← Quay lại trang sách

Chương 28

Như đã thỏa thuận trước với chủ tịch Mott và công tố viên Hoskins, đồng thời cũng để tỏ lòng kính trọng với một con người đã nhiều năm tận tụy phục vụ Bệnh viện Thành phố, trình tự xét xử đã được thay đổi ít nhiều để bác sỹ Freund có điều kiện ra làm chứng trước tòa trước khi ông đi Florida.

Đầu ông đã hói, chỉ còn lơ thơ một vành tóc trắng bao quanh hộp sọ nhẵn hồng. Má ông hóp lại, râu cạo nhẵn thín, khiến khuôn mặt ông hiện rõ cả khung xương cứ như thể nó được nhìn chiếu qua tia X. Ông mang một cặp kính gọng vàng, và một sợi dây đeo cũng bằng vàng lấp lánh vắt qua chiếc áo vét xanh sẫm, và móc vào một đầu dây là một chiếc đồng hồ quả quít, quà người ta tặng ông cách đây đã được nửa thế kỷ.

Khi ông sắp sửa tuyên thệ, chủ tịch Mott ra hiệu cho Scott bắt đầu hỏi:

- Ông cho biết tên, thưa ông?

- Solomon Freund.

- Nghề nghiệp?

- Bác sỹ y khoa.

- Bác sỹ đã làm việc được bao nhiêu năm?

- Năm mươi hai năm.

- Bác sỹ Freund, hẳn ông đã rất quen thuộc với cách thức hoạt động của các bệnh viện lớn, và đặc biệt là Bệnh viện Thành phố.

- Vâng. Tôi là bác sỹ nội trú, được chuyên môn hóa, rồi nằm trong hàng ngũ các bác sỹ bệnh viện trong nhiều năm. Riêng với Bệnh viện Thành phố, tôi đã có ba mươi tư năm làm việc ở đó.

- Ông có biết nhiều về khoa Cấp cứu của bệnh viện ấy không?

- Cũng kha khá. Vài tuần trước khi về hưu tôi còn đến đó mỗi khi có ca nào cần đến một bác sỹ phẫu thuật thần kinh.

Scott ngoảnh về phía Kevin Cahill:

- Thưa ông đại diện chính quyền, như vậy chúng ta đã có thể xác nhận bác sỹ Freund hoàn toàn có đủ tư cách chuyên gia để góp ý kiến với chúng ta không? - Cahill trịnh trọng gật đầu - Bác sỹ Freund - Scott nói tiếp - cách đây vài hôm tôi đã gửi cho ông một bản sao hồ sơ bệnh án Claudia Stuyvesant. Ông đã có thời gian nghiên cứu nó hay chưa?

- Tôi đã nghiên cứu nó một cách đầy đủ và kỹ lưỡng nhất.

- Ông đánh giá nó thế nào? Nó có được viết một cách thoả đáng không?

- Còn hơn cả thỏa đáng! Tôi thấy nó hết sức cụ thể và chu đáo.

- Bác sỹ Freund, trên cơ sở xác nhận như vậy và căn cứ vào những dấu hiệu, những triệu chứng và những kết quả xét nghiệm, xin bác sỹ cho biết nếu ở vào địa vị bác sỹ Forrester đêm hôm ấy, bác sỹ có xử trí gì khác không?

- Không. Đơn giản là người ta chưa có đủ các yếu tố để đưa ra một chẩn đoán chắc chắn. Sốt, nôn oẹ, ỉa chảy... ai trong chúng ta mà chẳng từng có những triệu chứng ấy rồi lại thấy nó biến mất khi thức ăn, nguồn gốc gây rối loạn, được người bệnh tống tháo ra ngòai?

- Bác sỹ liệt những triệu chứng ấy vào loại nào?

- Vào loại cần giám sát, theo dõi để lưu ý những thay đổi có thể xảy ra. Chỉ thế thôi, không có gì khác.

- Nó có làm bác sỹ lo sợ không?

