Chương 18
Dù đã rút ngắn việc vào thăm bé Maria, Kate vẫn ra khỏi cổng chậm mất một lúc. Trong khi đó, Scott vẫn đang đi đi lại lại trên vỉa hè, cố nặn óc nghĩ ra một cách gì đó để báo tin chẳng lành cho Kate. Anh chắc sau cú sốc đầu tiên, Kate sẽ hiểu ra tình thế và những cố gắng anh đã làm để giải quyết vụ việc của cô. Có lẽ cô sẽ phải mất nhiều thời gian hơn để chấp nhận điều mà anh vừa quyết định... Nhưng anh đã sẵn sàng để đương đầu với cô.
Anh trông thấy cô bước ra khỏi cổng bệnh viện, vẻ mặt vừa cả quyết vừa nghi ngại. Mắt chói ánh mặt trời, cô rảo bước ngang qua đường phố. Khi cô lại gần, đột nhiên trong anh bỗng trỗi dậy một ham muốn là được ôm hôn cô. Nhưng nếu anh buông mình cho sự thối thúc bất chợt đó thì chắc chắn anh sẽ tự huỷ bỏ một quyết định mà khó khăn lắm anh mới có được.
- Có chuyện gì đấy anh? - Kate hỏi ngay.
- Chúng ta hãy tìm một chỗ nào đó để có thể yên tĩnh trò chuyện- Scott đề nghị.
- Tôi biết một tiệm cà phê ở cuối phố.
Nhưng Scott không muốn giam mình vào một nơi quá chật hẹp, ở đấy anh khó có thể chuyện trò một cách thỏai mái, nhất đây lại là một chuyện mà anh tự thấy là đáng xấu hổvà có phần hèn nhát.
- Trời đang đẹp - Anh nói - Cô nghĩ thế nào nếu chúng ta dạo vài bước trong công viên Trung tâm?
Hai người bước vào công viên Trung tâm, cách xa những tiếng còi xe inh ỏi, những tiếng phanh rít ken két và những tiếng ồn ào của thành phố.
Scott dẫn cô tới một chiếc ghế đá nằm núp mình dướibóng râm của một cây xến cổ thụ. Khi Kate đã ngồi xuống,Scott liền đi thẳng vào câu chuyện:
- Không ổn rồi, bác sỹ ạ.
- Cái gì không ổn? - Kate hỏi lại.
Thế là Scott bắt đầu thuật lại mọi việc, từ cuộc họp chấp nhận ý kiến anh đề nghị để xoa dịu cơn giận của Stuyvesant, đến lúc Lindsay gặp ông ta để thương lượng và cuối cùng là sự đồng ý của ông ta về đề nghị nhận tiền bồi thường và tặng nó lại cho khoa Cấp cứu Bệnh viện Thành phố.
- Thế thì có gì không ổn? - Kate nói - Và tại sao anh lại nói ngược lại?
- Sự thỏa thuận của Stuyvesant không bao gồm cô - Van Cleve thú nhận. Thấy Kate hình như không hiểu, anh nói tiếp - Ông ta nhấn mạnh là phải đưa cô ra xử trước hội đồng nghiệp đoàn.
Kate lặng lẽ gật đầu, có vẻ như đang cố tiếp nhận cái tin xấu đó. Rồi đột nhiên cô tuyên bố:
- Được. Chúng ta chỉ còn có việc là chiến đấu thôi.
- Nghĩa là... - Van Cleve ngừng lại để thú nhận - Có lẽ tốt hơn đối với cô là tôi không nên gợi ý cho họ làm thế.
- Tại sao? Tình thế của tôi cũng chẳng tồi tệ hơn trong chừng mực mà... - Chợt nhận ra ý anh nói, cô liền hỏi –Tôi bị nhầm chăng?
- Phải.
- Tôi nhầm sao?
- Trước đây, chúng ta có cả một cộng đồng gắn bó về quyền lợi. Công ty bảo hiểm, bệnh viện, rồi văn phòng luật của chúng tôi... Sự được thua đối với nơi này hay nơi kia cũng đều quan trọng như nhau cả. Nhưng bây giờ khi mà họ đã thoát ra khỏi cái tổ ong vò vẽ ấy...
- Thì chúng ta chỉ còn có mỗi cách là tự trông cậy vào mình - Kate nói nốt.
