← Quay lại trang sách

Chương 23

Rosie Chung đang chuẩn bị đi trực đêm thì vừa may Kate đã trở về sau một ngày làm việc ở chỗ bác sỹ Troy. Từ phòng cô, Rosie gọi:

- Katie? Có lời nhắn cho cậu đấy. Chàng luật sư của cậu đã gọi.

Kate vội bước vào phòng bạn.

- Anh ấy có nói gì với cậu về cô bạn của Claudia Stuyvesant không?

- Không, anh ấy chỉ nói rõ sẽ đợi cậu vào 21 giờ ở góc phố số 8 và Đại lộ 5.

- Tối nay à?

- Tối nay, Rosie gật đầu đáp - Anh ấy bảo cậu cần mặc ấm vào và mang giầy gì đi cho chắc.

- Chẳng hiểu thế là có nghĩa lý gì?

- Hừm, mình cũng tự hỏi thế - Rosie vừa nói vừa cẩn thận tô đôi mắt hình hạnh đào rất đẹp của cô.

Nhíu mày lại một cách tinh nghịch, Kate hỏi:

- Gặp Mel tối nay à?

Rosie quay lại phía bạn:

- Tại sao cậu hỏi thế?

- Mỗi lần Mel có phiên trực ở phòng mổ, mình lại thấy cậu sửa soạn y như để đi đến chỗ hò hẹn ấy. Cứ nghĩ đến cái cảnh cậu phải làm việc túi bụi ở khoa Cấp cứu là mình không khỏi nhịn cười khi nghĩ không biết các cậu lấy đâu ra thời giờ để gặp nhau.

- Mình không muốn anh ấy quên rằng trước khi là một bác sỹ, mình còn là một phụ nữ kia.

- Làm sao mà Mel quên được? Chẳng phải Mel đang phát điên phát cuồng vì cậu đó sao? Nếu không thì vì lẽ gì anh ấy lại phải mời cậu đến ra mắt ông bô bà bô nhà anh ấy? - Rồi chợt băn khoăn vì lời nhắn của Scott, Kate hỏi - Cậu có chắc anh Scott bảo mình mặc ấm và đi giầy chắckhông? Và cũng không nói rõtại sao muốn gặp mình?

- Không. Ngược lại anh ta có một giọng nói nghe thật dễ mến, ngay cảkhi nói chuyện côngviệc này. Katie,không biết anh ta có giống cái vẻ mà mình hình dung không?

- Cậu hình dung sao?

- Nghe giọng nói, mình hình dung anh ta phải là một người đàn ông tốt, khoẻ mạnh, vững chãi kiểu như Spencer Tracy. Cao khỏang một mét tám...

- Một mét tám sáu - Kate chỉnh lại cho chính xác.

- Tóc vàng hoe. Một anh đàn ông điển hình kiểu Mỹ.

- Không. Tóc anh ta nâu.

- Thôi, vàng hoe hay nâu cũng mặc. Nhưng với một giọng nói như thế, anh ta dứt khoát phải điển trai. Cỡ như Tom Cruise. Trẻ và đáng yêu.

- Cậu lại nhầm rồi. Mặt anh ta xương xương.

- Xương xương? - Rosie ngạc nhiên nhắc lại - Mình lại cứ tưởng tượng anh ta có một cái cằm xẻ rãnh, hơi giống như Kirk Douglas hay Gary Grant, mấy anh chàng tài tử đẹp trai thường xuất hiện trong những phim truyền hình chiếu muộn đến nỗi lúc ấy mắt bọn mình đã díp cả lại.

- Đáng tiếc là không có cằm xẻ rãnh, mà cũng chẳng được đẹp trai như mấy chàng tài tử cậu vừa nhắc đến. Nhưng anh ta cao lớn, thanh mảnh, giống như một vận động viên chạy và đặc biệt, anh ta rất dễ có cảm tình và... biết nói thế nào nhỉ? À, rất tận tụy.

Rosie quay mặt khỏi gương, và nhìn bạn với vẻ tò mò.

- Tận tụy? Cậu muốn nói giữa các cậu đã có chuyện gì, ngòai cái việc anh ta làm nhiệm vụ bào chữa cho cậu?

- Không, mình muốn nói là tận tụy với công việc của anh ấy, và với trường hợp của mình.

