Chương 26
Chiếc thang máy cũ kỹ Scott đã một lần đi, đưa anh và Kate lên đến tầng có văn phòng hội đồng nghiệp đoàn. Vừa bước ra khỏi cabin, hai người trông thấy Albert Hoskins cũng đang đi tới phòng họp.
Hoskins tiếp hai người với vẻ niềm nở thái quá:
- A, Van Cleve! Và đây là bác sỹ Forrester, tôi đoán thế.
Vừa mỉm cười với Kate, ông ta vừa thử đánh giá xem cô có thể thuộc loại nhân chứng nào. “Rất đẹp”, ông thầm nghĩ - một nhận xét chẳng dính dáng gì tới tư cách của một nhân chứng, nhưng rất dễ bị tổn thương, vì cứ nom đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cô ngước nhìn ông thì ông khắc biết.
- Hội đồng đã đến đủ cả - Hoskins nói - Xin phép các vị, chúng ta có thể bắt đầu.
Một cách lịch sự, Hoskins né người sang bên để mời Kate vào trước.
Phiên tòa ở đây khác với những gì Kate hình dung. Cũng là một thứ tòa án, nhưng nó khiêm tốn hơn tuy dáng dấp vẫn hao hao như thế. Căn phòng không chỉ hẹp mà cách bài trí của nó khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, nặng nề.
Ba cái bàn dài quây thành hình chữ U, mà ở cạnh đáy của nó, bốn chiếc ghế được xếp thành hàng ngang, ba chiếc kê liền nhau, còn một chiếc thì hơi tách ra một tý. Ở giữa vòng chữ U, người ta đặt một chiếc ghế dài để dành cho các nhân chứng, ở một góc phòng, kê gần tường là một chiếc bàn có đặt máy tốc ký dành cho cô thư ký ghi biên bản buổi xét xử.
Vừa ngồi xuống, Kate chợt nhận thấy mình chỉ ngồi cách ba thành viên hội đồng khoảng ba mét, còn với công tố viên Hoskins, khoảng gần bốn mét.
Biết Kate đang căng thẳng, Scott đưa tay dưới gầm bàn nắm lấy tay cô. Bàn tay cô lạnh ngắt. Anh nắm chặt lấy nó như muốn truyền thêm sức mạnh cho cô.
Mặc dù không mấy dễ chịu, Kate vẫn tranh thủ lúc phiên tòa chưa bắt đầu để quan sát các thành viên trong hội đồng. Ngồi giữa hàng ghế là Clarence Mott, người được chỉ định làm chủ tọa phiên tòa, bên trái ông là bác sỹ Maurice Truscott còn bên kia là bác sỹ Gladys Ward.
Không hiểu sao, tự nhiên Gladys Ward lại khiến Kate chú ý. Nom bà ta trẻ hơn nhiều so với cái tuổi bốn mươi hai. Bà có mái tóc nâu, dáng vẻ trau chuốt trong một bộ đồ đen vừa trang nhã vừa lịch sự, chỉ tô điểm bằng một chiếc sơ mi lụa đỏ cổ bẻ ra ngòai. Khuôn mặt bà thanh tú, rõ nét và chỉ trang điểm phớt qua. Đôi mắt đen của bà ánh lên một vẻ tinh anh đặc biệt và bỗng nhiên nó gợi cho Kate tưởng tượng ra cái cảnh bà đang ở trong phòng mổ. Chắc chỉ cần với ánh mắt ấy, bà cũng dễ dàng chinh phục và điều khiển kíp mổ tuân theo ý của bà mà chẳng cần phải lên tiếng ra lệnh. Chợt Mott ghé vào tai bà thì thầm cái gì đó và bà bỗng mỉm cười. Nhưng chỉ một thoáng thế thôi, Kate đã kịp nhận thấy ở nụ cười đó một vẻ gì nhã nhặn và dễ mến. Song chỉ một tích tắc sau, bà lại trở về với khuôn mặt lạnh lùng của người giàu tài năng và vững tin ở mình.