- Đúng, nhưng còn tồi tệ hơn nữa.
- Còn chuyện gì nữa anh?
- Trumbull đã đưa ra cho tôi một tối hậu thư.
Anh không cần phải nói nốt vì Kate đã hiểu.
- Hoặc anh thôi bào chữa cho tôi, hoặc anh phải bỏ việc. Có phải thế không anh?
Van Cleve gật đầu.Thấy mắt cô rơm rớm, anh thầm van xin: “Không, cô đừng khóc, tôi xin cô đấy!”
Song Kate đã kịp trấn tĩnh:
- Anh có thể giời thiệu cho tôi một luật sư khác không?
- Tôi chưa nghĩ tới chuyện đó.
- Vậy hãy nghĩ đi. Và khi nào anh thấy được “viên ngọc quý” đó, anh hãy gọi cho tôi.
- Cô nghe tôi đây, Kate. Tôi thực sự lấy làm tiếc. Tôi đưa ra kế hoạch ấy là muốn Stuyvesant sẽ từ bỏ vụ kiện đối với cô. Nào ngờ nó lại trở thành con dao hai lưỡi.
- Anh không có gì phải tự kết tội mình hết. Tôi rất hiểu anh làm thế là vì quyền lợi của tôi. Nhưng dù sao, bây giờ anh cũng còn phải bảo vệ sự nghiệp của anh chứ. Thôi, anh đừng ngại là tôi không hiểu điều đó.
- Tôi sẽ làm hết sức để giúp đỡ cô - Van Cleve hứa - Tất nhiên không phải một cách chính thức. Tôi có thể đưa ra cho cô những lời khuyên, thảo luận với luật sư mới của cô và nêu ra với anh ta một số gợi ý. Chỉ có điều là ta không nên để ai biết, thế thôi.
Không trả lời, Kate đứng dậy và bước đi. Van Cleve cũng bám theo. Ra khỏi công viên, Kate rảo bước với ý định bỏ rơi anh.
- Tôi có thể đưa cô về nhà không? - Van Cleve hỏi.
- Tôi muốn được đi một mình. Tôi cảm thấy cần phải suy nghĩ.
- Chờ một lát, tôi xin cô! - Van Cleve nói với theo. Kate dừng bước và ngỏanh lại - Không phải lỗi tự tôi. Mới đầu anh nói - Không... đúng là lỗi tại tôi - Anh lại sửa ngay- Nếu ít ra chúng ta còn trung thành với những lý tưởng của tuổi trẻ. Hồi còn là sinh viên, tôi tôn sùng những người như Clarence Darrow, một luật sư có thể tuần trước cãi cho con một ông chủ nhà băng, nhưng tuần sau lại ra trước tòa bào vệ cho một người thợ không có một xu dính túi.
Một thoáng thương hại vụt hiện lên trong đôi mắt xanh của Kate. Cảm thấy được khích lệ, Van Cleve nói tiếp:
- Nhưng những người như Darrow là những anh hùng trong truyền thuyết. Còn tôi, tiếc thay, tôi không phải là mộl hiệp sỹ của ngành luật, tôi chỉ là một anh luật sư trẻ làm việc cho một văn phòng có tên tuổi tại một thành phố lớn, một văn phòng sẵn sàng thưởng hậu cho những chú sói biết chơi cái trò của họ. Tất cả những lời thuyết giảng của họ về đạo lý, về nguyên tắc nghề nghiệp chỉ là những câu đầu lưỡi để câu nhử chúng ta. Và khi anh đã hiểu nó, thì hoặc anh uốn mình khuất phục, hoặc anh bị gạt bỏ.
Cái thế khó xử của anh làm Kate mủi lòng, đủ khiến cô phải suy nghĩ lại để thông cảm và tha thứ cho anh.
- Tôi hiểu. Nhưng vấn đề của chúng ta có khác nhau. Với tôi, tôi không có sự lựa chọn nào hết. Không ai đề nghị tôi hoặc chơi hoặc rời sân khấu. Nếu tôi thua cuộc, tôi sẽ trắng tay và chẳng còn trò gì khác để chơi. Van Cleve, tôi thật sự lấy làm tiếc vì chuyện của anh, nhưng từ nay, tôi buộc phải lo cho chuyện của tôi.
