← Quay lại trang sách

Chương 24

Tối hôm sau, Kate Forrester và Scott Van Cleve lại gặp nhau ở chỗ hẹn cũ. Trời vẫn lạnh và ẩm ướt như đêm trước. Lần này, cẩn thận hơn Kate mặc áo mưa và đội một chiếc mũ làm tôn thêm vẻ đẹp của nét mặt cô. Scott hơi tiếc vì chẳng có dịp để hai người lại cùng trùm chung một áo mưa như đêm trước. Nhưng ngay lập tức anh lại tự nhắc nhở: “Đừng bao giờ có quan hệ quá thân mật với một khách hàng, điều đó sẽ có thể làm anh suy xét thiếu khách quan đi. Vả lại, nếu anh thua cuộc, thì cùng một lúc anh sẽ mất luôn cả cơ hội... giành được tình yêu của Kate Forrester.”

Hai người chọn chỗ nấp ở sau một chiếc xe đậu bên kia đường, từ đó họ có thể quan sát được tay bán ma tuý. Vừa chăm chú theo dõi hắn, họ vừa trò chuyện, hàng phút, rồi hàng giờ về đủ mọi thứ chuyện. Họ nói về bản thân, về những mơ ước, về quan niệm của họ đối với cuộc sống, và càng nói càng phát hiện ra họ có khá nhiều những điểm chung.

Theo họ, thế giới ngày nay trở nên quá phức tạp để người ta có thể quan tâm đến những vấn đề của những con người bình thường. Nhân loại chưa học được mấy ở thế kỷ vừa qua. Chiến tranh vẫn luôn luôn xâu xé các dân tộc và sức huỷ hoại của nó ngày càng lớn. Khoa học phát triển nhưng lại làm nảy sinh những thách thức mới. Thế giới hãy còn rất nhiều những người nghèo, người đói và những trẻ em ốm yếu vì nạn thiếu thức ăn. Bệnh tật mà y học dập được ở nước này thì lại tàn phá ở nước khác.

- Chẳng cần phải đi đến tận đầu kia thế giới - Kate nói - Anh cứ qua một đêm ở khoa Cấp cứu của bệnh viện tôi là khắc biết, ở đấy cũng có đủ mọi nỗi đau như chúng ta vừa nói.

- Ồ, tôi đã có lần đến đấy.

- Anh ư? Anh làm sao mà phải đến đấy?

- Không, tôi không sao cả. Tôi chỉ muốn biết tình hình ở đấy như thế nào thôi.

Phải vài giây sau Kate mới hiểu rằng việc này có dính dáng đến cô.

- Anh muốn theo dõi tôi ư?

- Không. Tôi chỉ muốn xem ý kiến cô chính xác như thế nào thôi. Cô đã mô tả khoa Cấp cứu của cô giống như một nhà thương điên. Cô hãy hiểu cho tôi, Kate. Một luật sư, đúng hơn là luật sư có trách nhiệm, thì không bao giờ được coi ngay mọi lời chứng là xác thực. Anh ta phải tự kiểm tra lấy, để bảo đảm tính chân thực và để tránh mọi bất ngờ xấu sau này có thể xảy ra.

- Và anh đã ngạc nhiên về những gì anh được chứng kiến?

- Vâng, tôi đã ngạc nhiên, nhưng chủ yếu bởi một điều.

- Thực thế ư? - Kate khẽ kêu lên với vẻ châm biếm chua chát - Tôi có thể biết điều đó là gì không?

- Tôi tự hỏi không biết cô làm thế nào mà giữ được đầu óc khoẻ khoắn để làm việc ở một nơi như thế. Để chạy hết từ người này đến người kia, từ ca bệnh này sang ca bệnh khác. Và từ đó đối với các bác sỹ trẻ, tôi rút ra được một điều, đó là họ thật sự đáng khâm phục.

- Rất cảm ơn! - Mặt lạnh như băng, Kate đáp lại một cách cộc lốc.

Scott tự hỏi tại sao cô lại có vẻ không bằng lòng. Trong khi anh nghĩ đó lại là một lời khen?

Rồi để thay đổi đề tài, anh hỏi:

- Khi thực hành nghề y, cô có thấy nó khác nhiều so với những gì trước đó cô đã hình dung không?

- Không, không nhiều lắm... Thực ra, sau khi đã làm việc không lương cho một bệnh viện hồi đang học trung học, tôi đã biết cái gì sẽ chờ đợi mình. Tất nhiên ở vùng tôi, chúng tôi gặp ít hơn những vấn đề về bạo lực và ma tuý.