Kate đưa mắt nhìn sang bác sỹ Maurice Truscott. Ông ta dễ phải đến sáu mươi. Đầu to một cách lạ lùng với vành tóc xám bạc được đặt vững vàng trên một thân hình to béo. Nếu đi khám bác sỹ thì chắc đồng nghiệp của ông đã bắt ông phải theo chế độ ăn kiêng rồi. Với một cử chỉ máy móc, ông ta cứ liên tục đẩy cặp mục kỉnh chẳng chịu ở yên một chỗ mà cứ luôn luôn trễ xuống sống mũi. Tuy phiên tòa chưa bắt đầu nhưng ông ta đã nghí ngoáy ghi sổ. Ông ta ghi chép gì, có trời biết. Nhưng chắc ông ta phải thuộc loại người rất có trách nhiệm và có thể ông đang chuẩn bị mấy lời phát biểu để khai mạc phiên tòa.
Ngồi một bên Truscott, Clarence Mott gõ gõ ngón tay xuống bàn một cách sốt ruột, trong khi phải chờ đợi vị đại diện chính quyền Kevin Cahill vẫn chưa thấy có mặt. Chẳng buồn giấu giếm nỗi khó chịu của mình, Mott chằm chằm nhìn chiếc đồng hồ mạ vàng đặt trước mặt cứ như thể muốn nhắc nhở mọi người xung quanh sao họ lại có thể phí phạm thời gian, một thứ của quý hiếm như thế.
Vài phút sau, Kevin bước vào phòng, vừa đi vừa chạy, tay xách một chiếc cặp valy con.
- Xin thứ lỗi cho tôi, máy bay từ Albany đến chậm. Hơn nữa vào giờ này, đường từ sân bay về New York đang bị kẹt xe.
- Đi từ Albany về đây, tôi thấy cứ đi tàu hỏa là tiện hơn - Chủ tịch hội đồng buông một nhận xét cộc lốc. Đợi cho Cahill ngồi vào chỗ, ông nói tiếp - Tất cả đều đã biết lý do tại sao hôm nay chúng ta lại có mặt ở đây rồi cho nên tôi xin miễn nhắc lại. Ông Hoskins, ông đã sẵn sàng chưa?
Hoskins trịnh trọng gật đầu.
- Thưa ông Chủ tịch, trước khi có lời tường trình mở đầu, để giúp các vị thấu hiểu được sự việc, tôi xin trình với các vị những tài liệu cần thiết - Vừa giơ tài liệu, Hoskins vừa đọc tên từng cái một - một bản sao toàn bộ hồ sơ bệnh án cũng như những đoạn trích trong sổ khoa Cấp cứu nói về việc nhập viện của Claudia Stuyvesant và cái chết của bệnh nhân này. Và đây là báo cáo mổ khám nghiệm tử thi cùng giấy chứng tử do bác sỹ Kate Forrester ký - Hơi ngoảnh về phía Scott và Kate, Hoskins quan sát họ với một vẻ chân thành giả tạo - Tôi nghĩ rằng luật sư Van Cleve không có gì phản đối chứ?
- Luật sư Van Cleve có ý kiến gì không? - Chủ tịch Mott hỏi.
- Thưa không - Van Cleve đáp.
- Rất tốt. Và bây giờ mời ông Hoskins bắt đầu.
- Thưa ông Chủ tịch, bác sỹ Ward, bác sỹ Truscott và ông Cahill, bị đơn Katherine Forrester có mặt ở đây hiện đang ở trong những giờ phút quan trọng của cuộc đời mình và xin hãy tin tôi, bị đơn là một người mà tôi rất có thiện cảm. Tuy nhiên, các thành viên của hội đồng này hiểu rằng mục đích của chúng ta không phải là để bảo vệ bác sỹ, mà bảo vệ nhân dân của chúng ta. Chúng ta phải bảo vệ nhân dân chống lại các bác sỹ, những người mà do thiếu rèn luyện, thiếu khả năng hoặc do yếu đuối, đã không còn xứng đáng để chăm sóc bệnh nhân. Nói tóm lại, họ đã trở thành mối hiểm nguy cho xã hội.
“Do yếu đuối - Kate thầm nghĩ - Ông ta muốn ám chỉ gì đây? Hay ông ta định phê phán mình về nhân cách, về sự vững vàng đầu óc? Hay đó là một chiến thuật để chọc tức mà Scott đã cảnh báo mình trước?”
