Chương 29
Sau khi thay đổi chút ít để bác sỹ Freund có điều kiện ra làm chứng trước khi đi Florida, trình tự xét xử của phiên tòa lại được tiến hành như bình thường. Với tư cách công tố viên, Hoskins tiếp tục thu thập chứng cứ buộc tội Kate. Nhân chứng tiếp theo của ông ta là bác sỹ Schwartzman. Thực ra, chỉ cần báo cáo mổ khám nghiệm của ông này cũng đủ, nhưng Hoskins hy vọng với sự có mặt của Schwartzman trước tòa, những kết luận của ông ta sẽ có sức nặng hơn và tính bi kịch cũng đậm đà hơn.
Với cách nói năng hơi cộc lốc thô bạo thường lệ, Schwartzman trả lời những câu hỏi của Hoskins.
Từ lâu vốn đã quen làm chứng trước tòa, sau khi ngắn gọn xưng tên, nghề nghiệp, ông ta thuật lại chi tiết việc khám nghiệm của mình. Thi thể Claudia Stuyvesant được đưa đếnphòng mổ của ông với yêu cầu đích thân ông đứng ra làm.Do có những ca gấp hơn của bên cảnh sát và viện kiểm sát,việc mổ cho Claudia phải hoãn lại vài ngày. Tuy nhiênkết luận của nó là không thể bác bỏ được. Claudia Stuyvesantđã chết vì chảy máu trong do có chửa ngòai dạ con.
- Bác sỹ Schwartzman - Hoskins hỏi - trong khi khám nghiệm, ông có nhận xét gì không?
Bớt cộc cằn hơn, Schwartzman trả lời với giọng bình thường, gần như người ta trò chuyện:
- Có chứ, khi đã có kết luận chắc chắn, tôi hết sức ngạc nhiên là rõ ràng thế mà tại sao người ta lại không chẩn đoán ra.
- Vậy ông nghĩ rằng một bác sỹ có trình độ sẽ hoàn toàn có khả năng đưa ra một chẩn đoán chính xác khi cô gái ấy còn sống?
- Đó đúng là điều tôi muốn nói - Schwartzman cả quyết - Cô gái ấy đã bị chảy máu ồ ạt. Thực sự ồ ạt.
- Giả thử một bác sỹ, được đánh giá là lành nghề, lại không thể nhận rạ được những dấu hiệu ấy sau chín giờ khám xét và theo dõi... - Hoskins gợi ý.
- Thì tôi ngờ rằng người ấy đã không còn có đủ tư cách để thực hành nghề y - Schwartzman khẳng định.
- Ông còn muốn nói gì khác để kết luận lời chứng của ông?
- Một câu duy nhất. Ngoại trừ chuyện có chửa ngòai dạ con, sức khoẻ của Claudia Stuyvesant hoàn toàn có vẻ bình thường -Schwartzman vừa nói vừa ném cho Forrester một cái nhìn buộc tội.
Nếu là một vụ kiện mà từng lời khẳng định của nhân chứng cần phải được chứng minh một cách chặt chẽ, thì Scott đã phải nhấn mạnh rằng những lời tuyên bố vừa rồi của Schwartzman là không thể chấp nhận được. Nhưng anh không muốn gây cho hội đồng cảm giác là bằng những lý lẽ pháp lý, anh cố làm giảm nhẹ tội cho Kate Forrester. Tuy nhiên anh cũng không thể cho phép tay bác sỹ pháp y này rút lui một cách ngon lành như thế.
Rời khỏi ghế, Scott bước ra đứng giữa Schwartzman và Claude Stuyvesant, lúc này đang ngồi ở đầu bàn của ông công tố.
- Bác sỹ Schwartzman, những lời nói vừa rồi của ông thật đáng chú ý. Và theo như tôi được nghe nói, thì thậm chí ông còn là bác sỹ pháp y tài giỏi nhất từ nhiều năm nay mà thành phố này được biết.
Giả vờ khiêm tốn, Schwartzman khẽ mỉm cười.
- Chính vì vậy - Scott nói tiếp - cho nên tôi không hề có chút nghi ngờ nào đối với những kết luận của ông. Tuy nhiên... có hai điều còn làm tôi bối rối.
- Xin ông cứ hỏi, thưa ông luật sư. Tôi sẽ cố hết sức mình để giúp ông làm sáng tỏ và chính vì việc đó mà tôi có mặt ở đây.