- Đương nhiên là không.

- Liệu nó có biểu hiện gì về một ca chảy máu trong nghiêm trọng không?

- Nếu nó không rõ rệt hơn, và phân tích xét nghiệm cũng không đưa ra những kết quả đặc biệt hơn.

- Nhưng bây giờ chúng ta đã biết có chảy máu trong. Vậy bác sỹ giải thích thế nào mà những triệu chứng cũng như những kết quả xét nghiệm lại chẳng có những biểu hiện nào cả?

- Như các bạn đồng nghiệp lỗi lạc của tôi có mặt ở đây đã biết có nhiều yếu tố có thể làm sai lệch những dữ liệu. Chẳng hạn như mất nước. Hay khả năng người bệnh bị tác động bởi sử dụng thuốc gây nghiện hay ma tuý.

Claude Stuyvesant bật đứngdậy phản đối:

- Clarence, mẹ kiếp! - Rồi cố gắng lắm mới dịu giọng được một ít, ông nói tiếp - Ông Chủ tịch, ông cứ mặc để cho họ tuôn ra những lời vu cáo vô căn cứ ấy mãi hay sao? Tôi không thể chịu đựng được chuyện người ta bôi nhọ con gái tôi thêm nữa, và tôi yêu cầu ông hãy làm cho luật sư Van Cleve và nhân chứng của ông ta hiểu rõ điều đó.

Freund liền quay về phía ông ta:

- Ông Stuyvesant, tôi không hề “bôi bẩn” con gái ông và tôi cũng không có ý định ấy.

- Ông chả vừa vu cáo nó dùng mà tuý rồi còn gì!

- Thưa ngài thân mến - Bác sỹ Freund vặn lại - ông chưa bao giờ đang đêm thức dậy vì một cơn đau bụng, đau đầu hay đau tim hay sao? - Tôi nghĩ rằng chắc chắn lúc ấy ông sẽ dùng một thứ thuốc nào đó cho dịu cơn đau rồi mới đi nghỉ.

- Đương nhiên. Nhưng ông đã dùng chữ ma tuý!

- A, tôi hiểu chỗ nào đã làm ông bị đau rồi! Nói “ma tuý” ở đây là tôi nghĩ đến những thứ thuốc mà tất cả chúng ta đều có trong tủ thuốc gia đình. Có thứ sủi bọt, có thứ không, nhưng tất cả đều là ma tuý. Thứ đơn giản nhất trong số đó cũng có thể gây ra những hiệu quả như tôi vừa nói. Hãy lấy thứ thông thường nhất như Alka-Seltzer mà đôi khi ta dùng để tái tạo lại những chất điện phân bị mất trong trường hợp bị ỉa chảy nặng hay mất nước. Để giảm đau, con gái ông có thể nhiều lần dùng những thứ thuốc ấy trong nhiều giờ trước khi vào bệnh viện. Trong trường hợp ấy, thuốc sẽ có thể tác động tới những kết quả xét nghiệm.

Hãy còn hòai nghi, Stuyvesant từ từ ngồi xuống. Nhưng Scott cảm thấy hễ hơi có dịp là ông ta lại sẵn sàng nhảy chồm lên để bảo vệ thanh danh của con gái - nếu không muốn nói là của cả ông ta nữa.

Freund lại quay về phía các thành viên hội đồng:

- Tôi thông cảm với nỗi lo ngại của ông Stuyvesant. Trong nghề của tôi, tôi thường gặp những ông bố bà mẹ mà con cái họ nghiện ma tuý và có những thương tổn thần kinh không thể ngăn nổi... Nhưng thôi, tôi đã đi hơi xa và xin quay lại lý do duy nhất khiến tôi có mặt ở đây: tức nếu căn cứ vào hồ sơ của Claudia Stuyvesant thì ý kiến của tôi là bác sỹ Forrester đã thể hiện một sự chặt chẽ mẫu mực. Không những thế cô còn tỏ ra là một bác sỹ tài năng và làm việc có hiệu quả. Nếu trong trường hợp này mà cô làm khác đi thì người ta sẽ có thể đánh giá là cô đã quá vội vàng hấp tấp.

