← Quay lại trang sách

Chương 20

Mỗi ngày Scott Van Cleve lại càng cảm thấy mình ngập sâu vào việc bào chữa cho Kate Forrester và anh càng thất vọng khi thấy có biết bao trở ngại trên con đường anh đi. Càng làm việc gần cô, anh càng ý thức được sự phát triển trong tình cảm của mình đối với cô; nó trở nên mật thiết hơn, riêng tư hơn, và vì thế nó cũng gây ra những điều bất tiện.

Anh vẫn nhớ như in lời khuyên của một giáo sư khi anh còn học năm thứ hai trường luật: ‘‘Anh chớ nên gắn bó một cách quá đáng với một khách hàng, điều đó sẽ làm anh trở nên không khách quan. Thất vọng đau đớn nhất giáng xuống đầu một luật sư lại thường do chính khách hàng của anh ta gây nên, mà lại ở ngay chính giữa phiên tòa! Cho nênhãy xử sự với mỗi khách hàng của anh như đối với một nhân chứng ngoan cố.Hãy kiểm tra từngkhẳng định của anhta, thu xếp sao để tất cả các lời nói ấy đều được xác minh còn nếu không thì hãy từ chối không để anh ta ra làm chứng”.

Bác sỹ Briscoe đã từ chối không ra làm chứng, và với anh ta, Van Cleve quyết định áp dụng những nguyên tắc mà ông thầy đã dạy. Còn với Kate, anh cũng thấy cần phải sàng lọc thật cẩn thận những lời kể của cô về cái chết của Claudia Stuyvesant.

Để bắt đầu, anh quyết định hỏi ý kiến nhiều bác sỹ phụ sản khoa. Mỗi người trong số họ, nam hay nữ, đều là một chuyên gia nổi tiếng làm việc ở những cơ sở khác với Bệnh viện Thành phố. Anh không muốn có một cái gì có thể coi là “ưu tiên” hoặc thiếu khách quan trong ý kiến của họ.

Hơn nữa anh còn có ý định sẽ gặp họ như gặp những nhân chứng có khả năng giúp cho việc bào chữa của anh. Tất nhiên sau đó phải làm thế nào thuyết phục được họ đồng ý giúp đỡ. Biết rằng từ vài năm nay, đối với giới bác sỹ, các quan tòa thường có thái độ thù địch, nên các bác sỹ có khuynh hướng coi những vụ xét xử chỉ là những dịp để các quan tòa moi móc, thẩm tra gắt gao họ, hơn là để thực hành công lý một cách công minh. Đương nhiên trong số họ cũng có những nhà làm chứng -“chuyên nghiệp”, những chuyên gia mà ý kiến của họ có thể “mua bán” được, song chính vì vậy mà những ý kiến ấy vừa rất đáng ngờ lại vừa vô cùng tốn kém.

Tuy nhiên, Scott vẫn hy vọng có thể tìm thấy một, hai bác sỹ nhận giúp đỡ Kate, chỉ trên tinh thần đoàn kết đồng nghiệp. Nhưng trước hết, cần phải xác minh được những quyết định của Kate trong cái đêm tai hoạ đó là có thực sư đúng đắn hay không.

Bác sỹ phụ sản đầu tiên anh xin gặp là Stephen Willow.Bước vào phòng đợi của Willow, anh thấy ngồi đầy chật ở đấy các bà các cô với cái bụng chửa, có bà bụng mới lùm lùm, có bà bụng đã vượt ngực. Scott lén ngồi vào một chỗ còn trống và để giấu vẻ lúng túng, anh lật lật xem một tờ họa báo mà thực ra đối với anh nó hoàn toàn vô vị. Vờ liếc mắt nhìn quanh với vẻ uể ỏai cố ý, anh nhận thấy đám phụ nữ ở đấy cũng đang tò mò nhìn mình.

Giữa lúc đang đỏ mặt lên vì ngượng thì may sao có tiếng cô thư ký gọi:

- Ông Van Cleve, mời ông vào gặp bác sỹ.

