← Quay lại trang sách

Chương 13

Hôm sau, quyết định của Kate được Đài Ba triệt để khai thác. Nhiều lần trong ngày, họ loan báo sẽ có một vị khách mời bất ngờ trong chương trình của Ramon Gallante. Càng về chiều, các thông báo lại càng thêm hấp dẫn. Đến 17 giờ, họ thông báo mời khán giả chú ý đón xem cuộc phỏng vấn trực tiếp một bác sỹ bị Stuyvesant buộc tội là đã giết con gái ông ta.

Tin loang như một vệt thuốc súng trong khắp Bệnh viện Thành phố. Trước 18 giờ thì nó đến tai giám đốc Cummins. Lập tức ông bảo cô thư ký gọi bác sỹ Kate Forrester ngay cho ông. Nhưng lúc đó Kate đã rời bệnh viện và ông đành phải ngồi đợi xem cuộc phỏng vấn trên ti vi.

Trong các phòng khoa của bệnh viện, trừ những người đang bận, còn những người khác đều đổ xô ra các cửa sổ để ngó xem tổ quay phim của Ramon Gallante ở bên kia đường chuẩn bị cho buổi phát.

Ramon Gallante đưa ra mấy hướng dẫn cuối cùng:

- Chúng ta bắt đầu bằng một toàn cảnh bệnh viện, rồi camera số một hướng về phía tôi. Sau đó máy số hai quay tôi lên cận cảnh. Tôi nói lời mở đầu buổi phát và anh lùi lại một chút để đưa được cô bác sỹ lên hình. Rồi anh cứ giữ nguyên thế cho đến khi nào tôi ra hiệu cho anh khớp nốt hình của tôi vào - Giữa lúc Gallante quay lại thì anh đụng phải Kate đang đi tới - Mẹ kiếp!-Gallante hét mấy tay quayphim - hãy dãn dãn ra! Thưa cô, cô hiểu cho là chúng tôi đang làm một buổi phát hình. Vậy mong cô hãy vui lòng đi ra chỗ khác.

- Ông Gallante?

- Nếu cô muốn xin chữ ký thì hãy để lúc thư thư đã.

- Tôi là bác sỹ Forrester.

- Cô? Cô là Forrester, cô bác sỹ “kinh khủng” ấy? Trời,thế mà tôi cứ tưởng chỉ những cuốn phim loại B mới cónhững nữ bác sỹ tóc vàng xinh đẹp đến thế. Rất vui mừngđược làm quen với cô - Anh ta nhìn cô từ đầu đến chân vớimột nụ cười lạ lùng - Nếu cô muốn, hãy ngó qua những câuhỏi mà tôi sẽ đặt ra, như thế cô sẽ có thể chuẩn bị sẵn chonhững câu trả lời.

- Rất tốt.

- Cô biết cuộc phỏng vấn này là nằm trong loạt phóngsự: “Đây làvấn đề của các bạn: Tại các bệnh viện ở New York, các bạn sẽ có những cơ may gì để sống?”

- Vâng, tôi đã được trả giá đắt để biết! - Kate cụt ngủnđáp.

- Ông Stuyvesant đã lên án việc cứu chữa cho con ông trong Bệnh viện Thành phố mà theo ông thì vì nó mà con ông đã chết. Đó là điều thứ nhất tôi sẽ nói và cô được tự do trả lời theo những gì cô muốn. Sau đó tôi sẽ hỏi cô vài câu về những chăm sóc của khoa Cấp cứu ở bệnh viện ta cũng như ở một số bệnh viện khác trong thành phố. Về vấn đề này cũng thế, cô có thể trả lời hoàn toàn theo suy nghĩ củacô. Bởi đây là một cuộc phỏng vấn không theo một sự chỉ đạo nào hết. Tuy nhiên chỉ xin khuyên cô một câu: tránh những đoạn ngừng vì thời lượng buổi phát đã được tính trước.

- Tôi cũng không có ý định im tiếng lấy một phút!

- Rất tốt. Cô hãy sẵn sàng. Khi nào ở xe ra hiệu là chúng ta bắt đầu.

