Chương 17
Báo cáo mổ tử thi bị tiết lộ đã làm lan ra các làn sóng không chỉ trong phòng giám đốc Cummins hay ở nơi làm việc của Van Cleve.
Ngay sáng hôm sau, tại Văn phòng luật Trumbull, Drummond& Baines, một cuộc họp quan trọng đã được triệu tập. Phía văn phòng luật, ngòai ba luật gia hội viên, còn có Scott Van Cleve được mời họp với tư cách luật sư của Kate Forrester. Còn phía Bệnh viện Thành phố, cuộc họp cho mời bác sỹ Cummins và ông Marcus Naughton, chủ tịch hội đồng quản trị.
Bằng một câu vừa ngắn ngủi vừa đầy ấn tượng, Trumbull mở đầu cuộc họp:
- Thưa các ông, chúng ta đang ngập đến tận cổ trong một chuyện đầy rối rắm.
Marcus Naughton gật đầu buồn bã:
- Báo cáo mổ khám nghiệm này có giọng điệu như một cái hôn của thần chết. Nó tước của chúng ta mọi khả năng để bào chữa, phải, hoàn toàn không còn một chỗ nào để bào chữa.
- Và thế cũng chưa phải đã hết - Trumbull nhấn mạnh - Claude Stuyvesant không phải là loại người thích để người ta công khai chế nhạo mình về chuyện có thai của con gái ông ta sau khi cô ta chết. Bây giờ, hoàn toàn chỉ vì tức tôi mà ông ta đi kiện chúng ta. Và đương nhiên là ông ta sẽ... đòi trăng dưới nước.
- Và ông ta sẽ đòi bằng được! - Cummins tuyệt vọng nói tiếp.
- Từ khi báo cáo mổ khám nghiệm được biết công khai, có ai trong chúng ta nghe thấy hồi âm gì của công ty bảo hiểm chưa? - Dummond hỏi.
- Không một tiếng - Trumbull đáp - và đó mới là điều khiến tôi lo ngại nhất. Tôi hình dung lúc này ở đấy, đám luật sư của họ đang tranh cãi nhau om sòm về cách làm thế nào để thoát ra khỏi cái tổ ong vò vẽ này và tránh không phải trả tiền bồi thường thay chúng ta.
- Không nên quá hỏang hốt, Lione - Drummond khuyên bạn - Nếu ta làm khéo, Stuyvesant sẽ có thể nhận thương lượng. Đương nhiên việc này cũng phải mất dăm triệu.
- Chỉ dăm triệu thôi ư? - Cummins hỏi - Nếu vậy, công ty bảo hiểm sẽ có thể nhận trả...
- Nhận đến mức bao nhiêu, đấy là vấn đề thứ nhất ta cần biết - Trumbull nói.
- Còn vấn đề thứ hai? - Cummins lo lắng hỏi.
- Ai trong số chúng ta sẽ đảm đương việc thương lượng với Stuyvesant - Trumbull hỏi, rồi ông quay lại phía Marcus Naughton - Marcus, Stuyvesant cũng có một chân trong câu lạc bộ của ông phải không?
- Vâng, nhưng không thân lắm để tới mức bàn về chuyện ấy. Thậm chí nếu có gặp ông ta ở câu lạc bộ chơi gôn, tôi cũng không thể nói tôi là chỗ thân cận với các anh. Vả lại ông ta không ưa môn này lắm. Cái mà ông ta thích là chơi thuyền buồm kia.
- Nhất định ta phải có quen một người nào trong đám bạn thân với ông ta chứ! - Trumbull kêu lên - Một người có thể nói chuyện thẳng thắn với ông ta.
- À, có một người đấy - Naughton sực nhớ - Harry Lindsay trong ban quản trị, một tay rất khoái môn thuyền buồm.
