← Quay lại trang sách

Chương 14

Hãy còn bị sốc bởi câu chuyện Kate xuất hiện trên ti vi, Cummins lại triệu tập cuộc họp các trưởng phòng, khoa và có mời thêm Lionel Trumbull.

Bác sỹ Harold Wildman, trưởng khoa Phẫu thuật lồng ngực là người lên tiếng đầu tiên:

- Mới đầu, tôi nghĩ chúng ta cần bảo vệ Forrester. Nhưng qua chuyến lên ti vi vừa rồi, cô ta đã gây ra cho người ta cảm tưởng là bệnh viện này chỉ là một mớ tạp nham những bác sỹ bất tài.

- Tôi thì tôi lại thấy trong hoàn cảnh như thế cô ta xử sự rất chững chạc. Chỉ tại cái tên Gallante chó chết ấy hắn đã phun ra những lời bóng gió tởm lợm.

- Nhưng chính cô ta đã tạo ra cho hắn cơ hội - Wildman vặn lại - Cứ cho rằng trong việc này cô ta thực sự có lỗi, thì cô ta cứ để yên cho sóng gió qua đi. Rồi sớm hay muộn, cuối cùng rồi mọi người cũng sẽ phải quên.

- Tôi không nghĩ mọi sự lại đơn giản thế đâu - trưởng khoa Nhi Eleanor Knolte xen vào nói - Lại càng không khi người ta phải đương đầu với Claude Stuyvesant. Dù thế nào trong cái nghề của chúng ta, người ta cũng không thể thêm bạn khi cố biện minh cho những lầm lỗi của mình. Có một quy tắc vàng mà tôi hy vọng một ngày nào đó Forrester sẽ học được, đó là nói về sai lầm của mình càng ít càng tốt. Còn bây giờ, chúng ta chẳng thể làm gì hơn là cố gắng hạn chế những thiệt hại.

Riêng Solomon Freund, vị giáo sư sắp sửa về hưu, lại có ý kiến khác.

- Thưa các vị, từ nãy đến giờ, chúng ta chỉ nói về “cô ta”, và về một “sai lầm” có lẽ “cô ta” đã mắc phải. Thực ra là chúng ta nói về “chúng ta”. Bởi chuyện đó có thể xảy ravới bất kỳ một ai trong chúng ta. Vậy chúng ta phải tiếp tục bảo vệ Forrester, và làm thế cũng có nghĩa là chúng ta bảovệ tất cả các bác sỹ có lương tâm. Chúng ta chỉ là những conngười và vì là con người nên chúng ta cũng khó tránh khỏi những sai lầm. Vậy có thể chỉ vì một sai lầm mà chúng ta đưa một ai đó lên đóng đinh câu rút không?

- Độ lượng chỉ là một thứ xa xỉ mà riêng ông, ông cóthể tự cho phép, ông Solomon ạ - Wlidman bác lại - Nhưng chúng tôi, những người còn lâu mới tới tuổi nghỉ hưu, thìchúng tôi cần phải nghĩ đến tương lai của mình. Đây rõ ràng là một vụ tai tiếng khiến cho phí bảo hiểm của chúng tôităng lên vòn vọt. Và trong khi ông đang phơi mình tắmnắng ở Florida, ung dung hưởng một cuộc sống nhàn tảncủa anh nghỉ hưu, thì chúng tôi, phải, chính chúng tôi lại lànhững người phải ècổ ra để trả nợ đậy cho Forrester. Theotôi, chúng ta cần phải tuyên bố bệnh viện, cũng như nhânviên của mình, không có ai dính dáng gì tới cái chết củaClaudia Stuyvesant. Việc đó xảy ra chỉ do sự thiếu khả năngcủa một bác sỹ - ở đây là Forrester - khi cô ấy phải gánhchịu sức ép hết sức nặng nề của những công việc ở khoaCấp cứu.

Freund ném cho anh bạn đồng nghiệp trẻ một cái nhìn khinh bỉ.

- Tóm lại anh gợi ý chúng ta hãy quẳng Forrester chobầy sói?

- Tôi chỉ gợi ý là chúng ta nên tách riêng từng số phận.

