Chương 30
Kate vừa tra chìa vào ổ khóa thì lập tức cửa đã mở toang và trước mặt Kate là vẻ mặt thấp thỏm chờ đợi của Rosie Chung.
- Thế nào? - Giọng Rosie đầy lo lắng.
- Buồn thay, không tốt lắm.
Cùng đi với Kate, Scott vội nói:
- Tôi thì tôi không nói thế!
Rosie kéo hai người vào buồng khách.
- Kể lại đi - Rosie giục - tôi đang sốt ruột muốn biết hếtđây.
- Bà Stuyvesant nói, mình còn tàm tạm chịu được chứ còn ba cái ông bác sỹ lạ hoắc ấy thì mình hết chịu nổi.
- Ba bác sỹ nào, cậu nói gì mình không hiểu?-Rosie ngạc nhiên hỏi.
Bằng vài lời vắn tắt, Scott cho Rosie biết Hoskins đã kéo được ba chuyên gia đứng ra để chứng minh rằng Kate là một bác sỹ bất tài.
- Và anh đã để họ làm thế! - Rosie kêu lên.
- Thôi, cả hai cô hãy bình tĩnh - Scott nghiêm mặt nói - và hãy cố xem xét sự việc dưới góc độ pháp lý.
- Vâng, đó là điều tôi đang cố làm đây - Rosie hậm hực đáp.
- Sáng nay là Hoskins trình hồ sơ trước hội đồng và đương nhiên ông ta sẽ phải trình bày các sự việc theo chủ ý của mình. Nhưng ngày mai là đến lượt chúng ta.
- Dù sao - Kate nói - Anh cũng chẳng lay chuyển được niềm tin của ba ông bác sỹ ấy và sáng mai, chúng ta sẽ chẳng làm gì được lão Schwartzman.
- Ông bác sỹ pháp y? - Rosie hỏi.
- Phải - Kate gật đầu đáp - Lại còn bác sỹ Ward nữa, bà ấy mà nhảy vào cuộc thì mình chắc tình hình còn tồi tệ hơn.
- Bà ấy thực sự là nỗi khiếp sợ của mọi người trong phòng mổ đấy - Rosie nhận xét.
- Mình cũng có thể nói với cậu rằng trong phòng xử, bà ấy chẳng phải là một bà tiên nhân hậu đâu.
Scott nhíu mày, khiến anh giống như một ông thầy hayla mắng.
- Kate! Chúng ta hãy nhìn lại sự việc một chút. Hãy hình dung tôi là bác sỹ, còn cô là người bệnh. Khi có bệnh, cô hoàn toàn tự nhiên sẽ phản ứng một cách cảm tính theo những gì cô thấy. Còn tôi với tư cách bác sỹ, nhiệm vụ của tôi là phải lạnh lùng, tỉnh táo. Tôi phải đánh giá một cách công minh những sự kiện xảy ra ngày hôm nay và dự kiến những gì sẽ xảy ra ngày mai và sau đó nữa. Hôm nay, Hoskins đã ghi điểm, có phải vậy không cô? Đúng, không có gì phải nghi ngờ điều đó. Bà Stuyvesant đã làm cho người ta thương hại. Bà đã mất một cô con gái mười chín tuổi. Nhưng tôi chắc chắn rằng hội đồng vẫn ý thức được nỗi đau mất mát này đã ảnh hưởng phần nào tới việc thuật lại những sự việc của bà.
- Dù sao cũng không phải là chủ tịch Mott!
- Đồng ý! Stuyvesant đã nắm ông ta trong tay, nhưng còn hai thành viên hội đồng nữa phải thuyết phục. Riêng Schwartzman...
- Ông ta đã trả lời một cách thuyết phục từng câu hỏicủa anh. Thực vây, anh càng hỏi, ông ta càng tỏ ra tự tin hơn.
Rosie có vẻ mỗi lúc một bối rối.
- Đúng thế hả các bạn? - cô hỏi.
- Đúng - Scott đáp.
- Và thế là mình mới nổi nóng lên mà hỏi lại ông ấy - Kate nói.
- Cậu? - Rosie sửng sốt hỏi - Cậu đã hỏi nhân chứng? Cậu được phép à?