- Cô không muốn trở về quê và làm việc ởđấy?

- Đôi khi cũng có. Nhưng đối với tôi cái chính là nhu cầu, nghĩa là tôi muốn làm việc ở một nơi nào mà người ta cần đến bác sỹ nhất- Kate khẳng định lời mình nói với một niềm tin khiến Scott không nén nổi sự khâm phục.

- Cô sẽ ở New York, lấy chồng và sinh con đẻ cái ởđây?

- Tôi... tôi chưa bao giờ nghĩ xa đến thế.

- Nhưng rồi một ngày nào đó, cô cũng phải nghĩ đến chuyện lấy chồng chứ?

- Nếu tôi gặp một ai đó có thể coi là bạn đời và ở một thời điểm nào thích hợp. Nhưng trước đấy, tôi cần phải phấn đấu để trở thành người bác sỹ giỏi mà tôi nghĩ mình có thể làm được đã.

- Thế người bạn đời ấy, cô đã hình dung... Anh ta thế nào chưa? Anh ấy...

Scott chợt ngừng lời vì tay bán ma tuý vừa ra hiệu. Cả anh và Kate đều hồi hộp khi trông thấy một thanh niên xuất hiện ở góc phố, với mái tóc túm đuôi ngựa, chiếc quần gin cũ kỹ và cái dáng đặc biệt cao, gầy.

- Có phải hắn ta không? - Scott hỏi.

- Lần này thì chắc là đúng.

Thế là từ chỗ nấp họ lao ra, đúng vào lúc tay bán ma tuý tuồn cho anh thanh niên một gói thuốc.

- Rick! Rick! - Scott gọi.

Một cách bản năng, tay thanh niên quay ngoắt người chạy. Scott và Kate đuổi theo và chạy được khoảng năm mươi mét thì họ bắt kịp hắn. Scott vòng tay ôm lấy cái thân hình lép kẹp của hắn và ép hắn vào hàng rào một ngôi nhà. Mặc cho hắn vùng vẫy, đôi tay lực lưỡng của Scott đã giữ chặt hắn. Hắn cũng chẳng vùng vẫy được lâu, phần vì yếu sức, phần vì có lẽ mấy ngày nay... đói thuốc.

- Nhẹ nhàng thôi anh bạn - Scott nói luôn để trấn an Rick - Bọn tôi không định làm hại gì cậu đâu. Bọn tôi không phải cảnh sát, cũng chẳng phải người của đội phòng chống ma tuý.

- Tại sao anh biết tên tôi? - Vừa thở hổn hển Rick vừa hỏi - Có phải ông ấy cử bọn anh đến đây không?

- Chẳng ai sai phái bọn tôi cả. Tôi là luật sư và đây là khách hàng của tôi. Chúng tôi cần cậu giúp đỡ.

Rick tròn mắt nhìn hai người.

- Cần sự giúp đỡ của tôi? Anh chị có đùa không đấy! Người cần được giúp chính là tôi! - Sau khi chăm chú nhìn hai người một lúc, Rick nói tiếp - Không phải ông ấy cử anh chị đến đây chứ?

- Ông ấy là ai?-Scott ngạc nhiên hỏi.

- Ông ấy... là bố của Claudia.

- Ông Claude Stuyvesant?

- Đúng. Tên đểu cáng đó! Hắn đã lấy hết đồ đạc của tôi, chẳng có gì mà hắn cũng cho vét tuốt. Không có mấy thằng bạn thì chắc tôi đã phải ra vườn hoa nằm ghế đá.

- Rick, cậu nghĩ sao nếu chúng tôi mời cậu một tách cà phê và chút gì đó để nhấm nháp?

- Ôi, còn gì bằng nữa. Từ sáng nay tôi chưa có tý gì vào bụng-Rick thú nhận.

Scott và Kate đưa Rick Thomas vào một tiệm ăn nhỏ rẻ tiền ở Đại lộ 6. Ngồi quanh một chiếc bàn tròn phủ tấm vải sơn, hai người nhìn Rick ăn một cách ngấu nghiến. Rõ ràng từ mấy ngày nay, Rick đã nhiều bữa nhịn ăn.

Vừa nhai nhồm nhòam, Rick vừa trả lời các câu hỏi của họ, thỉnh thoảng lại phải chiêu một ngụm cà phê cho khỏi nghẹn.

- Rick, đêm hôm Claudia bị ốm, cậu ở cạnh cô ta chứ?

