Chương 22
Không nản chí, Scott Van Cleve tiếp tục điều tra về Claudia Stuyvesant, về cuộc đời cũng như những thói quen của cô ấy trong mấy năm trước khi mất. Để bắt đầu, anh tra cứu danh sách những khách mời dự đám tang, với hy vọng tìm được hai cô gái đã gợi lên những kỷ niệm về Claudia hôm ấy.
Cô gái đọc mấy câu thơ để tưởng nhớ Claudia và sau đó đã từ chối trả lời Scott, thì nay đã trở về Dallas, nơi cô sinh sống. Còn cô thứ hai, có tên là Shelley Montfort, thì may mắn cho Scott là cô ta vẫn ở lại New York và hiện đang làm trợ lý sản xuất cho một đài truyền hình.
Scott đến gặp Shelley ở nơi cô làm việc. Rõ ràng là với Shelley, Scott đúng là loại khách không mời mà đến.
Thưa ông Van Cleve - Với giọng thoái thác và tỏ ra rất bận rộn, Shelley nói - tôi thực sự không rảnh một phút nào để tiếp ông. Tôi phải tiếp xúc với mấy nhân vật mà chúng tôi sắp phỏng vấn trong tuần này, đó là còn chưa nói đến việc chúng tôi đã 15 một cái hẹn ngày mai. Bây giờ tôi phải tìm cho ra một chính khách hay một nhà văn nào đang muốn “lăng xê” tên tuổi, hoặc giả một tay ngu ngốc nào cứ cho rằng mình lên ti vi thì chắc chắn sẽ thành công. Xin lỗi, lẽ ra giờ này tôi đã phải nói chuyện trên điện thoại với mấy vị ấy.
- Cô Montfort, nhưng đây là sự nghiệp của một bác sỹ đang bị đe dọa và...
- Tôi xin ông, những bận tâm của riêng tôi cũng đã có quá đủ rồi. Hơn nữa, nếu không phải công việc gì dính dáng đến truyền hình thì tôi cũng không thấy tôi có khả nâng làm gì hơn!
- Nhưng tôi thì thấy cô có khả năng đấy. Tôi nghĩ cô biết Claudia Stuyvesant chứ?
Ngay lập tức, Shelley Montfort tỏ ra chăm chú và cảnh giác:
- Claudia? Ông muốn nói sao?
Scott vội trình bày ngay mối đe dọa đang sắp giáng xuống đầu bác sỹ Kate Foresster. Anh giải thích rằng lúc này một lời chứng về cuộc sống của Claudia những tháng gần đây sẽ giúp ích như thế nào đối với việc bào chữa cho cô bác sỹ ấy.
- Chính vì thế mà tôi xin cô dành một chút thời giờ để ra làm chứng cho Forrester - Anh kết thúc lời trình bày bằng yêu cầu khẩn khỏan ấy.
- Nhưng tôi hoàn toàn không có đủ tư cách để... - Shelley vội phân bua.
- Thế nhưng với cái cách cô đã gợi lại những kỷ niệm về Claudia tại buổi đưa tang hôm ấy, thì tôi nghĩ cô với cô ta là bạn rất thân.
- Phải, chúng tôi đã từng là bạn rất thân - Shelley chỉnh lại câu nói của Scott.
- Chuyện gì đã xảy ra thế? - Scott hỏi - Ai là người đã thay đổi, cô Shelley?
- Khi chúng tôi còn học trung học, Claudia đã bị khu Village lôi cuốn. Cứ ngày nghỉ hay nghỉ hè là cô ta lại chuồn đến đấy. Được một thời gian, cô ấy bảo bọn tôi là kỳ cục, là không biết ăn chơi. Rồi khá nhanh chóng, cô ấy xa lánh bọn tôi...
- Cô ấy có dùng ma tuý không?
- Tôi không biết - Rõ ràng là Shelley nói dối.
- Hãy mạnh dạn lên, tôi xin cô đấy. Sự thật sẽ có thể cứu nguy cho sự nghiệp của một bác sỹ tốt.
- Tôi cam đoan với ông là tôi không biết-Shelley khẳng định lại lời nói trước.
- Tôi chỉ xin cô hãy nói lên sự thật.
- Xin lỗi, nhưng tôi không có gì để nói thêm: Bây giờ đã đến lúc tôi phải đi gọi điện thoại.
- Cô Shelley, cô hãy tin tôi. Nếu toàn bộ cuộc đời cô đang có nguy cơ bị đổ vỡ, cô có muốn có người nào bỏ thời gian ra để giúp đỡ cô không?