- Thế thì ông gặp ông ta đi và thu xếp để ông ấy gặp Stuyvesant. Trong khi đó, chúng tôi sẽ cố tìm một kịch bản như thế nào đó để Stuyvesant có thể nuốt trôi. Tôi muốn xin ý kiến của các ông.
Nói rồi ông đưa mắt nhìn quanh, nhưng hình như không ai có ý kiến gì khác.
Lợi dụng cơ hội đó, Scott Van Cleve đưa ra ý kiến:
- Đối với một người như Claude Stuyvesant, hai triệu đô la không phải là một món tiền cược hấp dẫn lắm.
Điều hiển nhiên đó có vẻ làm Trumbull khó chịu:
- Chuyện ấy thì ai mà chẳng biết!
Nhưng Van Cleve không phải là người dễ bị sếp làm nản chí:
- Tôi muốn nói Stuyvesant cũng là một con người rất nhạy cảm đối với thanh danh của ông ta trước công chúng. Cho nên tính khoe khoang của ông ta có lẽ sẽ là một điểm nhạy cảm mà ta có thể lợi dụng được.
- Đó là một người đang đau khổ và bị xúc phạm – Cummins vặn lại – Tôi không thấy tính khoe khoang của ông ta có ăn nhập gì ở đây…
- Trừ phi là chúng ta biết biến cái bất lợi ấy thành cái lợi của mình – Van Cleve ngắt lời ông.
Không ai đưa ra ý kiến gì, nên Trumbull quay lại định phê phán ý kiến vừa rồi của tay luật sư trẻ:
- Anh nói sao, Van Cleve?
- Khi ông Lindsay gặp Stuyvesant, tất nhiên trước tiên ông sẽ ngỏ lời chia buồn và bày tỏ sự thông cảm. Rồi ông sẽ nói, sự mất mát người con gái yêu của ông ta thật là khủng khiếp và ai cũng hiểu nỗi khổ đau của ông ta. Nhưng… với một người có tầm cỡ và đầy nghị lực như ông ta thì nên biến sự bất hạnh của mình thành một điều có lợi…
- Một người bố mất con thì làm sao người ấy lại có thể biến nỗi bất hạnh của mình thành một điều có lợi? - Cummins hỏi.
- Thưa ông Cummins, tôi được nghe nói nhiều về khoa Cấp cứu của bệnh viện ông.
- Thật vậy ư? Thế ông nghe ai nói?
- Kate Forrester, thân chủ của tôi.
- Trong tình hình hiện nay, tôi không coi bác sỹ Forrester là một nguồn thông tin thật khách quan - Cummins bác bỏ.
- Đó cũng là điều tôi đã nghĩ tới và tôi đã tới tận nơi để điều tra. Thưa ông Cummins, với tất cả sự kính trọng của tôi đối với ông, tôi vẫn buộc phải nói rằng nơi đó thật là tồi tàn và chật chội. Người nọ xô đẩy với người kia. Bệnh nhân phải nằm điều trị ngay trên cáng đặt ở hành lang bởi vì các buồng khám của khoa không đủ...
- Chúng tôi đã làm hết sức mình với số tiền chúng tôi có! - Cummins vội thanh minh.
- Đúng, thưa bác sỹ - Van Cleve nói tiếp - Bây giờ nếu có ai đó đến gặp Stuyvesant và nói: “Thưa ngài Stuyvesant, ngài là một nhân vật quan trọng, rất quan trọng. Với của cải của ngài thì thêm hay bớt vài triệu đối với ngài chẳng thấm tháp là bao. Vậy ngài hãy biến nỗi bất hạnh này của ngài thành một việc làm công ích”, thì tôi tin chắc óc tò mò của ông ta sẽ bị kích thích. Lúc đó, sứ giả của chúng ta sẽ nói tiếp: “Hãy cho phép tôi gợi ý ngài một cách làm vừa để tiếng thơm cho con gái ngài, lại vừa làm được một việc có ích cho xã hội. Ngài hãy nhận hai triệu đô la tiền bồi thường do công ty bảo hiểm đề nghị và ngài hãy tặng lại nó cho khoa Cấp cứu của Bệnh viện Thành phố.”
