Chương 27
Ý thức được sự rủi ro của một luật sư khi anh ta hỏi nhân chứng của phía bên kia trong lúc nhân chứng ấy đang xúc động mạnh, nhất lại là nỗi xúc động của một người mẹ đang than khóc vì mất con, Scott Van Cleve đáp:
- Thưa Chủ tịch Mott, tôi muốn hỏi bà Stuyvesant vài câu, nhưng trước đó, tôi nghĩ rằng bà ấy cũng cần phải có vài phút để nghỉ ngơi.
Nora Stuyvesant vừa lau nước mắt vừa sụt sịt nói:
- Tôi sẵn sàng để tiếp tục. Tôi... tôi sẽ cố làm hết sức mình.
Hoskins quay về chỗ ngồi, vẻ hài lòng hiện rõ trên nét mặt ông ta. Ông ta hoàn toàn hiểu rằng anh luật sư trẻ này càng “quay” bà Stuyvesant bao nhiêu thì các thành viên hội đồng lại càng có thiện cảm với bà ta bấy nhiêu.
Scott cũng hoàn toàn hiểu thế. Anh bước lại phía nhân chứng.
- Bà Stuyvesant, tôi xin bà đừng ngại nếu bà cần nghỉ ngơi ít phút trước khi trả lời những câu hỏi của tôi.
- Cảm ơn - Bà đáp lại một cách cộc lốc.
Đợi bà chấm nước mắt một lần nữa, Scott bắt đầu hỏi:
- Xin bà cho biết, khi đưa cô Claudia đến bệnh viện, bà thấy cô ấy chỉ kêu hơi đau, hay đau một ít, hay rất đau?
- Tôi nghĩ rằng... đau một ít.
- Nhưng không đến nỗi nguy kịch, có phải thế không bà?
- Vâng, nó có đau một ít - Bà ta nhắc lại.
- Tức là không đau nến nỗi để bà có thể nghi ngờ có vấn đề gì nguy hiểm?
- Tôi đã nói là nó chỉ kêu đau một ít - Bà Stuyvesant vẫn khăng khăng như trước.
- Nhưng không đến nỗi để nghĩ rằng tính mạng của cô ấy đang bị đe dọa?
Hoskins đứng phắt dậy:
- Thưa ông Chủ tịch, ông đại diện nhà nước, tôi kêu gọi sự phán xét của các vị. Làm sao mà một người mẹ như bà Stuyvesant đây, hoàn toàn không biết gì về y học, lại có thể hiểu được là bệnh của con gái mình đang trong tình trạng thế nào?
- Tôi đồng tình với ý kiến của ông, thưa luật sư Hoskins! - Scott chớp lấy cơ hội để nói - Mới vài phút trước đây - Anh liếc qua sổ ghi chép - bà Stuyvesant còn nói bà ấy đưa con đến bệnh viện “chỉ hơi đau nhẹ”. Nhưng thực ra không phải thế. Bệnh của cô gái ấy đang trong tình trạng nguy kịch, song vì những lý do sau này tôi sẽ trình bày, những thông tin chủ yếu về việc đó đã bị che giấu không cho bác sỹ Forrester biết.
Hoskins mỉm cười với vẻ hạ cố:
- Luật sư Van Cleve, tôi luôn nghĩ rằng một bác sỹ bao giờ cũng có đủ khả năng - hay ít ra là phải thế - để lập ra một chẩn đoán hơn một người ngòai nghề. Vì vậy, chúng ta có thể cho rằng những triệu chứng mà bà Stuyvesant coi là bình thường thì ở một bác sỹ có tài, người ấy đã phải coi đó là những triệu chứng đáng báo động, hoặc trầm trọng hay nguy kịch.
Kevin Cahill vớ ngay lấy dịp này để can thiệp:
- Với tư cách đại diện chính quyền, tôi quyết định rằng, người làm chứng không thể có hiểu biết bằng một nhà chuyên môn, vì vậy người ta không thể hỏi ý kiến họ. Bà Stuyvesant sẽ chỉ làm chứng về sự kiện.
Scott không còn lựa chọn nào khác là phải nghe theo.
- Thưa bà Stuyvesant, theo bà nói thì tôi hiểu cô Claudia đã không cùng chung sống với bà?