Rosie có vẻ thất vọng:

- Ồ! Thế mà mình cứ tưởng. Nhưng này Kate, mình hy vọng cậu nên bắt đầu để mắt đến các chàng trai khác đi, khi mà lúc này Walter đã ra khỏi cuộc đời của cậu.

Rosie vận một trong những chiếc áo dài cô thường mặc bên trong áo blu mỗi khi cô có phiên trực ở khoa Câp cứu.

- Cậu có vẻ không thích Walter lắm nhỉ? - Kate nhậnxét.

- Không, mình cũng thích anh ta chứ, nhưng không phải cho cậu. Cậu xứng đáng hơn với một người nào không phải suốt đời chỉ chăm chăm muốn kiếm được nhiều tiền.

- Cậu chưa bao giờ nói với mình điều ấy đấy.

- Mình biết trước sau rồi sẽ có một ngày nào đó cậu cũng nhận ra “vấn đề” ấy thôi. Vả lại, mình là ai mà lại có thể đưa ra cho một cô gái đang yêu những lời khuyên bảo? Khi mà chính với công việc riêng của mình, mình cũng còn chưa biết xoay sở thế nào cho khéo.

- Có gì không ổn với Mel hả Rosie?

- Bố mình... rồi mẹ anh ấy. Thực ra, mẹ của Mel là một phụ nữ tốt. Lần đầu đến nhà anh ấy, bà ấy căng thẳng đến nỗi muốn cho mình được tự nhiên, thỏai mái, bà ấy không biết nói gì hơn là cứ lặp đi lặp lại có mỗi một câu là: “Chúng tôi rất thích mấy món ăn Tàu. Hầu như chủ nhật nào chúng tôi cũng kéo đến một tiệm ăn nhỏ của một ông chủ Hoa kiều ở cuối phố”. Rồi như để thêm có người đồng tình, bà ta lại quay sang hỏi chồng: “Có phải vậy không, ông Max?”. Ông này đành phải gật gù: “Đúng thế, trừ phi làhôm nào có bóng đá. Những lần đến tiệm ăn ấy chúng tôichỉ gọi toàn món ăn Tàu. Phải công nhận là ngon tuyệt!”Suốt bữa ăn, câu chuyện chỉ loanh quanh như vậy đấy. Phảinói rằng bố mẹ Mel là những người rất tốt bụng, và đứngđắn, nhưng mình thấy họ lo lắng một cách quá đáng khinghĩ anh con trai yêu quý của họ sắp lấy một cô gái châu Á.

- Cậu không nên quá khắt khe với họ.

- Ồ, bố mình cũng chả khá hơn! Ông ấy không sao có thể chấp nhận nổi chuyện một cô gái Trung Hoa được giáo dục tử tế lại có thể đi yêu một anh chàng người Mỹ. Tuy ông không nói ra, nhưng mình cảm nhận được ông nghĩ thế. Bố mình đã làm việc cật lực, đã hy sinh tất cả để nuôi dạy mình, cho mình được ăn học đến nơi đến chốn. Mình không khó khăn gì mà không đoán ra ý nghĩ của bố mình. “Thế là ta đã mất đứa con gái duy nhất. Nó lấy một thằng chồng ngoại quốc. Rồi các cháu ngoại của ta sau này sẽ là cái “giống” gì? Chúng nó giống như Rosie của ta không hay chúng lại giống hắn?” Hắn, là từ bố mình gọi Mel đấy. Điều đáng buồn nhất là mình biết chính xác những gì mà bố mình cảm thấy. Lưu lạc từ một vùng quê heo hút của nước Trung Hoa rộng lớn đến đây được một hai đời nay, rồi tần tảo làm ăn và trở thành công dân Mỹ, ông tự hào mình là người Mỹ. Nhưng kỳ cục thay, bố mình lại không thể chấp nhận được việc cô con gái lấy một người Mỹ. Mình rất buồn phiền cho bố mình nhưng lại... rất yêu Mel. Song biết làm sao hả Kate? - Trước khi Kate kịp an ủi động viên bạn thì Rosie đã vội nói - Thôi, mình phải đi đây! Mel và mình đã hẹn nhau ở một tiệm cà phê trước khi đến bệnh viện. Một bản tình ca mùi mẫn đấy chứ; một tách cà phê ngồi nhâm nhi với nhau trước khi vào làm việc! Nhưng một ngày nào đấy, đó sẽ là một điều kỳ diệu. Ngày nào bọn mình cũng bảo nhau thế.

