- Vâng, kiện lại ông về việc đã làm tổn hại tới thanh danh của một bác sỹ. Người ta biết rằng ông rất giàu, thưa ông Stuyvesant, và việc đó sẽ có thể làm ông phải tốn nhiều nhiều triệu đô la!

Stuyvesant nhăn mặt một cách khinh bỉ:

- Cô ấy mà dám kiện tôi! Cô ấy cứ việc làm đi! Các luật sư của tôi sẽ thắng cô ta một cách dễ dàng. Tôi sẽ dạy cho cô ta, khi đối xử với con tôi một cách vô trách nhiệm như thế, với vợ tôi một cách ngạo mạn như thế, thì cô ta sẽ đáng phải bị đối xử như thế nào!

- Cảm ơn ông Stuyvesant.

Gallante chắc mẩm sau buổi phát hình này, các đài cạnh tranh khác sẽ chỉ còn có nước là phải xào xáo lại các lời tuyên bố ầm ĩ mà anh ta đã nhanh chân chớp được của Stuyvesant.

Ngay sau khi buổi phát hình kết thúc, Kate liền bấm máy gọi cho Van Cleve.

- A lô! Ai gọi tôi đấy?

- Bác sỹ Forrester, “tên sát thủ” các bệnh nhân.

- Ồ! Cô vừa xem xong ti vi?

- Vâng, chúng ta sẽ đập lại thế nào?

- Tuyệt đối không làm một cái gì hết.

- Sao, anh muốn nói rằng ta cứ để mặc Stuyvesant dìm tôi vào bùn đen mà chúng ta chẳng nói năng gì ư?

- Vào lúc này thì phải thế đấy.

- Nếu tôi không lập tức bác bỏ những lời vu cáo ấy thì có khác nào tôi công nhận có tội! Tôi sẽ gọi ngay bây giờ cho Đài Ba để giải thích cho họ rõ những gì đã xảy ra trong cái đêm ấy...

- Bác sỹ Forrester! - Van Cleve ngắt lời cô - Bây giờ cô hãy nghe tôi. Và nghe thật kỹ. Cô không nên làm việc đó.

- Dù sao tôi cũng không thể dung thứ được cho những lời dối trá bỉ ổi ấy.

- Vào lúc này, đó là một điều khổ tâm mà cô phải chịu đựng

- Thế mà tôi cứ tưởng rằng nhiệm vụ của anh là phải bảo vệ tôi.

- Đúng vậy. Và chính vì là luật sư của cô nên tôi có trách nhiệm phải ngăn cô không được sa vào một cuộc tranh cãi với một người hùng mạnh như Claude Stuyvesant.

- Dù sao... Không được bác bỏ những lời vu cáo bẩn thỉu...

- Bác sỹ... Hãy nghe tôi, tôi xin cô. Không có gì cô nóilúc này lại có thể thuyết phục nổi công chúng. Họchống lại tất cả các bác sỹ. Học phí cho y tế quá cao. Nhưng chăm sóc lại vượt quá khả năng của những người cần đếnnó nhất. Lúc này, không khí chung đối với giới bác sỹ là rất tiêu cực. Vậy thì cô hãy nghe lời khuyên của tôi: nếu như Gallante tìm đến cô thì như người ta nói, là cô cứ xin “miễn bình luận”.

- Nhưng công chúng có quyền biết sự thật! Và tôi muốn tiết lộ cho họ biết.

- Cô chính là người cuối cùng trên thế giới này để có thể giao cho việc ấy.

- Thế nhưng tôi lại là người duy nhất biết được những gì đã xảy ra. Dù sao tôi cũng chính là người bác sỹ bị buộc tội.

