Chương 21
Từ chối trả lời Scott Van Cleve, Eaves vô hình chung đã xác nhận những nghi ngờ của chàng luật sư trẻ. Nhưng nếu Eaves giữ kín bí mật thì những người sống với Claudia những năm gần đây rất có thể sẽ giúp Scott biết được một vài điều gì đó. Tìm được trong hồ sơ bệnh viện địa chỉ cuối cùng mà Claudia ở là Greenwich Village, Scott lần đến đây.
Ngôi nhà Claudia thuê nằm ở cuối phố số 8 phía Tây. Đó là một ngôi nhà xây bằng gạch đỏ, già nua, cũkỹ, khéophải có từ hàng trăm năm nay. Giá thuê nhà ở Manhattan leo thang đắt đến chóng mặt, mỗi mét vuông là cả một đống tiền, nên các gia đình lâu đời ở đây đã chia ngang chia dọc nhà của họ ra làm nhiều ô nhiều mảnh để cho thuê. Khách thuê phần lớn là các nhà văn trẻ, các họa sỹ, nhạc sỹ và cácdiễn viên đủ loại; họ từ khắpnơi kéo đến New York vớiướcmơ làchinh phục đượccái thành phốlớn này.
Trong lối ra vào chật hẹp của ngôi nhà, Scott tìm được số máy của Claudia trên bảng điện thoại dùng cho nội bộ. Biết rằng có bấm chuông phòng cô ta cũng vô ích, nhưng Scott không muốn gặp rủi ro. Anh nhấn chuông. Nhưng thật ngạc nhiên, cửa ra vào mở ngay ra. Anh bước vào hành lang và leo lên một cầu thang lờ mờ tối. Lên đến tầng hai, nhờ chút ánh sáng ban ngày lọt qua ô cửa ở tít trên đầu cầu thang, anh trông thấy một phụ nữ cúi mình qua lan can đang nhìn anh bước lên.
Bà ta trạc năm mươi, gầy gò và mái tóc đã nhuốm bạc. Rõ ràng bà tỏ ra nghi ngờ khi thấy một người lạ mặt đến bấm chuông ở phòng cô gái đã chết.
- Anh muốn gì? - Với một giọng khàn khàn bà hỏi.
- Xin lỗi, tôi có thể biết bà là ai không? - Scott hỏi lại để bắt chuyện.
- Ơ hay lạ nhỉ, lẽ ra người hỏi phải là tôi chứ sao lại là anh! - Bà ta liền bắt bẻ.
Scott đã lên đến nơi và đứng đối mặt với bà ta. Lúc này anh mới thấy rõ bà ta cao và gầy hơn anh tưởng, duy chỉ thái độ nghi ngờ của bà là vẫn không thay đổi.
- Tôi tên là Scott Van Cleve - Anh nói.
- Còn tôi là bà Benadick, chủ ngôi nhà này. Thành thực mà nói, tôi đã quá ớn loại người như các anh, cứ xem báo ở mục người chết để rồi đến thuê nhà thế chân vào chỗ trống. Tại sao anh lại không thể làm như mọi người: ghi tên vào hàng chục nơi rồi đợi người ta gọi. Còn cứ đến đây sục sạo như kiểu anh vừa làm, thì thật... - Bí không tìm ra từ, bà đành hạ một câu - Thật là báng bổ, phải, báng bổ thần thánh!
- Tôi không đến đây để thuê nhà, thưa bà- Scott nói.
- A!-Bà chủ ngạc nhiên.
- Tôi là luật sư và tôi đại diện...
Trước khi anh kịp nói nốt, bà chủ nhà đã vội phân bua:
- Tôi không biết gì hết! Tôi đến đây chỉ để xem xem nhà cửa có phải quét dọn gì không hay cần thì cho nó một lớp vôi trước khi cho thuê lại.
- Tôi có thể xem căn buồng được không?
- Để làm gì?
- Tôi chỉ ngó qua một tý thôi. Tôi hứa với bà sẽ không đụng chạm vào thứ gì hết.
- Hừm... Nếu chỉ muốn ngó qua một tý thì... - Nghĩ sao bà lại nói tiếp - Nhưng dù sao, cũng chẳng có cái gì khiến anh phải xem đâu...
Nói rồi bà cũng nhún vai và chỉ tay vào căn phòng đã để ngỏ cửa. Scott bước vào và anh đã hiểu ý bà chủ muốn nói gì. Căn phòng hoàn toàn trống trơn, kể cả chiếc tủ treo quần áo che tấm vải hoa đã gạt sang bên. Bàn ghế, giường tủ rồi tranh ảnh, gương soi, tất tật đều sạch sành sanh, cứ như thể căn phòng đã không có ai ở từ lâu.
- Trống rỗng, trống rỗng một cách thê thảm - Scott lẩm nhẩm.
- Tôi đã bảo anh rồi mà! -Bà chủ nhà reo lên, giọng đắc thắng như người vừa thắng cuộc.
- Bình thường thì khi có một ai chết... - Scott nói.