Nhưng Hoskins vẫn tiếp tục:
- Những chứng cứ chúng tôi có được ở đây chứng tỏ người phụ nữ này, Kate Forrester, tiếc thay, lại thuộc loại những bác sỹ kém cỏi ấy. Khi kết thúc phiên tòa, chúng tôi sẽ yêu cầu hội đồng xét xử kiến nghị với hội đồng nghiệp đoàn là xóa tên bác sỹ Forrester khỏi danh sách hội viên.
Dù không muốn, Kate vẫn không ngăn nổi mình liếc sang Scott một cái nhìn lo lắng. Nhưng cố tình tránh ánh mắt ấy, Scott tuyên bố:
- Thưa chủ tịch Mott, thân chủ của tôi chưa có ý định phát biểu gì bây giờ.
- Tôi đâu phải bất tài hay nguy hiểm như ông ta nói - Kate thì thầm bên tai Scott, nhưng tiếng hơi to nên mọi người xung quanh đều đã nghe thấy.
Song may cho cô, chủ tịch Mott đã bỏ qua cho thái độ ấy, và với vẻ khoan dung của một bậc cha chú, ông chỉ nhẹ nhàng nói với Scott:
- Luật sư Van Cleve, ông hãy nhắc nhở thân chủ ông có thái độ đúng mực trước tòa.
- Vâng, thưa ông, và tôi lấy làm tiếc.
Cầm tay Kate, Scott dẫn cô ra cửa.
- Tôi đã nói với cô và tôi nhắc lại lần nữa: Tuyệt đối cô không nên để lộ tình cảm của mình, cả khi cô làm chứng hay không làm chứng. Cô không thể để mỗi khi Hoskins chăng bẫy là cô lại nhắm mắt húc đầu vào. Thế là từ bây giờ vô tình cô đã tạo cho các thành viên hội đồng một cơ hội để họ đánh giá không tốt về cô.
- Thế thì tôi có mặt ở đây để làm gì khi mà anh cứ để mặc cho Hoskins phun ra những lời vu cáo bỉ ổi đối với tôi? Tại sao anh không nhận ngay là tôi có tội và để cho cái trò hề này kết thúc?
- Tôi không có ý định bỏ ra khoảng trống để Hoskins mặc sức tung hoành. Nhưng cô cần phải tin ở tôi - Van Cleve sôi nổi thì thào - chưa bao giờ tôi lại có ham muốn thắng cuộc như bây giờ, bởi đó là việc của cô.
Kate hiểu rằng đây không đơn thuần chỉ là một lời cam kết bình thường của một luật sư đối với thân chủ của mình, mà nó còn ẩn chứa một cái gì sâu sắc hơn thế nữa. Cô ngước nhìn vào đôi mắt xám của anh và cảm thấy như được tăng thêm sức mạnh.
- Tôi rất tiếc - Cô thì thầm - Anh hãy cứ làm những gì anh thấy cần phải làm.
Hai người lại trở về chỗ của mình.
- Thưa ông chủ tịch - Scott nói - tôi xin bảo đảm từ nay phiên tòa sẽ diễn ra không một sự cố, ít ra là về phía chúng tôi.
- Rất tốt - Mott nói trong khi quay lại phía Hoskins - Người làm chứng thứ nhất của ông là ai, ông luật sư?
Lẽ ra phải trả lời, Hoskins lại bước ra cửa và thì thầm gì đó với một người gác... Người này vội chạy đi và chỉ một lát sau đã quay trở lại, theo sau là hai vợ chồng Stuyvesant, bà vợ đi phía trước.
Scott bấm nhẹ tay Kate.
- Bà Stuyvesant? - Anh khẽ hỏi - Và thấy Kate gật đầu, anh liền đứng ngay dậy nói - Thưa ông chủ tịch, xin ông cho biết liệu có phải luật sư Hoskins có ý định mời bà này ra làm chứng không?
- Đúng thế - Ông công tố đáp và dẫn bà Stuyvesant ngồi vào ghế nhân chứng.
- Nếu vậy - Scott nói tiếp - tôi phản đối, vì bất kể thế nào bà Stuyvesant cũng không thể cung cấp cho hội đồng những thông tin chắc chắn và thích đáng.
- Hoàn toàn ngược lại nữa kia! - Hoskins kêu lên.
