← Quay lại trang sách

Chương 15

Hôm đưa tang Claudia Stuyvesant, thị trưởng thành phố cử đến đấy một phân đội nhỏ cảnh binh. Nhiệm vụ của họ là giữ trật tự và dẹp bớt số người tò mò tranh nhau xúm xít quanh nhà thờ Thánh Tôma trên Đại lộ 5, cũng như đám nhà báo đổ xô đến để “thông tin” cho công chúng.

Ba mươi phút trước khi tang lễ cử hành, tức 9 giờ 30, các vị tai to mặt lớn trong thành phố bắt đầu kéo đến.

Trong số các vị đến đầu tiên có ông thị trưởng thành phố. Rồi đoàn đại biểu cả nam lẫn nữ đại diện cho năm trăm sơ sở kinh doanh làm ăn vào loại phát đạt nhất trong bang cũng tới dự. Nhưng quan trọng nhất phải nói là đoàn dại biểu các công nhân viên làm việc cho Stuyvesant và các hội viên của các tổ chức từ thiện do Stuyvesant bảo trợ.

Khi các khách mời đã yên vị đâu vào đấy, nhà thờ mới bắt đầu mở cửa cho công chúng. Trong số đám người hiếu kỳ có khá nhiều người đã đứng tuổi, họ đến cũng chỉ vì muốn trưng mặt trong đám khách sang cho oai, và cũng có khá nhiều nam nữ thanh niên mười chín đôi mươi, trong đó có những người là bạn học của cô gái xấu số.

Bác sỹ Kate Forrester cũng có mặt trong đám đông. Cô leo mấy bậc thềm đá lâu ngày đã bị mài mòn và bước vào bên trong, nơi đang ngự trị một không khí tôn nghiêm. Cô đưa mắt về phía ban thờ thánh và thấy đặt trước đó một cỗ quan tài bằng gỗ sẫm, nom rất giản dị, và cỗ quan tài được đóng kín.

Những tiếng xì xào trò chuyện chỉ ngừng lại khi vị linh mục trong chiếc áo lễ từ một cửa ngách sau bàn thờ bước ra. Cùng lúc ấy, từ cửa ngách bên kia, bố mẹ Claudia Stuyvesant cũng được một người của nhà thờ dẫn vào. Nora Stuyvesant bận đồ tang, một chiếc mạng che kín mặt. Còn Claude Stuyvesant, nom vẫn rất oai vệ trong chiếc áo đuôi tôm đen, chiếc quần kẻ sọc, chiếc sơ mi trắng cổ cứng và chiếc cà vạt có vạch xám. Với dáng người cao lớn, khuôn mặt đầy góc cạnh như được tạc bằng rìu và nước da sạm nắng, ông ta thể hiện đúng như con người vốn dĩ của ông ta: một con người hùng mạnh, cả về thể chất, cả về của cải và quyền lực.

Thấy vợ mình bước không vững, ông dìu bà đến chỗ hàng đầu. Khi họ ngồi xuống, bản thánh ca đồng thanh cất lên, trong khi đó Kate Forrester lẳng lặng quan sát số người ngồi quanh mình. Cô đã nhận ra được một số người rõ là dân của Greenwich Village, nơi Claudia Stuyvesant sống những năm cuối cuộc đời. Rồi bất chợt cô giật mình. Mắt cô vừa tình cờ rơi đúng vào một khuôn mặt quen quen.

Cô đã nhận ra anh ta, Scott Van Cleve, luật sư của cô, đang ngồi cách cô mấy hàng ghế.

“Anh ta làm gì ở đây nhỉ? - Thoạt đầu cô nghĩ-Anh ta không phải là bạn của gia đình Stuyvesant? Hay là... có thể anh ta là bạn họ thật?”

Kate phải dẹp câu hỏi lại đã vì bản thánh ca đã kết thúc. Khi nốt nhạc bay vút lên vòm cao thánh đường, linh mục bước lại bục rao giảng để đọc lời ai điếu.

Sau khi dài dòng ngỏ lời chia buồn với ông bà Stuyvesant, ông ban phước lành cho họ, những bậc cha mẹ hết lòng thờ Chúa và tận tâm với con cái, với đồng loại, ông chỉ nói ngắn ngủi về cuộc đời Claudia với những lời lẽ chung chung. Nhưng bù lại, ông lại nói khá dài về những gì lẽ ra cô có thể làm được, nếu như cái chết không cướp cô đi mất giữa lúc cô đang tràn trề sức sống của tuổi thanh xuân.