Xung quanh bàn, mọi người nhìn chàng luật sư trẻ với con mắt rõ ràng là quan tâm hơn trước.
- Ông Lindssay có thể mời Stuyvesant đến thăm khoa Cấp cứu vào một giờ cao điểm, như buổi tối chẳng hạn - Van Cleve tiếp tục nói - Để chính mắt ông ta trông thấy cái cảnh hỗn độn, chen chúc, thiếu thốn mà lúc nãy tôi vừa nói. Tôi tin chắc rằng, dù là một người lòng lim dạ đá đến đâu, Stuyvesant cũng phải mủi lòng. Đương nhiên ông Lindsay có thể kín đáo bóng gió để ông ta hiểu là một việc làm từ thiện như thế sẽ làm cho công chúng quý trọng ông ta biết bao.
- Không tồi, Van Cleve, ý kiến anh không tồi tý nào - Trumbull gật gù tán thưởng.
- Tất nhiên - Van Cleve kết luận - để bù lại, Stuyvesant sẽ từ bỏ mọi kiện cáo đối với bệnh viện cũng như với cá nhân bị liên luỵ.
Van Cleve hơi ngả người về sau, cảm thấy nhẹ nhõm vì đã đưa ra được một “kế sách”có thể cứu nguy cho thân chủ. Nếu kế hoạch của anh trôi chảy, từ nay Kate sẽ thoát khỏi nỗi hãi hùng sợ bị gạch tên khỏi ngành y.
Trumbull quay lại phía Marcus Naughton:
- Marcus, tôi nghĩ anh sẽ sớm gặp Lindsay. Và anh hãy nói lại những gì chúng ta muốn anh ấy giúp.
- Về đến phòng làm việc, tôi sẽ gọi cho anh ấy ngay - Naughton hứa.
Thấy “kế sách” của mình được chấp nhận, Van Cleve vội ra góc phòng vớ lấy máy điện thoại. Vào giờ này chắc Kate đang làm việc ở chỗ bác sỹ Troy.
- Bác sỹ, tôi nghĩ cơn ác mộng của cô đã chấm dứt.
Kate nín thở.
- Lại có thể thế được ư?
Van Cleve như hình dung được khuôn mặt sáng bừng lên vì sung sướng và cặp mắt xanh của cô ánh lên vì hạnh phúc.
- Tôi nghĩ rằng tôi đã tìm ra được một cách để giúp cho mọi người, kể cả cô, thoát ra khỏi tình cảnh rắc rối này, đồng thời lại còn kiếm được món hời là giúp cho khoa Cấp cứu của cô từ đầu đến chân được đổi mới.
- Có vẻ như quá kỳ diệu, phải không anh?
- Tất nhiên, nhưng còn phải xem Stuyvesant có cắn câu không đã. Song tôi tin ông ta sẽ đồng ý.
- Vậy cuối cùng là tôi đã có thể ngủ yên! - Kate thở phào nhẹ nhõm.
- Cô đã phải trải qua những giờ phút nặng nề, phải không Kate?
Từ cái đêm Claudia Stuyvesant chết, Kate không dám thổ lộ nỗi sợ của mình cùng ai, ngay cả với Rosie Chung. Bây giờ nỗi lo được giải tỏa, cô vội vàng nói:
- Đúng là địa ngục, anh ạ. Tôi đã phải trằn trọc mãi mới thiếp đi được một lúc để rồi chỉ ít phút sau lại choàng dậy, run sợ khi nghĩ đến những gì sẽ xảy ra với mình. Đã bao nhiêu lần tôi phải sống lại từng giây từng phút của cái đêm khủng khiếp ấy! Đúng là một cơn ác mộng thực sự!
