Chương 19
Lionel Trumbull vẫn ôm ấp hy vọng giữ được Scott Van Cleve ở lại văn phòng cho nên ông đã thuyết phục mấy hội viên sáng lập hãy cứ cho phép chàng luật sư trẻ được ông bảo trợ được tiếp tục sử dụng phòng làm việc, trong thời gian anh ta đảm nhiệm việc bào chữa cho Katherine Forrester.
Tuy nhiên, sự chiếu cố ấy không bao gồm việc Scott được sử dụng các điều tra viên của văn phòng vào công việc của anh. Như vậy là anh buộc phải tự làm lấy tất tật mọi việc.
Thời gian đối với anh cũng trở thành một sức ép không kém phần quan trọng, bởi chỉ hai tuần nữa là vụ Forrester đã được đưa ra xử. Một thời hạn quá ngắn để anh có thể hoàn tất một lô công việc từ nghiên cứu các tài liệu, báo cáo đến gặp gỡ số nhân chứng có tiềm năng và chuẩn bị bài biện hộ.
Đầu tiên, Scott đến gặp bác sỹ phẫu thuật Briscoe, người trong cuộc đồng thời là nhân chứng trực tiếp của sự kiện bi thảm mà kết thúc là cái chết của Claudia Stuyvesant.
Scott phải đợi đến gần tiếng đồng hồ trong phòng của Briscoe mới gặp được anh ta.
- Thứ lỗi cho tôi. Tôi đang bận giúp bác sỹ Goodrich cắt mổ kết tràng cho một bệnh nhân. Khối u của người bệnh đã lớn hơn dự kiến nên việc mổ khá phức tạp.
Thấy Scott đứng dậy để bắt tay, Briscoe ra hiệu mời anh cứ ngồi.
- Giữa chúng ta, xin anh đừng khách khí.
Nói rồi Briscoe ngồi vào sau bàn làm việc trên xếp đầy sách vở và những tập hồ sơ. Anh cởi bớt khuy chiếc áo blu trắng và vươn vai một cái cho đỡ mỏi sau một ca mổ mệt nhọc.
- Anh Van Cleve, anh cho biết tôi có thể làm gì giúp anh?
- Chắc anh đã biết tôi nhận bào chữa cho Kate Forrester.
- Tất nhiên. Tôi sẽ làm tất cả để giúp Kate với hết khả năng của mình. Đó là một cô gái tuyệt vời, xuất sắc, rất có khả năng và giàu nghị lực. Tóm lại là một bác sỹ ưu tú. Tôi bảo đảm với anh là đối với các bác sỹ nội ngoại trú, cuộc đời chẳng phải màu hồng. Còn về những tua trực ở khoa Cấp cứu thì còn xa mới có thể gọi là an nhàn. Vậy mà cô ấy luôn luôn làm tốt công việc. Cho nên kết tội cô ấy thì thật là nhục nhã, nhục nhã thực sự đấy! Như anh biết đấy, cái vụ này có thể đến với bất cứ ai trong chúng tôi.
- Tôi rất sung sướng khi được nghe anh nói thế, và chắc chắn đó là một điểm mạnh trong việc bào chữa của chúng ta. Kate đã làm công việc của mình một cách tốt nhất trong những điều kiện phải nói là tồi tệ. Tôi tin rằng bất kỳ một bác sỹ nào, già hay trẻ, chắc chắn họ cũng sẽ đều có những quyết định đúng như cô ta trong những trường hợp tương tự.
Briscoe gật đầu:
- Van Cleve, tôi sắp phải dự một ca mổ tử cung. Người bệnh có một khối u đi từ tử cung đến vùng xương chậu. Tôi hy vọng anh sẽ không giữ tôi lâu.
- Tôi chỉ muốn có một ý tưởng chung về những gì anh sẽ khai trước hội đồng nghiệp đoàn. Có vậy thôi.
- Anh... anh muốn tôi làm chứng?
- Lời khai của bác sỹ Forrester sẽ bị coi là có định kiến, nếu nó không được lời khai của các nhân chứng xác minh. Cho nên lời khai của anh chắc chắn sẽ là chỗ dựa tốt nhất mà Kate có thể hy vọng. Anh có mặtở đấy, đã trực tiếp khám cho người bệnh và anh cũng đã được đọc những kết quả phân tích.
Briscoe lại gật đầu, nhưng lần này rõ ràng là dè dặt hơn.
- Bác sỹ Briscoe, câu hỏi mấu chốt như sau: nếu căn cứ vào những kết quả xét nghiệm, vào những quan sát y học và những triệu chứng của bệnh nhân, thì bác sỹ có thể nói là bác sỹ Forrester đã có những quyết định cần thiết chưa?
- Có phải anh muốn biết ý kiến của tôi về phương diện nghề nghiệp không? - Briscoe hỏi.
- Với tư cách là một bác sỹ phẫu thuật thành thạo, và đã gặp một số trường hợp tương tự, anh có nghĩ Kate Forrester đã xử sự như một bác sỹ giỏi không?
