← Quay lại trang sách

Chương 16

Giữa lúc Kate đang làm việc cùng bác sỹ Troy thì có điện thoại của thư ký giám đốc mời đến ngay văn phòng đểgặp giám đốc. Kate cảm thấy nhẹ người. Cô rất quý mến bác sỹ Troy và cảm phục thái độ tận tâm của ông đối với công việc nhưng quả thực những thống kê ở chỗ ông không thể thay thế được cho mối quan hệ của cô với các bệnh nhân, cũng như những chăm sóc mà trước đây cô dành cho họ. Cô hy vọng sau đám tang của Claudia, Cummins sẽ sẵn sàng trả cô về với những công việc của một bác sỹ đa khoa.

Thấy cô bước vào, Cummins đứng dậy. Rõ ràng ông đang sốt ruột muốn gặp cô.

- Bác sỹ Cummins...

Thay cho trả lời, ông ta nhìn cô với đôi mắt đầy giận dữ, tay giơ giơ một tập giấy. Chỉ thoáng nhìn cái dấu, cô đã nhận ra đó là tập báo cáo của bác sỹ pháp y.

- Cô ngồi xuống đây rồi đọc nó - Cummins nói.

Cô cầm lấy tập giấy và ngồi xuống đọc. Ngay đoạn đầu, cô đã không ngăn nổi mình ngẩng lên nhìn Cummins. Nhưng phẩy tay một cách hách dịch, ông đã ra hiệu cho cô đọc tiếp.

- Chửa ngòai dạ con - Kate cao giọng đọc - làm vỡ vòi Fallope trái...

- … và điều đó đã gây ra chảy máu ồ ạt bên trong... dẫn đến tử vong - Cummins nói nốt - Khi nào cô xem lạinhững quan sát do chính cô ghi trong hồ sơ, cô sẽ thấy nó hoàn toàn phù hợp với một chẩn đoán như thế.

- Nhưng những triệu chứng của người bệnh và những gì tôi quan sát thấy cũng còn có thể phù hợp với hàng chục các chẩn đoán khác nữa, chứ không riêng gì chẩn đoán này. Vả lại tôi cũng đã khám cả phụ khoa cho cô ấy.

- Hẳn là xấu, phải không?

- Cả Briscoe cũng khám cho cô ấy, nhưng anh ta cũng không thấy gì hết.

- Thế nhưng đó vẫn là một chẩn đoán cô có thể làm được. Và nếu làm thế cô sẽ cho tiến hành ngay phẫu thuật và như vậy có phải đến hôm nay cô gái ấy vẫn còn sống không. Bất hạnh thay, trong ý nghĩ của công chúng, cái tin này rồi sẽ càng xác nhận là cái gã Gallante khốn kiếp ấy nói đúng. Hắn nói gì cô còn nhớ không? Hắn nói: “Nếu những người giàu mà còn không được săn sóc một cách tử tế thì những người dân bình thường liệu còn có thể mong mỏi gì?”

- Nhưng đã hai lần, hai lần chứ không phải một, cô ta đã nói dối tôi cô ấy không có quan hệ tình dục! - Kate cãi.

- Thế thì cô cũng phải đoán là cô ta nói dối chứ?

- Tôi cũng đã đoán thế cho nên tôi mới cho làm thử nghiệm về việc mang thai, và kết quả là âm tính!

- Nếu người ta tin vào báo cáo này thì rõ ràng các kết luận của cô là sai. Và nó cũng xoá sạch luôn cả chút hy vọng chúng ta có thể tránh được khỏi một vụ kiện về tội lơ là thiếu trách nhiệm. Dưới con mắt tòa án, đó sẽ là mộttrong những chứng cớ buộc tội quan trọng nhất. Không kể là cô sẽ còn bị đưa ra xử trước hội đồng nghiệp đoàn.

Kate chìa một cách máy móc bản báo cáo cho Cummins.