Kate cảm thấy đoạn ca ngợi ấy như giáng thẳng vào cá nhân cô. Nắm chật bàn tay đặt trên đùi, cô thẳng cứng người dậy để cố nén không cho mặc cảm tội lỗi ấy xâm chiếm con người cô. Khi linh mục ngừng lời, dàn đồng ca lại hát tiếp một bản thánh ca, rồi ồng thị trưởng nói vài lời, và sau đó là hai cô bạn học cũ của Claudia lên phát biểu, trong đó một cô thể hiện nỗi buồn của mình qua một bài thơ.

Cuối cùng, linh mục báo rằng việc an táng sẽ được tiến hành riêng tư, hoàn toàn chỉ trong nội bộ gia đình, vì vậy ông xin mời mọi người, kể cả các phóng viên đài báo, hãy ra về.

Mấy người phu đòn khiêng cỗ áo lên và tiến ra cửa lớn, theo sau là vợ chồng Stuyvesant. Nhưng mới được mươibước, Nora Stuyvesant bỗng lảo đảo. Trước khi bà quỵ xuống, Stuyvesant đã nắm được tay bà và Scott Van Cleve đứng cạnh lối đi cũng kịp đỡ được tay bên kia. Được hai người dìu hai bên, Nora Stuyvesant gắng gượng bước tiếp.

Giữa lúc họ tiến lại gần hàng Kate đứng, vẻ mặt đau đớn của Stuyvesant bỗng méo xệch đi và biến thành giận dữ. Kate hiểu là ông ta đã nhận ra cô, do cô xuất hiện trên truyền hình mấy hôm trước. Cô cảm thấy ông ta có khả nãng bất chấp không khí trang trọng của buổi tang lễ, phun vào mặt cô những lời buộc tội chua cay độc địa nhất. Tuy nhiên, vững tin vào sự vô tội của mình, cô vẫn nhìn thẳng vào mắt ông, không nao núng.

Đi phía bên kia Nora Stuyvesant, Scott Van Cleve nhìn cô một cách nghiêm khắc.

Để tránh cái nhìn có ý chê trách ấy, Kate ngỏanh mặt đi chỗ khác. Chợt một khuôn mặt khiến cô chú ý. Đó là vẻ mặt của một thanh niên, mắt ngó trừng trừng vào cỗ quan tài đang đi qua. Trạc độ hai mươi tuổi, nom anh ta gầy gò khủng khiếp. Bộ tóc nâu dài và bẩn buộc túm lại thành đuôi ngựa và anh ta mặc một chiếc sơ mi xanh cổ rộng đã phai màu, phủ ngòai là một chiếc áo vét. “Đây đúng là một bộ quần áo không thích hợp tý nào với một cuộc tang lễ”, Kate thầm nghĩ. Song điều thu hút sự chú ý của cô nhất là ánh mắt và cái vẻ lạ lùng của anh ta đang nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài.

Thế nhưng Van Cleve và vợ chồng Stuyvesant đã ra tới cổng trông ra phố.

Kate nghe thấy những tiếng gọi nhau í ới, những tiếng hô hét của các kíp quay phim truyền hình, các phóng viên báo và cả đám vô công rồi nghề đang nóng ruột đợi ở bên ngòai.

- Họ đấy! Vào việc đi thôi!

Vừa lúc Kate rẽ được lối đi chạy ra tới cổng, cô đã kịp trông thấy Ramon Gallante đang chìa micrô cho Claude Stuyvesant.

Không nghe rõ được câu hỏi của Gallante, nhưng câu trả lời của Stuyvesant đã khiến cô lạnh thấu xương.

- Tôi đã cho tiến hành truy tố cô bác sỹ ấy.

Trong khi quan tài được đưa vào xe tang, Stuyvesant giúp vợ ngồi vào chiếc Limusine. Kate nhìn theo đám tang, chỉ đơn độc có hai chiếc xe ấy, từ từ lăn bánh khuất xa. Rõ ràng là trong khi chôn cất con mình, Stuyvesant không muốn có mặt một ai khác.