Gallante theo dõi phần đầu bản tin qua một chiếc ti vi nhỏ đặt phía sau xe, rồi anh đến chỗ Kate và kéo cô tới trước bệnh viện. Micro trong tay, anh đợi đến giờ phút tung ra tiết mục của mình.

Khi người quay phim ra hiệu, anh bắt đầu nói:

- Tôi, Ramon Gallante đây. Đằng sau tôi, các bạn trông thấy Bệnh viện Thành phố, bởi chúng tôi đang tiếp tục loạt phóng sự: Đây là vấn đề của các bạn. Sức khoẻ của các bạn có được coi trọng đầy đủ ở bệnh viện không? Đó là câu hỏi mà tối nay, cùng với tôi, bác sỹ Forrester sẽ gắng thử trả lời - Bằng tay phải, Gallante kéo Kate lại gần - Những ai tối qua đã xem chương trình của chúng tôi, chắc đã biết bác sỹ Forrester là người phụ nữ trẻ mà ông Claude Stuyvesant coi là phải chịu trách nhiệm về cái chết của cô con gái mười chín tuổi của ông tại khoa Cấp cứu của bệnh viện này. Tối nay bác sỹ Forrester có mặt ở đây chính là để trực tiếp trả lời về những lời buộc tội ấy của ông Stuyvesant. Xin mời bác sỹ.

- Những lời buộc tội của ông Stuyvesant là hoàn toàn thiếu căn cứ. Tất cả những gì cần phải làm cho con gái ông ấy đều đã được làm, theo đúng cách chữa trị nghiêm ngặt nhất.

- Thế nhưng cô ấy lại chết, phải không bác sỹ?

- Vâng, nhưng vì sao thì người ta còn chưa rõ.

- Cô gái ấy đã ở trong bệnh viện hiện đại này chín tiếng. Đã được hưởng những trang thiết bị mới nhất, những kỹ thuật y học tiên tiến nhất, tuy nhiên cô ấy đã chết, thế mà người ta vẫn chưa rõ nguyên nhân tại sao cô ấy chết?

Gallante đã đưa ra những lời bóng gió hơn là đặt ra một câu hỏi.

- Claudia Stuyvesant không thể hiện những triệu chứng đủ để cho một bác sỹ có thể đưa ra một chẩn đoán quyết định - Kate giải thích.

- Không phải bác sỹ định nói với tôi là ở cả cái bệnhviện rộng lớn này, lại không có một bác sỹ nào có thể tiếnhành một cuộc chẩn đoán? - Gallante nhấn mạnh.

- Chính tôi là bác sỹ trực và tôi đã không thể chẩn đoán được. Và tôi ngờ rằng cũng không ai có thể làm được tốt hơn cũng trong những điều kiện như thế.

- Bác sỹ có gọi một đồng nghiệp nào giàu kinh nghiệm để hỏi ý kiến không? - Gallante hỏi riết.

- Có. Tôi đã gọi một bác sỹ khác. Một bác sỹ phẫu thuật.

- Và tên ông ta?

- Bác sỹ Briscoe. Eric Briscoe.

- Thế ông ấy nói sao?-Gallante lại hỏi.

- Giống như tôi, ông ấy cũng không có căn cứ gì hơn để kết luận. Những triệu chứng, cũng như các kết quả xét nghiệm, đều chưa đủ.

- Thế nhưng Cladia Stuyvesant đã ốm đến nỗi chỉ vài giờ sau là cô ấy chết...

Giống như một đấu sỹ đấu bò tót vờn mồi, Gallante rõ ràng là đang chuẩn bị để tung ra ngọn đòn quyết định hạ gục con mồi.

- Bụng Claudia căng cứng lại - Kate giải thích - nhưng điều đó chưa đủ để xác định nguyên nhân của triệu chứng.

- Cô ấy có đau lắm không?

- Có, nhưng không nhiều để từ đó người ta có thể luận ra tình trạng nghiêm trọng của người bệnh.