- Ấy chính vì cô bị liên luỵ quá sâu nên cô lại càng không nên can thiệp. Đối với các phóng viên của đài truyền hình, cuộc tranh luận này chỉ là một dịp để họ vớ bở. Gallante chọc ngoáy cái đám bùn ấy lên là vì anh ta muốn kiếm lời về nghề nghiệp. Anh ta hoàn toàn có thể khích cô để cô nói lên những lời không hay để rồi những lời nói đó lại làm hại cho việc bào chữa sau này của cô. Tồi tệ hơn nữa là nếu trong đó lại rủi có những lời có thể coi là đả kích hay vu khống thì Stuyvesant lại càng có thêm cớ để kiện cô. Đối với ông ấy thì đó chỉ là một trò tiêu khiển thú vị, còn cô thì cô sẽ mang nợ suốt đời.

Trong cơn xúc động, Kate đã không lường hết những hậu quả tai hại đó.

- Khi người ta muốn tự mình làm công lý thì người ta lại càng có nguy cơ mắc phải những sai lầm về pháp lý - Scott Van Cleve nhấn mạnh.

- Nhưng nếu những lời buộc tội...

- Chúng ta sẽ phản bác những lời cáo buộc ấy ở nơi nào có tư cách xét xử: trước một tòa án nếu cô bị kiện, và bây giờ có khả năng nhất là trước một hội đồng nghiệp đoàn. Còn trong lúc này, chúng ta hãy chờ kết quả mổ khám nghiệm…

- Đồng ý - Kate bằng lòng một cách miễn cưỡng – Tôi sẽ nghe theo lời khuyên của anh.

Kate vừa đặt máy thì có tiếng chuông reo.

- A lô!

- Kate... Katie...

- Walter! - Cô sửng sốt kêu lên - Hãy nghe tôi, Walter, tôi đã nói với anh là giữa chúng ta tất cả đã kết thúc. Lúc này tôi đang có những vấn đề khác cần phải giải quyết. Những vấn đề rất quan trọng.

- Kate, chính vì thế mà anh phải gọi cho em.

- Anh đã xem truyền hình rồi ư?

- Cả nửa thành phố này đã làm thế. Hãy nghe anh, Kate,anh sẽ đến ngay lập tức. Em đang cần được giúp đỡ và anh sẽ giúp đỡ em. Trước hết chúng ta cùng đến gặp Tom Bradly, luật sư của anh. Đừng lo gì cả, anh sẽ trả chi phí. Chúng ta sẽ bắt cái tên Stuyvesant đểu cáng đó phải rút lại từng lời một những lời vu khống hắn đã phun ra đối với em.

- Walter... Walter... - Mãi không ngắt lời được anh ta. Kate cuối cùng phải hét lên - Đủ rồi, anh Walter! Anh hãy thôi ngay đi cho!

- Kate, chúng ta sẽ không để hắn ta...

- Walter, từ nhiều tuần nay, tôi đã bao nhiêu lần mất công để giải thích với anh rằng giữa anh và tôi, tất cả đã kết thúc. Chúng ta sống những cuộc sống khác nhau. Nguyện vọng, ham muốn của chúng ta khác nhau. Chúng ta không thể cùng nhau xây đắp bất cứ cái gì khi đã bất đồng như vậy. Anh đã thành đạt trong sự nghiệp của anh một cách tuyệt vời. Anh đã kiếm được rất nhiều tiền của. Nhưng không phải tất cả những cái đó là đã đủ cho tôi.

- Phải rồi - Walter công nhận với một sự mỉa mai cay đắng - Em, em phục vụ cho nhân loại. Cao thượng lắm, nhưng như em thấy đấy, cái đó sẽ dẫn em tới đâu. Một sai lầm, phải, chỉ một sai lầm thôi, thế là em đã bị công kích trên ti vi, rồi mai đây sẽ bị kiện vì tội lơ là thiếu trách nhiệm. Thậm chí em sẽ có nguy cơ bị gạch tên ra khỏi nghiệp đoàn. Cái mà em cần, đó là một người đàn ông, một người chồng, người có thể che chở cho em khỏi chính những thôi thúc của tấm lòng vị tha của bản thân em. Như thế, nếu em có mắc một lỗi lầm nào đó, thì không phải vì vậy mà tất cả thế giới của em bị sụp đổ. Dù sao em cũng chỉ là một con người...