Ông Willlow đã vào tuổi lục tuần. Với mái tóc bạc trắng và cặp kính, nom ông ta thật đáng nể.

“Một nhân chứng lý tưởng chăng?” - Scott thầm nghĩ.

Đang bận ghi nốt vài chữ vào hồ sơ của bệnh nhân vừa khám xong, ông ngước mắt nhìn lên hỏi:

- Thế nào, anh bạn trẻ? Anh có phải là luật sư hôm qua gọi hẹn gặp tôi không?

- Vâng, thưa bác sỹ.

- Rất tốt, anh hãy đi thẳng vào việc đi. Nửa giờ nữa tôi phải đến bệnh viện - Giọng ông ân cần, niềm nở.

- Cuộc gặp mặt của tôi có liên quan tới một việc phải ra đứng trước hội đồng nghiệp đoàn.

Nét mặt ông bác sỹ bỗng đanh lại:

- A!

- Vâng, nhưng trong trường hợp này, lời buộc tội chưa được chứng minh.

- Bao giờ mà luật sư các anh chẳng bảo thế... Khoan đã, anh hãy để tôi cảnh báo anh trước, tôi không phải là một nhân chứng chuyên nghiệp. Thực ra, lần duy nhất tôi ra làm chứng, đó lại là để chống lại một bác sỹ.

- Dù sao tôi vẫn muốn được nghe ý kiến của ông.

Willow đành tỏ ra nhẫn nhịn:

- Nào, anh nói đi. Tôi nghe anh đây.

Khi Scott thuật lại xong những yếu tố của hồ sơ bệnh án Claudia Stuyvesant, Willow có vẻ nghĩ ngợi.

- Bệnh nhân nói rằng gần đây cô ta không có quan hệ tình dục, có phải vậy không anh?

- Vâng, thưa bác sỹ.

- Cô ta cũng không nói mình bị mất kinh hay bị chậm?

- Chính xác vậy, thưa ông.

- Và để xác minh điều đó, bác sỹ đã cho thử xét nghiệm có thai?

- Vâng, thưa ông, nhưng rủi thay, xét nghiệm đó đã khiến thân chủ của tôi lầm lẫn, bởi vì kết quả của nó là âm tính.

- Về phần tôi - Willow nói - tôi tin vào kết quả làm siêu âm hơn là cho thử nước tiểu. Nhưng trong điều kiện của một khoa cấp cứu, thì cô bác sỹ Forrerter của anh đã làm những gì phải làm. Song chẳng may cho cô ấy, kết quả đó lại sai.

- Vậy nếu ông cũng có mặt ở đấy vào đêm ấy, và cũng phải chăm sóc cho người bệnh, thì ông sẽ kết luận ra sao?

Willow lẩm nhẩm điểm lại sự việc:

- Nôn oẹ này, ỉa chảy này và đau bụng... Và cũng cho rằng cô ta nói thật về chuyện hành kinh...

- Vâng, nếu vậy thì bác sỹ sẽ nghĩ sao?

- Tôi sẽ chẩn đoán là một ca nhiễm trùng đường ruột - Willow hạ câu kết luận.

- Chứ không phải một ca chửa ngòai dạ con? - Scott hỏigấp.

- Chửa ngòai dạ con không phải dễ đoán đâu, anh bạn ạ, bởi những biểu hiện của nó thường nhiều khi giống nhau. Không, tôi đánh cuộc đó là một ca nhiễm trùng đường ruột. Tất nhiên trừ phi là những triệu chứng xuất hiện về sau hay những kết quả xét nghiệm không buộc tôi phải thay đổi ý kiến.

- Vậy ông cho rằng thân chủ của tôi đã tuân thủ đúng những quy tắc của quy trình hành nghề?

- À, chúng ta đến cái đích muốn đến rồi đó! Người ta đã “ngửi” thấy mùi vị của một anh luật sư đang định kiếm một người làm chứng. Nhưng tôi không để bị mắc bẫy đâu anh bạn ạ, bởi tôi không có ý định ra làm chứng. Tuy nhiên theo ý tôi dù tay bác sỹ ấy là ai, thì người đó đã làm đúng những gì như phần lớn các bác sỹ giỏi đã làm khi ở vào địa vị ấy.