- Trong từ ngữ của tôi thì “tách riêng từng số phận” với“quẳng cho bầy sói” là đồng nghĩa đấy, anh Wildman ạ - Solomon quật lại - Với hệ thống thông tin của chúng ta ngày nay, khi một bác sỹ bị khiển trách hoặc bị xoá tên ở một bang nào đó, thì lập tức ngay tối đó cả nước đã biết tin. Và điều đó cũng có nghĩa là kết tội người ấy suốt đời không còn được làm việc ở bất kỳ một bệnh viện nào có thể coi là đàng hoàng, tử tế. Về phần tôi, tôi không chấp nhận một thái độ như thế đối với bác sỹ Forrester. Có lẽ do tôi đã thuộc về một thế hệ y học khác. Khi tôi còn là bác sỹ nội trú, tôi đã làm việc trong khoa của một bác sỹ phẫu thuật thần kinh, ông tên là Kessler, và ông đã từng cùng nghiên cứu với Cushing ở Boston. Và Kessler thường nói: “Mấy tay nội trú này, mấy cậu bé mới ra lò ấy ở các khoa, chúng là con cái chúng ta. Chúng ta cần phải giúp chúng lớn lên để một ngày nào đó chúng sẽ kế nghiệp chúng ta. Mới đầu, chúng có thể tìm mãi mới thấy ven để tiêm. Nhưng rồi đến một lúc nào đó, chính chúng sẽ tiến đến bàn mổ một cách tự tin. Trong thời gian đó, chúng ta cần phải dung thứ cho chúng những lỗi lầm với một thái độ kiên nhẫn, khoan hòa và thông cảm. Đó là bổn phận thiêng liêng đối với lớp trẻ của bọn già chúng ta.”

- Cushing và ông bác sỹ Kessler ấy của ông không phải là những người trả những phí bảo hiểm với cái giá kinh khủng - Wildman cố cãi.

- Anh không thể nghĩ đến người khác nữa chăng? Tại sao anh không thể tỏ ra trung thành, dù một tý chút, đối với những bạn đồng nghiệp trẻ của anh?

- Đôi khi người ta bắt buộc phải lựa chọn giữa nhiềusự trung thành.Trung thành với Forrester? Hay trung thànhvới bệnh viện? Tôi nghĩ rằng trước hết chúng ta cần phảitrung thành với sự nghiệp chung nghĩa là với cả cái bệnhviện này! Và đó không phải là điều mà một con người giàcỗi với những nguyên tắc lỗi thời của mình lại có thể làmcho tôi thay đổi ý kiến!

Trước khi cuộc thảo luận kịp biến thành một cuộc đốiđầu cá nhân giữa Freund và Wildman, giữa thế hệ già và thếhệ trẻ, Cummins can thiệp:

- Các ông, các ông, chúng ta còn những việc khác cầnphải làm hơn là đi tranh cãi vềmấy cái phí bảo hiểm. Tôixin lưu ýcác vị là nếu chúng ta không có đủ bệnh nhân ởcác giường bệnh thì chỉ còn có nước là chúng ta phải đóngcửa bệnh viện. Cái chuyện tai tiếng đáng nguyền rủa này sẽcó nguy cơ làm người bệnh xa lánh bệnh viện của chúng ta.

Wallce Simons, trưởng khoa Sản và Phụ khoa, gật đầutỏ ý tán thành:

- Bất hạnh thay, tôi e rằng tôi sẽ phải đồng ý với giámđốc. Trong bốn trăm sáu mươi ba bác sỹ, cả nam lẫn nữ,đang làm việc trong bệnh viện, thì chỉ có một người bị buộctội. Tất cả những người còn lại đều là bác sỹ giỏi, cóthể đua tài với bất cứ các đồng nghiệp nào, ởtrong thành phốcũng như trong toàn bang này. Nếu trong hàng ngũ của chúng ta có một “quả thối” lẫn vào thì chúng ta hãy ngắt bỏnó đi và giải thích tại sao. Vậy là bệnh nhân sẽ không phảilo ngại gì khi đến với chúng ta và cái chuyện tồi tệ nàycuối cùng sẽ kết thúc.