- Anh nói thế là có ngụ ý gì?

- Em nói sao?

- Cái câu: “Dù sao em cũng chỉ là một con người” ấy?

Nhận thấy mình đã lỡ lời, Walter muốn làm giảm nhẹ đi câu nói mà lúc này anh hiểu đó là một lời kết tội:

- À, anh muốn nói là chúng ta dù sao cũng chẳng có ai là hoàn hảo hết, cả những người này, cả những người khác.

- Tôi không nói “những người này” hay “những người khác” - Kate giận dữ vặn lại - Tôi hiểu anh muốn ám chỉ là Stuyvesant đã giao con gái ông ấy cho tôi, và vì “tôi cũng chỉ là một con người”, nên cô gái ấy đã chết do một sai lầm tôi mắc phải.

- Không, anh không bao giờ có ý nói...

- Trước tiên là Claudia Stuyvesant không được khoẻ. Nếu không khoẻ thì bà mẹ cô ấy đã chẳng phải đưa cô đến cấp cứu trong đêm trong một tình trạng mà đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa hiểu nổi. Cô ấy đã được săn sóc một cách thích hợp, dựa theo những thông tin mà tôi nắm được. Cô ấy không bị sao nhãng, cũng không bị săn sóc tồi, và nhất là không bị ai giết! Vì vậy nên không có gì mà phải có chuyện “trả thù” ở đây!

- Đó đúng là điều mà anh đang muốn nói với em! Anh muốn giúp em, anh có thể thuê cho em một luật sư giỏi.

- Walter, tôi đánh giá cao lời đề nghị của anh. Anhmuốn làm lại những gì đã gắn bó chúng ta và đó là cách duy nhất để anh đạt tới điều đó. Nhưng tôi buộc lòng phải từ chối.

- Có lẽ em có lý - Walter công nhận - anh muốn hàn gắn lại với em. Tuy nhiên... vẫn còn có một vấn đề khác

- Vấn đề gì?

- Anh cảm thấy anh có lỗi.

- Có lỗi?

- Anh... anh hy vọng là anh không có lỗi gì trong chuyện đã xảy ra.

- Anh? Anh nói sao tôi không hiểu?

- Tối thứ bảy, anh đã gọi đến cho em ở khoa Cấp cứu, hẳn em còn nhớ chứ?

- Tất nhiên tôi nhớ. Nhưng thế thì sao?

- Em đang chạy tất bật hết từ người bệnh này đến người bệnh khác, thế mà anh, anh lại cố nài người ta gọi em. Em còn nhớ, lúc ấy em đã nói: “Tôi chỉ mong là trụ đến được 6 giờ sáng mai mà không bị gục thôi.”

- Phải rồi, lúc ấy tôi rất mệt. Ở khoa Cấp cứu, bác sỹ nội trú, rồi bác sỹ trực, ai cũng đều cảm thấy mệt. Chúng tôi phải qua một đêm dài hôm trước, rồi liền đó là cả một ngày đêm hôm sau. Anh bảo sao mà lại không kiệt sức?

- Đúng thế. Em phải săn sóc những người đang đau đớn vì bệnh tật, thậm chí có người có thể chết. Thế mà anh, anh lại cư xử như một cậu bé được nuông chiều, lúc nào cũng muốn người khác phải quan tâm tới mình. Vì thế nên khi nghe Stuyvesant buộc tội em, anh cảm thấy như mình cũng có lỗi.

- Cũng có lỗi? Anh nói “cũng” là thế nào?

- Anh muốn nói rằng... dù trách nhiệm của em ra sao...

Nhận thấy một lần nữa mình lại nói hố, Walter đột nhiên im lặng.

- Walter, nếu anh cảm thấy mình “cũng” có lỗi, thì có nghĩa anh nghĩ tôi có tội.

- Không, hiển nhiên không phải thế!