Rosie hôn lướt vào má bạn.

- Cố gắng đừng đến chậm đấy. Van Cleve hẹn 21 giờ. Mặc ấm và đi giầy tốt. Và lạy Chúa, đừng có nói với anh ấy mình đã nhầm về anh ấy thế nào nhé!

Trong bộ quần áo ấm và một đôi giày cao cổ, Kate đi theo con phố chạy từ bến xe điện ngầm ở phố số 4 Tây. Đường hãy còn ẩm ướt sau trận mưa xuân vừa tạnh. Đèn đường sáng lờ mờ khiến Kate có cái cảm giác bất an thường thấy ở phần lớn những người dân New York có việc phải ra ngòai vào ban đêm. Thêm nữa, cuộc hẹn này càng làm Kate thêm lo ngại không biết vì lẽ gì mà Scott lại không nói rõ cho cô biết.

Cô nhận ra anh ở góc phố, đứng dưới một ngọn đèn đường. Với chiếc áo khoác mưa mặc bó người, trông anh giống như một nhân vật vừa từ một cuốn tiểu thuyết hình sự bước thẳng ra. Trông thấy cô, anh giơ tay thân mật vẫy chào.

Vài giây sau, cô đã bước đến bên.

- Rick! - Anh nói ngay - Hắn là Rick Thomas.

- Hắn nào, anh Scott?

- Là anh chàng sống với Claudia mà cô gặp hôm đám tang ấy. Hai người đã mô tả anh ta giống như cô kể. Bây giờ vấn đề là nếu gặp thì cô có nhận ra anh ta không?

- Có lẽ nhận được.

- Tối nay chúng ta thử đến gặp anh chàng ấy.

Khi hai người thong thả bước bên nhau, Kate điểm lại hình dạng của Rick:

- Một mái tóc túm đuôi ngựa, khuôn mặt gẫy, nước da xám đục, bộ quần áo... đáng tiếc đó chỉ là những đặc điểm bình thường, không mấy nổi bật, nhất là ở khu vực này của New York.

- Tôi cũng nói với Dan Farrell như thế.

- Ai cơ?

- Một cảnh sát về hưu, được văn phòng Trumbull giao những việc cần điều tra. Ông ta không làm được việc này giúp chúng ta, nhưng đã mách cho tôi cách tìm những người nhận dạng không có gì đặc biệt mà ta lại không biết địa chỉ như thế nào.

- Làm cách nào nhỉ?

- Nếu Claudia Stuyvesant nghiện ma tuý thì Rick chắc cũng vậy. Shelley Montfort còn ám chỉ chính Rick đã lôi kéo Claudia vào vòng nghiện ngập. Theo Farrell thì đã là dân nghiện, họ tất phải có chuy-ô, Farrell gọi là “cuống nhau”, tức một tên bán ma tuý ở ngay trong khu họ sống.

- Bọn bán ma tuý thì góc phố nào mà chẳng có. Mỗi lần ở bệnh viện ra, không lần nào tôi không thấy mấy tên lảng vảng trên vỉa hè đợi khách. Cảnh sát có ở quanh đấy, chúng cũng mặc, có vẻ chúng đã nhờn với mấy ông cớm rồi.

- Theo Farrell, gần nhà Claudia và Rick, có một số tên vẫn bán ma tuý cho họ. Bây giờ Claudia đã mất, Rick chẳng còn chỗ nào bấu víu, chắc anh ta đành phải đến chỗ bọn ấy mua chịu cho nên Farrell bảo cứ lần đến chỗ bọn ấy thì nhất định sẽ tìm ra Rick.

- Và anh đã lần ra?

- Gần như vậy. Tôi đã hỏi mấy tên làm ăn ở góc ấy. Đứa nào cũng chối không biết Rick Thomas, chắc chúng tưởng tôi là thanh tra đội phòng chống ma tuý. Chỉ trừ một tên... Ồ, nó cũng chối như các tên kia, nhưng tôi sẵn sàng thề là nó nói dối. Tối nay chúng ta sẽ theo dõi tên này và có cơ may gặp được Rick.

- Thế nếu trái lại?

- Thì tối mai, tối ngày kia và nếu cần thì những tối sau nữa, chúng ta sẽ đến.