Nói xong, cô chào và bước đi. Nhìn theo cô, Van Cleve tự hỏi: “Không biết đây có phải là lần cuối cùng mình trông thấy cô ấy không?”
Kate rảo bước rất nhanh, vừa choáng váng, vừa bị tổn thương và khiếp sợ. Tuy nhiên cô vẫn cố trấn tĩnh và không khóc. Van Cleve đã làm cô xúc động khi anh thú nhận sự hèn yếu của mình. Anh đã để lộ một tâm trạng đau đớn và sự yếu đuối mà bình thường anh vẫn che giấu dưới một cái vẻ cứng rắn. Nhưng cô đang có những vấn đề riêng mà chỉ có một mình cô phải đương đầu. Còn Van Cleve, anh sẽ phải tự giải quyết những vẫn đề của riêng anh, tuỳ theo khả năng của anh.
Cô mở cửa phòng và gọi:
- Rosie!
Rosalind Chung từ buồng mình bước ra để đón cô.
- Hôm nay sao cậu về sớm thế?
- Mình vừa mới tạm biệt anh luật sư của mình. Không, phải nói là anh “nguyên là” luật sư của mình mới đúng.
- Có chuyện gì thế? Ngồi xuống đây rồi kể cho mình nghe.
Hai người ngồi xuống đi văng và Kate thuật lại cuộc gặp vừa rồi với Van Cleve.
- Cậu tính sẽ làm gì bây giờ? - Rosie lo lắng hỏi.
- Mình chưa biết. Có lẽ mình sẽ gọi về nhà, hỏi ý kiến bố. Ông ấy sẽ hỏi George Keepworth... Không! Mình không muốn quấy rầy bố mẹ mình nữa.
- Mình có một ý kiến! - Đột nhiên Rosie kêu lên - Mình sẽ tổ chức một cuộc quyên góp.
- Cậu? Cậu định quyên ai?
- Tập thể nhân viên bệnh viện chứ còn ai, cả nội trú, cả ngoại trú. Chiều nay mình sẽ bắt đầu nói với họ.
- Mình không muốn cậu gặp rắc rối, Rosie.
- Lần này là cậu gặp rắc rối. Còn lần sau, có thể là mìnhhoặc bất kỳ ai khác. Từ khi bắt đầu có chuyện này, mình thường tự hỏi: Có phải chúng ta đang bỏ phí cuộc đời khi cố sức khước từ những gì tốt đẹp nhất của cuộc sống không? Chúng ta không lấy chồng, không con cái... nhưngtất cả cái đó để vì cái gì? Để bị hành tội như cậu bây giờ ư? Thôi, mình thấy quá đủ rồi. Cần phải kết thúc nó đi thôi.
không phải sau này mà ngay lập tức!
- Không, Rosie, đây là cuộc chiến đấu của mình. Mình không muốn một ai khác bị rắc rối vì lỗi của mình. Chỉ một chuyện của Van Cleve, mình cũng đã thấy quá đủ.
- Nhưng nếu cậu thay đổi ý kiến...
- Không có chuyện đó đâu - Kate nói.
Rosie đến bệnh viện để trực đêm. Suốt mấy giờ liền, ở nhà Kate chỉ có một mình. Chiếc xăng đuýt cô làm vẫn bỏ lay lắt đấy vì lúc này cô nuốt chẳng trôi. Nhưng bù lại, cà phê thì cô uống chẳng biết bao nhiêu mà kể. Cô đi đi lại lại trong phòng, nghiền ngẫm trong đầu những giải pháp mà cô thấy còn lại.
“Một luật sư mới? Chắc chắn mình không có điều kiện. Còn cầu cứu bố thì tốt hơn là đừng để cho bố biết... Cuộc sống ở trang trại cũng đã quá vất vả, nhất là sau đợt hạn hán nãm ngoái. Thêm nữa, giá đậu nành và lúa mì năm nay lại hạ. Để giúp mình, bố sẽ phải bán bớt đất đi, song đó lại là phần đất thừa kế của Clinr. Phần mình thì khi mình đang học đại học, bố đã phải bán để chu cấp cho mình rồi. Mình không nên đòi hỏi gì thêm nữa, cũng như không nên đặt bố vào tình thế bắt buộc phải giúp đỡ mình. Vả lại xét cho cùng thì tại sao mình phải cần có luật sư? Phải chăng là vì thành thông lệ rồicho nên nó trở nên bắt buộc? Xem báo, mình đã thấy có những người tự bào chữa cho mình mà thắng kiện, thậm chí ngay cả trước Tòa án tối cao. Vậy tại sao lại không thể là mình? Tại sao trước hội đồng nghiệp đoàn, mình lại không thể cứ đơn giản nói lên sự thật? Họ sẽ tin mình! Họ phải tin mình chứ!