- Anh nói là tôi đã quá mệt mỏi, quá kiệt sức để có thể đủ tỉnh táo săn sóc tốt cho bệnh nhân. Theo con mắt anh thì tôi đã làm việc một cách qua quýt, và tôi... đã giết cô gái ấy.

- Anh không bao giờ nói...

- Vậy tại sao anh lại muốn chia sẻ trách nhiệm với tôi, thuê luật sư cho tôi? Nếu anh, anh cũng đã nghĩ tôi có tội đến mức ấy thì chắc cả cái thành phố này, ai cũng sẽ phải coi tôi là một kẻ sát nhân!

Kate nghe thấy tiếng khoá cửa mở lách cách rồi tiếng Rosalind vọng đến:

- Kate, cậu có đấy không?

- Có, mình đây! - Trả lời bạn xong Kate lại quay vào máy - Walter, anh hãy nghe tôi. Cảm ơn anh về những gì anh đề nghị vừa rồi. Và ngay cả khi anh làm thế cũng chỉ vì muốn làm nhẹ bớt gánh nặng lương tâm của chính anh, thì câu trả lời của tôi vẫn là: không. Một điều nữa mà tôi xin anh... là anh đừng gọi cho tôi nữa. Giữa chúng ta, ý kiến của tôi sẽ chẳng bao giờ thay đổi.

Rosie đã mắc áo khoác ở lối ngòai và bước vào phòng.

- Cái tay Walter của cậu đúng là “chì” thật!

- “Hắn” đề nghị muốn giúp mình - Kate nói.

- Có thể rồi cậu sẽ phải cần đến nó - Thấy bạn nhìn mình một cách dò hỏi, Rosie nói tiếp - Khi mình xem ti vi phát xong chuyện ấy, mình nhảy ngay lên taxi để trở về nhà. Mình tự nhủ chắc sau những lời vu cáo bẩn thỉu vừa rồi của Stuyvesant, cậu rất cần phải có một ai đó để tâm sự. Hãy tin mình đi, Katie. Mình rất hiểu những gì cậu cảm thấy lúc này bởi vì chính xác đó cũng là những cái mà chính mình đã cảm thấy trước đây. Đó còn chưa nói là khi ấy mình chẳng bị ai buộc tội hết.

Cô ôm lấy Kate.

- Thôi đừng buồn nữa, Katie thân yêu, cậu có bạn bè, rất nhiều bạn nữa là khác. Tất cả bọn mình đều cảm thấy thật khủng khiếp, cứ như thể Stuyvesant đã buộc tội tất cả chúng ta. Hắn ta muốn gây chuyện ư? Rồi hắn sẽ có chuyện! Các bạn đồng nghiệp đang định mở một cuộc quyên góp để lấy tiền thuê cho cậu một luật sư.

- Thôi khỏi cần, mình đã có luật sư rồi.

- Không, mình muốn nói là một luật sư chỉ thuê riêng cho cậu, để chuyên bào chữa cho cậu. Bọn mình đã tính tất cả rồi. Bert Hofman cho rằng, theo luật anh ta biết, thì cậu có quyền kiện lại Stuyvesant về tội vu khống.

- Đúng vậy, đó là một khả năng. Nhưng chính như Stuyvesant đã nói, thì phải mất nhiều năm nữa sự việc mới được đưa ra trước tòa. Thế thì mình sẽ ra sao trong quãng thời gian đã mất. Không, phải làm một cái gì đó, và làm ngay tức khắc. Và chính mình sẽ làm cái gì đó. Không ai có thể thay mình để giành lấy chiến thắng.

- Chính xác thì cậu đang nghĩ cái gì thế, Kate?

- Mình sẽ nói cho mọi người biết những gì thực tế đã xảy ra, Kate khẳng định bằng giọng cương quyết.

- Cậu sẽ nói với ai? Và làm như thế nào?

- Lên truyền hình. Để nói cho cả thành phố nghe thì chẳng có gì tốt hơn cách đó.

- Muốn làm thế, mình nghĩ trước hết cậu phải nói với luật sư của cậu đã.

- Mình có nói.