Nhưng Scott không dễ để người ta bắt im lặng:
- Người phụ nữ này không phải là bác sỹ. Vậy bà ấy không đủ tư cách để đưa ra những nhận xét về những sự việc diễn ra trong đêm hôm đó. Rõ ràng mục đích duy nhất của ông công tố là muốn đưa vào phiên xét xử này một yếu tố gây xúc động. Để ông có thể sử dụng nó một cách hiệu quả hơn là nếu chỉ căn cứ vào các lý lẽ y học thuần tuý.
- Anh bạn đồng nghiệp trẻ của tôi rõ ràng chưa quên những thủ tục của chúng ta. Đúng là một nhân chứng như bà Stuyvesant đây có thể bị một tòa án bác bỏ, nhưng tôi tin là các thành viên của hội đồng ở đây sẽ muốn nghe bà nói dù chỉ để hiểu hơn trong hoàn cảnh nào đã xảy ra cái chết thảm khốc của con gái bà. Vì vậy tôi đề nghị ông đại diện chính quvền sẽ có ý kiến về vấn đề đó.
Tất cả các con mắt đều đổ dồn vào Kevin Cahill. Đầu óc vẫn còn nhớ những lời căn dặn của ông bác thượng nghị sỹ, Kevin đằng hắng mấy cái trước khi lên tiếng nói một cách vừa uyển chuyển vừa khoa trương:
- Thưa ông Chủ tịch, chúng ta biết rằng lời chứng của người phụ nữ này sẽ có thể làm cho phiên xét xử của chúng ta mang một sắc thái tình cảm - Trong một khoảnh khắc, Scott và Kate tưởng mình đã ghi được một điểm, nhưng họ đã mừng quá sớm - Tuy nhiên về một mặt khác - Kevin tiếp tục nói - Chúng ta cần phải suy nghĩ thêm về điểm này: nếu tất cả các nhân chứng có thể gây xúc động đều bị gạt bỏ thì tôi tin rằng, một nửa trong số chúng ta có mặt ở đây cũng có khả năng bị đối xử như thế. Vả lại ở đây người ta mới chỉ đề nghị chúng ta nghe một nhân chứng đã được chứng kiến vụ việc chúng ta đang xem xét, vì vậy việc người ấy không có đủ trình độ y học để phán xét vụ việc, tôi thiết tưởng cũng chẳng có gì hại. Chúng ta hãy nhường việc đó cho các nhà chuyên môn ở đây. Cho nên nếu ngay từ đầu, chúng ta xác định rõ ràng rằng, luật sư Hoskins không được nêu ra cho nhân chứng những câu hỏi có tính chất y học, thì theo tôi, bà Stuy vesant hoàn toàn có đủ tư cách để thuật lại cho chúng ta những gì mà bà đã nghe, đã thấy trong đêm hôm ấy.
- Ông ta có thể gói gọn tất cả cái mớ dài dòng văn tự này chỉ trong vài tiếng - Scott thì thầm vào tai Kate.
Clarence Mott ra hiệu mời bà Stuyvesant ngồi vào ghế nhân chứng. Bà nói lời tuyên thệ, đọc tên và địa chỉ của bà cho cô thư ký:
- Nora Stuyvesant, 987 Park Avenue, New York.
Đợi vài giây sau, chủ tịch Mott mới lên tiếng:
- Thưa bà Stuyvesant, mong bà hiểu cho là tất cả các thành viên hội đồng chúng tôi đều rất thông cảm với nỗi đau của bà. Vì vậy nếu có một lúc nào đó, bà cảm thấy khó chịu và muốn nghỉ thì xin bà cứ cho biết.
Bà Stuyvesant nhìn ông chủ tịch với cái nhìn trống rỗng, tựa như bà không hề nhận ra ông ta là một khách quen của gia đình bà.
- Cảm ơn, ông Mott - Bà trịnh trọng nói.
Mott đưa mắt về phía Hoskins, ra hiệu nhường lời cho ông ta.
- Thưa bà - Bằng một giọng ra vẻ ngậm ngùi, Hoskins nói - trước hết mong bà hiểu rằng hơn ai hết, tôi vô cùng đau đớn trước nỗi bất hạnh của bà. Bởi khác nào một cơn ác mộng khi một người mẹ theo con gái mình đến bệnh viện vì một cơn đau không đáng kể, thế mà rồi chỉ vài giờ sau lại phải chứng kiến cảnh con mình không còn nữa!