- Cô ấy đã làm tốt công việc. Tôi muốn nói...
Bác sỹ Briscoe chợt ngừng lời, có vẻ như anh ta thiếu từ ngữ.
- Bác sỹ Briscoe, anh hãy để tôi diễn đạt lại sự việc theo cách khác. Những chăm sóc mà bác sỹ Forrester làm cho người bệnh có phù hợp với quy chế hành nghề y học hiện hành trong bang chúng ta không?
- Phù hợp với quy chế hành nghề y học... - Briscoe nhắc lại.
- Đó là nói theo ngôn từ pháp lý. Còn nói đơn giản hơn thì đó là tôi muốn biết bác sỹ Forrester có chăm sóc cho cô Stuyvesant một cách chuyên nghiệp không? - Thấy Briscoe do dự, Van Cleve nhấn mạnh - Theo tôi thì câu trả lời không nên gây ra những vấn đề gì quá rắc rối. Tất nhiên, khi anh ra làm chứng, tôi sẽ phải đặt ra cho anh câu hỏi ấy dưới dạng những từ ngữ do pháp luật quy định. Hoskins và tôi...
- Hoskins? Ông ta là ai thế?
- Luật sư của hội đồng nghiệp đoàn.
- Nhưng ông ta can dự gì vào việc này?
- Ông ta đóng vai trò công tố viên.
- Anh muốn nói ông ta cũng sẽ đặt ra những câu hỏi?
- Hiển nhiên rồi. Ông ta có quyền hỏi tất cả các nhân chứng của bên bị.
- Van Cleve, khi anh hẹn gặp tôi, tôi nghĩ anh chỉ muốn biết một vài thông tin thôi. Nhưng còn làm chứng thì tôi chưa bao giờ...
Nhận thấy Briscoe mỗi lúc một do dự, Van Cleve thử tiếp cận vấn đề theo một cách khác:
- Lúc này, chúng ta chưa nên nghĩ tới chuyện làm chứng vội. Anh hãy chỉ trả lời tôi một số câu hỏi.
- Hãy hiểu cho tôi, tôi muốn giúp Kate, ít ra thì cũng trong giới hạn những khả năng của mình. Tôi rất quý mến cô gái ấy, cho nên tôi sẽ cố làm tốt nhất để giúp đỡ anh. Xin anh cứ tiếp tục đi!
- Rất tốt - Scott vừa nói vừa lấy trong túi ra cuốn sổ màu vàng và chiếc bút máy - Khi Forrester mời anh đến thì với những tình tiết của hoàn cảnh lúc ấy, anh có thấy những quyết định của cô ấy là bình thường, hợp lý và thận trọng không?
- Thế này... à phải, đó là một cách xử sự theo nề nếp quen thuộc, hợp lý và bình thường. Cô ấy gặp một ca khiến người ta phải bối rối.
- Anh nói là một ca khiến ngưòi ta phải bối rối?
- Tôi cho rằng... Với những kết quả xét nghiệm ấy, những triệu chứng ấy và khi không thể lập được một chẩn đoán như ý thì... hừm... chuyện gọi một bác sỹ phẫu thuật để trao đổi xem có nên mổ không là một việc bình thường.
Van Cleve bắt đầu nhận thấy khi trả lời, thái độ của Briscoe tỏ ra quá thận trọng, dè dặt.
- Chúng ta nên rõ ràng hơn, bác sỹ. Trước một ca bệnh có những triệu chứng “khiến người ta phải bối rối” như sốt, tỷ lệ bạch cầu tăng, và tất cả các kết quả xét nghiệm như chúng ta đã biết, thì việc gọi một bác sỹ phẫu thuật, về mặt y học mà nói, là có chính đáng không?
- Vâng, vâng, người ta có thể nghĩ như vậy - Briscoe công nhận.
- Còn anh, ý kiến của anh ra sao?
- Hừm... Anh cần hiểu là nó đã bị ảnh hưởng lớn bởi những gì Kate đã nói với tôi.
- Anh có khám cho người bệnh không?
- Có, tất nhiên là có.
- Và anh có đồng ý với bác sỹ Forrester không?
- Như tôi vừa nói với anh, ý kiến của tôi phần lớn được căn cứ vào những gì Kate nói lại với tôi. Chính cô ấy là người nghe lời khai của bệnh nhân. Tôi, tôi chỉ biết được những điều đó qua cô ấy kể lại. Tức là qua những gì người ta nói, như cách các nhà luật các anh thường gọi. Khi người ta nói với tôi người bệnh gần đây không có quan hệ tình dục cũng như hành kinh vẫn bình thường, thì tôi không có lý do gì để nghi đó là một ca chửa ngòai dạ con.
- Vậy trong những điều kiện ấy bác sỹ nghi có chuyệngì?
- Một sự nhiễm trùng nào đó, một vi rút đường ruột, hay một vấn đề về phụ khoa. Nhưng quyết không thể là một ca chửa ngòai dạ con dẫn đến vỡ vòi Fallope.