- Tôi đã hàng chục lần làm thử nghiệm về việc mang thai cho người ta, nhưng chưa lần nào bị lầm lẫn cả - Kate cố thanh minh.

- Forrester, tôi rất tiếc là sự việc chuyển hướng như thế. Tất nhiên, chúng tôi vẫn sẽ gắng giúp cô một cách tốt nhất có thể được.

Thái độ của Cummins làm cô chợt nhớ tới lời nói của một giáo sư hồi cô còn đi học; có lần ông nói: “Khi người ta hứa với anh người ta sẽ làm hết sức mình thì có thể là lúc ấy, người ta đang sắp sửa phản bội lời hứa với anh.”

*

Bị day dứt bởi những kết luận của bác sỹ pháp y, Kate không trở về nơi làm việc mà đi thẳng đến khoa Cấp cứu theo đường hành lang ngầm.

Cô đến ngay buồng C là nơi đã cứu chữa cho Claudia Stuyvesant. Mở ngăn tủ hốc tường, nơi bà Cronin để mấy hộp thuốc làm thử nghiệm mang thai hôm nọ lấy dùng cho Claudia, cô kiểm tra hạn sử dụng của tất cả các hộp.

“Sử dụng trước ngày 30 tháng 12 năm 1993.”

Như vậy là còn hơn một năm nữa mới hết hạn và cô không có lý do gì để nghi ngờ tính hiệu quả của những hộp thuốc đó. Tuy nhiên, theo báo cáo mổ tử thi, thì các kết quả xét nghiệm cô thu được đêm ấy sai. Sai, hay đánh lừa… hay cô đã phạm phải một sai lầm nào đó? Hoặc giả chẳng may cô đã là nạn nhân của một tỷ lệ saisố? Không biết suy nghĩ thế nào, cô đành quay lại phòng của bác sỹ Troy. Trên bàn làm việc,cô trông thấy một mẩu giấy mà trước khi đi ăn sáng, ông đã nhắn lại cho cô: “Gọi ngay cho luật sư của cô. Gấp đấy!”

Ở đầu dây bên kia, Kate nghe thấy có tiếng trả vội vã:

- Van Cleve nghe đây.

Kate hiểu là anh đang vùi đầu vào nghiên cứu một tài liệu nào đó. Nhưng khi nhận ra cô, anh lập tức nắm quyền chủ động điều khiển câu chuyện.

- Tối nay chúng ta cần gặp nhau, bác sỹ. Phải mất thời gian lâu đấy. Tôi vừa đọc xong báo cáo mổ tử thi.

- Tôi cũng thế, anh Van Cleve.

- Nếu vậy, cô cần hiểu là tôi có một số điều muốn được biết rõ. Rất tiếc lại bắt tội cô phải đi đến tận phố Wall, đặcbiệt là tối nay, nhưng quả thực chúng ta cần phải gặp nhau. Hẹn cô lúc 18 giờ ở phòng làm việc của tôi nhé!

- Vâng, đúng 18 giờ tôi sẽ có mặt!

Sau khi thấy Kateđã ngồi thỏai mái vào chiếc phôtơi đặt đối diện bên kia bàn, Van Cleve mời cô dùng tách cà phê. Nhưng cô từ chối. “Chắc anh ta lại muốn mình dùng chút gì đó để lên dây cót tinh thần cho mìnhđể đương đầu với cuộc nói chuyện gay go này đây”, Kate thầm nghĩ.

- Rất tốt! - Van Cleve nói rồi đến lượt anh ngồi xuống.

Hai tiếng “Rất tốt” quá giản dị và thông thường này, mà sao cô nghe nó như tiếng súng lệnh tấn công vang lên ở bên tai.

- Bác sỹ, cả hai chúng ta đều đã biết những gì bác sỹ pháp y đã phát hiện được.

- Và chúng ta cũng cảm thấy ông ta đã phải chịu sức épđể không công bố nó ra trước khi Claudia Stuyvesant đượcchôn cất - Kate nhận xét.