- Ông muốn sao? Thời buổi bây giờ, lớp trẻ chỉ nói về quyền tự do của chúng. Chúng muốn độc lập, muốn sống theo cách nào thì sống. Có gì khó khăn đối với chúng đâu, bởi vì tháng tháng đã có bố chúng gửi cho một món tiền kha khá - Vừa nói bà vừa đưa mắt sang ông chồng đang ngồi ở đầu kia bàn.
- Claudia đã không ở cùng bà được bao lâu? - Scott hỏi tiếp.
- Tám tháng, có lẽ hơn một ít. Không, phải hơn nữa. Tôi nhớ có lần ông Claude bảo tôi: “Gần một năm nay Claudia đã ra đi, thế mà nó chẳng bao giờ mời chúng ta đến thăm nó ở Village.”
- Trong thời gian ấy, cô ấy vẫn liên lạc với bà chứ?
Hoskins đề nghị với ông đại diện nhà nước:
- Thưa ông Cahill, chúng ta ngồi đây để quyết định về việc có nên để một bác sỹ tiếp tục hành nghề hay không. Vậy nhưng câu hỏi liên quan đến gia đình nạn nhân ấy liệu có thể giúp ích gì được cho chúng ta?
Cahill quay sang nhìn Scott, nét mặt lộ vẻ chê trách:
- Ông nói sao, luật sư Van Cleve?
- Tôi có thể tranh luận với luật sư Hoskins về vấn đề có quyền hay không có quyền hỏi về đời tư nạn nhân và tôi sẽ không ngừng chứng minh rằng những câu hỏi đó có liên quan chặt chẽ với những cuộc thảo luận ở đây. Thưa bà Stuyvesant, xin bà tiếp tục trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.
- Claudia thỉnh thoảng có gọi điện cho tôi.
- Thỉnh thoảng hay thường xuyên?
- Tôi vừa nói thỉnh thoảng rồi đấy.
- Có lần nào trong khi gọi cho bà, cô ấy nhắc đến một thanh niên tên là Rick Thomas?
- Rick Thomas? - Bà Stuyvesant nhắc lại, giọng rõ ràng là bối rối.
- Cái tên ấy không nói lên điều gì với bà ư?
Phải vài giây sau, Nora Stuyvesant mới trả lời:
- Không. Hoàn toàn không.
- Bà có ngạc nhiên không khi tôi nói với bà là anh thanh niên Rick Thomas ấy đã cùng sống với con bà khi cô ấy...
Scott không thể nói được hết câu vì Claude Stuyvesant đã chồm dậy và xỉa tay vào mặt anh mà nói:
- Tôi không thể chịu đựng được nữa! Và tôi sẽ không chịu đựng khi một tay luật sư tồi lại dùng những thủ đoạn xấu xa ấy để bôi bẩn thanh danh đứa con đã khuất của tôi! Tôi đòi hòi các ông ở đây phải bắt tay luật sư này rút lại những lời vu cáo bỉ ổi ấy.
- Ông Stuyvesant, ông Stuyvesant... - Ông Chủ tịch vội can thiệp - ông hãy tin rằng chúng tôi hoàn toàn hiểu được sự căng thẳng mà ông phải chịu đựng với tư cách là người cha của nạn nhân. Nhưng vì quyền lợi của nhân dân trong bang, cũng như vì quyền lợi của ông, chúng tôi cần phải tiến hành vụ xét xử này một cách có phương pháp.
Đỏ mặt vì giận giữ và mắt tối sầm đi vì phẫn nộ, Claude Stuyvesant ngồi phịch xuống ghế.
Mott ra hiệu cho Scott tiếp tục.
- Bà Stuyvesant, tôi đang nói với bà về một Rick Thomas.
Hoskins lại đứng dậy:
- Thưa Chủ tịch Mott, vì bà Stuyvesant đã xác nhận bà chưa hề nghe nói đến một ai tên là Rick Thomas, vậy tại sao lại còn phải quấy rầy bà ấy về chuyện đó làm gì, và tôi tin rằng ông Cahill cũng sẽ chia sẻ quan điểm ấy với tôi. Tôi xin ông hãy yêu cầu luật sư Van Cleve không nên trở lại vấn đề ấy nữa. Và nếu không có vấn đề nào khác có thể làm sáng tỏ việc này, tôi đề nghị chúng ta nên kết thúc sự thử thách nặng nề đối với ông bà Stuyvesant ở đây.