- Nếu bệnh nhân lại còn dùng một thứ thuốc gây nghiện nào đấy, như côcain, Crack hay một thứ nào đó, thì liệu sẽ có chuyện gì khác xảy ra không?

- Ồ, ồ! - Bác sỹ Willow kêu lên - Nhất định khác chứ.

Chắc chắn việc đó sẽ che giấu đi tình trạng nghiêm trọng

của ca bệnh.

- Bác sỹ Willow, biết được vụ việc và hiểu rằng sự nghiệp của một bác sỹ trẻ đang bị đe dọa, ông có thể vui lòng đứng ra làm chứng để bảo vệ cho người ấy không?

- Để chuốc lấynguy cơ bảo hiểm của tôi có thể bị hủy bỏ? Không, không. Trong hoàn cảnh hiện nay đối với một bác sỹ, càng ít phải đương đầu với các “vị” quan tòa bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu. Anh bạn trẻ, tôi rất lấy làm tiếc. Và nhờ anh hãy chuyển đến thân chủ của anh sự thông cảm chân thành của tôi và chúc cho cô ấy thoát ra khỏi cái vụ này với thanh danh được toàn vẹn.

Khi Scott đến văn phòng bác sỹ pháp y để xin đọc hồ sơ mổ tử thi Claudia Stuyvesant, thì cô thư ký ở đây đã ngỡ anh là một tay phóng viên của một trong những tờ báo lá cải thường thấy bày bán nhan nhản ở các siêu thị.

- Tôi rất tiếc, thưa ông, nhưng những thông tin trong hồ sơ ấy là rất riêng tư và tuyệt mật. Bác sỹ Schwartzman không tiếp ai về vấn đề đó đâu.

Nhưng Scott tỏ ra khẩn khỏan đến nỗi cô thư ký phải mời một trong số phụ tá trẻ của Schwartzman ra tiếp. Nhưng anh này lại càng tỏ ra do dự hơn. Phải mãi tới khi Scott dọa sẽ đưa chuyện làm khó dễ này ra trước tòa thì anh ta mới chịu để cho Scott vào gặp đích thân bác sỹSchwartzman.

Scott được đưa vào phòng ông bác sỹ pháp y giữa lúc ông ta đang nói chuyện trên điện thoại với một ông khách bám dai như đỉa đói. Lợi dụng cơ hội ấy, Scott tranh thủ quan sát ông ta. Đó là một người thấp bé nhưng hơi đậm đủ để cái mông của ông ta lấp đầy chiếc ghế bành xoay. Giống như một số người có tầm vóc nhỏ thó, ông ta tỏ ra rất thích gây gổ và thích bắt bẻ từng ly từng tí. Vào lúc ấy, ông ta đang sôi nổi tranh cãi với những lời lẽ hết sức cộc lốc về một chuyện gì đó.

- Và bây giờ chính ông mới là người phải nghe tôi đấy! -Vừa nói ông ta vừa chỉ cho Scott một chiếc ghế - Ông nghi ngờ những kết luận của chúng tôi hả? Vậy ông hãy nhờ bác sỹ pháp y của ông! - Ông nghe một lúc rồi thô bạo cắt đứt câu chuyện - Được, được lắm, chúng ta sẽ gặp nhau trước tòa - Rồi ông ta cúp máy - Thời buổi bây giờ, ai cũng có thể cậy mình có chuyên gia cả!

Lúc xoay ghế lại, mắt ông gườm gườm nhìn Scott.

- Thế nào, anh bạn trẻ, anh đến phàn nàn về chuyện gì?

- Thưa ông, tôi là luật sư và tôi đến nghiên cứu những kết luận của ông về Claudia Stuyvesant.

- Nó đã được đưa ra công khai rồi còn gì - Ông ta đột ngột cắt lời.

- Tất cả chứ? - Scott nhấn mạnh.