- Đúng thế, người ta đã muốn bưng bít vụ tai tiếng này lại. Và bây giờ chỉ chắc chắn có một điều, đó là sẽ có vụ kiện. Cô sẽ bị truy tố nếu trước đó hội đồng nghiệp đoàn không có một quyết định nào về cô. Trong đầu óc của Stuyvesant, một người luôn luôn coi mình là trung tâm, cô không chỉ giết con gái ông ta...

Kate nói nốt ý nghĩ của Van Cleve:

-... mà do lỗi của tôi, nên tên tuổi của nhà Stuyvesantcòn bị bôi nhọ một cách nhục nhã.

- Vì vậy chúng ta phải chuẩn bị cho khả năng tồi tệ nhất. Bác sỹ, khi mà bây giờ chúng ta đã có kết luận của bácsỹ pháp y, chúng ta bắt buộc phải giải thích tại sao bác sỹ lại không thể lập ra được một chẩn đoán chính xác.

- Những ca mang thai ngòai dạ con thường không phảiluôn luôn dễ dàng phát hiện được! - Kate bác lại.

Van Cleve phẩy tay tỏ ý gạt bỏ lời phản đối ấy.

- Dễ hay không, chúng ta cũng phải chứng minh là tất cả những gì cô làm là phù hợp với cách điều trị đúng đắn của y học. Đối với mọi người, là công chúng trước tòa án, hay giới y học trước hội đồng nghiệp đoàn, chúng ta phải khẳng định được điều đó.

- Tuy nhiên đó là sự thật! - Kate kêu lên.

- Thế nếu vậy, tại sao có lại không chẩn đoán đó là mang thai ngòai dạ con?

- Cả Eric Briscoe, anh ta cũng không phát hiện ra!

- Đó không phải là một lời bào chữa. Vả lại, Stuyvesant không kiện Briscoe mà chỉ tập trung vào cô. Về những gì cô đã tìm thấy... và không tìm thấy. Vì thế tôi cần phải biết chính xác cô đã làm những gì và tại sao. Kể cả những ý nghĩ thoáng qua trong đầu óc cô khi cô đang săn sóc cho Claudia Stuyvesant.

- Tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu - Kate bối rối nói.

- Từ lúc bắt đầu, nghĩa là từ lúc cô gặp Claudia lần đầu tiên.

- Thực ra người tôi gặp đầu tiên lại là mẹ cô ấy.

- Chúng ta sẽ nói đến mẹ cô ấy sau. Bây giờ cô hãy nói lần đầu tiên trông thấy Claudia, cô thấy cô ta thế nào. Cô đừng bỏ sót chi tiết nào hết. Quan trọng hay không quan trọng thì cô cứ để tôi xem xét.

Thế là Kate bắt đầu kể, từ lúc cô trông thấy Claudia, cô đã hỏi những gì và được trả lời ra sao, cô đã khám choClaudia thế nào, và trong khi kể, cố gắng nói thật chi tiết, nhất là những điều liên quan đến những lần thử máu và những gì cô đã quan sát thấy.

Đã hai lần cô chợt ngừng lại để hỏi:

- Có rắc rối quá không anh?

- Không! Cô cứ tiếp tục đi - Vừa trả lời anh vừa hý hoáy ghi chép.

Kate lại kể tiếp, nhắc lại từng cách xử trí, từng can dự, từng ý nghĩ của cô.

- Tất cả những gì tôi kể cho anh đều có trong hồ sơ của Claudia - Có lúc Kate nhấn mạnh - Tôi đã ghi chép nó rất cẩn thận.

- Bác sỹ, khi nào cô đứng trước tòa, người ta không cho phép cô chỉ đơn giản đọc hồ sơ. Mà cô sẽ phải khai bằng chính những lời của cô. Xin cô kể tiếp đi.