- Tôi rất thông cảm nỗi đau của cô, và nếu tất cả trôi chảy như tôi hy vọng thì rồi câu chuyện ấy sẽ sớm chỉ còn là một kỷ niệm không vui.
- Cảm ơn, rất cảm ơn anh, Van Cleve.
Harry Lindsay xin gặp Claude Stuyvesant giữa lúc con người làm ăn này đang tính gom một số vốn để đóng một chiếc thuyền buồm đủ sức cạnh tranh với mấy tay đua người Úc trong một cuộc tranh Cúp America. Stuyvesant nhận lời hẹn bằng cách mời Lindsay tới ăn trưa cùng ông ta tại Câu lạc bộ thuyền buồm ở phố 44.
Từ lúc khai vị đến lúc ăn, câu chuyện chỉ xoay quanh việc đóng thuyền buồm. Hai người bàn bạc đến từng chi tiết xem làm thế nào để đóng một chiếc thuyền vừa đáp ứng được những yêu cầu của cuộc đua, lại vừa có khả năng đánh bại được mấy tay đua người úc - những đối thủ đáng gườm nhất của hai ông. Cho nên phải mãi tới lúc dùng cà phê, Lindsay mới đề cập được đến mục đích thực sự của cuộc hẹn.
- Claude, vì tôn trọng những tình cảm của anh nên tôi do dự không muốn nói đến sự mất mát to lớn mà anh vừa phải gánh chịu - Lindsay mở đầu câu chuyện - Tuy nhiên đôi khi trong cái rủ lại có cái may, và vì thế tôi mới nghĩ là có khi người ta có thể biến một cái hoạ thành cái phúc.
- Nếu anh muốn nói là việc mất đứa con độc nhất lại có thể làm nảy sinh ra một cái gì tốt lành thì xin lỗi, tôi có thể coi anh như một người mất trí - Stuyvesant bác lại bạn bằng một giọng đầy cay đắng.
- Claude, anh hoàn toàn có quyền bảo tôi im miệng, thậm chí anh có thể đứng dậy bỏ đi. Thế nhưng tôi sẽ coi đây là một ân huệ nếu anh vui lòng nghe tôi một lát.
- Chưa bao giờ có ai bảo tôi là một người phi lý - ông ta đột nhiên cao giọng một cách vô lý.
Tuy không mấy hy vọng vào cách mở đầu này, nhưng Lindsay vẫn không bỏ lỡ cơ hội để tiếp tục nói:
- Anh có muốn mọi người sẽ luôn tưởng nhớ tới cái tênClaudia Stuyvesant không, thậm chí còn ca ngợi con bé?
Stuyvesant ném cho ông một cái nhìn dữ tợn, nhưng xem ra ông ta lại có vẻ bớt giận hơn vài giây trước. Dù sao, rõ ràng là ông ta vẫn muốn nghe Lindsay nói tiếp.
- Tôi cho rằng chắc anh không muốn bất kỳ một người cha nào cũng phải nếm trải nỗi đau như của anh hiện nay?
Thay cho câu trả lời, Stuyvesant chỉ ầm ừ một tiếng.
- Vậy thì có một cách để ngăn không cho bi kịch đó tiếp tục xảy ra.
Mặc dù không muốn, Stuyvesant vẫn để lộ vẻ tò mò:
- Vậy phải làm thế nào?
- Anh đã có lần nào đến thăm khoa Cấp cứu Bệnh viện Thành phố chưa?
- Dĩ nhiên là chưa!
- Thế thì anh nên đến, và anh sẽ thấy ở đấy một quang cảnh thật sự khiến anh phải đau lòng. Người bệnh thì đông,nhà cửa thì thiếu, còn đám nhân viên thì tay chân không lúcnào ngơi. Tôi không nói nhưng chắc anh cũng hình dung ranhững người nghèo trong thanh phố này sẽ vui sướng thếnào khi họ có được một nơi chữa bệnh được sửa mới hoàn toàn.