- Không - Scott giải thích - Kate đã bất chấp cả phép tắc. Nhưng cô ấy không hiểu ý định của tôi là kích cho Schwartzman sẩy chân bằng cách tạo ra nhiều cơ hội để ông ta cứ nhắc đi nhắc lại là không có chứng cứ Claudia Stuyvesant dùng ma túy. Hơn thế nữa, tôi còn mong Hoskins phụ họa thêm vào chuyện đó nữa kia. Khi nào Hoskins thực sự đinh ninh Rick Thomas chỉ do tôi tưởng tưởng ra thì khi ấy tôi sẽ tóm được ông ta. Bởi vì lúc cái “sản phẩm của trí tưởng tượng của tôi” - Rick Thomas ấy - xuất hiện trước tòa bằng xương bằng thịt, thì hội đồng sẽ hiểu không những chúng ta đã nói sự thật, mà ở đây còn có một âm mưu đích thực nhằm che giấu một vụ bê bối có thể làm hoen ố thanh danh nhà Stuyvesant, và do đó người ta đã không ngần ngại gì mà không huỷ hoại Kate Forrester. Sau đó, tôi sẽ gọi ba nhân chứng hôm nay của Hoskins và tôi sẽ hỏi những câu mà hôm nay tôi chưa thể hỏi họ được.
- Đến lúc ấy chúng ta sẽ thắng cuộc - Rosie gật gù kếtluận.
- Dù thế nào đi nữa cũng hy vọng như thế - Scott nói - Bây giờ, Kate, cô có chút gì mạnh để uống cho thư giãn không? Tôi đang rất cần cái đó.
Kate vừa ra khỏi phòng, Rosie đã hạ thấp giọng để nói với Scott:
- Anh Van Cleve, tôi hiểu anh nói tình hình tốt đẹp như thế để làm yên lòng Kate, nhưng xin anh hãy nói thực với tôi.
- Cái gì làm cô nghĩ tôi đã giấu giếm cô?
- Thôi, xin anh đừng giả đò nữa - Rosie năn nỉ - Sự việc sẽ kết thúc thế nào? Tôi cần phải biết để kịp thời xử trí. Nếu câu chuyện trở nên tồi tệ, Kate cần phải có một người để làm chỗ dựa. Và người ấy chính là tôi. Nào, anh hãy nói thực đi, Van Cleve.
- Thôi được. Theo tình hình hiện tại, và với RickThomas có trong tay, tôi nghĩ chúng ta sẽ có một chút cơ may để minh oan hoàn toàn cho Kate.
- Một chút cơ may? Chỉ có thế thôi ư?
- Nếu Kate đương đầu vững vàng với cuộc thẩm vấn chéo, tôi cho rằng, tôi sẽ có cơ may để thắng cuộc. Nhưng chúng ta không nên quên rằng trong hội đồng còn có hai thành viên là bác sỹ. Mà bác sỹ thì đôi khi họ lại tỏ ra nghiêm khắc với đồng nghiệp còn hơn là cả với dân ngoại đạo. Đối với giới luật sư cũng thế. Họ rất đáng sợ khi đó là chuyện gạch tên một ai đó ra khỏi luật sư đoàn. Họ sẽ sẵn sàng kết tội người ấy, nhất là khi họ hy vọng sẽ kiếm chác được lợi lộc gì trong đó. Nếu Truscott hay Ward mà thuộc loại người đó thì chúng ta sẽ cực kỳ khó khăn đây!
- Bác sỹ Ward thì kinh khủng lắm, theo như tôi biết - Rosie lo lắng nhận xét - Ai mà có lỗi thì bà ấy không buông tha đâu.
- Và chúng ta cũng đừng quên những buổi phát của Ramon Gallante. Nó đã làm phần lớn các bác sỹ ở thành phố này phải lo ngại. Tôi không ám chỉ đến sự xuất hiện của Kate trước ống kính, mà nói đến những lời buộc tội của Stuyvesant kia. Ông ta đã lên án toàn thể giới y học, đến nỗi cả Ward và Truscott đều có thể cho rằng, bằng cách kết tội bác sĩ Forrester, họ sẽ bảo vệ được thanh danh của cả giới. Khỏi phải nói đến Hoskins và Schwartzman, ngay từ đầu họ đã là người của Claude Stuyesant rồi. Cho nên sẽ là ngu ngốc hoặc dối trá nếu tôi hứa bất cứ điều gì với cô, hay với Kate.
- Anh không được để thua, Van Cleve! - Rosie kêu lên - Anh không có quyền để thua! Bởi vì tôi biết Kate lắm. Nếu anh thua, cô ấy sẽ hoàn toàn bị suy sụp. Lẽ sống của cô ấy là săn sóc, là chữa khỏi cho bệnh nhân.