- Thưa bác sỹ, vậy phải đau thế nào mới coi là “đủ” để chỉ ra rằng một cô gái mới mười chín đang khoẻ mạnh lại sẽ chết ngay trong đêm?- Gallante hỏi - Bác sỹ làm thế nào để xác định được điều đó? Tôi tin rằng tất cả các khán giả của chúng ta đều đang muốn biết, nhất là những người lúc này đang đau đớn và tìm hiểu xem họ có thể nhờ cậy vào sự giúp đỡ của y tế ở đâu?

Hiểu ngay là Gallante đang tìm cách giễu cợt mình, Kate độp ngay lại:

- Ông Gallante, ông đã lựa chọn một nơi không thích hợp để thảo luận về vấn đề đó, cũng như ông không có đủ thời gian để tôi có thể trình bày tất cả những liên can của y học tới vấn đề này.

- Vâng, nếu bác sỹ đã nói thế... À, lúc nãy bác sỹ có nêu ra một ghi nhận khá thú vị. Đó là bác sỹ nói không thể lập được một chẩn đoán về bệnh trạng của Claudia Stuyvesant, thế nhưng bác sỹ đã điều trị cho cô ta theo những kỹ thuật y học tiên tiến nhất...

- Đâu có thế! - Kate kêu lên.

- Có phải bác sỹ đang nói với chúng tôi bác sỹ đã khôngcó một sự chữa trị nào cho Claudia?

- Chúng tôi đã chữa trị cho cô ấy!

- Làm sao bác sỹ có thể chữa trị một bệnh chưa biết rõ nguyên do? Hay là bác sỹ có một môn thuốc thần nào để sử dụng cho những ca bệnh bất thường?

Vừa nói Galllante vừa trưng ra trước camera một nụ cười trịch thượng.

- Cho đến khi nào người ta có thể lập được một chẩn đoán - Kate giải thích - thì trước đó tất cả những gì người ta có thể làm được, là làm giảm sốt và dùng cách tiêm truyền để tránh tình trạng mất nước. Tất nhiên cũng cùng thời gian đó, người ta phải cho làm tất cả những xét nghiệm cần thiết để trợ giúp cho việc chẩn đoán.

- Làm giảm sốt, rồi tiếp nước... - Gallante nhắc lại - Điều đó làm tôi nhớ lại một cách lạ lùng tới cái câu mà một vị bác sỹ già thường bảo tôi: “Anh hãy dùng hai viên Aspirin và sáng mai lại gọi tôi.” Nhưng rủi thay, sáng hôm sau thì Claudia Stuyvesant đã không còn nữa.

- Chúng tôi vẫn thường xuyên theo dõi những triệu chứng trọng yếu - Kate bác lại - Nhưng không một triệu chứng nào...

- Có phải bác sỹ đang nói không có cái gì cho phép để có thể dự đoán trước một cái chết sắp xảy ra khi mà nó đang cận kề?

- Ông cần phải hiểu tình thế...

- Tôi đang cố hiểu, bác sỹ hãy tin tôi, tôi đang cố hiểumà.

- Một bác sỹ phải làm việc trên cơ sở những gì mà người ấy tự mình quan sát và những gì người bệnh nói với ông ta. Đôi khi, người bệnh có thể cung cấp những thông tin sai.

- Bác sỹ muốn nói một người bệnh có thể lừa dối bác sỹ của mình khi mà bác sỹ ấy lại đang ở đấy để giúp đỡ anh ta?

- Rất nhiều đấy, thưa ông Gallante. Người bệnh có thể nói dối về những thói quen tình dục, hay chuyện người ấy dùng ma tuý. Và nếu như vậy thì các triệu chứng bệnh có thể bị che giấu hoặc bị thay đổi hay sai lệch đi.

- Bác sỹ có ám chỉ gì chăng về việc Claudia Stuyvesant có thể dùng ma tuý hoặc đồi bại về tình dục?

- Không nên hiểu sai những lời của tôi, ông Gallante. Đơn giản tôi chỉ nói là có rất nhiều khả năng còn cần phải làm rõ. Tôi hy vọng việc mổ khám nghiệm sẽ làm chúng ta sáng tỏ hơn về vấn đề này.