- Nhưng nếu Rick không bao giờ ló mặt?

- Thì chúng ta sẽ mất một điểm mạnh trong việc bào chữa của chúng ta - Van Cleve mỉm cười buồn bã.

Hai người đã đến chỗ Scott nhằm trước. Anh ra hiệu cho Kate bước xuống mấy bậc thềm dẫn xuống tầng hầm của một ngồi nhà nơi mà từ đó họ có thể quan sát được một người đang đứng dựa vào cột đèn ở góc phố gần đấy. Người này thỉnh thỏang lại đưa mắt nhìn quanh, cứ như thể hắn sợ bị ai phát hiện. Một xe cảnh sát từ từ đi tới nhưng chẳngthấy có ai trên xe bước xuống.

Được chừng nửatiếng, hai người đã đếm được năm, sáu xe vào loại sang lướt sát vào vỉa hè rồi dừng lại, nhưng chỉ nhoáng một cái đủ để cho một bàn tay chìa ra trả tiền và cầm thuốc rồi xe lại rồ máy phóng đi. Cũng có một số người đi bộ đến gặp tên bán hàng, có lúc đi một, có lúc đi hai, nhưng cuộc trao đổi vẫn chỉ diễn ra chớp nhoángrồi người mua lại lẩn vào một xó xỉnh nào đó và mất hút.

Mỗi khi thấy có một ngườitrẻ tuổi nàođi tới,Scott lạighé vào tai Kate và thì thầm hỏi:

- Có phải “hắn” không?

Anh đèn đường chiếu lờ mờ nên Kate phải căng mắt raquan sát. Mỗi khi không phải, Kate lắc đầu ngao ngán.

- Không, không phải hắn-Cô khe khẽ nói.

Hai người tiếp tục cuộc theo dõi.

- Nếu có ai bảo sẽ có một ngày tôi phải đến khuGreenwich Village để rình mò chờ đợi như thế này -VanCleve thú nhận - thì hẳn tôi sẽ bảo người ấy điên. Biết thếnày thì thà tôi trở về Shenandoah còn hơn là ở đây màhọc luật.

- Shenandoah? - Kate nhắclại có ý hỏi.

- Đấy là một thành phố nhỏ ở Pennsylvanie,nơi tôi ra đời và lớn lên. Nhỏ đối với tôi nhưng với dân ở đấy thì nóchẳng nhỏ tý nào, bởi nó đóng một vai trò quan trọng trong vùng. Dân các thị trấn quanh thành phố, mỗi khi cần muabán giao dịch hay đến nhà băng, họ đều kéo về đấy. Nhưng từ nhỏ, tôi đã quyết định mình phải trở thành một luật sưcó tầm cỡ và phải sống ởNew York. Tôi chắc phần lớn đám con trẻ đều nuôi mộng như tôi, tức là phải chinh phục được thủ đô. Xem phim truyền hình lắm vào thì đứa vào mà chả thế, phải không cô? Và có lẽ cả cô cũng thế.

- Tôi thì tôi nghĩ thực hành nghề y ở đây là vào loại tốt nhất thế giới - Kate nói - Tôi đến với hy vọng được học hỏi nhiều hơn. Nhưng rút cuộc lại...

Kate bỗng ngừng lời vì Scott vừa bấm vào tay cô. Một thanh niên đang bước tới chỗ tên bán thuốc. Kate chăm chú quan sát.

- Không, vẫn không phải hắn - Kate nói - giống ở túm tóc đuôi ngựa và nước da xám, nhưng nom người này vẫn khác.

Hai người im lặng một lúc, mắt vẫn trông chừng tên bán thuốc.

- Cô nói cô đến đây để học, nhưng rút cuộc... thế rồi sao nữa, cô vẫn chưa nói hết - Scott tiếp tục câu chuyện đang bỏ dở.

- Tôi cảm thấy mình bị phản bội, bị tổn thương - Kate thú nhận- Cứ như thể người ta giáng cho tôi một đòn ấy, tất nhiên là tôi nói về mặt nghề nghiệp.

- Tôi hiểu cảm giác đó của cô.

- Làm sao anh có thể hiểu được? Chẳng ai có thể đứng vào địa vị tôi, trừ khi là phải trải qua một thử thách như tôi.