- Tôi rất lấy làm tiếc - Shelley bướng bỉnh đáp.
Scott hiểu rằng cổ nài nỉ mấy nữa cũng vô ích. Giữa lúc anh quay đi thì hình như bị lương tâm day dứt hay cảm thấy mình tội lỗi, Shelley liền gọi giật anh lại:
- Anh yêu cầu tôi giúp một người thậm chí tôi còn chưa biết và làm ô uế thanh danh của một cô bạn mà tôi đã từng ở chung buồng, đã từng yêu quý và lo lắng cho ấy? Anh thấy tên tuổi cô ấy bị tổn thương như thế còn chưa đủ sao? Cô ấy đã chết! Hãy để cho cô ấy được yên - Thấy Shelley sắp trào nước mắt, Scott cảm thấy ái ngại - Dù sau này cô ấy thế nào, đã làm ra sao - Shelley tiếp tục nói - thì quả thực tôi không được biết, bởi vì chúng tôi đã ở xa nhau, nhất là năm nay. Những người nghiện ma túy thường sống trong thế giới riêng của họ, và nếu anh không cùng họ chia sẻ niềm đam mê ấy thì họ sẽ coi anh như không tồn tại nữa... Có Chúa biết, chúng tôi đã cố giữ liên hệ nhưng chính cô ấy lại là người cắt cầu. Chúng tôi đã chứng kiến những bước suy sụp của cô ấy nhưng chúng tôi đành phải bó tay bất lực. Cô ấy chẳng chịu nghe một ai hết, chỉ trừ gã cô ấy cùng chung sống.
- Rick?
Shelley tỏ vẻ ngạc nhiên:
- A, ông cũng biết anh ta?
- Vâng.
- Vậy là ông đã biết hết.
- Chỉ trừ chỗ anh ta ở. Cô có thể cho tôi biết không?
- Không. Tất cả những gì tôi biết, đó là anh ta sống bám vào Claudia.
- Cô đã gặp anh ấy?
- Không thực sự gọi là gặp.
- Ý cô muốn nói?
Shelley do dự không muốn thừa nhận mình còn biết hơn những gì đã nói.
- Tôi xin cô, cô Montfort, những điều cô nói sẽ chẳng còn có thể làm hại gì cho Claudia.
- Thế này... chúng tôi không gặp anh ta, nhưng...
- Nhưng cô đã trông thấy anh ấy? - Scott hỏi gấp.
Shelley gật đầu xác nhận.
- Cách đây khỏang một năm, bà Stuyvesant đã gọi tôi đến. Bà ấy phàn nàn rằng cách sống của Claudia đã làm cho cha cô thất vọng và ông ấy sẵn sàng có những biện pháp kiên quyết. Bà mẹ muốn nhờ tôi đến thuyết phục Claudia trở về nhà với cha mẹ. Tôi rủ một người bạn cùng đi. Đang lên cầu thang nhà Claudia thi chúng tôi gặp một anh con trai đi xuống. Chúng tôi đã hơi ngờ ngợ đó là Rick. Khi chúng tôi hỏi Claudia thì cô ta chẳng buồn chối mà trả lời: “Chính hắn”.
- Đấy có phải là lần duy nhất cô trông thấy anh ta không?
- Không. Còn một lần nữa.
- Ở đám tang phải không?
- Vâng. Nhưng tại sao anh biết?
- Cả bác sỹ Forrester cũng trông thấy anh ấy.
- Đúng hắn đấy. Với túm tóc đuôi ngựa và bộ dạng chó đói. Đó là tất cả những gì tôi biết. Đáng tiếc là nó chẳng giúp ông được mấy.
- Trừ phi cô nhận đứng ra làm chứng - Scott thử gặng hỏi lần nữa.
Thấy Shelley lắc đầu, anh thở dài ngao ngán:
- Tôi còn muốn hỏi cô một câu nữa.
- Câu hỏi gì?
- Cái tay Rick ấy... cô có biết họ của anh ta là gì không? Một lần nữa Shelley lại do dự. Song cuối cùng rồi côcũng nói:
- Tôi nghĩ bây giờ có nói thì cũng chẳng hại gì cho Claudia. Cái tay bẩn thỉu ấy là Rick Thomas.
- Dù sao có cũng hơn không. Xin cảm ơn cô Shelley. Khi anh bước ra cửa, Shelley nói với theo:
- Tôi rất lấy làm tiếc cho khách hàng của ông. Nhưng tôi không thể làm bất cứ điều gì chống lại Claudia. Xin ông hãy thứ lỗi cho tôi.