Scott hiểu rằng Briscoe đã quyết định không hợp tác trong việc bào chữa cho Kate Forrester để tự bảo vệ mình khỏi mọi liên luỵ có thể xảy ra. Và anh chỉ còn mỗi nước là cố vớt vát những gì có thể vớt vát được trong cuộc nói chuyện quá thất vọng này.
- Bác sỹ, đêm ấy anh có khám cho Claudia Stuyvesanht không? Nhất là có khám phụ khoa không?
- Có - Briscoe trả lời cộc lốc.
- Trong khi khám, anh có phát hiện ra điều gì có thể khiến anh đi đúng hướng không?
- Đã bao lần tôi nói đi nói lại với anh rằng tôi đã bị ảnh hưởng bởi những gì bác sỹ Forrester nói lại. Tôi tin ở cô ấy. Không có quan hệ tình dục và hành kinh vẫn bình thường...
Scott ngắt lời anh ta:
- Chẳng phải bác sỹ Forrester cũng có cùng những thông tin ấy sao, dù rằng nó tỏ ra dối trá? Đến nỗi là kết luận của cô ấy cũng giống hệt như kết luận của anh?
Briscoe đột nhiên đỏ mặt và biểu hiện ấy đã để lộ ra nỗi lo sợ của anh ta:
- Van Cleve, anh hãy nghe tôi. Tôi không phải là người bị buộc tội và tôi cũng không có ý định để trở thành người bị buộc tội! Tôi muốn sau này khi kết thúc hợp đồng của tôi với Bệnh viện Thành phố, tôi sẽ từ đây ra đi với một danh tiếng tốt, đủ tốt để có thể trở về Colorado tiếp nhận phòng khám của cha tôi.
Scott lặng lẽ quan sát người đối thoại với mình trongmột lúc. Khuôn mặt rịn mồ hôi của anh ta chợt làm anh cảm thấy thương hại. Anh hiểu con người này không muốn để bị liên luỵ vào vụ việc của Kate, nhưng dù sao, thân chủ của anh cũng cần phải được bảo vệ.
- Briscoe, anh hãy trả lời tôi chỉ một câu hỏi nữa thôi: Có ai đã hăm dọa anh, hay ít ra... đã sốt sắng khuyên can anh đừng có đứng ra bảo vệ cho Kate Forrester?
Briscoe ngần ngừ một lúc rồi trả lời, giọng rõ ra là ngượng nghịu:
- Không... không có ai hết.
Scott hiểu là anh ta nói dối, nhưng vặn vẹo anh ta cũng chẳng có ích chi. Đưa ra trước hội đồng nghiệp đoàn một nhân chứng bất đắc dĩ thì chỉ càng chuốc thêm tác hại. Tồi tệ hơn nữa là nếu Hoskins gọi chính anh ta ra trước tòa - điều này bây giờ rất có thể xảy ra lắm chứ - thì Briscoe sẽ lại trở thành một nhân chứng không tránh khỏi cho bên buộc tội. Trong trường hợp này, tốt hơn là bên bào chữa nên tránh trước một cuộc thẩm vấn chéo. Liệu có phải Claude Stuyvesant, bằng dọa dẫm hay bằng ảnh hưởng của ông ta, đã buộc được Briscoe phải ngậm miệng?
Scott cất sổ vào túi.
- Cảm ơn bác sỹ đã dành cho tôi một ít thời gian.
Nói rồi anh đứng dậy và bước ra cửa.
- Mẹ kiếp, Van Cleve, giá mà anh hiểu cho tôi - Briscoe nổ ra.
Scott ngỏanh lại:
- Giá mà tôi hiểu anh? Có, tôi hiểu anh lắm chứ! Anh muốn quay về Colorado để hành nghề với một lý lịch trong sạch, chỉ tiếc là... thiếu một lương tâm yên ổn.
- Anh không thể hình dung được rằng khi thấy trên màn hình, Kate nhắc đến tên tôi, tôi đã bị một cú sốc như thế nào.
- Và anh đã run lên như cầy sấy, phải vậy không? Để cứu lấy mạng sống của anh, thì quỷ có bắt ai đi cũng không quan trọng.
- Nếu có thể giúp được Kate, tôi sẽ làm. Nhưng việc làm chứng của tôi sẽ chẳng thay đổi được gì cả. Tôi không muốn bị rủi ro một cách vô ích. Tôi lấy làm buồn phiền cho Kate bởi vì tôi quý mến, thậm chí vô cùng quý mến cô ấy. Nhưng thực sự là tôi chẳng thể làm được gì hết. Không một tý gì hết.
Scott nhìn Briscoe từ đầu đến chân với vẻ khinh bỉ không cần giấu giếm, rồi anh quay lưng bước ra cửa.
- Không phải tôi đã làm hỏng việc thử có thai ấy. Mà chính cô ấy đã đẩy cả hai chúng tôi vào cái vụ bê bối này!
Không buồn trả lời, Scott bước ra hành lang. Trong đầu anh còn vang lên lời buộc tội của Briscoe.