Tin chắc Scott sẽ phải khuất phục, Hoskins vẫn đứng yên, sẵn sàng gọi nhân chứng tiếp theo của ông ta.
- Tôi còn vài câu hỏi nữa, thưa luật sư Hoskins - Scott bác lại luôn.
- Nếu vậy, ông hãy tiếp tục - Mott đồng ý với vẻ miễn cưỡng.
- Bà Stuyvesant, bà có biết con gái bà có thói quen dùng thuốc gây nghiện, theo đơn hoặc không theo đơn của bác sỹ hay không?
Stuyvesant lại chồm lên:
- Mẹ kiếp! Tôi yêu cầu các ông hãy cấm người này nói xấu con tôi!
- Ông Stuyvesant, tôi xin ông - Chủ tịch Mott năn nỉ - Hãy để tôi điều khiển phiên tòa theo cách của tôi. Luật sư Van Cleve, ông có báo cáo hay một xét nghiệm khoa học nào để chứng minh cho lời nói của ông không?
- Thưa ông chủ tịch, tôi có những lý lẽ xác đáng để khẳng định lời tôi vừa nói.
- Nếu đúng thế, báo cáo mổ khám nghiệm pháp y ắt đã phải nói tới - Hoskins xen vào phản đối - Thế nhưng ở đấy chúng tôi thấy chẳng có một lời nào. Vậy ông giải thích việc đó ra sao, thưa ông luật sư Van Cleve?
- Theo như bác sỹ pháp y cho tôi biết, khi nguyên nhân cái chết đã được làm rõ, ông ta thấy không cần tiếp tục khám nghiệm nữa.
- Thế còn những phân tích tiến hành ở bệnh viện? Nếu có hiện tượng dùng thuốc gây nghiện như ông luật sư vừa nói thì chắc chắn người ta đã cho chúng ta biết.
- Thân chủ của tôi đã gửi đến phòng thí nghiệm một mẫu máu và yêu cầu tìm chất độc. Yêu cầu này đã được thực hiện, nhưng trong hồ sơ người bệnh, nó đã bị biến mất!
- Bị biến mất? - Hoskins nhắc lại, giọng đầy giễu cợt - Mới đầu ông luật sư Van Cleve tung ra một nhân vật tưởng tượng đầy bí hiểm Rick Thomas, rồi bây giờ ông lại dựa vào một báo cáo xét nghiệm mà kỳ quặc thay, nó đã không cánh mà bay! Tất cả cái này tôi chắc chắn chỉ là nhằm để bôi nhọ thanh danh của một cô gái nay không còn nữa và không có khả năng tự bảo vệ. Luật sư Van Cleve, tôi thách ông đưa ra được nhân chứng Rick Thomas, cũng như thách ông chứng minh được rằng báo cáo xét nghiệm ấy đã từng tồn tại!
- Ông nói sao, luật sư Van Cleve? - Chủ tịch Mott hỏi.
- Tôi sẽ gắng làm hết sức mình để luật sư Hoskins được mãn nguyện - Scott đáp.
Cảm thấy từ nay mình đã hoàn toàn chuẩn bị được chiến trường để tung Rick Thomas vào cuộc, Scott quyết định thôi không khai thác chi tiết này hơn nữa và anh thấy tốt hơn là hãy tiếp tục hỏi nhân chứng.
- Bà Stuyvesant, lúc nãy bà có nói bác sỹ Forrester đã “tấn công” bà?
- Vâng, đó là sự thật!
- Bà có biết bác sỹ Forrester đã đi đâu khi sự cố ấy xảy ra không?
- Tôi đâu có biết.
- Bà có nghe thấy lúc ấy một nữ y tá đã gọi bác sỹ cho một ca cấp cứu khác hay không?
- Có. Tôi có nghe thấy người ta gọi cô ấy cho một ca cấp cứu khác - Bà Stuyvesant xác nhận.