Tay vô tình mân mê sợi dây đồng hồ thõng trước ngực, ông nói tiếp:

- Tôi xin phép được gợi ý các thành viên hội đồng là chúng ta hãy tự đặt ra cho mình một câu hỏi như sau: Nếu ở vào địa vị bác sỹ Forrester, trước những triệu chứng và kết quả xét nghiệm như thế, ta sẽ hành động ra sao? Thì tôi nghĩ rằng mỗi một chúng ta cũng sẽ làm như cô ấy. Vì vậy tôi đề nghị chúng ta hãy kết thúc cuộc xét xử ở đây và trả bác sỹ Forrester về với công việc cô ấy vô cùng yêu thích.

Để lời nói tâm huyết của bác sỹ Freund tác động được tới cử tọa một cách tối đa, Scott im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:

- Ông đã nói hết chưa, thưa bác sỹ?

Mott nhìn Hoskins, ông ta vừa ra hiệu cho ông chủ tịch là mình muốn hỏi thêm. Hoskins mào đầu một cách khá bất ngờ:

- Bác sỹ Freund, tôi hiểu bác sỹ muốn được nhanh chóng về hưởng cái cảnh vui thú điền viên càng sớm càng tốt nên tôi không có ý định giữ bác sỹ lâu.

Ông bác sỹ già gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Thế là Hoskins bước đến đứng xen giữa Freund và Kate để bác sỹ không trông thấy Kate.

- Thưa bác sỹ, giữa ông và người bị đơn có quan hệ cá nhân gì không?

- Bị đơn? Ý ông muốn ám chỉ bác sỹ Forrester? Giữa cô ấy và tôi không có quan hệ cá nhân nào hết. Tôi chỉ gặp cô ấy hai, ba lần vào dịp tôi khám cho bệnh nhân đang điều trị ở khoa của cô ấy theo yêu cầu của cô - Chợt hiểu ra Hoskins muốn đi tới đâu, ông kêu lên - A, ông bạn, tôi hiểu ông muốn nói gì rồi! ông nghĩ tôi đến đây để bênh vực cho một cô “bạn gái”? Hay một người được bảo hộ? Nếu vậy thì tôi xin thưa rằng không. Ông luật sư thân mến ạ, ông đã nhầm đường rồi. Hành động của tôi không có tý cá nhân nào hết. Đơn giản là tôi chỉ căm ghét cái thói người ta đặt điều ra để huỷ hoại sự nghiệp của những con người trẻ tuổi. Sự việc xảy ra thế nào? Một cô gái mười chín tuổi chẳng may bị chết. Nhưng như vậy không bắt buộc là do lỗi của một bác sỹ. Nếu cứ thế thì tất cả chúng ta đều có lỗi. Các bác sỹ có mặt ở đây hẳn biết rõ điều đó! - Rồi bị xúc động mạnh, đôi má hóp xanh xao của ông bỗng đỏ dần lên - Và bây giờ, ông luật sư, ông còn muốn biết gì nữa? - ông hỏi, giọng bức tức.

Hoskins giữ vẻ cung kính để hỏi:

- Thưa bác sỹ, lần cuối cùng bác sỹ làm việc ở khoa Cấp cứu với tư cách là người của khoa, thì đã được bao nhiêu năm rồi?

- Đã được... - Bác sỹ Freund định trả lời song ông chợt hỏi lại - Ông nói nghiêm túc đấy chứ?

- Hoàn toàn nghiêm túc.

- Phải khoảng... phải khoảng bốn mươi lăm năm.

- Bác sỹ có thể xác định được lần cuối cùng bác sỹ phải xử lý những triệu chứng đầu tiên của một người bệnh đến bệnh viện không?