- Harry, nếu anh muốn có một tấm séc thì sáng mai anh sẽ có. Anh cho biết bao nhiêu?
Sau vài giây im lặng, Lindsay nhẹ nhàng nói:
- Hai triệu đô la.
- Hai triệu! - Stuyvesant kinh ngạc nhắc lại - Khi anh gợi ý đến một khỏan làm từ thiện, tôi cứ nghĩ đến số tiền người ta thường xin tôi... tức mười vạn đô la... Còn hai triệu đô la!
- Phải, hai triệu đô la, nhưng nếu việc đó không làm anh tốn một xu?
- Anh muốn nói sao, Harry?
- Claude, theo nguồn tin tức mà tôi biết được thì nay mai công ty bảo hiểm sẽ đề nghị anh một khỏan bồi thường hai triệu đô la để xin anh thôi vụ kiện. Nếu anh tặng món tiền đó cho Bệnh viện Thành phố để họ sửa lại khoaCấp cứu - khoa sẽ lấy tên là Claudia Stuyvesant - thì tên tuổi của con gái anh sẽ được mãi mãi lưu danh. Và việc này sẽ làm anh chẳng tốn một xu, vì nó chỉ là một việc chuyển vốn đơn giản.
- Khoa “Claudia Stuyvesant”... - Claude mơ màng nói.
- Claude, anh nghĩ thế nào?
- Mấy năm gần đây, tôi không còn biết làm thế nào với con bé. Đúng là nó đã nổi loạn thực sự! Có thể do vợ tôi thiếu cương quyết, còn tôi thì suốt ngày bù đầu với công việc - giọng bỗng trở nên dịu dàng, Stuyvesant nói - Harry... Vào thời buổi này, nuôi dạy con cái sao mà khó thế. Có gì anh cũng cho chúng nó tất, thế mà đối với chúng, anh vẫn chỉ là người đứng ngòai rìa. Trong hoàn cảnh hiện nay, tôi có cảm giác là mọi sự chẳng có cái gì ổn hết.
Stuyvesant bắt đầu dùng sang tách cà phê thứ hai. Chợt nhận thấy mình loanh quanh để khỏi thốt ra một lời thú nhận nặng nề, ông đặt bình cà phê xuống và liếc nhìn Lindsay.
- Harry... anh có biết vì sao Claudia chết rồi chứ?
- Có, tôi có nghe nói...
- Không ít người cũng nghe nói như anh. Chảy máu do có chửa ngòai dạ con - Đó là lời thú nhận khó khăn nhất trong suốt cuộc đời của con người kiêu hãnh này - Tôi đã cho con gái tôi không thiếu thứ gì, và cũng làm cho nói bất cứ cái gì... Nhưng nó vẫn không bao giờ đến với tôi... không bao giờ!
- Claude, anh cần phải khép lại cái chương bi thảm nhất của cuộc đời mình. Hãy để cho mọi người giữ một hình ảnh đẹp về cái chết của Claudia, hình ảnh của một hành động nhân đạo làm lợi cho toàn thành phố.
Stuyvesant gõ gõ ngón tay xuống tầm khăn trải bàn trắng. Cuối cùng, ông gật đầu:
- Harry, ý kiến của anh đã thuyết phục được tôi.
- Vậy là anh đồng ý thương lượng với công ty bảo hiểm và cho thôi kiện? - Muốn có một sự xác nhận dứt khoát, Lindsay hỏi lại.
- Phải, tôi sẽ thôi kiện.
- Hoan hô!
- Nhưng còn cái cô bác sỹ ấy...
- Cô ta- cũng do công ty bảo hiểm bảo trợ và họ sẽ không chấp nhận một giải pháp nửa vời.