Nhưng cái Lý tưởng lạc quan tốt đẹp đó đã tự nói xẹp đi.
“Nếu đơn giản thế thì việc gì Van Cleve và văn phòng của anh ta lại thấy tốt hơn là bỏ rơi mình.”
Dù sao đối với Kate, có một điều chắc chắn là cô phải làm thế nào để ngủ được. Đã kém ăn lại mất ngủ thì cô lấy sức đâu mà chiến đấu lúc này, nghĩa là đúng vào cái lúc cô cần đến nó nhất.
Rủi thay, bất kể cô làm cách nào, giấc ngủ vẫn không đến với cô. Nhiều lúc vì quá mệt cô đã thiếp đi, nhưng chỉ được một lúc rồi nỗi khiếp sợ về hoàn cảnh hiện tại của mình lại làm cô choàng tỉnh dậy.
Chuông điện thoại réo. Lần mò trong bóng tối, cô vộivã bước ra phòng khách.
- A lô?
- Bác sỹ Forrester? Từ tối đến giờ tôi vẫn nghĩ đến câu chuyện của chúng ta - Van Cleve nói.
- Và anh đã tìm ra được một luật sư giỏi?
- Phải.
- Đợi đã, để tôi lấy giấy bút ghi.
Một phút sau, giọng Scott hỏi:
- Cô đã sẵn sàng chưa?
- Rồi, anh cứ nói đi!
- Scott Van Cleve - Anh thong thả đọc.
Quá bất ngờ, Kate lặng đi mất một lúc, rồi cô nói:
- Anh có thật sự nhận thấy rằng điều đó sẽ có thể làm anh bị liên luỵ không?
- Tôi hoàn toàn hiểu được điều đó.
- Tôi e rằng đó không phải là một vụ làm ăn tốt đối với anh...
- Tôi biết. Nhưng đối với tôi đó chẳng qua chỉ là một khỏanh khắc ngưng nghỉ, một cái ngoặc đơn trong sự nghiệp của tôi, nó gần như một nhịp đập của tim trong máy làm điện tâm đồ của cô. Song ngược lại đối với cô, đó là toàn bộ cuộc đời cô có nguy cơ bị huỷ hoại. Cho nên, nếu cô đồng ý nhận tôi làm luật sư, tôi sẽ bắt tay ngay vào việc, thậm chí ngay từ phút này nếu muốn nói cho chính xác.
- Ngay từ phút này? Anh có biết bây giờ đã quá nửa đêm rồi không?
- Tôi biết, nhưng nếu muốn xúc tiến công việc vào sáng mai thì ngay từ lúc này tôi cần phải hỏi cô vài câu. Tôi có thể lên chỗ cô không?
- Vâng... tất nhiên.
- Một phút nữa tôi sẽ đến.
- Nhưng anh còn phải đi ngang qua cả thành phố?
- Cả thành phố? Không, tôi đang đứng trong ca bin điện thoại góc phố nhà cô.
- Ngay góc phố nhà tôi? Anh hãy chờ tôi một phút để tôi ăn mặc cho chỉnh tề một chút đã.
- Không cần đâu, tôi muốn biết sáng sớm nom cô thế nào - Nói rồi anh đặt máy.
Kate chạy vội vào buồng tắm và soi mình trước gương. Không trang điểm, cô chỉ vừa chải qua được mái tóc thì đã có tiếng chuông reo ở ngòai cửa. Trong khi chạy ra mở, cô bỗng chợt nhận ra trên người cô chỉ mặc có bộ quần áo ngủ thế là cô vơ vội lấy chiếc áo mặc trong phòng, vừa xỏ tay vừa chạy ra cửa.