- Thưa bác sỹ, trong khi ông làm chứng, tôi không thể không tự hỏi đã bao lâu nay ông không có dịp chăm sóc cho một người bệnh, đặc biệt người bệnh lại là một cô gái mười chín tuổi.
Nhìn trừng trừng Scott, bác sỹ Schwartzman đáp:
- Rõ ràng từ khi chuyển sang làm bác sỹ pháp y, tôi không còn săn sóc cho người bệnh nữa.
- Vậy là đã được bao lâu?
- Độ... hai mươi hai, hai mươi ba năm.
Schwartzman đưa mắt sang Hoskins cầu cứu. Vờ làm ra vẻ thích thú, Hoskins xen vào nói:
- Chủ tịch Mott, tôi thấy khá nực cười khi đặt ra cho một bác sỹ lỗi lạc như bác sỹ Schwartzman những câu hỏi đại loại như thế.
Scott lập tức ngoảnh về phía ông ta:
- Cũng không nực cười bằng, thưa luật sư Hoskins, việc đòi hỏi một bác sỹ trong khi cứu chữa cho một bệnh nhân “sống” nhưng chưa đủ căn cứ lại cứ phải chẩn đoán cho ra bệnh của bệnh nhân. Kết quả xét nghiệm chưa cho phép ông ta làm điều đó.
- Luật sư Van Cleve, luật sư Van Cleve - Cahill vội can thiệp - Đây là chúng ta mới nghe thôi, chứ đâu phải đã xử kiện.
- Nhưng đây đúng là một vụ kiện thân chủ của tôi! - Scott bác lại.
- Kiện hay không phải kiện thì tôi mới là người quyết định về điều đó. Trong trường hợp này, luật sư và nhân chứng được phép mở rộng phạm vi hỏi đáp. Luật sư
Hoskins đã đưa ra một câu hỏi nhằm làm sáng tỏ cho những thành viên hội đồng và bác sỹ Schwartzman đã trả lời. Bây giờ trừ khi ông có thể bác bỏ được những lời nói ấy, còn nếu không thì nó được chấp nhận. Tôi xin ông hãy nhường lời cho bác sỹ Schwartzman. Xét tình trạng bạo lực đang hoành hành trong thành phố ta thì tôi chắc lúc này ông ấy đang còn rất nhiều việc phải giải quyết.
- Thưa ông Cahill, tôi cũng có những điều muốn làm sáng tỏ với các thành viên hội đồng. Cho nên tôi muốn được nghe từ chính miệng bác sỹ Schwartzman nói rằng, ông ấy không có đủ tư cách để phát biểu ý kiến về cách thức một bác sỹ nên làm thế nào để chẩn đoán cho một bệnh nhân. Chúng ta không nên quên rằng người bác sỹ đang bị xét xử đây đã phải làm việc trong những điều kiện đặc biệt cực nhọc cả sức lực cả tinh thần ở khoa Cấp cứu, và người bệnh hôm ấy, có thể là nghiện ma tuý, đã nói dối người bác sỹ ấy.
Một lần nữa, Stuyvesant lại nhảy chồm lên:
- Ông Mott, tôi nghĩ rằng chúng ta đã thoả thuận...
Ông ta chợt ngừng lại. Scott đưa mắt từ Mott sang Stuyvesant. Rõ ràng hai người đã giao hẹn với nhau không để ai nhắc đến chữ “ma tuý” trước phiên tòa.
Mott hơi đỏ mặt.
- Luật sư Van Cleve - Mott nói - cho đến khi nào ông chứng minh được ma tuý, có đơn hay không có đơn của bác sỹ, đã đóng một vai trò nào trong vụ việc này, thì trước khi đó, tôi yêu cầu ông hãy tránh mọi ám chỉ đến nó. Tôi nói thế đã rõ chưa, thưa ông?
- Tôi đã rõ, thưa chủ tịch Mott.
- Tốt! - Hoskins cười khẩy nói - Thế mà tôi đã tưởng ông luật sư Van Cleve lại lôi cái tay Rick Thomas nào đó ra! Nhưng nhờ ơn Chúa, ông ta đã miễn cho chúng ta cái cảnh ấy.
Phớt lờ lời nói châm biếm của Hoskins, Scott lại tiếp tục hỏi Mott:
- Ông Chủ tịch, tôi có thể tiếp tục được chưa?