Scott nhổm ngay dậy:
- Thưa ông Chủ tịch, đây đúng là giọng điệu mà tôi phản đối. Xin ông hãy cho kết thúc những lời sướt mướt này đi và đề nghị luật sư Hoskins đi thẳng vào sự việc.
- Luật sư Van Cleve - Chủ tịch Mott nghiêm khắc bác bỏ - tôi thấy không có gì quá đáng trong việc luật sư Hoskins bày tỏ lời chia sẻ nỗi bất hạnh cùng bà Stuyvesant và ít ra nếu ông Cahill không có ý kiến gì khác, tôi sẽ giữ nguyên trong biên bản những lời nói vừa rồi của luật sư Hoskins.
- Trong hoàn cảnh này - Cahill xác nhận - những lời luật sư Hoskins vừa nói là hoàn toàn tự nhiên và thích đáng.
Kate nhận thấy Cahill vừa đưa mắt về phía Claude Stuyvesant. Ông ta từ nãy đến giờ vẫn ngồi im như hóa đá, vẻ mặt vô cảm không một biểu hiện nào hết. Nhưng hiển nhiên là dù không nói một lời, sự có mặt của ông ta vẫn đè nặng lên phiên tòa như một sức mạnh vô hình.
Được khích lệ, Hoskins đưa ra câu hỏi đầu tiên:
- Thưa bà Stuyvesant, bà hãy thuật lại một cách ngắn gọn nhất về những gì đã xảy ra trong cái đêm định mệnh ấy, kể từ lúc bà bước chân vào Bệnh viện Thành phố.
- Vào 20 giờ tối thứ bảy ấy, Claudia con gái tôi gọi điện cho tôi. Từ một năm nay nó đã sống riêng nhưng tối hôm đó nó gọi tôi đến gặp nó. Nó có vẻ không được khoẻ. Nó nôn, oẹ và hơi bị ỉa chảy. Mới đầu nó tự chữa nhưng không đỡ. Tôi gọi ngay cho bác sỹ gia đình là ông Eaves, nhưng không may ông ta đi vắng. Tôi liền quyết định đưa Claudia đến Bệnh viện Thành phố, nơi mà tôi tưởng là một bệnh viện tốt nhất của New York. Song rủi thay, đó lại là sai lầm tai hại nhất của đời tôi.
- Khi bà cùng con gái đến, có những gì xảy ra?
- Chúng tôi vào khoa Cấp cứu, ở đấy người ta hỏi chúng tôi đủ thứ. Có lẽ điều đó là cần thiết. Sau đó, người ta đưa chúng tôi vào một buồng khám.
- Xin bà cứ nói tiếp.
- Tất nhiên, tôi xin gặp một bác sỹ. Nhưng người ta chỉ cử đến một nữ y tá, bà Cronin, nếu tôi nhớ đúng. Tôi lại đòi gặp bác sỹ và bà y tá bảo đảm với tôi là bác sỹ sẽ đến ngay. Khi bà ta định bắt mạch và cặp nhiệt độ cho con tôi, tôi đã phản đối, bảo bà ta đừng mất thì giờ nữa và hãy đi gọi ngay bác sỹ. Nhưng bà y tá ấy cứ làm và hứa bác sỹ sẽ đến ngay. Thế rồi đợi mãi vẫn chẳng một bác sỹ nào đến.
- Thực vậy ư?
- Ít ra cũng như thế, trước khi tôi cực lực phản đối.
- Và khi bác sỹ tới...?
- Đó là... - Bà ta cho Kate một cái nhìn giận dữ - Đó là cái cô bác sỹ ngồi kia!
- Thế bác sỹ ấy đã làm gì?
- Chẳng hơn gì bà y tá. Lại bắt mạch và hỏi Claudia. Rồi sau đó cô ấy lại bỏ con gái tôi để chạy đi thăm các người bệnh khác.
- Bà muốn nói cô bác sỹ ấy chỉ làm có thế? - Hoskins vờ tỏ ra sửng sốt.
- Và khi tôi van nài cô ấy ở lại, cô ấy đã gây gổ với tôi.
Hoskins cố tình làm ra vẻ hòai nghi:
- Cô bác sỹ đã gây gổ với bà?
- Cô ấy đã thô bạo gạt tôi ra để đến với các bệnh nhân khác.