- Phải! - Schwartzman khẳng định với vẻ hăng hái quá mức cần thiết.

- Theo như tôi hiểu thì chính ông tự mình tiến hành ca mổ?

- Đúng. Và theo như thường lệ, toàn bộ kết luận của tôi đã được ghi đầy đủ trong báo cáo.

- Trong công bố công khai, tôi không thấy ông đề cập đến vấn đề thuốc gây nghiện hay ma túy.

- Bởi vì tôi không có ý định tìm tòi gì về hướng ấy.

- Tại sao?

- Anh bạn trẻ - hay tôi phải gọi anh là luật sư? Tôi không khuyên bảo gì anh khi anh bảo vệ khách hàng của mình. Vậy thì anh cũng không nên bảo tôi phải khám xét thế này hay thế khác.

- Nhận thấy ngày nay ma túy đã lan tràn và phá hoại ghê gớm thế nào, nên tôi nghĩ đó là một hướng tìm tòi cần thiết.

- Khi tôi đã phát hiện ra nguyên nhân cái chết của cô gái ấy thì tôi thấy không cần thiết phải đi xa hơn nữa.

- Không cần thiết - hay trái với quy tắc?

- Nghe này, anh bạn, nếu anh coi thái độ lịch sự sơ đẳng nhất của tôi đối với ông Stuyvesant là một âm mưu nhằm che giấu một cái gì đó thì anh nhầm to rồi đấy.

- “Thái độ lịch sự”? Chính xác thì ông muốn nói gì với câu chữ đó, thưa bác sỹ?

- Qua ông thị trưởng, ông Stuyvesant đã yêu cầu tôi tự tay mổ cho con gái ông ấy và chỉ chính thức hóa báo cáo của tôi khi nào đám tang đã được tiến hành xong. Tôi đã chấp nhận yêu cầu ấy. Gia đình không muốn bị các đài, báo quấy rầy trong buổi lễ. Anh có nghĩ đó là một yêu cầu chính đáng không?

- Tất nhiên rồi, nhưng hơi... không bình thường.

- Riêng đối với tôi việc đáp ứng yêu cầu ấy chỉ là một sự thông cảm đối với một gia đình có chuyện tang tóc, và tôi thấy không có gì sai trái hết.

- Nhưng đối với thân chủ của tôi thì những “sự kiện”, tôi muốn nói là “tất cả” các sự kiện ấy, lại có thể có ý nghĩa quyết định khi cô ta ra đứng trước hội đồng.

- À phải, tôi có nghe nói về vụ ấy. Anh hãy tin là tôi thành thực thông cảm với cô bác sỹ ấy, nhưng tôi không thể làm gì được cho anh.

- Ít ra ông cũng có thể cho tôi biết, với tư cách là bác sỹ pháp y, nếu khai quật tử thi thì liệu người ta có thể tìm ra được những dấu hiệu của ma túy không?

- Trong trường hợp này thì không.

- Tại sao? Tại côClaudia không dùng ma túy hay bởi vì những chất ấy không thể dò ra được?

- Tại thi thể cô ấy không còn nữa. Ngay sau khi mổ khám nghiệm xong, người ta đã đặt nó vào áo quan và đưa về hỏa thiêu ở mạn đảo Long.

Scott chợt nhớ lại câu nói của người phu đòn hôm ấy: “Nó có vẻ nhẹ rất nhiều hơn là tôi tưởng”.

- Nghĩ đi, Kate - Scott nói - Có những triệu chứng gì giúp được cho một bác sỹ phán đoán người bệnh của mình có thể dùng một thứ thuốc gây nghiện nào đó, ngay cả khi bác sỹ không có một xét nghiệm máu nào?

- Cái đó còn tùy vào người bệnh dùng những loại thuốc gì - Kate giải thích.

- Vậy là tùy vào loại thuốc mà triệu chứng có thể khác nhau?

- Thế này, Scott... nếu người bệnh uống rượu chẳng hạn, thì như anh đã biết, sắc mặt họ sẽ đỏ lên, rồi mất tỉnh táo, rồi nôn, oẹ...