- Thế cô nghĩ một người sẽ cảm thấy thế nào khi anh ta được văn phòng cam kết dành cho anh ta một phần thời gian để làm việc cho những người trong tay không một phương tiện, thế nhưng khi anh ta bắt tay vào việc thì lập tức văn phòng lại tống cổ anh ta đi? Có lẽ chúng ta có nhiều điểm chung hơn cô tưởng đấy, cô Kate ạ.

Scott lại bấm tay Kate khi từ trong tối một người bước ra và lại gần tên bán ma tuý. Sau một hồi chăm chú quan sát, Kate một lần nữa lại bắt đầu.

- Không, không phải Rick. Và tôi có cảm giác nếu Rick xuất hiện thì có lẽ tôi cũng chẳng nhận được ra hắn nữa.

- Đừng nản - Van Cleve vội động viên - Tôi chắc chắn là ngược lại kia.

Mưa nhè nhẹ bắt đầu rơi khiến cho việc quan sát trở nên khó khăn.

Kate mặc một chiếc áo vải tuýt, nhưng cô không nghĩ tới chuyện phải mang áo mưa. Scott định cởi áo khoác để choàng cho cô nhưng cô từ chối.

- Áo của tôi đủ rộng để che cho cả hai - Nói rồi anh kéo cô lại sát người và choàng áo lên - Thế có phải tốt hơn không?

- Vâng - Cô khẽ đáp.

Nhưng sự gần gũi với một người mới quen biết, dù anh ta là luật sư của cô, cũng làm cô hơi mất thỏai mái.

Một chiếc xe lại gần và cuộc mua bán diễn ra nhanh chóng. Một cô gái trẻ quành ở góc phố và rảo bước tới. Cô chìa tiền, nhận mấy tép thuốc rồi biến vào đêm tối. Lại một chiếc xe xịch tới, nhưng trước khi người lái kịp thò tay qua cửa để nhận thuốc thì một chiếc xe cảnh sát xuất hiện từ đám mưa mù. Thế là tay lái xe vụt phóng đi và chiếc xe cảnh sát lao vào cuộc rượt đuổi. Thấy động, tên bán thuốc vội chuồn vào một góc tối và một lúc sau thấy tình hình đã êm êm, hắn lại trở về vị trí cũ.

- Anh nghĩ anh có thể quay trở lại? - Vừa tiếp tục theo dõi mục tiêu Kate vừa hỏi.

- Quay lại đâu? - Van Cleve ngơ ngác không hiểu.

- Quay về quê anh ấy... cái thành phố nhỏ ở Pennsylvanie.

- À, cô muốn nói tới Shenandoah. Tôi cũng đã nghĩ tới nó, nhất là hai tuần vừa qua. Tôi tự hỏi không biết liệu tôi có thể trở về cái thành phố nhỏ bé ấy và hành nghề luật sư không? Tôi sẽ làm một số việc nho nhỏ, khiêm tốn, như giúp bán một ngôi nhà con con, hay lập chúc thư cho một người chẳng có mấy của nả. Tôi sẽ giải quyết mấy vụ tranh chấp lặt vặt giữa những láng giềng về chuyện bức tường ngăn đôi. Đại loại là những việc như thế. Có lẽ tôi đã bị nhiễm thứ virút của dân New York coi bất cứ cái gì hễ cứ bình thường, khiêm tốn thì đều vô vị. New York đã làm thay đổi thang bậc giá trị của con người một cách ghê gớm, như cô biết đấy. Tôi hy vọng mình có thể thoát khỏi ràng buộc ấy, nhưng tôi cũng không dám chắc lắm. Cô có bao giờ cảm thấy điều đó không?

- Nếu hội động nghiệp đoàn kết tội tôi thì tôi cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Tôi đành phải tìm một xó xỉnh nào đó để xin về, một nơi mà ở đấy họ thiếu bác sỹ đến nỗi thậm chí của vất đi họ cũng dám nhận.

- Của vất đi! Cô nói gì mà kỳ cục thế!

- Không, thật đấy chứ, nếu như chúng ta không tìm ra Rick Thomas.

- Chúng ta nhất định sẽ tìm ra hắn - Van Cleve cả quyết trong khi trong bụng thực tình anh cũng không dám chắc.

Một số khách, đi xe hoặc đi bộ, chốc chốc lại tạt vào chỗ tên bán ma tuý. Cuộc trao đổi lén lút nhanh chóng diễn ra rồi khách lại biết mất. Một số người hao hao giống Rick,ở áo quần hay đầu tóc, nhưng buồn thay vẫn không phảianh ta.