- Nếu vậy trong trường hợp ấy, người ta có thể nói bác sỹ Forrester đã không “bỏ mặc” con gái bà mà bác sỹ chỉ tạm thời rời con gái bà để cấp cứu cho một người bệnh khác.
- Đối với tôi, chỉ sức khoẻ con gái tôi mới là điều tôi phải quan tâm.
- Vậy có phải vì lý do đó mà bà đã đứng cản trước cửa khiến bác sỹ Forrester không thể đi ra?
- Tôi không thể để cô ấy bỏ con gái tôi khi tôi thấy nó ốm hơn tôi tưởng - Bà Stuyvesant bướng bỉnh đáp lại.
- Bà Stuyvesant, bà vẫn khăng khăng giữ ý kiến ấy chứ khi tôi cho bà biết rằng, người bệnh mà bác sỹ Forrester chạy đến cấp cứu lúc ấy là một người đang bị một cơn cấp phát tim, và người ấy sẽ có thể chết nếu không được kịp thời cứu chữa?
- Con gái tôi mới là người bệnh duy nhất tôi phải quan tâm.
- Tôi hoàn toàn hiểu bà, thưa bà Stuyvesant. Đối với một người mẹ thì sức khoẻ của con cái mình là điều quan tâm trước nhất. Nhưng đối với bác sỹ Forrester, thì bác sỹ ấy còn phải chịu trách nhiệm trước sinh mạng của bao nhiêu con người. Có người bệnh nào tới là bác sỹ phải chạy đến cứu chữa. Cho nên khi bà đứng ra ngăn cản thì để đi làm nhiệm vụ, bác sỹ Forrester đã buộc phải gạt bà ra để lấy lối đi. Vậy bà có còn nghĩ rằng như thế bà là nạn nhân của một vụ “tấn công” không?
- Cô ấy đã gạt tôi ra không chút thương tiếc - Bà Stuyvesant kêu lên - Tôi chắc chắn cô ấy sẽ còn thô bạo hơn nếu tôi cố tình cưỡng lại.
- Bà Stuyvesant, nếu tôi hiểu đúng thì khi bác sỹ Forrester gạt nhẹ bà ra để lấy lối đi, nhưng bà đã coi chuyện ấy là một hành động tấn công. Thậm chí bà còn cho rằng bác sỹ sẽ có thể còn hung bạo hơn nếu bà cố tình cưỡng lại... Vậy cho phép tôi gợi ý bà là điều gì đã khiến bà bị day dứt như thế khi những sự việc ấy xảy ra. Đó là cái gì, thưa bà Stuyvesant?
Bà ta im bặt không trả lời mà chỉ chằm chằm nhìn Van Cleve.
Hoskins cứng người lại. Claude Stuyvesant thì căm tức nhìn tay luật sư, tròng mắt long lên sòng sọc trong khi bác sỹ Truscott bỗng rời mắt khỏi cuốn sổ. Còn bác sỹ Gladys Ward thì cái vẻ thản nhiên từ đầu buổi đến giờ vụt biến mất, bà đã cảm thấy có một điều gì đó quan trọng đang sắp sửa diễn ra.
Chủ tịch Mott có vẻ định can thiệp. Ông liếc mắt về phía Kevin Cahill nhưng ông này ngồi im không nhúc nhích, và thế là Scott mặc nhiên được quyền hỏi tiếp.
- Bà Stuyvesant, xin bà trả lời câu tôi vừa hỏi? - Nhưng thấy bà vẫn im lặng, anh lại hỏi tiếp - Bà Stuyvesant, khi bác sỹ Briscoe đưa bà ra tận xe, bà có nhớ lúc ấy đã nói gì không?
- Tôi chẳng nhớ gì hết! - Bà ta chối phắt.
- Thật lạ lùng là khi ấy đã có nhiều người nghe thấy bà kêu lên: “Ông ấy oán giận tôi mất, ông ấy oán giận tôi mất!” Bây giờ thì chắc bà nhớ rồi chứ?
- Không. Tôi đã bảo là không!
Nhận thấy Claude Stuyvesant sắp nổi khùng lên, cả Hoskins và Cahill đều đứng bật dậy.