Khi Kate kết thúc câu chuyện, Van Cleve nhắc:

- Lúc nãy cô có nói trước khi thấy Claudia, cô đã gặp bà mẹ cô ấy.

- Vâng, đúng thế.

- Điều đó đối với cô hình như có một cái gì đó đặc biệt. Tại sao?

- Tôi cảm thấy giữa hai mẹ con Claudia có chuyện gì đó rất căng thẳng. Lúc ấy tôi không hiểu, nhưng bây giờ thì tôi biết, song tiếc thay đã quá muộn.

- Cô muốn ám chỉ điều gì?

- Sau khi Claudia mất, nhiều người đã nghe thấy bà mẹcô cứ than thở: “Ông ấy oán giận tôi mất. Ông ấy oán giận tôi mất.”

- Theo ý cô, thế có nghĩa là gì?

- Ngay lúc ấy, tôi chỉ thấy lạ không hiểu sao bà ấy lại có ý nghĩ đó trong một giờ phút bi thảm như thế. Nhưng từ khi biết nhiều hơn về Stuyvesant, tôi đã hiểu là bà ấy luôn luôn sống trong cảnh khiếp sợ chồng mình.

- Chắc bà ấy sợ sẽ bị ông ta trách mắng về cái chết của cô con gái?

- Có lẽ thế. Nhưng dù thế nào, lúc mới gặp bà, tôi thấy bà ấy tỏ ra hết sức bồn chồn, lo lắng. Claudia đã bỏ nhà ra sống một mình, hoàn toàn trái với ý ông bố.

- Vậy là Stuyvesant đã bực mình với vợ về chuyện bà ấy đã chẳng có một chút uy quyền gì với cô con gái - Van Cleve suy luận.

- Tôi có cảm giác việc xích mích giữa hai bố mẹ đã ngăn không cho Claudia được nói năng một cách tự nhiên.

- Vậy nếu Claudia được nói năng tự do, thì cô nghĩ cô ấy có thể nói gì với cô?

- Như nói thật với tôi là trong thời gian gần đây, cô ấy vẫn có những quan hệ tình dục chẳng hạn. Nếu biết được điều đó thì chắc chắn việc chẩn đoán của tôi sẽ có thể khác đi. Hay cũng có khi Claudia sẽ có thể thú nhận với tôi về việc cô ấy có xài ma tuý.

- Trong lúc này, chúng ta tạm cho rằng Claudia đã nói dối cô về việc dùng ma túy. Vậy để bào chữa cho cô mộtcách đúng đắn, tôi cần biết là nếu đúng như vậy thì thái độ cũng như việc xử trí của cô sẽ có gì khác?

- Tất cả còn tuỳ thuộc vào việc Claudia dùng thứ ma tuý hay thuốc gây nghiện nào: Côcain, Angel dust, Crack, Perc...

- Perc? - Van Cleve hỏi lại.

- Percodan - Kate nói rõ - Mỗi thứ lại có một tác dụng khác nhau. Hơn nữa còn tuỳ thuộc vào liều lượng sử dụng. Ví dụ như Côcain, dùng ít thì tăng nhẹ nhịp tim, còn nhiều thì có khi tim ngừng đập và chết tức khắc.

- Trường hợp chửa ngòai dạ con, dùng ma tuý hay thuốc gây nghiện có thể gây hậu quả thế nào? Người ngòai có thể bị đánh lừa ra sao?

- Để nắm được vấn đề này, có lẽ tôi cần phải giải thích với anh về sự khác nhau giữa chửa bình thường và chửa ngòai dạ con.

- Cô nói đi. Đối với tôi hiểu điều đó rất quan trọng.