Kate nhìn lại, thấy Van Cleve đang chen lấn qua đám đông để bước lại chỗ một trong số bốn người lúc nãy đã khiêng cỗ quan tài. Anh hỏi câu gì đó không rõ, chỉ thấy thái độ người kia có vẻ lúng túng. Nhưng chừng như đã đạt được điều mình muốn, Van Cleve lại rẽ đám đông để tiến về phía cô gái khi nãy đã đọc bài thơ tưởng niệm bạn. Song khi anh bắt đầu hỏi thì cô gái không trả lời mà vội vã bước xuống mấy bậc thềm rồi đi thẳng. Van Cleve đuổi theo và trong lúc vội vã, anh đã khẽ chạm phải một thanh niên có bộ tóc nâu buộc túm đuôi ngựa. Kate nhanh chóng nhận ra anh ta, đó là anh con trai trong nhà thờ đã chằm chằm nhìn cỗ quan tài với một vẻ rất khác lạ. Bây giờ anh ta lén lút nhìn xung quanh, như sợ có ai chú ý. Rồi anh ta nhảy vội mấy bậc thêm để lẩn vào đám đông. Anh ta chẳng lại gần ai và có vẻ hình như cũng chẳng quen ai trong số những thanh niên lúc này đang tụm năm tụm ba trên vỉa hè để trò chuyện.

Giữa lúc Kate đang tự hỏi về thái độ kỳ quặc của anh thanh niên thì Van Cleve bước lại gần cô.

- Cô làm gì ở đây thế?

- Tôi cũng có thể đặt cho anh câu hỏi tương tự.

- Bắt buộc của nghề nghiệp.

- Tôi ở đây vì... - Không thể biện minh cho mình, cô ấp úng - vì tò mò. Tôi thấy tôi cần phải có mặt ở đây.

- Tôi rất mừng là Gallante đã không trông thấy cô. Tôiđã hình dung ra câu bình luận: “Kẻ sát nhân trở lại hiện trường tội ác, không phải vì hắn muốn quay lại nơi đó, mà chính vì muốn thưởng thức một cách tội lỗi những hậu quả mà tội ác của hắn gây ra.” Tên đểu cáng ấy sẽ không nhắm trượt cô đâu.'

- Anh vẫn chưa trả lời câu tôi vừa hỏi anh?

- Tôi đã bảo cô tôi ở đây vì bắt buộc của công việc. Trong một cơ hội đầy xúc động như thế này, thiếu gì chuyện mà người ta có thể khám phá ra.

- Và anh đã khám phá được một điều gì đó?

- Vâng.

- Ví dụ?

- Như... như chiếc quan tài chẳng hạn.

- Chiếc quan tài ấy thì tôi thấy nó chẳng có gì đặc biệt. Bằng gỗ, đơn giản và khá mộc mạc.

- Chính xác.

- Thế những cái đó làm anh chướng mắt hay sao?

- Chướng mắt thì không nhưng hơi lạ. Đối với một người nhà Stuyvesant, tôi cứ chờ đợi cỗ áo sẽ được làm bằng một vật liệu vừa sang trọng vừa bền chắc, nghĩa là có thể chống đỡ được lâu dài với những tàn phá của thời gian. Ngòai ra, nó lại được đóng kín, không trông thấy người ở bên trong, trái với lệ thường vẫn làm khi người ta vĩnh biệt người chết. Đó là điều đã đập vào mắt tôi. Và rồi tôi còn ngạc nhiên hơn nữa khi trông thấy cái cách mấy người khiêng cỗ áo quan.

- À, chính vì vậy anh mới đến hỏi một người trong bọn

họ?

- Anh ta cứ ngỡ tôi điên khi hỏi cỗ áo có nặng không.

- Và anh ta trả lời sao?

- Một câu trả lời rất thú vị: “Tôi biết nói thế nào khi đây là lần đầu tiên khênh một chiếc quan tài? Tuy nhiên, thú thực tôi thấy nó có vẻ nhẹ hơn nhiều so với những gì tôi chờ đợi.”

- Thế thì tất cả những cái đó có ý nghĩa ra sao?

- Đó đúng là điều tôi muốn biết. Càng lạ lùng hơn nữa là việc đám tang lại được đột ngột tiến hành hôm nay. Điều đó có nghĩa là thi thể Claudia đã được trả về gia đình và nhưvậy họ đã làm xong việc khám nghiệm tử thi. Nhưng cô đã được nghe nói về báo cáo khám nghiệm chưa?

- Chưa.

- Cả tôi cũng thế. Và tại sao lại không ai được trông thấy tử thi?