- Lâu lắm rồi đó.

- Nghĩa là từ nhiều năm nay, có phải thế không ông bác sỹ?

- Đúng.

- Vậy là bao lâu?

Freund ngoảnh về phía ông chủ tịch:

- Thưa ông, xin ông hãy nói với vị luật sư này là ông ta không nên để mất thời giờ của tất cả chúng ta, những người đang có mặt ở đây, vì những câu hỏi ngu ngốc như thế. Đã ba mươi mốt năm nay tôi hành nghề bác sỹ phẫu thuật thần kinh. Mỗi khi có một người bệnh đến khoa của tôi thì trước đó họ đã được nhiều bác sỹ khác, bác sỹ thần kinh và đôi khi cả bác sỹ tâm thần khám cho rồi. Họ đến chỗ tôi, người nào cũng mang theo một hồ sơ dày cộp chẳng kém gì một cuốn từ điển bách khoa gồm đủ mọi thứ, nào xét nghiệm, nào chụp chiếu rồi chẩn đoán. Vậy bây giờ nếu đó là điều ông luật sư này muốn biết thì tại sao ông ta lại không hỏi thẳng tôi?

- Thưa bác sỹ, nếu tôi hiểu đúng thì từ câu trả lời của bác sỹ, người ta có thể rút ra rằng từ nhiều năm nay, bác sỹ chưa từng gặp một trường hợp nào ít hay nhiều giống với những gì đã xảy ra ở khoa Cấp cứu trong đêm hôm ấy?

- Đúng thế.

- Vậy nếu bác sỹ chưa biết bác sỹ Fovester đủ tới mức để chắc chắn về tài nâng chuyên môn của cô ấy, và nếu việc cứu chữa ở khoa Cấp cứu đối với bác sỹ là xa lạ, vậy thì bác sỹ căn cứ vào đâu để có ý kiến về bác sỹ Forrester?

- Căn cứ của tôi là những gì đã viết trong hồ sơ. Ở đấy có những nhận xét, những kết quả phân tích và những quyết định được đưa ra.

- Bác sỹ hoàn toàn tin cậy vào hồ sơ ấy?

- Nếu một hồ sơ tỏ ra hợp với những gì người ta chờ đợi ở một sự thực hành trung thực của nghề y thì tôi không có lý do gì để nghi ngờ nó - Bác sỹ Freund tuyên bố.

- Và trong hồ sơ ấy, bác sỹ không thấy có điểm nào khiến mình phải đặt ra những câu hỏi về những kết luận cũng như những hành vi của bác sỹ Forrester?

Một lát sau khi thầm xem xét lại những gì mình nhớ được trong hồ sơ, bác sỹ Freund khẳng định:

- Không, thưa ông luật sư, tôi không có lý do gì để nghi ngờ về khả năng và những quyết định của cô ấy.

Hoskins mỉm cười một cách độ lượng:

- Bác sỹ, với tư cách một nhà phẫu thuật thần kinh và bác sỹ thực hành giàu kinh nghiệm, bác sỹ đã công nhận rằng sự thiếu vắng của một số yếu tố nào đó đôi khi có thể đóng một vai trò quan trọng trong việc lập ra một chẩn đoán?

- Đương nhiên đôi khi sự vắng mặt của một số dữ kiện,một số phản ứng, một số ghi nhận nào đó nếu nó không quan trọng hơn thì ít ra nó cũng quan trọng như những gì đã biểu hiện ra.

- Với một hồ sơ bệnh án, người ta cũng có thể nói như thế?

- Xin ông hỏi cho rõ hơn?

- Xin ông cho phép tôi chỉ ra cho ông một số đoạn tôi đánh dấu đỏ trong hồ sơ - Vừa nói Hoskins vừa chìa ra cho bác sỹ Freund một bản sao.

Freund cúi nhìn xuống.

- À, phải? Xét nghiệm có thai! Thế thì sao?

- Xét nghiệm đã nói gì, thưa ông?