- Vâng, đương nhiên rồi! Tôi không bao giờ rời Claudia khi cô ấy ốm.

- Thế nhưng người đưa Claudia vào viện lại là mẹ cô ấy - Kate nhận xét.

- Vâng. Claudia muốn có mẹ ở bên. Bao giờ ốm mà người ta lại chẳng gọi mẹ, tôi nghĩ thế. Vả lại, Claudia nghĩ có mẹ đi theo thì vẫn bảo đảm hơn, nhất là khi không có bác sỹ riêng.

- Nếu tôi hiểu đúng thì lần cuối cùng cậu trông thấy Claudia là lúc có ấy đi bệnh viện.

- Claudia không muốn tôi gặp mẹ cô ấy nên tôi đã ra ngòai trước khi mẹ cô ấy đến.

- Rick - Scott bất chợt hỏi - trong ngày hôm ấy Claudia có dùng ma tuý không?

- Làm gì có chuyện đó! - Rick bực tức nói - Người ta cứ tưởng suốt ngày bọn tôi sống vật vờ như lũ âm binh chắc!

- Rick, tôi không nói “suốt ngày”, mà tôi chỉ hỏi mấy giờ trước khi Claudia vào viện, cô ấy có dùng thứ gì không?

Rick nhấp một ngụm cà phê trước khi thừa nhận:

- Úi chà! Cả hai chúng tôi đều xài! Chính vì thế mà trước đây chúng tôi gặp nhau, Claudia và tôi, trong một buổi tối mà bạn muốn thứ gì cũng có.

- Ví dụ như...?

- Nembutan, Amitan, Tuinen, Côcain...

- Claudia xài dữ lắm hả?

- Túi cô ấy lúc nào cũng đầy các đơn thuốc. Valium, Đacvon, Rôbaxen, và đủ loại thuốc an thần khác. Chỉ cần cô ấy hỏi thì thứ nào cũng có. Và chính vì thế mà cô ấy không muốn tôi đi cùng đến bệnh viện.

- Tại sao?

- Để đề phòng trường hợp người ta phát hiện ra cô ấy dùng ma tuý. Cô ấy không muốn để liên lụy tới tôi. Anh chị biết đấy, Claudia là một cô gái tuyệt vời và tôi yêu cô ấy. Yêu thực sự đấy!

- Ngòai điều cậu vừa nói, Claudia không muốn cậu đi theo còn có lý do nào khác nữa không? - Scott hỏi.

- Claudia không muốn tôi gặp bố cô ấy. Cô ấy rất sợ ông ta.

- Sợ ông ấy cúp tiền chăng?

- Cái đó cũng có một phần. Nhưng cái chính là sợ ông ấy làm hại tôi, Rick hằn học nói. Dính dáng tới con gái ông ấy thì chẳng việc gì ông ấy không dám làm.

- Điều đó tôi đã biết - Liếc nhìn Kate, Scott nói - Vậy là cô ấy nghiện ma tuý. Và đã được một thời gian, có phải không Rick?

- Vâng. Ngay cả trước khi không ở với bố mẹ nữa kia.

- Rick - Scott lại hỏi - cậu có biết chuyện cô ấy có thai không?

- Mãi sau khi Claudia mất tôi mới biết. Có đúng cô ây có thai không?

- Đúng - Kate xác nhận.

- Trước đây, Claudia chỉ nói với tôi cô ấy thấy lo lo... cô ấy thấy không có kinh và muốn chờ tháng sau để xem nếu... - Nghe giọng Rick cả Scott và Kate đểu hiểu anh ta nói thật - Này! - Đột nhiên Rick nói to, mặt lộ vẻ sợ hãi - Có cái gì bảo đảm không phải ông ta phái hai người đến đây không? Bởi ông ta nghĩ tất cả những gì xảy ra đối với Claudia đều do lỗi tại tôi.

- Rick, chúng tôi đến tìm cậu bởi cô bạn tôi ngồi đây chính là bác sĩ đã cứu chữa cho Claudia trong cái đêm cô ấy mất.

Rick chăm chú nhìn Kate.

- Chị? Chính chị là người bác sĩ bữa trước họ nói trên ti vi? Phải... bây giờ tôi đã nhận ra. Tôi đã coi buổi Ramon Gallante phỏng vấn chị và phải nói là hắn đã chơi ác với chị. Được, giờ thì tôi tin anh chị rồi. Vậy xin cho biết anh chị muốn gì ở tôi?