- Tôi nghĩ ông không còn gì để hỏi nữa - Mott nhận xét, giọng chua chát.
- Không, tôi vẫn còn một câu hỏi. Thưa bác sỹ Schwartzman, ông giải thích sao về việc báo cáo khám nghiệm của ông lại không có những kết luận nào liên quan đến ma tuý?
Chủ tịch Mott giận dữ gõ búa xuống bàn:
- Luật sư Van Cleve, tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng về điều đó!
- Chủ tịch Mott, ông đã cấm tôi được ám chỉ đến vai trò của ma tuý trong việc này. Bây giờ tôi chỉ nói đến sự vắng mặt của nó, đặc biệt là vắng mặt trong báo cáo mổ khám nghiệm. Tôi muốn biết bác sỹ Schwartzman, vâng, chính ông ấy, trước đây đã có một thoả thuận riêng nào với ông Stuyvesant về việc đó hay không?
- Thật nhục nhã! - Schwartzman gầm lên - Hơn hai mươi năm từ khi tôi làm bác sỹ pháp y đến nay, chưa bao giờ uy tín của tôi lại bị nghi ngờ như thế. Tôi yêu cầu ôngluật sư này phải xin lỗi tôi, thưa Chủ tịch Mott!
- Khi nào ông trả lời câu hỏi của tôi, thưa bác sỹ - Scott vặn lại.
Thở dài đánh thượt một cái, Schwartzman đành trả lời:
- Như tôi đã nói trong báo cáo, khi nguyên nhân tử vong đã được xác định, tôi thấy không cần thiết phải đi sâu hơn nữa.
- Bác sỹ Schwartzman, bác sỹ hẳn còn nhớ lần tôi đến gặp ông tại văn phòng của ông? - Scott hỏi.
- Tôi còn nhớ, và hôm ấy tôi đã trả lời ông đúng như hôm nay. Sau khi đã tìm ra được nguyên nhân cái chết, tôi thấy tìm nữa là không cần thiết.
- Và ông còn nói thông thường, người ta còn tìm một cách có hệ thống những dấu vết có thể có của ma tuý?
- Có thể tôi đã nói - Schwartzman công nhận - Nhưng trong ngày hôm ấy, tôi đã nói với biết bao nhiêu các luật gia khác nên tôi không thể nhớ được chi tiết những gì đã nói với ông.
- Không phải chi tiết, mà đó là nói về những thủ tục pháp lý, thưa ông bác sỹ!
- Ông Cahill - Hoskins nhảy vào can thiệp - Luật sư Van Cleve đang tranh cãi với nhân chứng. Xin ông hãy nhắc ông ta phải bám sát cuộc thẩm vấn.
Vị đại diện chính quyền đằng hắng một tiếng rồi mới nhắc nhở Scott:
- Luật sư Van Cleve, phản đối của ông Hoskins tôi thấy là xác đáng. Ông hãy vui lòng tiếp tục hỏi nhân chứng và miễn cho chúng tôi khỏi phải nghe những lý lẽ hay những lời đả kích của ông.
- Vâng, thưa ông - Scott đáp rồi quay về phía Schwartzman - Bác sĩ, ngòai cái đó ra, trong cuộc phẫu thuật này, còn có những vấn đề gì cần xem xét mà ông bỏ qua đi không?
- Không còn gì khác, theo như tôi biết - ông bác sỹ pháp y bực bội đáp.
- Trong những ca mổ ở chỗ ông, tỷ lệ những ca ông tự mổ lấy là được bao nhiêu?
- Tỷ lệ những ca tôi mổ ấy ư? Cái đó còn tuỳ.
- Tuỳ thuộc vào cái gì, thưa ông?
- Vào những công việc khác của tôi. Ví dụ như lúc này khi tôi đang làm chứng trước tòa, thì ở nhà đang có năm ca mổ chờ tôi... Ba, bị giết chết, một do tự vẫn và một nữa do chết đuối ngòai sông mới vớt tối qua. Phần lớn thời gian, các ca mổ đều do các trợ lý của tôi làm. Nhưng nói chung chúng tôi không phải bàn bạc với nhau xem ai làm việc này ai làm việc kia và tỷ lệ là bao nhiêu. Tất cả chúng tôi đều cố làm miễn sao công việc trôi chảy là được.