Kate thò đầu ra khỏi áo mưa của Van Cleve và ngẩng mặt nhìn trời.

- Tạnh rồi, anh ạ.

- Đúng, tạnh rồi - Van Cleve thừa nhận, trong lòng cảm thấy hơi tiêng tiếc.

Anh nhấc bỏ áo khoác để Kate đứng lui ra. Hơi ngượng ngùng, hai người lại tiếp tục câu chuyện.

- Cô nói nhà mình làm nông trại. Thế cha cô trồng những thứ gì?

- Ông ấy trồng lúa mì, một ít đậu nành, bắp, nhưng chủ yếu vẫn là lúa mì.

- Cuộc sống ở đấy chắc cũng vất vả, phải không cô?

- Đúng, nhưng ông ấy thích thế, nhất là khi công việc suôn sẻ. Cày bừa, gieo cấy, ngắm nghía nhà cửa, đứng giữa cánh đồng lúa vàng rực chạy tít tắp tận chân trời, điều đó tạo cho con người ông một trạng thái viên mãn không gì sánh nổi.

- Cô yêu cha cô lắm nhỉ?

- Tôi yêu và khâm phục cha tôi. Đó là một con người tốt bụng, đồng thời là một người cha, một người chồng tốt. Trong một thế giới mà đồng tiền ngự trị, ông vẫn kiên trì lối sống riêng của mình, và điều đó làm tôi yêu thích.

- Trong thang bậc giá trị của cô, các luật sư đứng ở vị trí nào?

- Tôi nghĩ đối với xã hội, công việc của họ là cần thiết.

- Chỉ có thế thôi ư? Khi cô hình dung một luật sư ngồi trong phòng làm việc của anh ta, lấp mình sau đống giấy tờ sách vở, cô không thấy nó cũng gợi cho cô một trạng thái viên mãn như cha cô đã từng thấy khi ông ấy đứng giữa cánh đồng lúa của mình hay sao?

- Tôi không phủ nhận giá trị của các luật sư. Mà sao tôi lại có thể phủ nhận được khi số phận của tôi còn đang phụ thuộc vào một trong những người của họ?

- Ngàn lần xin lỗi cô Forrester. Bây giờ tôi đã biết cuối cùng thì những năm dài học tập của tôi đã không bị uổng phí.

Cô ngỏanh lại ngắm nghía khuôn mặt xương xương đầy những nét biểu cảm của Van Cleve với vẻ dò xét. Thoáng nhận thấy vẻ tinh nghịch lấp lánh trong đáy đôi mắt xám của anh, cô hiểu rằng anh đang có ý đùa cợt cô.

- Thế còn cha anh? - Cô hỏi - Anh chưa cho biết ông ấy làm gì?

- Ông ấy đã từng làm gì? - Anh chỉnh lại.

- Ồ! Xin lôi, tôi nghĩ...

- Không sao. Năm nay tôi hai mươi chín, vậy là cha tôi ở khoảng giữa năm mươi lăm và sáu mươi. Bây giờ thì tuổi như thế chưa phải đã cao...

- Có chuyện gì đã xảy ra với ông?

- Ông ấy lái tàu chở máy nghiền than cho các nhà máy thép ở vùng Pittsburgh. Tàu đã bị trật bánh ở cua Móng ngựa trong một đêm tối trời, và theo ý kiến của thanh tra thì nguyên nhân là ông cho tàu chạy quá nhanh.

- Thật đáng buồn - Kate thở dài khe khẽ - Lúc ấy anh bao nhiêu tuổi?

- Mới lên bảy.

- Mẹ anh goá bụa trẻ quá! Làm thế nào bà ấy xoay sở để sống nổi?

- Nhờ bạn bè của cha tôi, bà ấy đã được hưởng một khoản trợ cấp. Chẳng nhiều nhặn gì nhưng có cũng còn hơn không.

- Bạn của cha anh? Anh muốn nói quyền quyết định trợ cấp thuộc về các công nhân đường sắt?

- Không phải thế, mà chính nhờ họ đã giữ miệng. Thực ra, lỗi là ở cha tôi. Đêm ấy ông đã say rượu - Do dự một lát, Scott nói tiếp - Phải, đêm nào ông ấy cũng say, và khi đã say thì ông ấy đặc biệt trở nên táo báo, liều lĩnh. Chi tiết ấy mà bị phát hiện thì mẹ tôi chỉ còn có nước trắng tay.