Biết rằng khá nhiều đài khác rồi sẽ tiếp những lời nói đầy vẻ khiêu khích của mình, Gallante quyết định giáng đòn chí tử, trước khi nhường lời cho họ.

- Chúng ta đã vượt quá thời gian quy định. Xin phép bác sỹ cho tôi được tóm tắt vài lời với khán giả. Tình hình là thế này: Claudia Stuyvesant, một cô gái mới mười chín tuổi, được đưa đến khoa Cấp cứu của bệnh viện và cô ấy đã được giao cho bác sỹ. Bác sỹ đã cứu chữa cho cô ấy trong chín giờ...

- Đồng thời tôi cũng còn phải cứu chữa cho nhiều người bệnh khác - Kate xen vào nói.

- Vâng, đồng ý. Đồng thời với nhiều người bệnh khác. Tuy nhiên thực tế bác sỹ đã “cứu chữa” cho cô ấy trong chín giờ. Bác sỹ đã không thể lập được một chẩn đoán. Bác sỹ chỉ chữa chạy cho người bệnh theo mấy cách thông thường, và việc làm đó tỏ ra hiệu nghiệm chẳng hơn gì cách cho một người bệnh đang thập tử nhất sinh ăn món xúp gà. Bởi vì chỉ vài giờ sau cô gái ấy đã chết.

- Trong những trường hợp ấy, tất cả những gì về mặt y học có thể làm thì đều đã được làm! - Kate bác lại.

- Vậy thì tại sao cô gái ấy lại chết?

- Rủi thay, đó là điều chưa ai biết. Nhưng như tôi đã nói, bác sỹ pháp y sẽ khám phá ra những nguyên nhân của cái chết đó.

- Bác sỹ, chuyện ấy có hay xảy ra với bác sỹ không?

Kate không hiểu Gallante muốn đi đến đâu.

- Chuyện gì?

- Chuyện là phải phụ thuộc vào một bác sỹ pháp y để... lập ra được một chẩn đoán?

Gallante ném một cái nhìn vào camera và không để Kate trả lời, anh ta kết luận:

- Ramon Gallante đây, truyền hình trực tiếp từ Bệnh viện Thành phố. Bây giờ đến lượt các bạn.

- Trời, sao mà tôi bị bối rối thế này! - Cummins hét lên trong máy điện thoại - Không, phải nói bị sỉ nhục mới đúng! Cô ta đã đưa bệnh viện vào tình thếcực kỳ dễ bị đánh gục. Mẹ kiếp! Giá mà tôi có thể ngăn được cô ấy!

Ở đầu dây đằng kia, Lionel Trumbull vừa nghe vừa lắc đầu với Scott Van Cleve tỏ vẻ không tán thành, trong khi chờ đợi cơ hội để ngắt lời ông bạn giữa lúc ông ta đang tuôn ra hàng tràng những lời ta thán.

Lợi dụng lúc ông giám đốc bệnh viện dừng lại để thở, Trumbull xen vào khuyên can:

- Harvey, nào Harvey! Tôi hy vọng anh sẽ không định làm một điều gì thiếu cân nhắc chứ?

- Forrester đã tự làm điều đó rồi. Mẹ kiếp, sao cô ấy lại nói cho cái tên chuyên bới xác thối ấy là con gái Stuyvesant đã chết ở bệnh viện chúng ta? Cứ cho rằng cô ấy muốn nhận chuyện không may ấy về mình, thì cô ấy cũng cần phải hiểu làm thế thì cô ấy đồng thời cũng phơi lưng tất cả chúng ta!

- Harvey, tôi chắc rằng khi có một kẻ nào muốn huỷhoại sự nghiệp của anh thì anh cũng sẽ phải chiến đấu nhưthế thôi.

- Tất nhiên! Nhưng tại sao cô ấy chọn cách đó? Cuộc phỏng vấn vừa rồi có thể coi là một thảm hoạ thực sự đối với bệnh viện chúng ta.