Cửa mở và Scott xuất hiện. Anh đứng trước cô một lúc, với dáng người cao và thanh mảnh, khuôn mặt xương xương và đôi mắt chăm chú nhìn cô.
- Sáng sớm nào cô cũng xinh đẹp thế này ư? - Một lúc sau, anh hỏi.
- Tôi có cần phải trả lời câu hỏi này không?
- Với tư cách luật sư, tôi cần biết hết về cô. Xin cô hãy trả lời tôi.
- Thôi, anh vào đi và đừng đùa nữa - Cô cười mặc dù không muốn - Tôi hỏi thực nhé. Anh có muốn ăn chút gì không?
- Thế thì hay quá. Suốt đêm tôi đã đi không nghỉ.
- Tôi cũng vậy. Chiều qua về, tôi đã nuốt được tý gì đâu - Vừa nói cô vừa bước đến góc bếp nho nhỏ.
Họchuyện trò trong khi Kate đun ấm cà phê,làm móntrứng trộn thịt băm và phết bơ mấy lát bánh. Ngồi trên chiếc ghế đẩu, anh ngắm nhìn từng cử chỉ của cô và nhiều lần cô đã bắt gặp cái nhìn của anh.
Scott lại yêu cầu cô điểm lại từng chi tiết trong bệnh án của Claudia Stuyvesant, hy vọng tìm được được một điều nào đó để làm điểm xuất phát cho cuộc điều tra của chính anh. Rồi anh cũng còn phải tìm thêm những chứng cớ để xác nhận cho những lời Kate khẳng định.
Khi hai người đã ăn uống xong, Van Cleve đi đến kết luận người làm chứng tốt nhất cho Kate là bác sỹ Eric Briscoe. Rồi sau đó anh sẽ hỏi bà Cronin, rồi tiếp đến là những người ở phòng xét nghiệm đã trực tiếp làm những xét nghiệm máu cho Claudia Stuyvesant theo yêu cầu của Kate.
Nhưng trước tiên, anh cần phải nói chuyện với Eric Briscoe, rồi với luật sư của Briscoe nếu anh ta có.
Khi Scott Van Cleve đứng dậy ra về thì đã 4 giờ 30 sáng. Thế mà anh vẫn còn có vẻ luyến tiếc. Nán lại trước cửa, anh dặn Kate:
- Cô cần phải khóa cửa cẩn thận, thậm chí cả cửa trong cửa ngòai.
- Anh yên tâm, tôi vẫn thường làm thế - Kate nói, bản thân cô cũng thấy hơi lưu luyến khi phải chia tay anh.
- Có khi cô cần phải sắm thêm khóa nữa. Trong hoàn cảnh hiện nay, không có gì là quá cẩn thận đâu.
- Vâng, chúng tôi sẽ tính.
- Chúng tôi? - Anh ngạc nhiên hỏi lại.
- Rosie Chung và tôi. Cả hai chúng tôi ở chung nhà.
- Rosie?
- Hay Rosalind.
Vẻ mặt Scott lộ rõ vẻ nhẹ nhõm.
- Rosalind - Anh nhắc lại - Một cái tên đẹp đối với một phụ nữ.
- Thêm nữa đó lại là một phụ nữ đẹp. Cô ấy cũng làm trong bệnh viện chúng tôi.
- Thế thì hay quá - Vừa nói anh vừa bước về phía thang máy.
Kate còn đứng ở cửa nhìn theo cho đến khi anh đi khuất.
“Có lẽ anh ấy nghĩ mình sống ở đây với một người đàn ông? - Cô thầm nghĩ - Và nếu đúng như vậy thì sao? Anh ta là luật sư của mình chứ đâu phải “cha linh hồn” của mình. Anh ta đâu có quyền bảo mình phải sống thế này hay thế khác.”
Nhưng một lúc sau cô lại nghĩ:
“Thật tốt là thấy anh ấy lại có vẻ lo lắng cho mình. Cuối cùng... dù sao mình cũng thấy hay hay.”
Mặc dù đã muộn, Scott vẫn đi bộ về nhà ở mãi tận Đông Manhattan. Anh muốn có thời gian để suy nghĩ và phân tích đến tận cùng câu chuyện của Kate. Tất cả đối với anh đều quan trọng: không riêng những từ ngữ cô dùng, màcả đến cái cách cô thuật lại những sự việc. Lời chứng của cô cần phải có thể tuyệt đối tin được và người đầu tiên phánxét điều đó lại chính là luật sư của cô.