- Cô bác sỹ đã đụng tay vào người bà?
- Phải, cô ấy đã đẩy tôi ra rồi đi.
Kate kéo tay áo Scott để bảo anh bác bỏ những lời buộc tội ấy, nhưng anh tiếp tục ghi chép.
- Tôi nghĩ rằng hành động đó chỉ xảy ra một lần? - Hoskins lại hỏi.
- Không. Vài giờ sau cô ta lại làm thế - Lại một cái nhìn nảy lửa nữa được phóng về phía Kate.
- Chuyện gì đã xảy ra sau khi bác sỹ Forrester “tấn công” bà?
Lúc này Scott mới đứng dậy để phản đối:
- Xin ông Chủ tịch hãy cho luật sư Hoskins biết ông ta không có đủ quyền để phán xét cách ứng xử của thân chủ của tôi.
- Luật sư Van Cleve - Mott bác bỏ - nếu đụng tay vào ai và đẩy mạnh người ấy mà không gọi là tấn công thì ông còn muốn gì hơn nữa? Hay cứ phải dùng gậy bóng chày để đánh hay dùng súng bắn thì mới gọi là tấn công?
- Tôi muốn biên bản ghi rõ trong chuyện này không hề có hành động gì gọi là bạo lực. Vì vậy tôi phản đối dùng từ “tấn công” ở đây.
Với vẻ vừa độ lượng vừa sốt ruột, Mott ngoảnh về phía cô thư ký:
- Cô hãy ghi lời phản đối của luật sư Van Cleve. Tôi lấy làm tiếc về sự ngắt quãng vừa rồi, ông luật sư Hoskins, xin ông hãy tiếp tục.
- Bà Stuyvesant, sau đó chuyện gì đã xảy ra?
- Cuối cùng cô... bác sỹ ấy cũng trở lại. Cô ấy tiếp tục hỏi và lấy máu đi xét nghiệm. Rồi bảo chúng tôi đợi kết quả phân tích.
- Tất cả chỉ có thế?
- Cô ấy bảo bà y tá tiếp tục truyền dịch cho Claudia và theo dõi mạch cũng như huyết áp của nó. Tôi xin cô ấy ít ra cũng cho Claudia một ít kháng sinh nhưng cô ta đã từ chối.
- Bà đã xin cho dùng kháng sinh nhưng bác sỹ đã từ chối? - Hoskins nhắc lại câu nói với giọng tỏ ra lo ngại và bối rối.
- Hoàn toàn đúng như thế.
- Và đó là tất cả những gì bác sỹ Forrester đã làm?
- Vâng, tất cả chỉ có thế. Cô ấy đã quay đi quay lại mấy lần, nhưng chẳng đưa ra một quyết định nào hết. Cuối cùng cô ấy cũng phải gọi một bác sỹ khác, điều mà lẽ ra cô ấy đã phải làm từ đầu.
Không để cho Scott kịp phản ứng, Hoskins vội hỏi tiếp:
- Bà Stuyvesant, lúc nào thì bác sỹ Forrester, hoặc bác sỹ Briscoe có quyết định điều trị khác cho con gái bà ngòai việc truyền dịch?
- Không có gì cả! Họ chẳng làm gì cho con tôi cả! Lần duy nhất mà rốt cuộc họ làm là bác sỹ Briscoe hỏi lấy một que thăm để chuẩn bị soi xem con tôi có bị chảy máu trong không... thì lúc ấy con tôi đã ngừng thở.
- Rồi sau đó?
- Họ đưa con tôi sang một buồng khác. Tôi định đi theo nhưng cô bác sỹ này đã ngăn tôi lại.
- Lúc nào thì bà gặp lại bác sỹ Forrester, hay bác sỹ Briscoe?
Chỉ thẳng ngón tay vào mặt Kate, bà Stuyvesant tung ra lời buộc tội:
- Cô ấy bước ra khỏi buồng. Chỉ nhìn nét mặt cô ấy là tôi hiểu hết mọi sự. Thế là tôi hét lên: “Cô đã giết chết con tôi!” và cô ấy trả lời - lời nói mà tôi vẫn nhớ như in: “Bà Stuyvesant, xin thề với bà chúng tôi đã làm tất cả những gì phải làm”. Có thực họ đã làm tất cả những gì phải làm không? Không! Họ chẳng làm gì hết! Như sau này người ta đã biết, lẽ ra họ đã có thể cứu được con tôi nếu như họ cố làm! Hay nếu ít ra họ để cho tôi đi theo thì tôi, phải, chính tôi đã có thể làm cho con gái tôi một cái gì đó!