- Qua trình bày của ông, tôi có thể hiểu là ông không thể trả lời được câu hỏi của tôi.
- Tôi nghĩ rằng như thế là tôi đã trả lời ông - Schwartzman phản ứng lại một cách bốp chát - Tôi không nhớ tôi đã tự tay mổ được bao nhiêu. Chấm hết.
- Thưa bác sỹ, nhưng ông có tự giành cho mình những ca mổ đòi hỏi phải có sự... tế nhị không?
- Tôi không hiểu ý ống muốn nói.
- Tôi muôn nói đến những ca có thể đụng chạm tới thuần phong mỹ tục, hay những ca có thể gây tai tiếng, lôi kéo cả giới báo, đài vào cuộc... nói tóm lại là những ca đòi hỏi người ta phải kín tiếng. Vậy trong những trường hợp ấy, ông có tự giành lấy cho mình không?
Schwartzman nhìn Scott một lúc rồi mới từ từ lắc đầu, miệng nở một nụ cười độ lượng.
- Anh hãy nghe đây, anh bạn trẻ, nếu anh tưởng anh bẫy được tôi khi anh nghĩ tôi sẽ phủ nhận một điều hiển nhiên như thế thì té ra anh còn xoàng hơn tôi tưởng. Tất nhiên tôi sẽ tự mình làm lấy những ca ấy! Và lý do thì như chính anh đã nêu: nó làm giới thông tin đại chúng quan tâm. Tôi chẳng dại gì mà để một tay trợ lý trẻ của tôi phơi mình ra cho lũ diều quạ ấy xâu xé. Tôi rất ngại nhỡ có một sự vụng về nào đấy, họ sẽ làm ảnh hưởng đến những kết luận hay phán xét của tòa. Cho nên tôi phải tự tay làm lấy, bởi tôi biết cái gì cần nói và, quan trọng hơn, là cái gì không nên nói. Như thế, chúng tôi sẽ tránh được những sai lầm trong xét xử cũng như những bất trắc ngược lại có thể xảy ra về sau.
- Và như vậy, ông cũng đồng thời gây được chút tăm tiếng, tôi đoán thế?
- Hiển nhiên là thế! Công việc của chúng tôi có mấy ai đánh giá cao đâu cho nên có dịp thì tại sao chúng tôi lại khôngtô điểm cho cái mã của nó một tý? Điều đó ít nhiềucũng có tác dụng động viên anh em chúng tôi chứ!
Cảm thấy thoải mái hơn trên một vùng đất ít nguyhiểm, Schwartzman công khai rút đồng hồ ra xem, như thểmuốn nói với mọi người rằng ông ta đã “hy sinh” chút thờigian quý báu của mình cho phiên tòa này quá nhiều rồi.
- Tôi còn vài câu hỏi nữa, thưa bác sỹ. Vậy ông tự mổ choClaudia Stuyvesant cũng chính vì cái chết của cô gái ấy sẽ cóthể gây dư luận lớn đối với giới thông tấn?
- Đương nhiên là nó đã gây dư luận lớn rồi.
- Tôi không có ý hỏi thế, thưa bác sỹ. Tôi hỏi có phải vì lý do đó mà bác sỹ tự tay mổ lấy ca này không?
- Phải.
- Và đó là lý do duy nhất?
- Đúng.
- Trong cuộc gặp riêng tại văn phòng của ông, ông đã thừa nhận là chính ông thị trưởng đã yêu cầu ông chỉ công bố những kết luận của ông sau đám tang của Claudia Stuyvesant. Ông có thể cho biết làm thế là vì sao?
- Đơn giản như để giữ phép lịch sự đối với gia đình. Vả lại điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến báo cáo của tôi.
- Thế không tiếp tục tìm hiểu xem cô gái ấy có dùng ma túy cũng chỉ để giữ phép “lịch sự” đối với gia đình, có phải vậy không ông?
- Tôi đã nói với ông rõ ràng từ đầu là khi đã xác định được nguyên nhân cái chết, tôi thấy không cần thiết phải tiếp tục tìm hiểu thêm nữa.
- Bác sỹ Shwartzman, với tay nghề pháp y lâu năm của bác sỹ, xin bác sỹ cho chúng tôi biết trong khi mổ, người ta có thể khám phá ra những thương tổn do ma túy gây ra mà không cần phải tiến hành một tìm kiếm nào riêng biệt? Như thương tổn ở tim, gan hay thận chẳng hạn?