- Thưa ông Chủ tịch - Vẫn với cái giọng trịnh trọng cố hữu của mình, Cahill tuyên bố - những mưu mẹo bất chính này chỉ nhằm để quấy rối nhân chứng hơn là giúp đỡ hội đồng thi hành nhiệm vụ. Thực vậy, những câu hỏi vừa rồi của luật sư Van Cleve là hoàn toàn xa lạ với phiên tòa, và tôi thấy hình như nó được tính toán để che đậy lý do đích thực sự có mặt của chúng ta ở đây, đó là xét xử về vụ bác sỹ Forrester.
- Ngược lại - Scott bình tĩnh đáp - mục đích của tôi là muốn làm sáng tỏ những gì đã thực sự xảy ra trong những giờ phút mấu chốt của đêm hôm ấy. Và đó là điều tôi sẽ tiếp tục chứng minh trong bài biện hộ của mình.
Hiểu rằng những lời qua tiếng lại vừa rồi sẽ được cô thư ký cẩn thận ghi chép và nó sẽ được xem xét trong trường hợp chống án, Kevin miễn cưỡng nhượng bộ:
- Được, hãy cho là thế... tôi cho phép ông tiếp tục, ít ra là trong lúc này.
Scott ngoảnh lại phía nhân chứng:
- Thưa bà Stuyvesant, bà có nói hay không nói: “Ông ấy oán giận tôi mất, ông ấy oán giận tôi mất!”
- Tôi chưa bao giờ nói câu đó - Bà Stuyvesant cả quyết.
- Vậy là tôi đành phải kết luận bác sỹ Briscoe, bác sỹ Forrester và những ai nói ngược lại điều đó là những kẻ nói dối?
- Tại sao không? - Nora Stuyvesant, nhổm nửa người khỏi ghế - ít hay nhiều, họ đều chịu trách nhiệm về cái chết của con tôi, cho nên bây giờ họ phải nói dối để che đậy tội lỗi. Tôi còn lạ gì cái kiểu các người túm tụm lại để bênh vực cho nhau, bao che cho nhau để bảo vệ tí quyền lợi cỏn con - Rồi bà đứng hẳn dậy chỉ thẳng vào Kate Forrester mà hét - Cô đã giết con tôi! Thế mà bây giờ luật sư của cô lại còn tráo trở xuyên tạc sự thật để hòng gỡ tội cho cô. Các người sẽ không được yên đâu, Claude Stuyvesant sẽ không để các người được yên đâu!
Rồi dường như kiệt sức vì cơn giận bất chợt đó, Nora Stuyvesant ngồi phịch xuống ghế.
- Bà Stuy vesant - Scott nhẹ nhàng hỏi - bà có nhớ bác sỹ Forrester đã hỏi con gái bà về cuộc sống tình dục của cô ấy không? - Thấy bà không trả lời, anh lại nhắc lại - Bà còn nhớ không, thưa bà Stuyvesant?
Thấy bà hơi gật đầu, Scott quay về phía chủ tịch Mott:
- Thưa ông Chủ tịch, xin ông nói với cô thư ký ghi rõ là bà Stuyvesant đã công nhận.
- Đồng ý. Ông cứ tiếp tục, luật sư Van Cleve.
- Bà Stuyvesant, bà có còn nhớ lúc ấy con gái bà đã trả lời thế nào không? - Đợi vài giây, Scott nói tiếp - Nếu bà quên, tôi xin phép nhắc lại giúp bà. Lúc ấy, con gái bà đã chối là thời gian gần đây, cô ấy không có quan hệ tình dục. Có phải vậy không, thưa bà?
Một lần nữa, bà Stuyvesant khẽ gật đầu. Scott im lặng một lát rồi hỏi tiếp:
- Bà Stuyvesant, bởi bây giờ đã có kết luận của bác sỹ pháp y, tôi có thể nói rằng con gái bà đã nói dối. Vậy bà có biết vì lý do gì mà cô ấy lại muốn giấu sự thật đối với một bác sỹ chỉ muốn cứu chữa cho cô ấy?
- Tôi... tôi... cũng không hiểu tại sao nó lại làm thế - Bà Stuyvesant trả lời, giọng gần như không nghe thấy.