Bác sỹ Freund đọc:

- “Bác sỹ Forrester đã lấy một ít nước tiểu bằng một ống hút. Sau đó bác sỹ cho thử với một trong nhiều chất thử có thai, và kết quả đã lấy được ngay. Nói chung, kết quả của nó là đáng tin cậy”.

- Và lần này? - Hoskins hỏi.

- Kết quả là âm tính. Điều đó đã được ghi rõ rành rành ở đây.

- Ông đã đọc những kết luận của bác sỹ pháp y chưa?

- Tất nhiên tôi đã đọc. Chảy máu ồ ạt do có thai ngòai dạ con.

- Tôi hỏi lại bác sỹ lần nữa: bác sỹ hoàn toàn tin cậy ởhồ sơ này chứ?

- Tôi tin chứ! Nó trình bày những gì đã xảy ra, những gì bác sỹ đã làm và những gì bác sỹ đã quan sát thấy. Nói tóm lại là tất cả những gì tôi chờ đợi!

- Tuy nhiên, bác sỹ Freund, điều đó lại thực sự dẫn chúng ta đến chỗ phải tự hỏi: Tại sao, như chính bác sỹ Forrester đã thú nhận, là xét nghiệm do bác sỹ tự mình làm lấy ấy lại cho một kết quả sai?

- Nhưng cũng chẳng có gì chứng tỏ là bác sỹ ấy đã phạm phải sai lầm nào hết! - Bác sỹ Freund bác lại.

Hoskins lại mỉm cười:

- Tất nhiên, bởi vì chính bác sỹ Forrester đã tự tay mình viết hồ sơ ấy. Thế nhưng báo cáo của bác sỹ pháp y lại kết luận điều ngược lại. Thế bác sỹ không tin kết luận đó sao?

- Song cũng không vì thế mà ông vội quy kết bác sỹ Forrester có thiếu sót - Bác sỹ Freund làu nhàu nói - Đó đúng là vấn đề ngày nay của chúng ta: có sơ sảy gì là ngưòi ta cứ khiển trách bác sỹ đã. Mà tại sao lại không phải là thử nghiệm có thai có chuyện chứ? Vì có phải tất cả các thử nghiệm đều trăm phần trăm đáng tin cậy cả đâu?

Rõ ràng ông bác sỹ già đã bắt đầu mất kiên nhẫn và tỏ ra bực tức, một phần vì cái thủ tục rắc rối của phiên tòa, một phần vì chính mình đã bất lực không sao đánh bại được tay công tố quỷ quyệt này.

- Vài câu hỏi nữa, thưa bác sỹ. Căn cứ vào việc nghiên cứu hồ sơ của Claudia, bác sỹ có cho rằng những dấu hiệu và triệu chứng của người bệnh cũng là những dấu hiệu và triệu chứng của một ca có thai ngòai dạ con không?

- Cũng như nó có thể là dấu hiệu và triệu chứng của dăm chục ca bệnh khác.

- Ý tôi không phải hỏi thế. Tôi xin đặt lại câu hỏi: Những dấu hiệu, những triệu chứng và những kết quả xét nghiệm ấy có gợi cho người ta nghĩ đến một ca chửa ngòai dạ con không?

- Có thể. Nhưng như tôi đã nói...

- Tôi xin ông, bác sỹ - Chủ tịch Mott can thiệp - ông hãy cố trả lời ngắn gọn và miễn giải thích dài dòng nữa.

- Một câu hỏi nữa - Hoskins nói tiếp - Nếu bác sỹ Forrester có thể đưa ra được một chẩn đoán chính xác thì bác sỹ ấy, hay một bác sỹ khác, có thể cứu được Claudia Stuyvesant qua khỏi không?

- Đó là một câu hỏi không ai có thể trả lời được.

- Ông có công nhận ít ra nếu chứng bệnh của Claudia Stuyvesant được phát hiện sớm hơn vài giờ và được mổ kịp thời thì cô ấy sẽ có thể được cứu thoát không?