- Tôi hiểu chứ. Ngay từ lần đầu gặp cô ấy, tôi đã hiểu điều đó và tôi sẽ cố làm hết sức mình, tôi hứa với cô đấy.
- Có bao giờ anh nghĩ... - Định nói gì Rosie lại ngừnglại.
- Nghĩ gì hả cô?
- Tôi biết Kate là một cô gái mạnh mẽ và tự lực. Kate không muốn mình trở thành một gánh nặng đối với gia đình cho nên cô ấy đã giấu không cho họ biết tình hình của mình đang nguy kịch tới mức nào. Thế là... thế là cách đây hai hôm, tôi đã gọi điện cho ba mẹ tôi và thuật lại câu chuyện của Kate. Ba tôi đã đồng ý cho tôi mượn tiền. Không nhiều nhưng cũng đủ để anh mướn thêm một luật sư khác.
- Đắt lắm đấy, cô Rosalind ạ.
- Tôi biết, nhưng ba tôi đã đồng ý.
- Nếu tôi hiểu đúng thì cô muốn tôi có thêm một luật sư nữa để giúp sức, một người nào đó có tuổi và đương nhiên, phải có nhiều kinh nghiệm hơn.
Phải do dự một lúc, Rosie mới gật đầu. Song mặc dù bối rối, đôi mắt đen thăm thẳm của cô vẫn nhìn thẳng vào Scott.
- Tôi sẽ làm bất cứ điều gì vì Kate - Giọng cô đầy vẻ kiên quyết.
- Hãy tin rằng tôi đánh giá đúng tình bạn của cô, Rosie. Nhưng... thứ lỗi cho tôi nếu tôi có nghĩ sai. Cô đã cư xử với tôi đúng như cái cách Nora Stuyvesant đã cư xử với Kate đêm hôm ấy. Ngòai ra bà ta nghi ngại khả năng của Kate bởi vì thấy Kate quá trẻ. Và bà ta đã đòi một bác sỹ khác, có tuổi hơn...
- Thứ lỗi cho tôi, anh Van Cleve, tôi chỉ nghĩ đến Kate. Tôi chỉ muốn điều tốt cho cô ấy.
- Hãy tin tôi, Rosie. Không một luật sư nào có thể quan tầm và hết lòng với việc của Kate bằng tôi. Kate đối với tôi đã trở nẻn còn hơn cả một khách hàng. Bởi tình cảm của tôi đối với cô ấy đã sâu nặng hơn nhiều.
Câu nói đã gần như một lời tỏ tình. Chưa bao giờ, ngay cả với bản thân, Scott thú nhận những tình cảm của mình đối với Kate.
Rosie không nghi ngờ gì sự thành thực của Scott, bởi cô đã đọc rõ điều đó trong mắt anh.
- Tôi rất tiếc đã đưa ra một gợi ý như vậy - Cô nói - Anh hãy thứ lỗi cho tôi.
- Với điều kiện cô quên cuộc nói chuyện này đi. Nếu chúng ta thua cuộc, tôi không muốn Kate biết những tình cảm của tôi đối với cô ấy.
- Đồng ý. Tôi còn một ý kiến khác... Tôi định nói chuyện với Briscoe. Chúng tôi rất thân nhau và tôi biết anh ấy rất mến tôi. Hay tôi yêu cầu Mel nói. Mel và Briscoe cũng là bạn thân của nhau. Có thể Mel sẽ thuyết phục được Briscoe ra làm chứng cho Kate?
Scott thong thả lắc đầu.
- Sao anh biết Briscoe sẽ từ chối? - Rosie hỏi.
- Tôi đã gặp Briscoe rồi. Tôi đã đề nghị anh ấy can thiệp nhưng anh ta không muốn có chuyện rủi ro. Nguyện vọng duy nhất của anh ta là trở về Colorado. Ở đấy anh ta mơ có một ngôi nhà đẹp ẩn mình bên sườn núi, một chiếc Mercedes loại sang, thứ sáu thì đi chơi gôn, còn cuối tuần thì trượt tuyết. Cả cô, cả bất kỳ ai cũng không thể lay chuyển được quyết tâm của anh ta đâu, cô Rosie ạ.
- Briscoe đã trả lời anh thế sao? - Rosie hỏi lại, giọng hòai nghi.