Bằng vài lời ngắn ngọn, Scott nói lại cho Rick biết những lời buộc tội của Stuyvesant đối với Kate và việc Rick ra làm chứng sẽ giúp ích cho họ ra sao.

- Tất cả những gì chúng tôi yêu cầu đối với cậu, đó là sự thật, có sao thì cậu cứ nói vậy, cậu nói trước hội đồng nghiệp đoàn và nói đúng như những gì cậu vừa kể với chúng tôi.

- Ông... Ông ấy không lợi dụng cơ hội này để truy tố tôi chứ?

- Không - Scott đáp - Cậu không phải làm chứng trước một quan tòa, mà trước một hội đồng nghiệp đoàn các bác sỹ.

- Stuyvesant... đó là người rất có quyền thế, có quan hệ toàn với giới chóp bu. Khi tôi từ chối không chịu cắt đứt quan hệ với Claudia, ông ta đã phái cảnh sát tới và nện cho tôi một trận thừa sống thiếu chết đến nỗi người ta phải khiêng tôi đi cấp cứu ở bệnh viện Thánh Vincent.

- Lần này, ông ta không thể làm gì để chống lại cậu. Cậu hãy nói những gì cậu biết, với ý thức mình làm việc này là để cứu vãn thanh danh và sự nghiệp cho một bác sĩ, người đã hết lòng cứu chữa cho Claudia. Và nếu đêm ấy được biết rõ sự thật thì bác sĩ đã có thể đã cứu thoát cho cô ta - Thấy Rick không trả lời, Scott nói thêm - Cậu không có gì phải lo ngại. Mọi câu hỏi họ có thể đặt ra với cậu, tôi sẽ giúp cậu cách trả lời. Chỉ cần trước hết là cậu đừng nói dối. Chỉ có sự thật mới là điều đáng kể đối với chúng tôi. Cậu đồng ý nhận giúp chứ?

- Vậy là Claudia có thai, và lẽ ra tôi đã có thể làm bố!

- Không, Rick ạ - Kate xen vào-việc mang thai đó không ổn và chính nó đã giết chết Claudia. Ngay cả khi Claudia còn sống thì đứa bé ấy vẫn không thể sinh ra.

- Chúng tôi thường bàn bạc về cuộc đời, về tương lai của chúng tôi nếu Claudia có con-Rick trầm ngâm nói- Chúng tôi sẽ lấy nhau và đi khỏi New York. Chúng tôi sẽ từ bỏ cách sống này, và đi đến một nơi nào đó mà ở đấy chẳng ai biết đến cái tên Stuyvesant. Trước đây tôi là một thợ sửa chữa ô tô xe máy giỏi, nhưng từ khi vướng phải cái thứ quái quỷ này thì tôi đã tung hê tất cả. Anh chị biết rồi đấy, khi đã “nghiền” thì người ta chẳng thiết làm cái gì hết. Người ta xây đắp những mộng đẹp to tát, nhưng tất cả chỉ là để tự lừa dối mình. Người ta đã mất hết mọi khả năng. Nhưng nếu người ta dứt bỏ được nó... và chúng tôi đã quyết định đến một trung tâm cai nghiện. Phải, gần đây chúng tôi đã bàn đến chuyện đó, nhưng bây giờ... tất cả cái đó đã trở thành dĩ vãng.

- Cái đáng kể bây giờ, Rick, là sự nghiệp của cô bác sỹ này đang tuỳ thuộc vào việc làm chứng của cậu. Cậu cần phải nói ra sự thật, và đó là tất cả những gì chúng tôi yêu cầu đối với cậu.

- Được - Rick nói, giọng quả quyết - tôi sẽ làm bất cứ cái gì để ăn miếng trả miếng với lão Stuyvesant khốn kiếp!

- Tôi đề nghị cậu một điều, Rick. Bởi bây giờ cậu chẳng biết ở đâu, vậy thì tại sao trong khi chờ đợi ra làm chứng, cậu lại không đến ở chỗ tôi? Vừa tiện cho cậu, lại vừa tiện cho việc chuẩn bị của tôi.

Rick suy nghĩ một lát rồi lắc đầu:

- Cảm ơn lời đề nghị của anh. Bây giờ vẫn có một người bạn cho tôi ở tạm. Nhưng thú thực với anh, hiện nay tôi không một xu dính túi. Trước đây còn có tiền của Claudia, nhưng nay thì...

- Thôi, cậu không phải nói nữa. Tôi rất hiểu hoàn cảnh của cậu - Scott nói.