- Cảm ơn bà Stuyvesant, tôi chỉ hỏi có thế - Scott vừa quay đi nhưng vờ như vừa nhớ mình đã quên một cái gì đó, anh bất chợt quay lại hỏi nốt - Chỉ một câu nữa thôi, bà Stuyvesant. Khi bà kêu: “Ông ấy oán giận tôi mất... Ông ấy oán giận tôi mất”, thì “ông ấy” là bà muốn nói ai?
- Tôi đã bảo tôi không nhớ đã nói câu ấy rồi còn gì!
- Hay bà thấy giữa nỗi sợ con người đó với việc con gái bà nói dối bác sĩ có thể có một mối quan hệ nào đó?
Bà Stuyvesant không trả lời, đôi mắt nhìn như xoáy vào Scott. Hoskins vội đứng dậy cứu nguy:
- Thưa ông Chủ tịch, tôi thấy thật vô ích khi cứ tra vấn mãi nhân chứng bằng những câu hỏi chỉ dựa vào phỏng đoán?
- Ông có lý - Scott nói - xin ông thứ lỗi. Tôi không còn câu nào khác.
- Tôi cũng vậy - Hoskins tuyên bố.
Nói rồi ông ta bước lại gần bà Stuyvesant, giúp bà đứng dậy và đưa bà tới chỗ chồng bà, vừa đi vừa động viên an ủi:
- Bà Stuyvesant, tôi biết thử thách này đối với bà hết sức nặng nề, nhưng vì sự thật và công lý mà tôi xin bà ráng sức chịu đựng. Nhân danh những công dân sống ở bang này, một lần nữa tôi xin rất cảm ơn bà - Và khi đưa bà tới chỗ ông Stuyvesant, Hoskins nghiêng mình nói - bây giờ, xin mời cả hai ông bà lại nhà.
Stuyvesant gật đầu và ôm hôn vợ, ngụ ý muốn nói bà có thể về trước, còn ông muốn ở lại dự nốt phiên tòa.
- Em cũng muốn ở lại - Bà dịu dàng cưỡng lại.
- Thôi, sáng hôm nay, em đã phải chịu đựng quá nhiều rồi - Stuyvesant nói.
- Nhưng chúng ta cần phải bảo vệ thanh danh cho Claudia và...
- Anh sẽ trông coi việc đó, còn em cứ về nhà trước và gắng bình tĩnh lại sau tất cả những gì tay luật sư tép riu kia đã bắt em phải chịu đựng - Thấy bà vợ còn có ý chần chừ, ông nói giọng đã hơi xẵng - Nora, em về trước đi!
Bà ta cum cúp vâng lệnh. Khi bà Stuyvesant vừa bước ra cửa, Hoskins liền tiến lại bàn chủ tọa và kín đáo ra hiệu cho Cahill nhích lại. Để đề phòng có điều gì mờ ám, Scott cũng vội sáp lại gần.
- Ông Mott - Công tố viên nói - tôi muốn thay đổi trình tự xét xử.
- Thưa ông Chủ tịch - Scott lập tức xen vào nói - chúng ta đã thoả thuận trước là sau bà Stuyvesant, tôi sẽ được phép gọi bác sỹ Freund ra làm nhân chứng mà các ông đều đã biết bác sỹ Freund đã phải hoãn chuyến đi Florida để có mặt ở đây!
- Tôi không quên đâu. Tôi chỉ muốn gọi trước bác sỹ
Freund một nhân chứng khác. Ông yên tâm, việc đó sẽ không lâu vì điều đó tuỳ thuộc vào chính ông, thưa ông Van Cleve.:
- Tuỳ thuộc vào tôi? Ai đó hả ông?
- Người đó chính là ông.
- Tôi? Tôi xin lỗi, ông có mất trí không đấy?
Lờ đi nhận xét ấy, Hoskins quay về phía ông đại diện nhà nước:
- Thưa ông Cahill, xét theo những câu luật sư Van Cleve hỏi bà Stuyvesant, tôi nhận thấy luật sư có những thông tin mà chúng ta không có. Vì vậy tôi đề nghị ông luật sư hãy cho chúng ta biết.