- Anh bảo sao, bình thường ấy à? Không, trong câu chuyện này, tôi thấy chẳng có cái gì bình thường cả. Cô gái xấu số ấy vừa mất sáng chủ nhật, thì ngay chiều thứ hai, lúc ấy đài báo còn chưa kịp loan tin kia, đã có hai người đến đây. Họ giơ cho tôi xem một mảnh giấy có đóng dấu của tòa án hay của cảnh sát, tôi cũng chẳng rõ, thế rồi họ quét dọn sạch, có cái gì họ cũng quơ đi tất. Ngay cả mớ quần áo của anh con trai... - Bà chợt ngừng lời - Anh nói anh là luật sư. Thế có phải anh con trai ấy bảo anh đến đây không?
- Không, thưa bà. Nhưng xin bà cứ nói về anh ấy đi. Anh ấy là ai?
- Cậu ấy sống ở đây với cô gái. Họ có hai người nhưng chỉ thuê có một chỗ. Anh thừa biết là bây giờ tất cả cái đám thanh niên ấy đều làm như thế cả. Con gái ở với con trai, con trai ở với con gái...
- Anh ấy tên gì hả bà - Scott ngắt lời bà chủ - Bà có biết tên anh ta khống?
- Không. Nếu họ ghi thêm tên lên hộp thư, thì tiền nhà sẽ tăng lên. Cho nên cặp trai gái ấy chỉ để có một... Ôi, giá mà cậu ấy được trông thấy cái cảnh hai người đến dọn nhà mang tất cả quần áo của cậu ấy đi thì chắc cậu ta buồn lắm.
- Hai người dọn nhà ấy có cho bà biết ai đã cử họ đến đây không?
- Không. Họ chìa giấy cho tôi xem và tôi đành phải để cho họ dọn đồ đạc đi.
- Cậu con trai ấy, thực sự là bà không thể nhớ tên sao?
- Tôi chỉ nghe thấy cô gái gọi cậu ta là Rick.
- Rick - Scott nhắc lại - Không thấy gọi họ là gì hả bà?
- Không, cô ấy chỉ gọi cậu ta trống trơn thế thôi.
- Bà có biết gì thêm về cậu ấy nữa không? Cậu ta làm gì? Thói quen ra sao?
- Trong chừng mực mà tôi biết, thì cậu ấy chỉ có một “thói quen” thôi - Bà chủ nhà đáp, nhấn mạnh một cách hơi kỳ lạ vào chữ cụối.
- Bà muốn nói cậu ấy dùng ma tuý?
- Tôi không phải kẻ thích ngồi lê đôi mách - Bà gật đầu đáp - nhưng phải nói là mắt tôi tinh lắm.
- Thế còn cô ấy?
- Sao, cô ấy?
- Cô ấy cũng dùng ma túy chứ?
- Tôi đã bảo tôi không thích ngồi lê đôi mách. Nhất là về những người đã mất. Hãy để họ mang bí mật của họ xuống mồ, như tôi vẫn thường nói.
Nhìn vẻ mặt khép kín của bà, Scott biết có nài nỉ nữa cũng vô ích.
- Cậu Rick ấy... bà có thể tả cậu ta được không?
- Tả cậu ta ấy à... khoan, để tôi nghĩ đã. Nước da cậu ta không phải ngăm nâu kiểu dân Puecto Rico, mà hơi ngăm ngăm kiểu Ý.Có lẽ cậu ta khỏang hai mươi, và gầy kinh khủng! Cái mà tôi ghét nhất ở cậu ta... là bộ tóc dài buộctúm lại như đuôi ngựa. Trông đằng sau, đôi lúc người ta cứ tưởng là con gái. Ở khu tôi bây giờ tóc dài là mốt của đám thanh niên đấy. À, suýt tôi quên nói, đó là cậu ta khá cao lớn.
- Có phải bà nói cậu ta tên là Rick?
- Phải. Điều đó có giúp gì được anh không?
- Có, bà ạ, còn hơn không biết gì hết - Scott trả lời vẻ suy nghĩ - Tôi gửi lại bà danh thiếp của tôi, để nếu tình cờ có gặp, xin bà nói cậu ta hãy gọi cho tôi.
- Cậu ấy sẽ chẳng trở lại nữa đâu - Bà chủ nhà khẳngđịnh.
- Đây là việc quan trọng. Sự nghiệp của một bác sỹ có thể tùy thuộc vào việc này đấy.
- Một bác sỹ... à, có phải anh muốn nói chị bác sỹ Stuyvesant nói trên ti vi bữa trước không? Rồi sau đó chị ta đã bác bỏ lại những lời buộc tội của ông ấy?
- Vâng, chính cô ta đấy.
- Thảo nào mà anh hỏi tôi nhiều thế! Tôi biết là cô ấy phải cần đến luật sư mà! Thời buổi ngày nay, người ta không thể tin tưởng gì được vào các bác sỹ cũng như các bệnh viện. Nếu chẳng may tôi bị ốm, thì tôi thà ở nhà còn hơn.
- Nếu gặp cậu ấy, xin bà vui lòng nhắn giùm tôi - Scott nhắc lại lần nữa. Scott rời khỏi ngôi nhà cũ kỹ. Dọc đường anh thầm nghĩ: “Nếu bà này được gọi ra làm chứng trước tòa, thì may ra Kate sẽ có cơ hội thoát nạn”.