- Không nhất thiết thế đâu, anh Cummins.

- Anh muốn nói sao, Lionel?

- Cô ấy đã nói gìvới công chúng? Rằng một bác sỹ có thể lầm lỡ. Chứ không nói cả bệnh viện anh, các phòng khoa của anh. Chỉ mình cô ấy thôi. Nếu nói một cách không có liêm sỉ thì cuộc phỏng vấn vừa rồi không đến nỗi tệ hại như anh tưởng.

Cummins có vẻ dịu đi.

- Tôi vẫn chờ Troy đưa cho mấy bản thống kê về khoa Cấp cứu. Nếu nó đi theo chiều hướng tôi mong đợi, thì đếnlượt tôi, tôi sẽ có thể đương đầu với truyền hình. Tôi sẽ tiếp cácnhà báo trong văn phòng củatôi như Stuyvesant. Tôi sẽ giới thiệu một cách rất bình tĩnh và có căn cứ về các công tác phục vụ của chúng ta cùng với những kết quả chúng ta thu được.

- Làm như vậy thì khác nào như anh cung cấp thêm “đạn” cho cái tên chuyên bới xác thối xảo trá như anh vừa nói ấy - Trumbull vặn lại - Không, nếu anh muốn đánh Stuyvesant thì anh nên dành những thông tin ấy cho tòa án, nơi chúng cân nặng ký hơn. Dù rằng thành thực mà nói, tôi muốn các luật sư của ông ta sớm gặp những người đại diện bảo hiểm của chúng ta. Tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn khi họ tiến tới được một thỏa thuận, trước khi chúng ta bị truy tố.

- Đúng thế - Cummins công nhận với nỗi uất hận – Họ sẽ giải quyết sự việc một cách hữu nghị, rồi sau đó họ sẽ tăng tiền bồi thường của chúng ta lên một cách chóng mặt.

- Thế cũng còn đỡ tồi tệ đấy. Anh hãy thử nghĩ tới sự thiệt hại bên nguyên phải chịu đựng, Harvey! Một nạn nhân mới mười chín tuổi, nghĩa là bị tước đi mất sáu, bảy chục năm của cuộc đời. Nếu chúng ta phải biện hộ trước tòa thì họ sẽ dễ dàng xơi tái chúng ta! Hãy thương lượng, nếu chúng ta có thể làm được.

- Thế còn Forrester?

- Anh đừng làm gì hết. Ngoại trừ chuyện không cho cô ấy làm việc với bệnh nhân. Nếu chúng ta bị kiện, tôi muốn có thể nói là anh đã miễn nhiệm cô ấy khi anh bắt đầu cảm thấy đã có chút nghi ngờ về khả năng nào đó của cô ta. Tất nhiên, anh làm thế là vì quyền lợi của bệnh viện.

Đợi Cummins bình tâm lại một chút, Trumbull đặt máy trước khi quay sang Van Cleve lúc này vẫn đang theo dõi tất cả câu chuyện nhờ máy được bấm nút tăng âm. Và bấy giờ khi không cần phải giấu giếm nỗi lo ngại thực sự của mình, Trumbull mới nổ ra:

- Thế mà tôi cứ tưởng là anh đã bảo cô ấy phải im miệng!

- Tôi đã bảo, nhưng rõ ràng việc bị buộc tội giết người mà không được bác bỏ lại đã vượt quá sức chịu đựng của cô ta.

- Van Cleve, có lẽ tôi còn bảo thủ, nhưng quả thực tôi vẫn tin rằng trong một thế giới đàn ông, phụ nữ vẫn còn quá thiếu dũng cảm để có thể thành đạt.

Khéo léo một cách ngoại giao, Van Cleve nhẹ nhàng đưa ra nhận xét:

- Thế nhưng tôi đã từng được chứng kiến Mary Lawler trước tòa án. Bà ta dữ dằn như một con hổ, và thông minh biết bao!