- Mới lên bảy mà anh đã biết cả chuyện ấy nhỉ? - Kate buồn rầu nhận xét.

- Tôi còn nhớ nhiều hơn nữa kia. Cô cần phải biết thêm ông ấy đã đối xử với mẹ tôi như thế nào! Mỗi khi mẹ tôi van xin ông uống bớt đi một tý, mới bơn bớt thôi chứ chưa phải bỏ hẳn, thế mà ông ấy đã quát tháo lên ầm ĩ. Một lần... hai lần... thậm chí ba lần, ông ấy đã đánh đập mẹ tôi. Một hôm, tôi đã thử can thiệp, tôi, một đứa trẻ mới lên sáu! Cô có biết kết quả thế nào không? Ông ấy đã đánh cho tôi một trận nhừ tử, khiến tôi ngã vào cái tủ đựng một số đồ sứ cổ mà mẹ tôi được bà ngoại tôi cho. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mẹ đang ôm tôi khóc, quỳ gối xuống sàn, bên cạnh là những mảnh vỡ của cái tài sản thừa kế duy nhất của mẹ.

- Ôi, anh có biết bao những kỷ niệm buồn về cha anh.

- Khi lớn lên đủ để biết suy nghĩ, tôi đã nhiều lần tính hỏi một bác sỹ tâm thần để làm sáng tỏ một việc đã ám ảnh tôi. Nhưng cuối cùng rồi lại thôi.

- Bây giờ nó còn ám ảnh anh nữa không?

- Còn, cô Forrester ạ. Đêm hôm cha tôi chết, người ta đến báo tin cho mẹ tôi. Bà không muốn đánh thức tôi dậy nhưng tiếng ồn ào xung quanh đã khiến tôi tỉnh giấc. Thấy mẹ tôi khóc, tôi chạy lại với bà. Vừa ghì chặt tôi trong tay bà vừa nói: “Ôi, đứa con bé bỏng tội nghiệp của mẹ.” Tôi lo sợ, bối rối nhưng vẫn không hiểu mẹ tôi muốn nói gì. Thế là mẹ tôi bảo: “Van...”, mọi người đều gọi tôi là Scott, nhưng riêng mẹ tôi vẫn gọi tôi là Van. “Van, bố con không về nhà nữa.” Rồi bà òa lên nức nở khóc. Song tôi thì... không! Tôi còn sung sướng, rất sung sướng nữa là khác, ông ấy không còn trở về nữa để đánh tôi, hành hạ mẹ tôi. Sung sướng! Đối với một đứa con vừa mất bố, cảm giác ấy mới tàn bạo, mới khủng khiếp làm sao!

- Chuyện ấy thật không dễ dàng nói ra - Kate nhẹ nhàng nhận xét.

- Phải, nhất là khi đây lại là lần đầu... - Đột nhiên anh ngừng nói và nắm chặt tay Kate - Cô trông kìa, Kate!

Kate chăm chú nhìn người khách vừa đến gặp tay bán thuốc. Đó là một thanh niên người cao ngẳng, mặc quần gin và mớ tóc buộc túm đuôi ngựa vắt vẻo ở đằng sau. Nom kỹ thì nước da anh ta có vẻ là màu nâu.

- Có phải hắn ta không? - Van Cleve thì thào hỏi.

- Có lẽ đúng - Kate gật đầu đáp.

Thế là ngay lập tức anh nhảy ra khỏi chỗ nấp, và vừa chạy về phía hai người đứng, anh vừa hét lớn:

- Rick! Rick Thomas!

Đang tự nhiên thấy bất thình lình có người xuất hiện và nhảy bổ về phía mình, tay thanh niên hoảng quá vội co cẳng bỏ chạy. Scott liền đuổi theo và Kate cũng bám sát gót. Khoảng cách giữa hai bên dần thu hẹp lại, bỗng nhiên tay thanh niên loạng choạng và ngã sõng sòai xuống đường, mấy tép thuốc văng vãi ra xung quanh. Dấn thêm một bước, Scott đã đè được hắn xuống và bẻ quặt tay hắn ra sau lưng.