Lấy từ túi áo ra một tờ bạc 20 đôla, nhưng Scott chưa vội đưa cho Rick.

- Hãy cho tôi biết hiện nay cậu đang ởđâu để buổi sáng hôm ra làm chứng tôi sẽ đến đón cậu. Ngày ấy sẽ có thể vào đầu tuần sau. Phiên tòa bắt đầu từ thứ hai nhưng họ thường phải mất mấy ngày để nghiên cứu hồ sơ. Tôi sẽ gọi cậu ra với tư cách làm chứng cho bên bào chữa.

- Vào đầu tuần sau - Rick nhắc lại lời dặn ấy như để in sâu nó vào trí nhớ.

- Sáng hôm ấy, tôi sẽ đến đón cậu lúc 8 giờ. Như vậy chúng ta sẽ có được một ít thời gian để rà lại chi tiết một số câu hỏi tôi sẽ đặt ra với cậu trước hội đồng. Từ nay đến đó, mỗi ngày chúng ta sẽ chuẩn bị dần một tí.

- Đồng ý.

- Vậy tôi tìm cậu ở đâu?

- Ở 97, phố Charles. Chủ nhà là Lengel, Marty Lengel. Anh bấm chuông ở bảng điện đàm nội bộ. Bấm bốn lần, ba ngắn rồi ngừng một tí là một dài. Làm thế để tôi biết ngay là anh, chứ không phải là mấy tên khỉ đột của lão già trời đánh ấy.

- Rất tốt! 97, phố Charles, Lengel, 8 giờ - Vừa nhắc lại Scottvừa ghi mấy chỉ dẫn ấy vào sổ tay - Cứ như vậy nhé, Rick.

- Anh đừng lo. Tất cả những gì tôi muốn, là được trả thù lão già đểu cáng ấy cho bõ hận.

Sau khi ghi thêm số phôn của Rick, Scott và Kate nhìn anh ta đứng dậy ra về, tờ bạc được bỏ cẩn thận vào túi. Khi ra đến cửa, anh ta còn ngoảnh lại, hai ngón tay chĩa thành chữ V “Chiến thắng” giơ ra phía trước.

- Giá biết chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại hắn ta thì có lẽtôi sẽ yên tâm hơn - Kate thở dài nói.

- Tôi cũng vậy - Scott thừa nhận - Tôi rất muốn có hắn ta ra làm chứng, nhưng đang trong tình trạng thế này, tôi vẫn e rằng một số tờ giấy đóng dấu son sẽ làm hắn ta khiếp sợ và có khả năng chuồn mất.

- Chắc anh đã biết hắn sẽ làm gì với số tiền anh vừa cho, có phải vậy không?

- Tôi cũng ngờ thế, và chính vì vậy mà một giấy triệu tập chính thức sẽ chẳng giúp ích gì cho chúng ta. Tôi muốn giá kéo được hắn về nhà tôi một thời gian thì tốt hơn, nhưng hắn đã từ chối thì đơn giản nhất là khi nào cần thì tôi sẽ phải tự đến tìm hắn. Nhưng trước hết, chúng ta còn phải làm một việc nữa.

Trên đường đến phố Charles, vừa băng qua các phố hẹp của Greenwich Village, Kate vừa giải thích cho Scott tác dụng của mấy thứ thuốc Rick vừa nói.

- Những viên con nhộng Nembutan màu vàng vàng có chứa chất pentôbácbitan. Còn Amitan là những viên xanh có chất amôbácbitan.

- Rick nói có cả Tuinan. Thế nó là cái gì?

- À, đó là hợp chất của amôbácbitan và xêcôbácbitan - Kate đáp.

- Và tất cả đều phải có đơn của bác sĩ?

- Vâng, hoặc kiếm ngòai chợ đen. Cần gì là ở ngòai đó có tất.

Họ đã đến phố Charles và tìm thấy số nhà 97. Trèo mấy bậc thềm đá, họ bước vào một hành lang tối om, trên tường có treo một danh sách những người thuê nhà, Scott căng mắt ra nhìn và đã đọc được cái tên Lengel, như Rick đã nói.

- Chà! Thật nhẹ cả người khi thấy có tên Lengel trên bảng - Scott thở phào nói - Bởi... bây giờ tôi mới dám thú nhận, là nếu không có ai làm chứng về chuyện Claudia dùng ma tuý thì chúng ta sẽ chẳng có cơ may nào để thắng cuộc.