- Thế ông ta bảo sao?

- Ông ta đã dứt khoát cấm mình làm việc đó.

- Vậy thì cậu phải nghe ông ta.

Kate nhếch mép cười cay đắng.

- Ông ta muốn mình phải kiên nhẫn, tất nhiên rồi, bởi ông ta có mất gì đâu! Tiếng tăm, sự nghiệp, rồi cả cuộc sống nữa, ông ta chẳng mất gì hết. Chỉ khổ mình là người duy nhất phải chịu trận! Và nếu ngay cả Walter cũng nghĩ mình mắc lỗi nghề nghiệp, thì những lời buộc tội của Stuyvesant chắc hẳn đã phải lây nhiễm đến nhiều những cái đầu khác rồi. Cần phải khôi phục lại tính chân thực của những sự việc, đó là điều chỉ duy nhất có mình làm được.

Vẻ kiên quyết, Kate lật danh bạ điện thoại.

- Katie - Rosie can bạn - cậu sẽ làm cho việc có nguy cơ nghiêm trọng thêm đấy.

Nhưng Kate đã bấm số máy.

- Đài Ba xin nghe - Cô trực tổng đài trả lời.

- Xin vui lòng cho tôi gặp ông Ramon Gallante.

- Dạ, không thể gặp ông Gallante ở điện thoại.

- Nếu vậy xin cho tôi gặp ông phụ trách bản tin lúc 18 giờ.

Một lúc sau, một giọng cáu kỉnh vang lên ở đầu dây:

- Tôi, Daniels đây. Bà là ai và bà muốn gì?

- Tôi là Katherine Forrester.

- Vâng? Thế thì sao?

Kate chờ đợi ông ta nhận được ra ngay tên tuổi của mình.

- Tôi là bác sỹ Katherine Forrester.

- Vâng, bác sỹ! Nếu cô muốn khiếu nại về chuyện Stuyvesant thì cô nên biết rằng chúng tôi không tạo ra thông tin mà chúng tôi chỉ truyền thông tin. Stuyvesant liên quan trực tiếp đến một đề tài mà lúc này Gallante đang thực hiện. Cuộc phỏng vấn của ông ấy nằm trong khuôn khổ của một loạt phóng sự và chúng tôi đã bắt đầu phát. Chấm hết! Bây giờ tôi đang bận xem lại một bản ghi âm, vậy nếu cô vui lòng thứ lỗi...

- Ông muốn nói ông không thể cho tôi cơ hội để trình bày quan điểm của người thầy thuốc trong sự việc ấy hay sao?

Lập tức giọng Daniels dịu ngay lại.

- Bác sỹ sẽ giải thích việc đó trước camêra? - Daniels nói với một giọng đầy vẻ quan tâm.

- Vâng!

- Xin cô cho ghi lại số máy, tôi sẽ bảo Gallante gọi lại cho cô ngay.

Chỉ ba phút sau, chuông điện thoại đã vang lên trong phòng Kate.

- Bác sỹ Forrester? Tôi, Gallante đây. Vậy là bác sỹ muốn bác bỏ những lời cáo buộc của ông Stuyvesant đối với bệnh viện, và đặc biệt với bác sỹ, có phải thế không?

- Vâng, đúng thế.

Bằng một cái nháy mắt, Gallante ra hiệu cho Daniels lúc này đang chăm chú theo dõi câu chuyện là Kate đã đồng ý.

- Cần phải quay cảnh cô ta trước bệnh viện - Daniels thầm thì nói - Có tý màu sắc địa phương sẽ gây ấn tượng hơn.

- Bác sỹ, để cho công bằng, chúng tôi muốn giới thiệu bác sỹ trước công chúng như chúng tôi đã làm với ông Stuyvesant, nghĩa là ở nơi làm việc của bác sỹ. Và thậm chí nếu được, thì ở khoa Cấp cứu là hay nhất.

- Sau cuộc phỏng vấn ông Stuyvesant vừa rồi, tôi chắc bệnh viện sẽ từ chối.