- Anh ta chẳng cần phải trả lời thế, vì điều đó đã lộ rõ trong đôi mắt của anh ta. Có nhiều hạng bác sỹ, nhưng Briscoe thì không thuộc “nhóm” với cô và Kate đâu.
- Thật đáng tiếc - Rosie buồn bã nói - Anh ta là một bác sỹ mổ vào loại xuất sắc đấy.
Hai người đưa Rosie tới bệnh viện, cô có ca trực đêm. Sau khi mua mấy chiếc bánh kẹp, họ trở về nhà Scott để Kate tiếp tục “học” vai nhân chứng.
Trước khi bắt đầu, Kate nói:
- Tôi lấy làm tiếc, anh Van Cleve ạ.
Đang cúi xuống mảnh giấy xem mấy câu hỏi đã ghi sẵn, Scott ngạc nhiên ngẩng lên nhìn Kate.
- Tiếc chuyện gì? Lạy Chúa, tại sao lại tiếc?
- Bởi những gì tôi đã nói với Rosie về cái cách anh hỏi Schwartzman.
- Ôi, thế mà tồi đã tưởng chuyện gì. Chuyện ấy thậm chí tôi còn không để ý tới.
- Thế nhưng lúc ở trước tòa, tôi đã thấy anh hỏi... một cách rất đanh thép về việc đã bao lâu nay ông ta chưa hề chữa trị cho một bệnh nhân “còn sống”?
- À, đó chỉ là một mẹo nho nhỏ để làm giảm bớt tầm quan trọng lời chứng của ông ta và đánh lạc hướng sự chú ý của hội đồng. Nhưng rủi thay, mẹo ấy tỏ ra không mấy thành công. Ngày mai Hoskin sẽ gọi nhân chứng cuối cùng của ông ta. Không biết sẽ là ai? Tôi không đoán được ra, song điều ấy không quan trọng. Sau đó sẽ đến lượt chúng ta. Tôi sẽ bắt đầu với Cronin và Beathard. Lời chứng của hai người này chắc không có gì mới so với những gì cô đã nói. Nhưng tôi muốn lợi dụng cơ hội này để xem xem Hoskins sẽ tiến hành cuộc thẩm vấn chéo của ông ta ra sao. Để kết luận, tôi sẽ phải mời cô ra làm chứng. Sau đó cô sẽ phải đương đầu với Hoskins.
- Anh tin rằng tôi không đương đầu nổi, có phải vậy không?
- Thành thực mà nói thì tôi hơi nghi ngờ đấy.
- Thế nhưng tôi sẽ làm được!
Anh ngắm nhìn khuôn mặt Kate - vẫn xinh đẹp, tươi tắn như mọi khi mặc dù cô đã phải trải qua một ngày rất nặng nề, căng thảng. “Phải chi mà chúng ta được gặp nhau trong những hoàn cảnh khác! - Anh thầm nghĩ một cách nuối tiếc - Nhưng rồi sớm muộn cô ấy sẽ tuột khỏi mình thôi. Nếu cô ấy lung lay suy sụp thì mình cũng sẽ không thể chống đỡ nổi cho cô ấy và cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho mình chuyện ấy đâu”.
- Kate, chúng ta tiếp tục trở lại với công việc nhé - Scott nói - Chúng ta đã trao đổi về sự cần thiết phải đưa ra những câu trả lời rõ ràng, chính xác.
- Tôi hiểu. Nghĩa là tôi không được tạo cho Hoskins bất kỳ cơ hội nào để ông ta có thể “tóm” được tôi.