- Để bắt đầu, anh cần hiểu rằng trong hai trường hợp, các dấu hiệu không giống nhau. Khi có chửa bình thường, tử cung dãn ra một cách rõ rệt, trong khi chửa ngòai dạ con, nó chỉ hơi dãn ra một tý. Trong trường hợp thứ nhất, người ta nhận ra một sự thay đổi về nhiễm sắc tố ở cổ tử cung, còn ở trường hợp thứ hai thì điều đó không phải cứ mặc nhiên là thế. Có khi ở cổ tử cung cũng có một thay đổi nào đấy nhưng điều đó lại có thể có nhiều nguyên nhân. Và cũng có khi là người ta có thể thấy một khối rõ rệt...

- Cũng có khi... - Van Cleve nhắc lại - Tại sao lại vẫnphải “cũng có khi”?

- Bởi vì không phải lúc nào người ta cũng thấy nó được. Như đêm hôm ấy, cả tôi và Briscoe đều không thấy.

Van Cleve tổng hợp lại những thông tin Kate vừa cungcấp:

- Chúng ta hãy tóm tắt: nếu cô có việc với một cô gái nói dối cô về quan hệ tình dục...

-...và bảo rằng cô ấy vẫn có hành kinh bình thường - Kate bổ sung thêm.

- Nếu không có một cái khối nào được sờ nắn thấy và nếu không có một thay đổi nào về nhiễm sắc tố ở cổ tử cung, và không quên rằng những đau đớn sẽ bị giảm đi do sử dụng thuốc gây nghiện hoặc ma tuý... thì cô sẽ có thể bị lừa dối?

- Vâng. Trong khi đó thì những triệu chứng biểu hiện cũng như những quan sát của tôi đều khiến tôi nghĩ rằng đó là do một vi rút đường ruột. Tôi cho rằng trong trường hợp này, không bác sỹ nào có thể chẩn đoán cô gái ấy mang thai, lại càng không nghĩ ra là mang thai ngòai dạ con.

- Thế nhưng đó lại là sự thật - Van Cleve ngao ngán nói - Ma tuý? - Anh đột ngột kêu lên - Cô thấy ma tuý có thể gây ra những phản ứng nào khác nữa không?

- Có chứ. Nó có thể làm cho cô gái ngủ lịm đi và đờ đẫn trong một lúc rồi một lúc sau nó lại gây kích động mạnh. Và cô ấy cũng có thể bị nôn oẹ.

- Nôn oẹ cũng có thể do ma tuý gây ra?

- Hoặc do ma tuý, hoặc do một thức ăn nào đấy. Điều đó cũng phù hợp với những chuyện nôn oẹ và ỉa chảy mà lúc đầu hai mẹ con cô gái cho tôi biết.

- Vậy nôn oẹ không phải là một triệu chứng đặc thù?

- Đúng thế.

- Hừm, triệu chứng nào cũng chỉ khác với bình thường một chút, không đủ nguy kịch để khiến người ta có thể rút ra một kết luận. Thế nhưng cô gái ấy lại chết vì chảy máu ồ ạt bên trong. À, có những dấu hiệu nào có thể cho phép cô đoán là cô gái ấy bị chảy máu như thế không?

- Thể tích huyết cầu có thể giúp ta biết được.

-Thể tích huyết cầu?

- Đó là tỷ lệ hồng huyết cầu có trong một lượng máu nhất định.

- Làm thế nào đo được tỷ lệ ấy?

- Phòng thí nhiệm tách các hồng huyết cầu ra khỏi huyết tương trong máu. Sau đó người ta so sánh những lượng hồng huyết cầu và huyết tương tương ứng để xác định tỷ lệ hồng huyết cầu trong máu. Đối với phụ nữ, bình thường tỷ lệ ấy là giữa 30 và 35%.

- Thế tỷ lệ đêm ấy đo được cho Claudia là bao nhiêu?

- 31% nếu tôi nhớ đúng.

- Vậy là trong mức bình thường?

- Vâng, chính vì thế nó mói dẫn tôi tới lầm lẫn.

- Có nghĩa là...? - Van Cleve hỏi, cảm thấy bắt đầu thất vọng.