- Tôi nhớ Claudia cũng kêu thế.

- Vâng, nhưng côcain cũng có thể làm người ta nôn, oẹ.

- Cô nói tiếp đi! Triệu chứng gì để bác sỹ có thể biết là bệnh nhân dùng ma túy?

- Trường hợp Claudia thì tôi chắc chắn không phải là rượu.

- Vậy là cái gì?

- Có thể là các Bacbituric, như Amôbacbitan, Pentôbacbitan hay Phênôbacbitan...

- Triệu chứng của các thứ ấy ra sao?

- Nhức đầu, lẫn, mi mắt bị sụp.

- Claudia có bị thế không?

- Không.

- Cô nói côcain có thể khiến người ta buồn nôn?

- Và cả mửa nữa. Không quên một trạng thái khá đặc biệt là bệnh nhân như bị kích động rồi liền đó lại suy sụp, ra mồ hôi nhiều và hỏang sợ.

- Claudia Stuyvesant cũng biểu hiện một số triệu chứng như vậy?

- Phải - Kate gật đầu.

- Bây giờ cô đã có thể khẳng định những dấu hiệu và triệu chứng mà Claudia biểu hiện là do việc dùng hoặc lạm dụng côcain gây nên chưa?

Kate do dự một lúc rồi lắc đầu:

- Thành thực mà nói thì không.

- Thế nhưng chúng ta lại phải chứng minh điều đó! Một nửa việc bào chữa của chúng ta là căn cứ vào chuyện cô bị việc thử có thai làm cho lầm lẫn. Nhưng còn nửa kia, nửa quan trọng hơn, thì lại dựa vào ý tưởng là do bệnh nhân đã dùng một hay nhiều thứ ma túy, nên làm cho cô không thể đưa ra được một chẩn đoán. Những triệu chứng của người bệnh đã bị thay đổi tới mức mà không một bác sỹ nào có thể phát hiện ra là bệnh của cô ta đang ở trong tình trạng nghiêm trọng. Nhưng làm thế nào mà thuyết phục được mấy “vị” bác sỹ lão làng của cô?

- Có lẽ bác sỹ riêng của Claudia có thể biết - Kate nói - Bà Stuyvesant nói ông ấy là bác sỹ Eaves.

- Bác sỹ Eaves... - Scott nhắc lại với vẻ suy tư.

- Đó là một bác sỹ nổi tiếng mà khách hàng chỉ gồm toàn những ông bà giàu có ở New York. Đương nhiên ông ta có thể từ chối không nói.

- Hừm... rồi chúng ta sẽ biết sau.

Phòng khám của bác sỹ Wilfred Eaves chiếm cả tầng trệt của một ngôi nhà sang trọng nằm trên Đại lộ Công viên, thuộc tài sản của Claude Stuyvesant. Với bốn nữ y tá dưới quyền, viên phụ tá của bác sỹ Eaves đã điều hành phòng khám một cách tuyệt vời. Khách vừa đến đã được đưa ngay vào các buồng khám và như thế, bác sỹ Eaves sẽ chẳng phải bỏ phí một phút nào trong số thời gian quý báu của ông.

Luôn luôn mặc một chiếc blu trắng tinh, thay bốn lần một ngày, bản thân bác sỹ Eaves cũng làm việc với độ chính xác của một cỗ máy được vận hành cực kỳ hoàn hảo. Những chẩn đoán của ông, gần như luôn luôn đúng đắn, được ông đưa ra với những lời lẽ rõ ràng, súc tích. Danh tiếng của ông nổi như cồn, đã vượt ra ngòai ranh giới thành phố để vang rộng khắp toàn cầu, và từ những trung tâm lớn của nước Mỹ, đông đảo khách hàng đã đổ xô đến. Đối với những ai, nhà có trẻ con hay người thân bị đau ốm, mà lo sợ cho tính mạng của thân nhân, hoặc giả là họ có khả năng chi trả những khỏan tiền tốn kém, thì bác sỹ Wilfred Eaves chính là người mà họ tìm đến khi tất cả các bác sỹ khác đã phải bó tay.