- Đó không phải là điều tôi muốn nói. Mẹ kiếp, bị kết tội lơ là vô trách nhiệm thì cũng chẳng có giá trị gì hơn một mảnh giấy lộn! Không, tôi muốn nói cô ấy phải bị mấy ty chóp bu ở bên ấy xét xử về tội giết con gái tôi kia.
- Có phải anh muốn nói đến hội đồng nghiệp đoàn của ngành y?
- Đúng. Luật sư của tôi đã viết đơn kiện rồi.Cô ấy sẽ phải đưa ra xử trước hội đồng nghiệp đoàn, và ở đấy thì chẳng có bệnh viện cũng như công ty bảo hiểm nào đứng ra bảo vệ cho cô ta cả. Mẹ kiếp, tôi sẽ phải làm sao cho cái con bé ấy suốt đời không được vác mặt ra mà làm nghề thuốc nữa.
- Claude, tôi không rõ rồi bệnh viện sẽ phản ứng ra sao. Vì họ muốn rằng toàn bộ vụ việc sẽ được hoàn toàn kết thúc.
- Nhận cả hay từ chối cả, đó là việc của họ. Còn tôi thìchỉ có một ý kiến dứt khoát: hoặc họ từ bỏ cô bác sỹ ấyhoặc họ chẳng nhận được một xu nào tiền tặng của tôi.
Ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ trong phòng Trumbull, bác sỹ Cummins, Scott Van Cleve và một luật sư của công ty bảo hiểm nghe Harry Lindsay thuật lại cuộc trò chuyện vừa rồi của ông với Stuyvesant.
- Các ông đã có được giao kèo trong tay: hai triệu đô la cho một khoa Cấp cứu mới mang tên là Claudia Stuyvesant.
- Anh tuyệt lắm, Harry - Trumbull nói - Ông quay lại phía đại điện công ty bảo hiểm - Ông nghĩ thế nào, thưa ông?
- Hai triệu đô la để bù lại là chấm dứt hoàn toàn vụkiện, có phải thế không ông?
- Đúng thế - Lindsay gật đầu xác nhận.
- Dù thế nào, chúng ta cũng không thể thoát khỏi vụ này với cái giá ít hơn - Ông luật sư thú nhận - Tôi sẽ tiến hành thủ tục.
Scott Van Cleve đột nhiên hỏi:
- Vụ trao đổi này cũng bao gồm cả bác sỹ Forrester chứ, tôi nghĩ thế có đúng không?
- Tất nhiên là thế - Lindsay đáp... - ít ra là về cái khỏan kiện về tội lơ là thiếu trách nhiệm.
- Xin ông nói rõ hơn cho - Van Cleve lại hỏi.
- Stuyvesant dành cho mình cái quyền là yêu cầu đưa bác sỹ Forrester ra xử trước hội đồng nghiệp đoàn, thực ra thì ông ta đã cho làm đơn kiện rồi.
- Nếu tôi hiểu đúng thì tức là một tay ông ta tô điểm cho bộ mặt giả nhân giả nghĩa, còn tay kia thì ông ta giáng một đòn báo thù - Van Cleve phản bác - Đó không phải là điều tôi đề nghị trong cuộc họp trước. Trong ý thức của tôi thì tôi muốn là tất cả mọi người sẽ thoát ra khỏi vụ kiện này.
Trumbull hiểu là đã đến lúc ông ta phải can thiệp:
- Van Cleve, chúng ta không nên để tình cảm cá nhân lấn át lý trí. Dù sao chúng ta cũng chỉ là những con nhà luật. Về mặt pháp lý, tất cả những gì thân chủ của chúng ta - tức Bệnh viện Thành phố - yêu cầu, đó là tránh cho bác sỹ Forrester khỏi một vụ kiện về tội lơ là thiếu trách nhiệm, thì việc đó chúng ta đã làm...