- Chúng ta hãy xem lại toàn bộ vấn đề - Kate nói - Claudia đến và kêu mình bị nôn oẹ và ỉa chảy. Để chống mất nước, bà Cronin đã truyền dịch cho cô ấy.

- Quyết định đó có phải là tốt nhất không? - Van Cleve hỏi - Thấy Kate gật đầu, anh nói tiếp - Vậy thì có sự trục trặc là do đâu?

- Khi một bệnh nhân bị mất nước, tỷ lệ hồng huyết cầu của họ tỏ ra luôn nhiều hơn so với thực tế của nó.

Hoàn toàn ngỡ ngàng trước vấn đề, Van Cleve hỏi:

- Bác sỹ, hãy cố giải thích cho tôi rõ?

- Mất nước sẽ làm giảm lượng nước trong máu, điều đó dẫn đến việc làm giảm lượng huyết tương. Bởi vậy qua so sánh, số lượng hồng huyết cầu sẽ có vẻ lớn hơn là thực tế của nó.

Van Cleve bắt đầu hiểu ra.

- Đến nỗi số lượng hồng huyết cầu ấy, lẽ ra phải giảm đi do mất máu, thì ở Claudia, do cô ấy bị mất nước nên nó vẫn tỏ ra ở mức bình thường.

- Anh đáng được điểm 20 trên 20 đấy - Kate nói.

- Trò ghép hình y học này mới tuyệt vời làm sao! - Van Cleve kêu lên - Và nếu thiếu một mảnh thì không ai có thể ghép lại được thành một bức tranh hoàn chỉnh.

- Cũng giống như một bác sỹ, nếu không nắm đủ được những thông tin cần thiết, thì người ấy cũng không tài nào đưa ra được một chẩn đoán chính xác.

Gạt cuốn sổ bìa vàng sang bên, Van Cleve đứng dậyvà đi đi lại lại trong phòng. Rồi bất chợt, anh quay lại phía Kate:

- Có một thông tin có thể giúp cô ghép tất cả các “mảnh” thông tin lại thành một bức tranh có kết cấu chặt chẽ, đó là thông tin về việc xét nghiệm có thai.

- Đúng - Kate gật đầu một cách rầu rĩ.

- Nhưng tại sao kết quả lại âm tính trong khi Claudia lại thực tế có thai qua khám nghiệm tử thi?

- Đáng tiếc là không một thử nghiệm nào lại có thể tin cậy được trăm phần trăm - Kate giải thích.

Nghe nói vậy, Van Cleve dừng lại và suy nghĩ trước khi lên tiếng:

- Hãy tưởng tượng là mai kia, ra đứng trước tòa hay trước hội đồng nghiệp đoàn y học, tôi biện hộ: “Thân chủ của tôi, bác sỹ Kate Forrester, đã hoàn toàn làm tất cả những gì cần phải làm cho người bệnh, nhưng cô ấy đã bị lừa dối bởi kết quả sai lầm của một xét nghiệm. Mà xin quý bà quý ông biết cho là không một xét nghiệm nào lại có thể tin cậy được trăm phần trăm.” Nói thế tôi có nguy cơ sẽ chẳng thuyết phục nổi một ai.

- Tôi đã yêu cầu cho làm một siêu âm để khẳng định kết quả đó - Kate bác lại - Nhưng lúc ấy lại không có một kỹ thuật viên nào có mặt để làm. Anh cần phải hiểu ở khoa Cấp cứu, chúng tôi đã phải làm việc trong những điều kiện như thế nào. Hết giờ này đến giờ khác, chúng tôi phải chạy như con thoi, không một lúc ngừng nghỉ, từ những phòng chờ đầy ắp người đến những buồng khám mà trang thiết bị còn rất thiếu thốn. Đến nỗi có khi chúng tôi phải cứu chữa cho người bệnh ngay trên những chiếc cáng đặt tạm ở hành lang. Chúng tôi rất thiếu thời giờ. Nhưng chúng tôi vẫn phải cố gắng chăm sóc cho người bệnh một cách tốt nhất mà mình có thể.