Kate có vẻ thành thực, rất thành thực nữa là khác. Tất nhiên cô có thể quên chi tiết này hay chi tiết nọ, hoặc có khihơi thay đổi nó. Nhưng đó là điều hoàn toàn tự nhiên. Thực vậy, một nhân chứng trung thực cũng mắc sai lầm chẳng kém gì một nhân chứng dối trá, bởi vì khi nhắc đi nhắc lại nhiều lần lời khai của mình, họ đã thuộc lòng nó đến tận từng chi tiết.
Điều đầu tiên anh cần bảo đảm là những sự việc Kate nhờ đều phải ăn khớp với những gì cô đã ghi trong bệnh án của Claudia Stuyvesant. Nếu đúng vậy, anh sẽ cố xin cho vụ án được xử kín, để tránh mọi tai tiếng xấu là điều thường khó tránh khỏi nếu đưa ra xử công khai.
Vậy là anh quyết định bắt đầu công việc từ đấy, ngay cả trước khi tiếp xúc với các nhân chứng. Sau thất bại của kế hoạch lần đầu khiến Kate mất tất cả mọi nguồn bảo trợ, anh dự định sẽ lẳng lặng tiến hành công việc một mình. Anh không muốn làm thức dậy ở cô những hy vọng để rồi sau nàycó thể cô lại bị thất vọng vì anh.
Lần này đến gặp bác sỹ Cummins để đề nghị xem hồ sơ bệnh án của Claudia Stuyvesant, Scott đã không gặp một trở ngại nào. Cummins tỏ ra vừa vồn vã vừa bối rối.
- Với một luật sư như anh - Ông nói - thì chắc chắn anh đã hiểu đối với tôi, bổn phận với bệnh viện là được đặt lên trên hết. Nếu chúng tôi không giúp được cho bác sỹ Forrester, thì ít ra chúng tôi cũng cầu mong cho cô ấy những điều tốt lành nhất.
Scott bỏ ra nhiều giờ để nghiên cứu hồ sơ. Ngòai việc thiếu phiếu thử chất độc trong máu, anh thấy mọi điều ghichép tronghồ sơ đều ăn khớp với những gì Kate đã kể. Yên tâm về độ tin cậy của hồ sơ với tư cách là lời chứng, anh sẵn sàng để bước bước tiếp theo.
Scott Van Cleve rời Đại lộ 5 rồi đi theo Đại lộ 40 để lọtvào một khu gồm toàn những nhà cao tầng dành riêng cho các văn phòng, có nhà còn mới, có nhà đã tồi tàn xập xệ, cái thấp thì bảy, tám tầng, cái cao thì vươn tới hơn ba chục tầng. Scott bước vào khu nhà trong đó có đặt trụ sở phân nhánh New York của Hội đồng nghiệp đoàn ngành y.
Trên bản chỉ dẫn treo ở hành lang, Scott đã tìm thấy tên người anh muốn gặp: Albert Hoskins, luật sư - tư vấn.
Mặc dù chức danh như vậy, nhưng Scott biết rằng ông ta sẽ làm nhiệm vụ công tố trong vụ xử Kate, nếu anh không ngăn được việc đó xảy ra.
Scott bước vào chiếc thang máy được chiếu sáng lờ mờ. Anh bấm nút phòng làm việc của Hoskins. Sau một cái lắc mạnh, thang máy từ từ đi lên và một phút sau nó cọt kẹt một tiếng rồi dừng lại. Anh bước ra và thấy trước mặt mình là một nhân viên tiếp tân, một cô gái còn trẻ, ngồi sau chiếc bàn đầy những giấy tờ để ngổn ngang.
- Xin cô vui lòng cho tôi được gặp ông Hoskins? – anh hỏi.
Cô gái ngừng gõ máy, trả lời với giọng có vẻ hơi khó chịu của một người bị quấy rầy không đúng lúc:
- Ông ấy đang bận họp. Ông có hẹn trước không?
- Không, nhưng tôi có thể chờ.
- Ông cho biết tên? - Vừa hỏi cô vừa tiếp tục gõ máy.
- Scott Van Cleve.