- Và bất kể là bỏ mặc bác sỹ Forrester một mình đứng ra để tự biện họ về sự vô tội của mình trước hội đồng nghiệp đoàn theo yêu cầu của Stuyvesant - một người quyền thế nhất trong thành phố cũng như toàn bang! Và các ông thấy như vậy là công bằng ư?
- Cho dù anh muốn nói thế nào thì bệnh viện, công ty bảo hiểm và văn phòng chúng ta cũng đã làm tròn nghĩa vụ pháp lý của mình đối với cô bác sỹ ấy rồi - Trumbull tuyên bố bằng một giọng kiên quyết.
- Đúng thế - Cummins nhấn mạnh - Ngòai ra chúng ta vẫn có ý định tôn trọng các điều khỏan ký trong hợp đồng với Forrester. Tức là cô ấy vẫn có thể làm việc với chúng ta trong mười tháng còn lại, trừ phi là hội đồng nghiệp đoàn xử cô ta có tội. Trong trường hợp này, tất nhiên là cô ấy phải rời bỏ chúng ta.
- Và ông thấy ông không còn trách nhiệm gì nữa với Forrester? Mặc dù cô ấy là một bác sỹ tận tâm, trung thực, rất có năng lực và đã từng gây tiếng tốt cho bệnh viện ông?
- Nhưng trong trường hợp này thì tôi không thể công nhận là cô ấy đã làm vinh dự cho bệnh viện tôi - Cummins bác lại.
- Rất tốt! Vậy thì phải cách ly, phải tẩy chay cô ấy, rồi lớn tiếng tuyên bố: “Cô ta không còn là người của chúng tôi nữa vì cô ta đã làm vẩn đục thanh danh của chúng tôi” - Van Cleve giận dữ buộc tội. Rồi anh chua chát nói thêm - Và ai là con người cả đời chưa bao giờ mắc lỗi thì người ấy hãy ném cho cô ta một hòn đá, có phải vậy không thưa bác sỹ giám đốc?
Cummins đỏ mặt giận dữ và khi ông sắp sửa nổi xung lên thì Trumbull vội xông vào cứu nguy:
- Van Cleve, anh chưa bao giờ phải lãnh đạo một bệnh viện lớn nhất nhì thành phố như bác sỹ Cummins. Vì vậy chúng tôi tán thành quyết định của ông. Thưa các vị, tôi đánh giá cao ông Harry Lindsay vì ông đã hoàn thành xuất sắc công việc được giao và ông hoàn toàn xứng đáng với sự biết ơn của chúng ta. Bây giờ, chúng ta hãy nhanh chóng thảo bản thỏa thuận trước khi Stuyvesant kịp đổi ý.
Cuộc họp kết thúc với vài cái bắt tay và mấy lời chúc tụng rồi ai nấy ra về.
Giữa lúc Van Celve sắp bước ra cửa thì Trumbull gọi giật anh lại:
- Một phút thôi, anh Van Cleve.
Chàng luật sư trẻ quay lại bàn họp:
- Ông gọi tôi?
- Trong vụ Forrester, có vẻ như anh bị xúc động mạnh. Tôi hiểu anh là một luật sư luôn hết lòng với lẽ phải và là một người bênh vực nhiệt tình cho những bà goá con côi. Nhưng... liệu sự quan tâm của anh có vượt quá chính bản thân những điều tốt đẹp đó không? Vả lại cũng dễ hiểu thôi, bác sỹ Forrester là một cô gái rất hấp dẫn.
Mới đầu Van Cleve định chối, nhưng sau anh thấy quả là Trumbull nói đúng nên anh đã chẳng nghĩ đến chuyện lừa dối ông ta cũng như lừa dối bản thân.