- Này, này, anh có điên không? - Vừa kêu oai oái, tay thanh niên vừa cố gượng nói - Tôi có phải Rick Thomas đâu!

Không trả lời, Scott lôi hắn dậy và kéo hắn đến chỗ có đèn. Anh túm mớ tóc đuôi ngựa và lật ngửa mặt hắn lên để Kate nom rõ. Nhìn khuôn mặt sợ hãi của tay thanh niên một lúc, Kate biết rằng họ đã lầm.

- Không, không phải hắn.

Scott ngán ngẩm buông tay thanh niên ra và làu bàu mấy tiếng xin lỗi còn tay thanh niên sau khi mắng họ mấy câu cho hả giận, cũng vội vã cúi xuống nhặt thuốc.

Thất vọng, Kate và Van Cleve lại quay về chỗ nấp. Nhưng vừa đi được một đoạn tay bán thuốc đã chặn họ lại.

- Này hai bạn - giọng hắn ngọt nhạt nhưng ngầm vẻ đe dọa - hai bạn không mất trí đấy chứ? Đi săn một người mà thậm chí các bạn còn không biết mặt! Ở cái xó xỉnh này, người ta còn có thể mời các bạn xơi kẹo đồng vì một việc còn nhỏ hơn thế kia đấy. Cho nên các bạn hãy nghe theo lời khuyên của tớ là đừng có la cà ở đây nữa!

- Cảm ơn vì lời cảnh báo - Van Cleve đáp.

Không nắm được ý mỉa mai trong câu trả lời của Van Cleve, tay bán thuốc nói tiếp:

- Bây giờ anh bạn hãy nghe tớ nói. Bám lưng một con nghiện rồi quật hắn ngã bổ chửng không chỉ là một chuyện ngu ngốc. Mà tồi tệ hơn là anh bạn đã làm hỏng công việc làm ăn của tớ. Và điều đó rõ ràng là cực kỳ nguy hiểm. Tớ nói thế đã rõ chưa?

- Tôi biết phân biệt thế nào là một lời đe dọa - Van Cleve công nhận.

- Tốt. Bây giờ khi mà chúng ta đã nói chuyện với nhau như các nhà ngoại giao thường gọi là có một cuộc trao đổi quan điểm rõ ràng và thẳng thắn, tớ sẽ nói với anh bạn một điều. Về cái tay Rick Thomas ấy, tớ không biết hắn là thế nào với anh bạn và tớ cũng cóc cần biết chuyện đó. Nhưng cái mà tớ muốn là anh bạn đừng có phá quấy công việc buôn bán của tớ. Nói chính xác hơn là anh bạn đừng làm đám khách hàng của tớ phải mất vía. Với bọn cớm, tớ chẳng có gì phải lo lắng, vì chúng biết có tống tớ vào nhà đá thì chỉ hai giờ sau tớ lại bước ra. Nhưng nếu anh bạn nhúng mũi vào thì bọn cớm sẽ can thiệp, nhất là khi lại có cái trò rượt đuổi và tung đòn như anh bạn làm vừa rồi. Thế là không tốt cho công việc, phải không anh bạn? Bây giờ, anh bạn có muốn có tay Rick Thomas ấy không?

- Có, chúng tôi đang cần gặp hắn.

- Ô kê. Đó là một khách hàng quen của tớ. Hay đúng hơn, đã từng là thế. Từ hai tuần nay, hắn đã lặn mất tăm. Chắc hắn đã cạn túi, nhưng nếu tớ bắn tin lại đồng ý bán chịu cho hắn thì có lẽ chỉ một phút sau thôi, hắn lại có mặt.

- Anh muốn nói anh có thể giúp chúng tôi gặp Rick? - Scott nói.

- Đúng thế, nhưng với một điều kiện duy nhất: Khi đã gặp rồi, cả hai bạn sẽ phải biến khỏi đây lập tức. Đồng ý chứ?

- Đồng ý.

- Tối mai lại đây, khoảng từ 21 giờ đến nửa đêm.

- Anh hãy tin ở chúng tôi…

Cảm thấy nhẹ mình vì ít ra cũng có được một chút hy vọng, hai người quay gót ra về.

- Hắn ta chẳng trung thực với khách quen cũ của mình một tý nào - Dọc đường Kate nhận xét.

- Kệ hắn. Điều quan trọng đối với chúng ta là có được Rick Thomas làm nhân chứng.