- Ông Hoskins có biết ông muốn gặp về vấn đề gì chưa?
- Tôi là luật sư.
- Nếu ông muốn xin việc, thì ông không nên gặp Hoskins. Ông ấy rất bận. Tốt hơn là ông nên gặp ông Ross.
- Tôi đến đây để bàn một việc có liên quan đến hội đồng nghiệp đoàn. Thân chủ của tôi là Katherine Forrester.
Cô gái chợt dừng tay:
- Ồ, cái chị bác sỹ ấy.
Rồi không có vẻ cố tình, cô đã tiết lộ cho Scott biết là ở đây người ta coi lời khiếu kiện của Stuyvesant là một việc có tầm quan trọng thế nào.
- Đúng thế, tôi thấy tốt hơn là ông nên đợi, thưa ông Van Cleve.
Vài phút sau, chuông điện thoại trên bàn réo. Cô gái nhấc máy.
- Vâng, thưa ông, có người đang chờ ông. Ông Van Cleve, đại diện cho bác sỹ Forrester. Vâng, thưa ông, tôi sẽ bảo ngay - Cô đặt máy rồi chỉ hành lang trái - Phòng làm việc của ông Horkins ở cuối hành lang.
Một lúc sau, Scott bước vào phòng ông Albert Hoskins. Ông ta đang ngồi sau một chiếc bàn rộng, trên xếp ngay ngắn hàng chồng hồ sơ, chứng tỏ đối với giới bác sỹ của New York, dân thành phố đang có hàng đống những vụ kiệncáo. Quá béo phì nên Hoskins phải vất vả khi đứng dậy để chìa tay ra qua bàn cho Van Cleve.
- Ông Van Cleve, phải không ông? - Vừa nói Hoskins vừa đưa mắt nhìn địch thủ tương lai của mình từ đầu đến chân với cái vẻ hợm hĩnh - Mời ông ngồi và xin ông cứ tự nhiên - ông nói thêm, giọng cố làm ra vẻ vồn vã.
Khi Scott đã ngồi xuống, Hoskins nói tiếp:
- Thế nào, Van Cleve. Ông muốn gặp tôi trước khi thân chủ của ông nhận được giấy triệu tập?
- Tôi biết ông Claude Stuyvesant đã đệ đơn kiện thân chủ của tôi. Tôi cũng còn biết là theo thủ tục thông thường của hội đồng nghiệp đoàn, ông sẽ thành lập một uỷ ban điều tra trước khi tiến hành phiên tòa.
- Vì quyền lợi của các bác sỹ và thanh danh của họ, uỷ ban sẽ nghiên cứu các hồ sơ bệnh án, tập hợp các tài liệu có liên quan và tham khảo ý kiến các chuyên gia. Nếu những người này xét thấy lời kiện là thiếu căn cứ, chúng tôi sẽ khép lại vụ kiện một cách lặng lẽ và kín đáo.
- Đó đúng là lý do của việc tôi đến xin gặp ông hôm nay - Scott nói - Tôi đã nghiên cứu hết sức chu đáo vụ việc Stuyvesant. Bác sỹ Forrester đã chứng minh với tôi là cô ấy đã tuân thủ rất nghiêm ngặt tất cả những đòi hỏi của chuyên môn cũng như quy chế hành nghề y. Những kết quả phân tích của phòng xét nghiệm sẽ chứng thực những lời nói của cô ấy, và tôi chắc chắn rằng bác sỹ Briscoe cũng sẽ sẵn sàng xác nhận điều đó với ông.
- Xin hỏi, ý ông là muốn đi tới đâu? –Hoskins hỏi, giọng đã hơi mất kiên nhẫn.
- Tôi muốn xin ông hãy giải quyết vụ này bằng cách nào đó để sự nghiệp và thanh danh của bác sỹ Forrester khỏi bị thương tổn. Tôi muốn nói là mong ông đừng xử công khai. Tôi có thể có được lời hứa của ông không?
- Ông nói lời hứa của tôi? Vậy thì ông Van Cleve, tôi rất tiếc phải báo với ông là những yếu tố chúng tôi có được, tức là bệnh án của bệnh nhân, những lời chứng và những ý kiến của các chuyên gia, đều đã được đưa ra trước uỷ ban điều tra.