- Trong giả thuyết người ta muốn tìm những chứng cớ như thế thì tôi thấy là được.
- Những chứng cớ ấy có thể thấy rõ ràng bằng mắt thường hay vẫn cần phải tìm kiếm nó, thưa bác sỹ?
- Cái đó còn tùy từng trường hợp - Schwartzman trả lời một cách thận trọng.
- Như trong trường hợp của Claudia Stuyvesant?
- Tôi không thấy có dấu hiệu nào như thế - Schwartzman trả lời không chút do dự.
- Bây giờ nếu khám nghiệm lại tử thi thì liệu người ta có thể phát hiện ra được những chứng cớ ấy không?
- Ông luật sư, ngay hôm ấy tôi đã cho ông biết thi thể nạn nhân đã được hỏa thiêu sau khi mổ rồi. Ông không nhớ hay sao?
- Vâng, vâng, tôi quên ông đã nói thế - Scott công nhận - Nhưng đó có phải lại một lần nữa để... giữ phép “lịch sự” hay không? Ý tôi muốn nói việc đưa trả thi hài cho gia đình nhanh như thế? Đối với tôi, giữa thị trưởng và ông, đường dây liên lạc hình như có vẻ quá mật thiết.
- Ông xúc phạm tôi! - Schwartzman hét lên.
- Ông bị xúc phạm vì ông thị trưởng đã gọi cho ông? Hay vì tôi lưu ý ông về việc ấy? Mới đầu, ông tự tay mổ lấy. Sau đó ông không công bố kết luận ngay rồi cuối cùng ông nhanh chóng trả thi hài cho gia đình hỏa thiêu để không một ai - tôi nói rõ là không một ai - còn có thể chứng minh được việc Claudia dùng ma túy nữa.
Đỏ mặt vì bối rối, Schwartzman ngoảnh lại ông chủ tịch:
- Ông Mott, tôi có phải trả lời câu hỏi bóng gió này không?
Nhưng Hoskins đã nhảy xổ ra:
- Không, không, đương nhiên là không, ông bác sỹ! Van Cleve chỉ chờ có dịp là lại thò ra cái bóng ma Rick Thomas mà ông ta ưa thích.
Vờ như chịu thua, Scott đáp:
- Vậy tôi xin hết.
Từ chỗ ngồi, Kate Forrester chăm chú quan sát nét mặt hai bác sỹ có chân trong hội đồng. Cô tự hỏi không biết Scott có thuyết phục nổi họ tin rằng đã có một âm mưu để che đậy việc Claudia Stuyvesant dùng ma tuý hay không. Truscott vẫn không ngừng ghi chép trong quá trình thẩm vấn. Còn Gladys Ward thì vẫn giữ vẻ dửng dưng ban đầu. Tuy nhiên khi Schwartzman định rời ghế nhân chứng thì bà ra hiệu cho ông này ngồi lại.
- Bác sỹ - Giọng bà đanh gọn cất lên khiến ông bác sỹ pháp y phải ngồi ngay xuống - Ông có nghĩ rằng nếu Claudia Stuyvesant nghiện ma tuý thì điều đó sẽ thay đổi kết cục của vụ này hay không?
- Thưa bác sỹ Ward, chính tôi cũng tự đặt ra câu hỏi ấy. Nhưng theo tôi biết, ma túy chưa bao giờ gây ra việc mang thai ngòai dạ con... ít ra thì điều đó tôi cũng chưa từng nghe thấy.
- Tôi cũng vậy - Bác sỹ Ward công nhận.
- Vậy là không được chẩn đoán, một ca chửa ngòai dạ con đã gây ra chảy máu trong, cho dù người bệnh có dùng hay không dùng ma túy - Schwartzman kết luận dứt khoát - Bây giờ tôi phải đi!
Trái với lời dặn của Scott, Kate Forrester đứng phắt ngay dậy:
- Ông bác sỹ! Ông có nghĩ rằng, dưới tác động của ma túy, một người bệnh có thể lừa dối bác sỹ của mình bằng cách cung cấp cho bác sỹ những thông tin giả hay không?
- Vậy cô hy vọng gì, cô bác sỹ trẻ? Hy vọng là người bệnh cô hỏi sẽ trả lời cô: “Vâng, thưa bác sỹ. Tôi đến đây vì tôi có chửa ngòai dạ con”. Theo tôi thì chính cô là người phải phát hiện ra chuyện ấy!