Kevin Cahill ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định:
- Quan điểm của ông có vẻ xác đáng, luật sư Hoskins. Hội đồng chúng tôi không muốn bị nhiễu bởi những gì có thể bị coi là sản phẩm của trí tưởng tượng. Cho nên tôi đề nghị luật sư Van Cleve hãy nói, và mời ông ra tuyên thệ.
Khi Van Cleve ngồi vào ghế nhân chứng, Hoskins bắt đầu hỏi:
- Luật sư Van Cleve, ông là thành viên của đoàn luật sư New York?
- Vâng.
- Nếu vậy, chắc ông hiểu trước phiên tòa này cũng như bất kỳ trước tòa án nào, luật sư cũng đều phải chịu trách nhiệm trước những nhân chứng của mình?
- Tất nhiên, tôi hiểu.
- Khi hỏi bà Stuyvesant, ông có nhắc đến một người có tên là Rick Thomas?
- Vâng, đúng vậy.
- Và ông cho rằng cái anh Rick Thomas ấy đã sống chung với con gái bà Stuyvesant cho đến khi cô ấy mất?
- Vâng, đúng thế.
- Do đâu mà ông có thông tin ấy?
- Ở ngay chính Rick Thomas.
- Ông có biết rằng hội đồng xét xử này có quyền gọi ra tòa mọi nhân chứng cần thiết. Và nếu vậy thì tòa sẽ có thể gọi Rick Thomas ra làm chứng, nếu anh ta có thực?
- Tất nhiên tôi biết.
- Ông đã chuyển giấy triệu tập cho nhân chứng ấy chưa?
- Chưa. Tôi phải thừa nhận là chưa.
- A ha! Nếu tôi hiểu không sai thì cuộc trò chuyện với anh chàng Rick Thomas giả tưởng ấy có thể chỉ là một trò dối trá của ông.
- Hoàn toàn không phải dối trá, thưa ông luật sư công tố.
- Có phải cũng tay Rick Thomas ấy đã nói với ông về chuyện Claudia Stuyvesant dùng thuốc gây nghiện hoặc ma tuý?
- Còn ai biết hơn anh con trai ấy, thưa ông. Ông chớ quên là anh ta đã cùng sống chung với co6 gái ấy.
- Về việc đó, ai muốn tin thì tin, thưa ông Van Cleve, còn riêng tôi, tay Rick Thomas chỉ thuần tuý là một sản phẩm của óc tưởng tượng của ông. Ông nặn ra nhân vật ấy chỉ nhằm có một mục đích, như ông Stuyvesant đã cáo buộc, là để gỡ tội cho thân chủ ông. Chỉ có thế thôi, không hơn không kém!
Quay mặt khỏi Scott, Hoskins nhìn về phía Stuyvesant có ý chờ đợi. Mong mỏi của ông ta đã được đền áp: Stuyvesant lặng lẽ ban cho ông ta một cái gật đầu tán thưởng.
Scott Van Cleve rời ghế nhân chứng trở về chỗ với Kate.
- Tại sao anh không nói? - Rõ ràng bị xáo động bởi cuộc đối đầu giữa Hoskins và Scott vừa rồi, Kate liền hỏi - Chúng ta đã gặp Rick, đã nói chuyện với Rick, tôi có thể khẳng định điều đó cơ mà.
- Tất nhiên là không nên nói! Tất cả đã diễn ra hoàn hảo. Tôi đã giăng bẫy và ông ta đã chui đầu vào. Ông ta càng cho rằng tôi bịa chuyện bao nhiêu thì khi Rick xuất hiện, hiệu quả lại càng lớn bấy nhiêu.
Chủ tịch Mott đề nghị tòa nghỉ ít phút trước khi bác sỹ Freund ra làm chứng. Tranh thủ lúc ấy, Scott chạy bổ ra hành lang, nơi có đặt một máy điện thoại công. Sau khi bấm số, anh đợi hai hồi chuông mới thấy đầu kia nhấc máy.
- Rick? Van Cleve đây! Tất cả vẫn ổn chứ?
- Ổn.
- Sẵn sàng để làm chứng đấy. Và nhớ mặc chiếc sơ mi và đeo cà vạt tôi vừa mới mua cho anh.
- O.K.
Sau khi đặt máy, Scott trở về phòng họp, lòng tràn đầy phấn khởi và tin tưởng.