- Tôi không thể khẳng định điều đó.

- Ông loại trừ khả năng ấy?

- Tôi không công nhận và cũng chẳng loại trừ gì hết! - Freund giận dữ đáp - Không ai có thể làm được thế. Tất cả những gì tôi biết là Kate Forrester đã xử sự như một bác sỹ thông minh và được đào tạo tốt. Đó chẳng phải là vấn đề mà chúng ta tranh cãi hôm nay sao?

Cảm thấy mình đã đảo ngược được hiệu quả có lợi của lời chứng của bác sỹ Freund, Hoskins mỉm cười một cách hài lòng:

- Cảm ơn bác sỹ, tôi chỉ hỏi có thế.

- Này ông luật sư - Ông bác sỹ già nói giọng thách thức - Nhưng những gì liên quan đến tôi thì chưa phải đã hết.

- Tôi xin ông, bác sỹ - Hoskins đáp - Việc làm chứng của ông đã kết thúc.

Freund đứng dậy và nhìn thẳng vào hai đồng nghiệp ngồi ở ghế hội đồng.

- Chúng ta cần phải quan tâm nhiều hơn đối với lớp bác sỹ trẻ - Ông nói.

Hoskins định ngắt lời ông:

- Chủ tịch Mott, chủ tịch Mott, xin ông hãy bảo ông ta im đi!

Freund ngoảnh phắt về phía Hoskins và chỉ thẳng tay vào mặt ông ta:

- Ông, chính ông mới phải im đi! ông là luật sư và ông chẳng hiểu tôi nói gì hết. Vậy ông hãy đứng ra ngòai chuyện này. Đó là vấn đề giữa chúng tôi, những bác sỹ với nhau - Rồi ông quay lại phía bác sỹ Ward và Truscott - Hai bạn thân mến, với tư cách thành viên hội đồng tuyển sinh khoa y chúng ta, tôi luôn luôn chú ý nghiên cứu kỹ lưỡng những hồ sơ gửi đến chỗ tôi. Cho đến gần đây, số lượng hồ sơ khống ngừng giảm đi một cách có thể nói là đáng báo động. Tuy hai năm vừa rồi, nó có tăng lên nhưng nếu vui mừng thì chúng ta đã nhầm to. Bởi nghiên cứu kỹ hồ sơ của họ thì tôi nhận thấy chất lượng thí sinh đã không còn được như trước. Những sinh viên xuất sắc nhất của chúng ta đã không muốn trở thành bác sỹ phẫu thuật nữa. Tại vì cónhiều công việc khác đã hấp dẫn họ hơn. Chúng ta bị đánh quỵ bởi những vụ kiện về tội lơ là thiếu trách nhiệm, trong khi nghề của chúng ta lại là một trong những nghề có đòi hỏi cao nhất. Cái thời chúng ta đào tạo bác sỹ bằng cách quần cho họ túi bụi và chất lên lưng họ hàng đống công việc để thử thách sức chịu đựng của họ nay đã qua. Những sinh viên ưu tú của chúng ta không ai còn muốn đương đầu với các kiểu thử thách ấy nữa... trừ một số ít người trong bọn họ dám chấp nhận, do cảm thấy như nghe được tiếng gọi thiêng liêng của nghĩa vụ phụng sự nhân loại, và điều gì đã xảy ra với họ? Hãy lấy ví dụ như côgái này. Đó là một bác sỹ rất có tài năng và có lương tâm. Nhưng trong tài liệu chính thức này, họ đã gọi cô là gì? Là “bị đơn”. Và cô ấyđã phải tự bào chữa, phải minh oan cho mình về chuyện gì? Về chuyện đã hành động phù hợp với đạo đức nghề nghiệp. Thế nhưng cô ấy đã phải ngồi vào ghế bị cáo, bị đánh tơi bời và bị sỉ nhục. Có người lại còn lên trước truyền hình buộc cô vào tội giết người kia - Rồi quay hẳn người lại, ông nói với giọng phẫn nộ - Người đó chính là ông, ông Stuyvesant ạ!