Van Cleve lấy vẻ mặt nghiêm khắc của một ông công tố.

- Bác sỹ, bác sỹ có thấy rằng bác sỹ đã công nhận một điều gì không?

- Điều gì? - Kate ngạc nhiên hỏi.

- Bác sỹ đã ngầm thừa nhận do những điều kiện làm việc của bệnh viện, bác sỹ đã không chăm sóc được cho Claudia một cách như ý.

- Hoàn toàn không phải thế. Tôi khẳng định là trái lại! - Kate phản đối.

- Bác sỹ đã nói chăm sóc cho người bệnh “một cách tốt nhất mà mình có thể”. Chắc bác sỹ hiểu cái hạn chế của cách nói đó, bởi vì dù chăm sóc không được hoàn hảo, cũng không được tốt, thì nó vẫn cứ là “tốt nhất mà mình có thể” nếu đặt trong “những điều kiện khó khăn”. Thế nhưng “những điều kiện khó khăn” lại không phải là một cái cớ xác đáng để cáo lỗi khi bệnh nhân chết, lại càng không phải khi cái chết ấy không phải là điều không thể tránh khỏi. Bác sỹ, bác sỹ nên cảm ơn vận may của mình bởi đã có một công ty bảo hiểm để bảo vệ cho bác sỹ. Những câu nói như thế có thể sẽ dễ dàng được sử dụng để chống lại bác sỹ trong một vụ kiện về tội lơ là thiếu trách nhiệm.

- Vận may của tôi! Anh sẽ làm gì để bảo vệ cho sự nghiệp, cho tương lai của tôi? Thưa ông Van Cleve, tôi đà dành ra tám năm của cuộc đời để học, hai năm nội trú để chuẩn bị thực hành nghề y. Ngòai ra, tôi không có một mục đích nào khác. Hồi học trung học, tôi đã tình nguyện làm việc không lương ở bệnh viện địa phương. Tôi luôn luôn mơ ước trở thành bác sỹ, được chăm sóc, được chữa khỏi cho người bệnh. Không, cái đó không thể... Tôi muốn nói là họ không thể... Tôi sẽ không để cho họ cướp mất của mình tất cả những gì mà tôi khát khao mong ước.

- Tôi sẽ làm hết sức mình để giúp đỡ cô - Van Cleve khẳng định. Song với bản tính trung thực, anh buộc phải nói thêm - Tuy nhiên tôi không dám hứa gì trước, thưa bác sỹ.

Kate Forrester đến Văn phòng luật Trumbull, Drummond& Baines với hy vọng tìm được sự giúp đỡ để chống lại vụ kiện đang đe dọa sự nghiệp mới bắt đầu của cô, thì khi ở đấy bước ra, cô lại càng cảm thấy trong lòng lo lắng hơn là khi mới đến.

Nhìn cô đi ra, Scott Van Cleve cảm thấy trong lòng bối rối. Lần đầu mới gặp cô, anh chưa kịp nhận thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô mới đầy sức mạnh và nghị lực biết bao. Nó cũng biểu hiện cả một niềm mong muốn say mê được cống hiến suốt cuộc đời mình cho sự nghiệp y. Nhưng mong muốn ấy, quyết tâm ấy chỉ càng làm cho nỗi lo sợ của anh tăng thêm.

“Mình không thể để cô ấy ra trước tòa cũng như ra trước hội đồng nghiệp đoàn. Ở đấy họ sẽ nghiền nát cô ấymất. Nhưng làm thế nào để ngăn được hai khả năng ấy? Chắc phải có một giải pháp nào chứ, nếu chúng ta có cơ may? Nhưng may mắn đôi khi lại là một con dao hai lưỡi.”

Đầu óc bị ảm ánh bởi những câu hỏi không có lời giải ấy, anh rời phòng làm việc vào lúc trời đã tối.