- Uỷ ban điều tra đã được bổ nhiệm? - Van Cleve kêu lên, ngạc nhiên vì chuyện thủ tục đó lại được tiến hành nhanh chóng thế.
- Đúng đó - Hoskins đáp.
- Lúc nào các ông cũng nhanh chóng như thế ư? - Scott lại hỏi.
Mặt Hoskins đỏ bừng lên.
- Bất kỳ trường hợp nào chúng tôi cũng làm việc một cách nhanh chóng và có lương tâm.
- Ngay cả khi người đi kiện không có tên là Claude Stuyvesant?
Hoskins càng sôi máu:
- Ông Van Cleve, nếu ông có ý ám chỉ văn phòng này có chuyện ám muội, hoặc thiên vị, hoặc chịu sức ép chính trị, tôi có thể ngăn cấmông được đại diện cho bất cứ ai trước hội đồng nghiệp đoàn.
- Cảm ơn ông đã thừa nhận nhũng nghi ngờ của tôi. Còn chuyện cấm tôi có quyền đại diện cho ai thì xin ông hãy cứ thử xem! Tôi sẽ rất thú vị khi được loan tin với các phươngtiện thông tin đại chúng cũng như toàn thành phố này rằng hội đồngởđây đã để cho một người quyền thế như Stuyvesant thao túng thế nào.
- Van Cleve, ông hãy cẩn thận với những lời ông nóiđấy!
- Ông Hoskins, tôi biết đối với ông thật hấp dẫn biết bao nếu ông giành được một cái chân béo bở tại một trongnhững văn phòng luật do Stuyvesant bảo trợ. Có phải ôngđã được hứa hẹn như vậy nếu huỷ hoại được sự nghiệp của bác sỹ Forrester không?
- Đó là một lời buộc tội xấu xa và hoàn toàn không có cơ sở! Tôi có thể kiện ông trước đoàn luật sư, hay thậm chíđòi đoàn phải khiển trách ông về chuyện đã tung ra những lời vu khống đối với một bạn đồng nghiệp!
Scott hiểu rằng tình hình đã đến mức có nói nữa cũng vô ích.
- Bởi vì ông đã quyết, nên tôi thấy tốt hơn là chúng ta nên chấm dứt câu chuyện ở đây.
- Đồng ý - Hoskins đáp lại - Nhưng vì ông đã có mặt ở đây nên nhân tiện tôi muốn phiền ông một việc.
- Nhờ tôi? Việc gì thế?
Hoskins đưa cho anh một chiếc phong bì mà anh nhận lấy với thái độ nghi hoặc. Đó là trát đòi Katherine Forrester ra trước hội đồng nghiệp đoàn, trong có kèm theo những lời buộc tội.
- Ông sẽ giúp tôi tránh khỏi phiền lòng khi phải gửi giấy này đến cho thân chủ của ông - Hoskins nói.
- Vậy là uỷ ban điểu tra đã quyết định rồi – Scott nhận xét - Một lần nữa xin hỏi ông, thưa ông Hoskins, lúc nào ông cũng nhanh nhảu như thế này chứ?
- Chúng tôi rất hiếm khi phải có việc với những vụ như vụ này - Hoskins cũng chua chát đáp lại – Phần lớn thời gian, chúng tôi chỉ phải xử những vụ nhì nhằng, như chỉ định mổ không cần thiết, hay cẩu thả khi tiến hành mổ, hoặc giao việc đó cho mấy tay bác sỹ nghiện rượu hay thậm chí nghiện ma túy. Nhưng khi mà một bác sỹ, do không có khả năng chẩn đoán một ca bệnh đã rõ rành rành khiến cho bệnh nhân chết, thì thưa ông Van Cleve, đó không phải là một chuyện “bình thường” đâu ông ạ. Mọi người bệnh phải được che chở và bổn phận của tôi là phải trông coi điều đó. Ông Stuyvesant không dính dáng gì vào đây cả.
Scott có thể dửng dưng với những lời phản bác của Hoskins, nhưng với thân chủ của anh thì ngược lại, anh đã vô cùng bối rối khi thấy trong vụ này, chỉ có tên một người được chỉ định: đó là bác sỹ Katherine Forrester.
Còn tên của bác sỹ Briscoe thì không thấy ở đâu hết...