- Chàng trai của ta, cuộc sống riêng của anh là thuộc về anh. Cho nên ở đây ta chỉ muốn nói với anh về một khía cạnh khác. Khi nhận anh vào làm việc ở văn phòng, ta đã nghe anh trình bày về quan niệm cao đẹp của anh đối với nghề nghiệp chúng ta. Và ta tự nhủ: “Đây là một chàng trai đầy những khát vọng lý tưởng cao cả, một hiệp sỹ đích thực của công lý.” Ta thấy đó là một phẩm chất tốt của một luật sư trẻ. Song ta cũng nghĩ: Sau đây, anh ta sẽ gặp trong văn phòng những chàng trai khác, họ cũng xù lông xoã cánh ra để bảo vệ cho quyền lợi của nghề nghiệp chúng ta. Nhưng rồi đến một lúc nào đấy, anh ta bỗng nhận thấy những người ấy đã kiếm được gấp bốn gấp năm lần mình và lúc ấy anh ta sẽ hiểu ra vấn đề và cũng sẽ thay đổi như những người đó. Song ta đã lầm. Anh không phải là con người như thế, và ta đã thôi không tính nữa đến những lần ta đã phải bênh vực cho anh trước những hội viên của văn phòng chúng ta.
-Thế nhưng tôi đã nghiêm chỉnh chấp hành những điều khỏan trong hợp đồng đã ký? - Van Cleve cãi.
- Không ai không bảo thế, nhưng chúng ta hy vọng với thời gian, với thực tế công việc và đặc biệt là với sự cạnh tranh gay gắt của nghề nghiệp, rồi anh sẽ “chín” dần lên. Song anh đã không phát triển giống như những người khác. Trong trường hợp của anh... - Trumbull lắc đầu, như ngụ ý rằng mình có cố nói nữa với anh chàng cứng đầu cứng cổ này thì cũng chỉ mất công vô ích - Thôi, về những gì liên quan tới vụ Forrester, ta nghĩ anh hãy dẹp nó lại đi.
- Dẹp nó lại? - Van Cleve sửng sốt nhắc lại.
- Khi nào cuộc thương lượng với Stuyvesant có kết quả, chúng ta sẽ không phải làm gì nữa đối với bác sỹ Forrester.
- Có nghĩa là?
- Việc phải ra trước hội đồng nghiệp đoàn là chuyện riêng của cô ấy. Cô ấy sẽ phải tự thu xếp để bào chữa cho bản thân.
- Có phải ý ông muốn nói tôi phải bỏ rơi việc đó.
- Tôi nói là Văn phòng Trumbull, Drummond& Baines đã hết trách nhiệm bảo vệ cô ấy.
- Nhưng nếu tôi muốn tiếp tục?
- Thế thì anh sẽ không còn là luật sư của văn phòng tôi nữa.
- Tôi hiểu.
- Van Cleve, cá nhân tôi, tôi không muốn mất một người xuất sắc như anh, nhung anh đừng bắt buộc tôi phải làm thế nữa.
Van Cleve không trả lời. Anh chỉ lặng lẽ gật đầu rồi bước ra khỏi phòng.
Trở về gian phòng bừa bộn của mình, Van Cleve suy nghĩ về cái thế đôi ngả mà Trumbull vừa đặt ra với anh: bỏ rơi Kate Forrester hay là xin thôi việc.
Van Cleve với tay lấy điện thoại và bấm số. Sau một lúc, anh thấy ở đầu dây kia có người nhấc máy.
- Bác sỹ Forrester?
- Vâng, tôi đây.
- Tôi muốn gặp cô, bác sỹ.
- Tại sao? Hay lại có chuyện gì mới?
- Tôi sẽ giải thích cô sau. Ở máy nói không tiện.
- Bao giờ?
- Càng sớm càng tốt.
- Đồng ý. Tối nay được không anh?
- Không. Chiều nay nếu có thể được.
Thấy Van Cleve thúc giục như thế, Kate đâm hỏang:
- Tại sao phải gấp gáp thế? Hay lại có chuyện gì rắc rối?
- Tôi không thể nói được trên máy. 15 giờ chiều nay tôi sẽđến đón cô ở bệnh viện.