Qua nét mặt của mọi người, có thể thấy phần lớn đã đồng tình với quan điểm vừa rồi. Thì giữa lúc ấy, bằng một giọng nhẹ nhàng thẩm phán Trumbull lên tiếng:

- Không hoàn toàn như thế đâu.

- Tại sao không? - Simon hỏi lại.

- Điều gì sẽ xảy ra nếu hội đồng nghiệp đoàn rửa sạch cho Kate Forrester những lời buộc tội ấy? Lúc bấy giờ cô ấy sẽ có thể quay lại kiện chúng ta về tội đã bôi nhọ thanh danh của cô. Tất cả những lời tuyên bố làm tổn hại tới sự nghiệp của một cá nhân, khi tỏ ra vô cớ, đều trở thành nói xấu hoặc vu khống. Và nếu hội đồng nghiệp đoàn xử trắng án cho Forrester thì khi ấy những lời tuyên bố của các vị sẽ mặc nhiên có nghĩa là vô căn cứ. Các vị sẽ lâm vào một vụ kiện có thể làm thiệt hại cho các vị tới nhiều triệu đô la. Bệnh viện sẽ bị truy tố, và riêng từng các vị cũng vậy.

- Thế làm thế nào để chúng tôi rũ khỏi được Forrester mà không bị chuốc lấy nguy cơ ấy? - Wildman lo ngại hỏi.

- Hãy để Claude Stuyvesant tự chuốc lấy cái công việc hèn hạ ấy, tự chuốc lấy nguy cơ bị kết tội nói xấu và vu khống. Còn chúng ta, chúng ta không kết tội ai hết.

- Nhưng chúng ta cũng phải có một quyết định nào đó với cô bác sỹ ấy! - Simons hỏi gặng.

- Nếu hội đồng nghiệp đoàn xử Forrester có tội về thiếu trách nhiệm nghề nghiệp thì các vị sẽ gạt bỏ được cô ấy mà không sợ phải chịu những hậu quả theo luật định - Trumbull đáp.

- Còn trong khi chờ đợi? - Wildman hỏi.

- Tôi nghĩ bác sỹ Cummins đã chọn được một giải pháp tốt: không để Forrester làm việc với người bệnh, điều đó sẽ giảm bớt rủi ro.

- Nói một cách khác - Solomon Freund xen vào nói - là chúng ta cách ly cô ấy về mặt nghề nghiệp trước, rồi sau đó, chúng ta giao nộp cô để người ta đưa ra hành hình trước bàn dân thiên hạ, nhưng không sợ bị rủi ro và bằng một cách rõ ràng, chính xác và được hoàn toàn “vô trùng” về mặt pháp luật. Và như thế chẳng một ai trong chúng ta bị truy tố hết.

Trumbull đỏ bừng mặt vì giận dữ, nhưng Cummins lại là người đối đáp:

- Tại sao ông lại có thể nói là “hành hình trước bàn dân thiên hạ”, nếu như hội đồng nghiệp đoàn tuyên bố cô ta thiếu khả năng? Đó không phải là thứ ngôn từ mà tôi lựa chọn.

- Tất nhiên là không! - Freund đáp lại - Chúng ta không nên dùng những lời lẽ bẩn thỉu mà sau này nó có thể quay lại chống lại chúng ta nếu ta bị truy tố. Thưa các vị, tôi nói là chúng ta đã bỏ rơi một cô bác sỹ trẻ đầy tài năng chỉ với mục đích duy nhất là cứu lấy mạng sống của mình.

Nhiều bộ mặt quay về phía Freund lộ rõ vẻ không tán thành.

Chiều hôm sau, Kate Forrester đến khoa Thần kinh nhi. Mặc dù bản thân đang có “vấn đề”, cô vẫn không quên tạt vào thăm bé Maria Sanchez. Con bé dần dần hồi phục trởlại và bắt đầu tỏ ra lanh lợi. Lần nào vào thăm, Kate cũng mang cho nó ít quà, khi thì một con búp bê vải, khi thì một quyển tranh tô màu. Một hôm Maria nói với cô là nó cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, hôm sau Kate mang vào cho nó một chiếc hộp nhỏ đựng mẫu nước hoa, quà tặng cô nhận được cách đây nhiều tháng trước.