Rồi lại trở về với các bạn đồng nghiệp, ông nói tiếp:

- Sự truy bức này, sự sỉ nhục này, sự thẩm vấn gắt gao này cần phải ngừng lại. Nếu không tất cả những người trẻ có đầu óc thông minh và được thúc đẩy bởi những động cơ trong sáng, tựa như bác sỹ Forrester, sẽ bỏ hết khả năng của họ vào những nghề nghiệp khác. Y học sẽ chuốc lấy những tổn thất nó không được tự cho phép. Các đồng nghiệp thân mến, với tinh thần hết sức nghiêm túc, tôi kêu gọi các bạn là hãy chấm dứt sự huỷ hoại đó đi.

Ném cho Hoskins một cái nhìn khinh bỉ, ông bác sỹ già nói:

- Bây giờ nếu không còn câu hỏi gì nữa thì việc làm chứng của tôi đã xong.

Rồi không thấy ai có ý kiến gì, ông thong thả bước ra cửa. Tuy nhiên qua chỗ Kate, ông dừng lại để nói:

- Cháu gái thân mến, bác muốn giúp cháu nhưng bác không thể chịu đựng được hơn nữa cái trò vô vị này của công lý, bác đã không còn đủ kiên nhẫn. Bác tin tưởng ở cháu và bác nghĩ rằng rồi sự việc này sẽ kết thúc tốt đẹp. Sau này có địa chỉ mới, bác sẽ báo cho cháu biết và cháu cũng nhớ thỉnh thoảng thông tin cho bác. Hãy can đảm lên nhé, thôi, tạm biệt cháu.

Khi bác sỹ Freund vừa khuất sau cửa, chủ tịch Mott lên tiếng:

- Nếu các vị thấy không có gì bất tiện, tôi đề nghị dừng phiên tòa để nghỉ trưa? - Mọi người đồng ý, riêng bác sỹ Ward nói:

- Tôi có thể hỏi thêm vài câu không? Có một điểm tôi muốn được làm rõ.

- Tất nhiên, thưa bà - Mott đáp - Bà muốn hỏi ông Hoskins?

- Không, tôi muốn hỏi luật sư Van Cleve.

Scott đứng ngay dậy:

- Tôi xin nghe đây, thưa bác sỹ Ward.

- Tôi không hiểu lắm việc ông mời bác sỹ Freund làm chứng. Ông ta không phải chuyên gia về phụ - sản khoa và đã rời khoa Cấp cứu từ rất lâu. Vậy xin ông cho biết tại sao?

Nhiều câu anh có thể trả lời thoáng qua trong đầu Scott. Nhưng anh nghĩ tốt nhất là mình cứ nói thật:

- Rất đơn giản thôi, thưa bác sỹ Ward. Đó là không một bác sỹ nào muốn nhận ra làm chứng trước tòa. Người ta đã cản ngăn mọi người trong bệnh viện không nên đứng ra làm việc ấy.

- Đến nỗi ông không thể tìm được ai để bảo đảm là bác sỹ Forrester không có lỗi?

- Ngày nay, nếu không phải là có thái độ thẳng thừng chống đối, thì ít ra các bác sỹ cũng đều tỏ ra nghi ngờ hệ thống pháp lý của chúng ta. Không một bác sỹ phụ khoa nào dám nhận can thiệp vào việc này bởi vì họ sợ sẽ bị rủi ro, liên lụy. Và tôi không dám nói rằng các thành viên hội đồng ở đây sẽ bị “nhiễu” bởi các vị “chuyên gia” chuyên đi làm chứng để ăn tiền.

Kate nhận thấy trong cái gật đầu của bác sỹ Truscott hình như có chút thông cảm, nhưng riêng Ward thì bà ta vẫn thản nhiên như không.