Dù thế nào cũng có một điều anh chắc chắn. Đó là anh rất muốn gặp một cô gái vừa hấp dẫn vừa nhiệt tình như Kate trong bất cứ trường hợp nào, chỉ trừ gặp trong những trường hợp như thế này.

Scott Van Cleve sống trong một căn hộ nhỏ ở lầu ba của một ngôi nhà bằng đá xám, nằm ở phía Đông New York. Khi chiếc taxi vừa tới cửa, anh lại bảo người lái:

- Xin ông cho tôi đến Bệnh viện Thành phố.

- Bệnh viện Thành phố? Nhưng đó là ở khu Tây.

- Vâng, tôi biết.

- Ông bỗng nhiên thấy ốm hay ông làm sao đấy - Người lái xe ngạc nhiên hỏi - Ngay gần đây cũng có bệnh viện?

- Tôi không ốm, nhưng chỉ hơi tò mò thôi.

- Tò mò? - Người lái xe nhắc lại, giọng lo ngại - Vâng, xin theo ý ông.

Rồi ông cho xe đi, dọc đường vừa lái vừa thầm hỏi không biết ông khách này có bị điên không?

Mười phút sau, xe dừng lại trước khoa Cấp cứu của bệnh viện.

- Ông hãy đợi tôi một lát - Scott nói - Tôi chỉ vào đây trong vài phút.

Nhưng người lái xe đã chối đây đẩy:

- Xin ông trả tiền tôi ngay, tôi đang có chút việc bận. Rồi không biết nghĩ thế nào ông ta còn nói thêm - Nếu ông vào trong này, có Chúa mới biết ông có còn sống để trở ra không. Nhất là nếu chẳng may ông lại rơi đúng vào tay cái cô bác sỹ gì mà tôi nghe nói...

Scott suýt nữa đã nặng lời với ông ta, nhưng anh đã kịp kìm lại. Anh trả tiền xe và chỉ cho một món tiền boa ít hơn dự định.

Vài giây sau, anh bước vào khoa Cấp cứu. Anh lẳnglặng chờ ở gần cửa không để ai chú ý. Rồi khi thấy chị y tá phụ trách tiếp đón đang bận bịu với một bà mẹ đang bấn lên vì đứa con ốm, anh lẩn vội vào hành lang. Dọc đường anhthấy hai người bệnh nằm trên xe cáng đặt sát tường hành lang, một người đang được truyền dịch, còn người kia đangquằn quại vì đau đớn, tiếng kêu rên của ông ta hòa lẫn vàocái mớ âm thanh hỗn loạn ở xung quanh. Có tiếng trẻ la hét, tiếng các ông bố bà mẹ cãi cọ nhau bằng nhiều thứ tiếng để đòi được các bác sỹ và y tá trực săn sóc cho mình trước.

Scott đi ngang qua các buồng khám và các buồng điều trị cửa để ngỏ. Tất cả đều đầy người bệnh, người thì đang được chăm sóc, người thì đang lo lắng đợi đến lượt mình. Các y tá chạy ngược chạy xuôi, ngó qua giường bệnh này, kiểm tra người nằm giường bệnh kia, rồi lại vội chạy đến các buồng tiếp theo.

Khi Scott Van Cleve bị bác bảo vệ phát hiện và mời ra, anh đã tin chắc những điều Kate nói là hoàn toàn xác thực.

Ở khoa Cấp cứu này, người ta có cảm giác mình đang thực sự ở trong một nhà thương điên. Phải nói thật may mắn lắm thì người bệnh mới được chăm sóc một cách thích đáng để trở về nhà hoặc được chuyển đến các khoa khác.

Bác sỹ Kate Forrester quả đã không thổi phồng sự việc. Nhưng điều đó cũng chẳng giúp gì cho Van Cleve tìm ra một “phép màu” để giúp cho Kate tránh được một vụ kiện trước tòa, hoặc trước hội đồng nghiệp đoàn.