Như thường lệ, thoạt tiên Kate ngó đầu qua khe cửa để xem con bé ngủ hay thức hay đang phải làm thuốc. Hôm nay con bé đang thức, nằm trên giường một mình, nom có vẻ hơi ủ rũ.

- Maria? - Kate khe khẽ gọi.

Lập tức Maria quay ra cửa và ngồi nhổm dậy, đôi mắt đen tròn ánh lên vui sướng. Kate giấu quà sau lưng và nhẹ nhàng bước vào phòng. Vung rộng tay như kiểu người ta cúi chào, Kate chìa cho con bé chiếc hộp bọc giấy sặc sỡ. Con bé vồ lấy, xé vội giấy và nó khám phá ra một quyển sách. Lần này không phải sách tô màu mà một cuốn sách Kate mua để dạy con bé tập đọc.

Maria vòng tay ôm lấy cổ Kate. Giữa lúc hai có cháu đang ôm ghì lấy nhau thì bác sỹ Harve Golding vội vã bước vào phòng, nét mặt lộ rõ vẻ bối rối.

- Kate, tôi muốn nói chuyện với chị.

- Gì thế anh?

Cô nhẹ nhàng gỡ tay Maria rồi theo Harve bước ra cửa. Cô vẫn còn lo cho tình trạng con bé, thần kinh đã suy sụp do trước đây bị hành hạ nhưng chưa được phát hiện hết, nay có thể sẽ tiến triển không tốt.

Harve kéo cô ra hành lang.

- Harve - cô khẽ hỏi-họ tính định làm gì cho Maria?

- Tôi phải đấu tranh để giữ con bé ở lại đây. Ông thẩm phán muốn giao nó cho một bà vú cho đến khi nào bố mẹ nó phải ra trước tòa. Nhưng nó chưa sẵn sàng để làm việc đó.

- Tôi cho rằng một bà vú sẽ đỡ tốn kém hơn là để con bé nằm lại viện. Ngày nay cái gì cũng phải tính bằng đô la. Thật đáng tiếc, ở đây con bé có vẻ hồi lại sức. Cứ mỗi lần tôi gặp nó, tôi lại thấy nó khá hơn.

- Ấy chính vì chị lại thăm nó nên nó mới khá hơn. Với tất cả những phiền muộn chị đang phải gánh chịu, tôi cứ tự hỏi tại sao chị lại còn chuốc lấy gánh nặng này thêm.

- Maria không phải là một gánh nặng, trái lại tôi thấy con bé rất dễ thương. Nó đang cần một ai đó thương yêu nó và có lẽ tôi cũng đang cần đến một ai đó để thương yêu.

- Thế mà lại đúng vào lúc..." Harve ngập ngừng nói.

- Nói đi, Harve, có chuyện gì thế anh?

- Cummins vừa ra một chỉ thị... Chị không được vào các phòng bệnh nữa.

- Nhưng tôi có chăm sóc cho ai đâu? - Kate nói lại - Tôi chỉ đến thăm một con bé tội nghiệp đang sống có một mình. Thế thì việc ấy có gì là xấu?

- Cummins đang rất sợ những lời ngồi lê đôi mách mà sự có mặt của chị có thể gây ra. Tôi rất hiểu và cũng cảm thấy mình rất tồi, nhưng không có sự lựa chọn nào khác.

- Tôi hiểu và nếu anh cho phép, tôi muốn vào tạm biệt con bé.

Với đôi bàn tay nhỏ nhắn, Maria đang vuốt ve quyển sách. Trông thấy Kate, nó cười và mở sách để cô đọc cho nó.

- Maria, đây là một món quà đặc biệt... món quà trước khi cô cháu mình chia tay nhau.

- Chia tay nhau? - Con bé nhắc lại - Cháu phải đi hả cô?

- Không, Maria. Chính cô phải đi.

Maria trào nước mắt.

- Cô phải đi? - Cái giọng nhỏ nhẹ của con bé như vỡ vụn ra.

Không kìm được xúc động trước khuôn mặt mếu máo và cái nhìn cầu khẩn của con bé, Kate quyết định nán lại một lúc.