- Hừm... Lawler là một ngoại lệ. Chính vì thế tôi mới phân cho bà ấy phụ trách những việc gây tranh chấp. Nhưng còn những phụ nữ khác... - Trumbull lắc đầu buồn bã, có vẻ suy nghĩ rồi sửa lại - Cũng có một, hai người nữa giỏi thật đấy trong văn phòng của chúng ta, song nói chung là...

Trước khi Trumbull kịp trình bày quan điểm trọng nam khinh nữ của ông thì Scott đã ngắt lời:

- Tôi sẽ nói chuyện với bác sỹ Forrester. Ngay lập tức...

Điện thoại vang lên khi Forrester vừa bước vào nhà. Cô vội chạy lại nhấc máy, sẵn sàng đương đầu với bác sỹ Cummins hay bất kỳ ai có thể trách cứ cô về cuộc phỏng vấn vừa qua.

- Bác sỹ - Kate nhận ngay ra giọng Van Cleve - tôi vừa xem cuộc phỏng vấn cô trên truyền hình và...

- Và anh không tán thành tôi phải không?

Scott lựa lời để tránh khỏi va chạm:

- Bác sỹ, tôi có thể hỏi cô, khi một bệnh nhân không nghe lời cô thì cô sẽ làm thế nào?

- Một số bệnh nhân không muốn nằm lại bệnh viện. Chúng tôi sẽ yêu cầu họ cho một giấy miễn trách nhiệm. Đó là cái mà chúng tôi gọi là “phiếu ra viện mặc dù có ý kiến không thuận”.

- Trong giới luật sư, chúng tôi cũng có một thủ tục tương tự. Nhưng khác một điểm là trong trường hợp ấy, luật sư sẽ là người ký giấy.

- Vậy có phải anh muốn nói là anh từ chối không bào chữa cho tôi?

- Tôi muốn nói là nếu cô không nghe theo những lời khuyên của tôi, thì tôi sẽ không có ích gì cho cô hết. Và nếu vậy thì tốt hơn là cô nên nhờ một luật sư mà cô tôn trọng ý kiến của ông ta.

- Quyết định của tôi không liên can gì đến anh. Đơn giản là tôi không thể im miệng được trước những lời buộc tội dối trá của một con người, chỉ vì lý do người ấy có cái tên Claude Stuyvesant. Anh muốn gọi cái đó là kiêu ngạo, là ý thức tôn trọng nhân phẩm và danh dự bản thân hay gì gì đó thì tuỳ ý anh, điều đó đối với tôi không quan trọng.

Quả là vô ích khi phải tranh luận với một cô gái trẻ khi mà cô ấy đang nổi giận và kiên quyết giữ vững nguyên tắc của mình, Scott hoàn toàn hiểu thế.

- Bác sỹ, có những tường hợp nào mà bác sỹ phải yêu cầu bệnh nhân kiêng một vài thứ trong một hay hai ngày không? Hoặc là phải nhịn ăn sáng để thử nước tiểu?

- Tất nhiên có chứ.

- Tôi không muốn nói với cô chuyện gì khác. Tôi chỉ muốn nói với cô là cho đến khi chúng ta biết rõ Stuyvesant định toan tính gì về mặt pháp lý, thì xin cô đừng công khai tuyên bố gì hết. Tôi nhắc lại, không một lời tuyên bố công khai nào hết.

- Vậy là tôi cứ phải nuốt hết những lời dối trá ấy mà không được phản ứng gì?

- Không. Cô có thể ghét hắn, nguyền rủa hắn, viết tên hắn hàng nghìn lần vào giấy rồi đốt đi, hay yểm bùa hắn, hay làm cách nào đó thì tuỳ cô, nhưng công khai tuyên bố thì...

- Thôi, xin anh đừng nói nữa, tôi hiểu “tối hậu thư” của anh rồi. Không được công khai đụng đến “ngài” Stuyvesant nữa, dù chỉ một tiếng.

- Vâng, bác sỹ, cô đã hiểu đúng ý tôi. Và bây giờ, chúng ta hãy cùng nhau đi một đoạn đường, tôi là luật sư và cô là khách hàng của tôi.

Phải một lúc sau, Kate mới buông một tiếng:

- Đồng ý.