Khi được đưa vào gặp bác sỹ Eaves, Scott Van Cleve đã ngay lập tức bị ấn tượng mạnh. Trông thấy anh, bác sỹ hỏi luôn:

- Ông có mang phim và các kết quả xét nghiệm đến không?

- Thưa ông, tôi đến đây không phải với tư cách bệnh nhân.

- Ông không nói bà Berk đã cho phép một tay chào hàng vào tận chỗ tôi đấy chứ?

- Không, thưa ông, tôi không có gì để bán cả. Tôi là luậtsư.

Lập tức, Eaves kéo ghế ra và nhổm dậy:

- Tôi cũng vậy, tôi không có gì để thảo luận với các luật sư. Nếu ông có chuyện gì muốn kêu ca hay kiện cáo, ông hãy gặp luật sư của tôi. Bây giờ mời ông ra khỏi đây!

Scott vẫn ngồi yên.

- Thưa bác sỹ Eaves, tôi đến đây không phải để kiếm chuyện với ông. Tôi chỉ muốn hỏi ông vài điều để giúp cho việc bảo vệ một nữ bác sỹ trẻ bị buộc tội sẽ phải đưa ra xét xử trước hội đồng nghiệp đoàn nay mai.

- Tôi đoán ông nói về bác sỹ Forrester?

- Vâng, thưa ông.

- E rằng tôi không thể giúp gì được ông. Tôi không giữ ông nữa, ông Van Cleve -Hóa ra ông ta cũng biết tên Scott, mặc dù lúc vào anh không giới thiệu! Không nản lòng, Scott nói:

- Vì ông là bác sỹ của gia đình Stuyvesant, ông cần phải trả lời câu hỏi của tôi. Claudia có dùng thứ ma túy nào không?

- Tôi không trả lời những câu hỏi có liên quan tới những người bệnh của tôi - Eaves vặc lại.

- Nếu tôi cho mời ông làm nhân chứng, thì rồi ông cũng sẽ phải trả lời những câu hỏi ấy.

- Không. Tôi sẽ viện quyền giữ bí mật của một bác sỹ đối với đời tư các người bệnh của tôi.

- Bệnh nhân chúng ta đang nói đến đã không còn nữa. Sự bắt buộc đó tôi e rằng sẽ không còn là một lý do chính đáng để từ chối trả lời đâu.

- À, chính đáng hay không thì tôi xin nhường để các quan tòa phán xét.

- Việc ông từ chối trả lời có thể là rất có ý nghĩa đấy ông ạ.

Chẳng biết Eaves có hiểu ra lời nói bóng gió của Scott không, nhưng chỉ thấy ông xua tay một cách sốt ruột:

- Ông Van Cleve, tôi đang rất bận.

- Đương nhiên rồi - Vừa nói, Scott vừa đứng dậy - Dùsao cũng cảm ơn ông đã dành cho tôi chút thời gian quý báu của ông.

Scott vừa ra khỏi, bác sỹ Eaves đã nhấc ngay máy.

- Bà Berk, gọi cho tôi Claude Stuyvesant.

Vài phút sau, có tiếng máy lạch cạch ở đầu dây.

- Alô! Stuyvesant nghe đây.

- Claude... cái tay luật sư trẻ Van Cleve ấy... Hắn vừa ở đây ra.

- Thế rồi sao?

- Tôi chẳng nói gì hết, như đã thỏa thuận giữa chúng ta. Rõ ràng là hắn đang muốn sục sạo gì đây.

- Wilfred, anh khỏi phải lo. Cứ kệ xác hắn, hắn chẳng đi được đến đâu đâu.

Ra khỏi phòng khám, Van Cleve đã chắc chắn được một điều: đó là Eaves đang giấu một bí mật quan trọng. Từ nay, anh không còn nghi ngờ gì nữa: Claudia Stuyvesant rõ ràng là đã thử dùng ma túy. Bây giờ cái mà anh cần là phải tìm ra được một chứng cớ.