Gallante lắc đầu với Daniels.

- Nếu vậy thì trước bệnh viện - Daniels thì thào nói.

- Tại sao lại không là trước bệnh viện? – Gallante nói vào máy với Kate - Tôi sẽ đến với một xe của đài và êkíp của tôi. Chúng tôi sẽ quay cuộc phỏng vấn trực tiếp.

- Dấn mạnh lên! - Daniels đứng cạnh khẽthúc.

- Bác sỹ nghĩ thế nào nếu chúng ta tiến hành ngay việc này chiều mai?

- Lúc nào đối với tôi không quan trọng, miễn là tôi có điều kiện để đáp trả những lời công kích hoàn toàn xằng bậy và xấu xa của ông Stuyvesant.

- Rất tốt. Để công bằng và vô tư, bác sỹ sẽ có thời lượng để nói cũng y như ông ta. Mời bác sỹ có mặt trước bệnh viện lúc 17 giờ 45 ngày mai. Chúng tôi cũng cần có thời gian để hiệu chỉnh vài câu hỏi trước khi bắt đầu quay.

- Tôi sẽ có mặt - Kate khẳng định.

Gallante vừa đặt máy, Daniels đã vỗ tay ầm ĩ.

- Thế còn hay hơn là bệnh viện đứng ra trả lời. Về mặt con người mà nói thì điều đó sẽ khiến mọi người chú ý hơn.

Cũng cùng lúc ấy, khi Kate buông máy, Rosalind kêu lên:

- Lạy Chúa, mình hy vọng là cậu không phạm phải một sai lầm lớn, Katie!

- Cần phải có một ai đó để ngăn không cho nọc độc lan ra.

Kate lại lật danh bạ điện thoại. Vài giây sau cô gọi cho bác sỹ pháp y.

Mặc dù đã muộn, nhưng vì số vụ giết người, tự sát và tai nạn đủ loại ở New York vẫn không ngừng tăng nên vào giờ này, bác sỹ pháp y và các phụ mổ của ông vẫn phải làm việc, và họ đã bước vào ca mổ thứ hai mươi tư.

Một bác sỹ phụ mổ của ông nhấc máy. Nghe tiếngngười trả lời, Kate hiểu ngay là anh ta đã mệt nhòai.

- Bác sỹ Kenedy? Kate Forrester ở Bệnh viện Thành phố đây.

- Tôi biết, tôi biết. Chị gọi chúng tôi về ca mổ của Claudia Stuyvesant chứ gì? Chị hãy nghe tôi đây. Suốt mấy ngày nay, ông cảnh sát trưởng không ngừng quấy rầy chúng tôi về tám vụ giết người. Con gái của Stuyvesant chỉ đứng hàng thứ mười trong danh sách. Bác sỹ Schwartzman sẽ gặp chị ngay khi nào có thể được.

- Nhưng việc này vô cùng quan trọng! - Kate nài nỉ.

- Trời ơi, sao tôi lại không biết! Ông Stuyvesant đã giục chúng tôi quá trời, nếu không muốn nói là còn dọa nạt kia đấy.

- Ông Stuyvesant có gây sức ép gì đối với bác sỹ pháp y không, anh Kenedy?

- Forrester, khi một ngày mà có tới ba cú phôn của ông thị trưởng gọi đến thì chẳng khó khăn gì tôi đã đoán ra ngay là đằng sau vụ này ắt hẳn phải có một sự khuấy đảo. Tuy nhiên, tôi vẫn trả lời bà thư ký của ông ta đúng như những gì vừa nói với chị. Bác sỹ Schwartzman sẽ tiến hành mổ sớm nhất cho cô con gái Stuyvesant khi nào có thể được, chị cứ yên tâm đi.

Nhìn bạn từ từ đặt máy, Rosalind lo lắng:

- Thế nào, Kate? Có gì không ổn phải không?

- Cậu đã bao giờ có cái cảm giác của một người quyết định tự nhảy vào khỏang không chưa?