- Không, không. Cô không đi đâu - Rồi ngồi xuống mép giường, Kate ôm con bé vào lòng và mở cuốn sách ra - Cháu xem này, Maria, đây là chữ A. Nhắc lại sau cô nhé: A.

Con bé ngoan ngoãn làm theo. Khi hai cô cháu đang học đến chữ E thì có ai đó bước vào phòng. Kate ngỏanh lại, đó là Harve Golding. Kate nhổm dậy, sẵn sàng đương đầu với lời trách móc của anh.

- Kate, ít ra thì chị cũng khôn ngoan là nên đóng cửa lại một tý - Harve mỉm cười nói.

Rồi anh quay bước ra ngòai, với tay khép nhẹ cửa lại ở sau lưng.

Kate quay lại với Maria và đọc tiếp:

- E. Chữ này là chữ E.

Trong khi Kate đang động viên bé Maria đọc thêm những chữ mới thì cùng lúc ấy trong phòng Madeleine Corman, nữ thư ký của thị trưởng thành phố, chuông điện thoại ở đường dây dành riêng cho những cuộc gọi mật réo lên một cách dai dẳng. Chắc có việc gì quan trọng bởi số máy này chỉ có một số ít người được biết.

- Đây là văn phòng ông thị trưởng. Tôi, Madeleine Corman, xin nghe đây - Giọng cô ta nhẹ nhàng, lễ phép.

- Xin cô cho tôi gặp ông thị trưởng. Có một việc tôi cần phải nói riêng với ông ấy - Nghe giọng nói, Madeleine đã nhận ra được ngay người gọi.

- Bác sỹ Shwartzman?

- Vâng - Bác sỹ pháp y trả lời.

- Ông cầm máy, tôi chuyển ngay máy cho ông.

Một lúc sau, ông thị trưởng mời mấy người khách đang tiếp dở ra về rồi ông với ngay lấy máy.

- A lô? - Ông hỏi.

- Ông bạn, ông nghe tôi nói nhé, tôi có thể đưa chậm lại báo cáo mổ khám nghiệm cho đến khi chôn cất, nhưng sửa lại kết quả thì tôi thấy khó quá.

- Sợ có... những rắc rối về sau hả?

- Tôi chắc Stuyvesant sẽ không thích cái tôi tìm thấy, nhưng chúng ta không thể ỉm đi được nguyên nhân cái chếtcủa con gái ông ta.

- Cái gì đấy?

- Xuất huyết nặng do chửa ngòai dạ con.

- Ông có lý, Stuyvesant sẽ không thích cái đó dâu.

- Tôi không thể giấu được chuyện này vì nếu vậy sẽ là một tội nặng - Schwartzman lưu ý.

Ông thị trưởng phải mất một lúc lâu để xem xét tình hình ở mọi góc độ.

- Này, khi nào ông phải cho cánh nhà báo biết về những kết luận của ông, thì ông chỉ nói là do xuất huyết nặng thôi.

- Nhưng bọn ấy chỗ nào mà họ chẳng thò mũi vào được, thì lúc ấy ông bảo chúng ta biết ăn nói ra sao?

- Tôi sẽ nói với Stuyvesant chúng ta đã gắng hết cách để giữ kín chuyện. Và tôi hy vọng vì việc đó, ông ta sẽ phải tặng cho đảng ta một món kha khá hơn thường lệ vào tháng sau.

- Được. Đối với cánh đài báo, tôi sẽ chỉ nói là do xuất huyết nặng trong chu kỳ hành kinh thôi - Schwartzman nhượng bộ - À, khi nghĩ về chuyện này, tôi thấy lúc nào trao đổi với Stuyvesant, ông hãy gợi ý ông ấy là nên làm hỏa thiêu cho con gái ông ta.

- Hỏa thiêu? Tại sao?

- Để nếu sau này có chuyện kiện tụng, mà pháp luật yêu cầu, chúng ta sẽ không phải lo về chuyện khai quật tử thi nữa.

- Ông còn thấy gì nữa không?

- Không. Nhưng để chắc chắn, tôi cũng chẳng đào bới gì thêm.