- Ông có dám khẳng định rằng, việc dùng thuốc gây nghiện hay ma túy không hề làm thay đổi những triệu chứng cũng như không gây ảnh hưởng gì đối với các phân tích - và do đó đã đánh lừa bác sỹ - hay không? - Kate nhấn mạnh, lớn tiếng hơn.
- Bác sỹ Forrester, bác sỹ Forrester! - Chủ tịch Mott can thiệp.
Nhưng Kate không dễ dàng để ông ta bắt im lặng:
- Bác sỹ, việc dùng ma túy có thể làm giảm bớt cơn đau cũng như những triệu chứng khác hay không? Tôi yêu cầu ông trả lời tôi!
Mặt đỏ như sắp bị sung huyết, Schwartzman trừng trừng nhìn cô, vặn lại:
- Cô muốn biết tôi tin chắc gì à? Tôi tin rằng cô, cũng như luật sư của cô, đã mượn cớ tôi không khám xem cô gái ấy có dùng ma túy hay không để tung hỏa mù hòng che đậy tội lỗi nghề nghiệp của cô!
Nói rồi, Schwartzman hằm hằm bước ra, tuy vậy khi qua mặt Stuyvesant, vẫn không quên liếc nhìn ông này một cách đầy ý tứ.
Sau khi bác sỹ pháp y rời khỏi phòng, chủ tịch Mott nhìn Kate một cách nghiêm khắc.
- Bác sỹ Forrester, tôi sẽ không tha thứ cho bác sỹ nếu lần thứ hai vì vi phạm thủ tục nữa đâu! Luật sư Hoskins, ông cho gọi nhân chứng tiếp theo của ông.
- Thưa ông Chủ tịch, thực thà mà nói, tôi vô cùng bất bình trước cách xử sự bất lịch sự của bác sỹ Forrester nên tôi đề nghị ông cho dừng ít phút.
- Luật sư Hoskins, tôi nghĩ tôi có thể cho phép ông ngừng mười lăm phút - Mott tuyên bố rồi gõ búa.
Scott nắm ngay tay Kate kéo cô ra khỏi phòng.
- Tôi biết - Kate nói trước khi Scott kịp lên tiếng - Tôi đã làm trái với lời dặn của anh. Lẽ ra lúc ấy tôi không được nói và nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ làm hỏng cả công việc của chúng ta.
- Cảm ơn - Thấy Kate đã biết lỗi, Scott chỉ đơn giản đáp.
- Anh không giận tôi chứ, không xỉ vả tôi chứ, và cũng không dọa sẽ bỏ mặc tôi cho số phận tồi tệ chứ?
- Tôi sẽ làm thế nếu như cô không chọc tức được Schwartzman khiến cho ông ta gần như đã làm hỏng cả việc làm chứng của mình. Tôi nghĩ rằng cô đã gây được ấn tượng tốt đối với hai thành viên hội đồng là bác sỹ. Không nghi ngờ gì nữa, trong trường hơp ấy tôi cũng sẽ chẳng thể làm tốt được bằng cô.
- Thực vậy ư anh Van Cleve? - Kate ngạc nhiên hỏi.
- Thật... Nhưng từ nay, tôi chỉ xin cô một điều.
- Điều gì anh?
- Là đừng bao giờ làm như thế nữa. Bởi vì nó có thể trở thành nguy hiểm.
Từ khi chuẩn bị hồ sơ, Hoskins chưa bao giờ tính sẽ chỉ duy nhất dựa vào lời chứng của bác sỹ pháp y để hạ gục Kate Forrester. Trong số nhiều chuyên gia về phụ - sản khoa, ông còn lựa chọn kỹ càng ba bác sỹ vào loại hàng đầu, mà những người này lại không có quan hệ gì với Bệnh viện Thành phố và cũng không hề quen biết cả bác sỹ Truscott cũng như bác sỹ Ward. Như vậy việc làm chứng của họ sẽ không bị bất cứ sự ngờ vực nào làm hoen ố.