- Cũng có những trường hợp như thế đấy. Đó là trong những vụ tai nạn nghiêm trọng, hoặc khi nạn nhân qua mổ xẻ bị biến dạng quá nhiều, gia đình họ không muốn để ai trông thấy để khỏi thêm đau lòng.

- Claudia có nằm trong trường hợp mặt mũi bị biến dạng không?

- Hoàn toàn không.

- Vậy cô hiểu là tôi nghi ngờ điều gì rồi chứ? Trong quan tài không có xác nạn nhân.

- Không có xác nạn nhân! - Kate kêu lên - Nhưng tại sao họ lại làm om sòm lên thế?

- Đó là điều tôi muốn biết. Nếu không có xác thì trong áo quan có thể có gì? Tại sao lại không là tro? Nếu Stuyvesant có điều gì muốn giấu giếm, thì rất có thể ông ta đã làm hỏa thiêu cho con gái...

- Tôi vẫn cứ tự hỏi cô ta có dùng ma tuý hay không?

- Hình như cô đã nói với tôi là cô đã cho thử xem có chất độc trong máu?

- Vâng, đúng thế.

- Và kết quả?

- Tôi không được biết. Lần cuối cùng xem hồ sơ, tôi không tìm thấy kết quả xét nghiệm.

- Thế thì chúng ta phải xem lại. Và ngay lập tức!

Dù bác sỹ Cummins khăng khăng ông không thể cho ai xem hồ sơ Claudia Stuyvesant ngòai Lionel Trumbull, nhưng cuối cùng rồi ông cũng phải nhân nhượng.

Kate và Van Cleve kiên trì lật từng tờ một để xem, nhưng họ đã uổng công: trong hồ sơ, không có một phiếu nào yêu cầu kiểm tra chất độc trong máu!

- Lạ lùng thật - Kate nói.

Rồi cô nhấc máy gọi tổng đài để xin nói chuyện với bác sỹ Briscoe. Phải mất mười phút sau, cô mới nghe thấy tiếng “A lô!” của anh ta.

- Eric đấy à? Tôi, Kate đây. Này, anh có những kết quả xét nghiệm liên quan tới việc tìm chất độc trong máu của Claudia Stuyvesant không?

- Không, tôi có làm việc ấy đâu - Briscoe đáp - Có chuyện gì đấy, Kate?

- Ấy là điều chúng tôi đang muốn biết.

- “Chúng tôi”?

- Tôi và luật sư của tôi.

- Luật sư của chị? Chị có một luật sư riêng? - GiọngBriscoe tỏ vẻ nghi ngại - Tại sao?

- Stuyvesant có thể kiện tôi trước tòa, và tôi nghĩ tôi cần phải có luật sư bảo vệ.

- Tôi hiểu... Nhưng tôi không có trong tay mấy thứ chị vừa hỏi.

Giờ thì chỉ còn mỗi người có thể hỏi là bà Epinosa, phụ tá xét nghiệm, người mà trong cái đêm thứ bảy đáng nhớ ấy, người mà Kate đã gửi mẫu máu cuối cùng của Claudia sang. Kate gặp được bà khi bà đang đưa một mẫu máu vào máy để đọc kết quả.

- Bà Epinosa, bà có nhớ đã phân tích một mẫu máu nào của Claudia Stuyvesant không? - Kate hỏi.

- Claudia Stuyvesant à? - Epinosa đáp-Không, tôi không nhớ.

- Đó là cô gái mất đêm thứ bảy vừa rồi ấy.

- À, chuyện một cô gái mất đêm ấy thì tôi biết.

- Bà có làm xét nghiệm để tìm thuốc gây nghiện hoặc ma tuý trong máu cho cô ta không?

- Có. Tôi đã làm ba lần cả thảy.

- Thế kết quả ra sao hả bà?

- Cả ba đều dương tính.

- Cả ba đều dương tính? Bà chắc thế chứ?-Kate hỏi gặng.

- Chắc - Epinosa khẳng định.

- Thế giấy kết quả bà có trả về cho khoa Cấp cứu không?

- Chỗ nào yêu cầu thì tôi đều trả kết quả về cho họ hết.

Kate và Van Cleve nhìn nhau. Cả hai đều cùng nghĩ:các kết quả ấy nhất định nằm trong hồ sơ của Claudia Stuyvesant. Thế nhưng, thế nhưng... nó đã biến mất!