Nói đến đây rồi không kìm được nữa, bà òa lên khóc nức nở.
- Tôi xin bà, bà Stuyvesant - Hoskins nhẹ nhàng nói - tôi còn vài điều nữa muốn hỏi bà. Không biết bà còn có thể tiếp tục nữa không hay bà cần phải nghỉ một lát?
Không nói gì với Kate, nhưng trong lòng Scott đang sôi sục. Anh đã từng chứng kiến một số luật sư khéo léo điều khiển nhân chứng của mình để gây nên một nỗi xúc động tối đa, nhưng làm một cách trắng trợn như Hoskins đang làm ở đây thì quả thật hiếm thấy. Hoskins không chỉ đánh vào tâm lý xót thương của các thành viên hội đồng mà thỉnh thoảng ông ta còn liếc mắt về phía Stuyvesant, như muốn chắc chắn rằng con người đầy quyền thế này sẽ không quên công của mình. Không nghi ngờ gì nữa, Scott hiểu rằng Hoskins đang thèm muốn một cái chân béo bở ở một trong những cơ sở của Stuyvesant, hay một văn phòng luật nào đấy đang làm việc cho Stuyvesant. Để đạt mục đích ấy, Hoskins đã tỏ ra hết sức ân cần đối với bà Stuyvesant và ông ta sẽ không ngần ngại gì mà không huỷ Hoại sự nghiệp của Kate.
Thấy bà Stuyvesant đã trấn tĩnh trở lại và đang lấy khăn tay chấm nước mắt, Hoskins nhẹ nhàng hỏi:
- Thưa bà, bà đã có thể tiếp tục được chưa?
Bà Stuyvesant gật đầu.
- Rất tốt. Vậy là hai bác sỹ đã tách riêng bà khi con gái bà mất. Rồi bác sỹ Forrester trở lại để nói... và sau đó thế nào nữa thưa bà Stuyvesant.
- Một ai đó - tôi quên không nhớ - đã dìu tôi ra xe. Mấy giờ trước đó, Claudia còn đi với tôi đến bệnh viện, nó chỉ hơi đau nhẹ, thế mà bây giờ tôi đã phải... ra về... ra về một mình. Con gái tôi, đứa con tôi đứt ruột đẻ ra, nay đã không còn nữa.
Bà lại bật khóc. Biết rằng mình đã khai thác ở bà đến hiệu quả tối đa, Hoskins bấy giờ mới tuôn ra cái câu ông ta đã chuẩn bị sẵn:
- Thưa bà, tôi tin chắc rằng các vị trong ban chỉ đạo ở đây đã thấu hiểu nỗi đau của bà và hoàn toàn thông cảm với bà. Tôi không còn gì để hỏi nữa.
Chủ tịch Mott ngoảnh về phía Scott:
- Luật sư Van Cleve, ông có gì hỏi lại không?
Nhưng thay cho câu trả lời, thái độ của anh đã nói hết: “Nếu là ông, liệu ông có dám hỏi gì người đàn bà bất hạnh này không?”
Trong khi Scott suy nghĩ, Kate quan sát các thành viên hội đồng.
Cô thấy bác sỹ Maurice Truscott ghi chép lia lịa, mặt nhăn lại vì phiền muộn. Có lẽ bị xáo động vì những gì vừa nghe thấy, ông ta muốn ghi lại những tình cảm của mình, sợ sau này quên mất.
Bác sỹ Ward thì ngược lại. Có cảm giác như bà đứng ngòai phiên tòa và không cảm thấy gì hết. Tuy tránh không nhìn Kate, nhưng cuối cùng bà cũng không khỏi ném cho Kate một cái nhìn có ý chê trách.
Còn Clarence Mott thì cúi người xuống thảo luận với Kevin Cahill lúc này đã rời chỗ của mình đến bên Mott. Khi ông ta quay về chỗ, Mott ngoảnh về phía Scott:
- Luật sư Van Cleve, chúng tôi đang chờ ý kiến của ông.