Ngay sau giờ nghỉ giải lao, Vinmont - bác sỹ thực hành của bệnh viện nhà thờ Tin lành ở Columbia, được Hoskins mời ra làm chứng. Nhờ danh tiếng của Vinmont, Hoskins chẳng khó khăn gì trong việc giới thiệu ông ta như một chuyên gia hoàn toàn có đủ tư cách để phát biểu ý kiến. Không cần vội vàng, Hoskins để Vinmont trình bày những gì ông biết về trường hợp của Claudia Stuyvesant. Phải, ông ta đã nghiên cứu hồ sơ bệnh án do bác sỹ Forrester viết, xem xét từng quyết định của cô được ghi lại trong sổ của các y tá, và đã đọc kỹ báo cáo khám nghiệm tử thi của bác sỹ pháp y.
Sau đoạn mở đầu cần thiết, cuối cùng rồi Hoskins cũng đi đến chỗ ông ta muốn đến:
- Bác sỹ Vinmont, cho rằng một bác sỹ khi đã nêu được các nhận xét có trong hồ sơ, đã đưa ra được các quyết định ghi trong đó, thế nhưng người bệnh lại chết vì nguyên nhân như bác sỹ pháp y đã chỉ rõ, thì ông có thể nói rằng cái chết lẽ ra có thể tránh được ấy, là do sự lơ là thiếu trách nhiệm nghề nghiệp của bác sỹ trực đêm hôm ấy?
Câu hỏi có vẻ dài dòng và chi tiết một cách vô ích nhưng lại phù hợp với đòi hỏi của luật. Nhưng ngược lại câu trả lời của bác sỹ Vinmont lại hết sức ngắn gọn:
- Vâng, thưa ông.
- Cái chết đó có thể tránh khỏi được hay không?
- Có, thưa ông.
- Và người ta có thể quy nó cho một lỗi lầm nghề nghiệp của bác sỹ trực?
- Đúng thế, thưa ông.
- Với tư cách là một chuyên gia, bác sỹ Vinmont, ông cho biết khả năng nào có the xảy ra nếu cô gái ấy được chẩn đoán chính xác và kịp thời trong vài giờ sau khi cô ấy vào viện?
- Một phẫu thuật bình thường sẽ rất có thể có kết quả tích cực.
- Ông muốn nói người bệnh sẽ sống?
- Theo tôi, một cuộc phẫu thuật như thế sẽ không có gì khó khăn và sẽ thành công.
- Cảm ơn, bác sỹ.
Đến lượt Scott Van Cleve đứng lên hỏi Vinmont nhưng ông ta tỏ ra không hề lay chuyển. Coi như hoàn toàn không có gì quan trọng, ông ta gạt bỏ các lời dối trá của Claudia Stuyvesant có liên quan đến chuyện hành kinh cũng như quan hệ tình dục của cô. Khi Scott nêu ra khả năng người bệnh dùng ma tuý thì Hoskins lập tức đứng lên phản đối vì chẳng có gì làm chứng cớ.
- Được - Scott nói - Nếu vậy thưa bác sỹ, tôi xin nêu câu hỏi dưới dạng giả thuyết: Nếu người bệnh dùng ma túy...
Hoskins lại chồm lên phẫn nộ trước khi Scott kịp nói hết câu còn Cahill thì giống như lần trước, ông ta lập tức can thiệp.
Thất vọng, Scott quay về chỗ.
Anh cũng không tiến được thêm hơn bước nào đối với hai nhân chứng tiếp theo, bác sỹ Florence Neary và bác sỹ Harold Bruno. Họ lặp lại lời chứng của Vinmont gần như từng chữ.
Đương nhiên, chàng luật sư trẻ phải cay gắng công nhận rằng Hoskins đã chuẩn bị rất chu đáo cho hồ sơ để buộc tội Forrester và ông ta cũng biết đưa nó ra một cách khéo léo. Nếu tin vào ba nhân chứng vừa rồi thì người ta sẽ cho rằng, cái chết của một cô gái mười chín tuổi sẽ có thể tránh khỏi nếu như không có lỗi lầm của người bác sỹ cứu chữa cho cô ấy.
- Luật sư Hoskins - Scott hỏi - tôi nghĩ rằng phần hỏi nhân chứng của ông đã hết?
- Không, thưa ông. Tôi còn một nhân chứng nữa. Nhưng vì thời giờ đã quá muộn, tôi xin hội đồng để đến sáng mai.
- Ông nghĩ sao, luật sư Van Cleve? - Chủ tịch Mott hỏi.
- Tôi đồng ý.
- Vậy 10 giờ sáng mai - Mott tuyên bố - tòa sẽ họp lại.