- Còn hai điều nữa. Làm chứng đôi khi cũng giống như một ca bị thôi miên. Tôi đã từng chứng kiến một số nhân vật quan trọng, có địa vị cao trong xí nghiệp hay công ty, thậm chí có người còn thuộc cỡ thứ trưởng, bộ trưởng hẳn hoi, thế mà khi ra đứng trước tòa, họ cũng luýnh quýnh và có khi bị “gục” trước một tay luật sư khôn khéo trong một cuộc thẩm vấn chéo. Họ cũng mất trí nhớ, cũng quên ngay cả những sự việc hiển nhiên nhất, nếu như họ không chối bỏ nó - Vừa nói với Kate, Scott vừa đi đi lại lại trong phòng - Nhưng điều tồi tệ nhất là khi nhân chứng muốn chơi trò khôn lỏi với luật sư, họ cứ tưởng thế là lừa gạt được luật sư. Ví dụ như khi Hoskins đặt ra cho cô một câu hỏi rõ ràng. Lẽ ra cô cứ việc thẳng thắn trả lời, thì cô lại tự hỏi: Chính xác là ông ta muốn biết gì đây. Mình nên trả lời thế nào để ông ta không đạt được mục đích? Thế là từ lúc ấy, cô không còn là nhân chứng nữa, mà trở thành luật sư của chính cô. Cô nhập vào một vai chưa được chuẩn bị và cô sẽ không thể thắng được bởi vì người làm chủ tình hình không phải là cô, mà chính là luật sư. Phải, vì chính luật sư là người đặt ra câuhỏi, là người quyết định tiến trình nên thẩm vấn như thế nào. Nhớ là không nên chơi trò mèo vờn chuột với Hoskins, tôi yêu cầu cô đấy.
- Tôi hiểu. Tôi chỉ nên thành thực trả lời các câu hỏi mà thôi.
- Và hãy tin ở tôi - Nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng của Kate, Scott khẳng định - Việc phá những mưu mô cài bẫy của Hoskins là thuộc về tôi.
- Tôi sẽ nghe theo lời anh - Kate ngoan ngoãn đáp.
- Ngồi đây, trong phòng của tôi, cô nghĩ cô sẽ chống chọi được với luật sư, nhưng ra trước tòa, có thể cô sẽ nghĩ khác.
- Hãy thử thách tôi đi! - Kate sôi nổi thách thức - Anh sẽ thấy tôi ứng xử thế nào!
Scott suýt bật cười, bởi ở đây dù sao vẫn chưa phải là trước tòa. Tuy vậy anh vẫn chỉ vào “ghế nhân chứng”. Katengồi xuống, tự nhiên hơi cứng người một tý, có vẻ sẵn sàng đương đầu với cuộc thẩm vấn.
- Bác sỹ Forrester - Scott nghiêm giọng nói - bác sỹ đã nghe lời chứng của bà Stuyvesant, mẹ của cô gái xấu số. Bà ấy cho biết bà đã phải van nài mãi mới được bác sỹ cứu chữa cho con gái.
- Vâng. Nhưng còn nhiều ca khẩn cấp hơn nữa đang đòi hỏi tôi phải cứu chữa.
- Kate! - Scott vội nhắc - Cô hãy đợi người ta đặt câu hỏi đã.
- Nhưng chẳng phải tôi đã làm thế còn gì! - Kate cãi, nhưng rồi cô chợt im bặt, và vài giây sau, cô dịu dàng nói - Phải, tôi hiểu, anh vẫn chưa đặt ra câu hỏi.
- Đúng. Vừa rồi là tôi mới đưa ra những “cơ sở” của câu hỏi. Nhưng cô đã vội coi đó là lời buộc tội và cô đã lập tức bào chữa. Đừng đóng vai luật sư, Kate ạ! Hãy nghe kỹ câu hỏi trước khi trả lời. Sau đó, không cần thanh minh hay giải thích, cô cứ thắng thắn trả lời. Nào, chúng ta tiếp tục.
- Vâng. Tôi xin lỗi.
- Bác sỹ, có đúng bà Stuyvesant đã buộc cô phải khám cho con gái bà ấy?
Ngẫm nghĩ một lát, Kate trả lời, giọng tỏ ra hết cương quyết:
- Vâng, đúng thế. Nhưng cũng còn... - Lần này thì tự cô ngừng lại - Tôi đã trả lời câu hỏi và bây giờ thì tôi phải im miệng.
- Tôi không hẳn nói như thế, mà chỉ dặn cô là đừng tìm cách đoán xem Hoskins định dẫn dắt cô tới đâu.
- Vâng, tôi hiểu.
- Ta lại tiếp tục.
Cứ thế trong ba giờ liền, Scott ra sức “quay” cô bác sỹ, hết về lời chứng của bà Stuyvesant, lại đến lời chứng của Schwartzman và báo cáo mổ khám nghiệm. Có lúc Scott hỏi theo trình tự lôgic, nhưng bất chợt anh lại chuyển đang hỏi từ sự việc này sang sự việc khác, bất kể thứ tự thời gian.
Anh không ngừng trở lại với những vấn đề đã hỏi, mà cày đi xới lại vẫn với những vấn đề ấy, cho đến khi Kate phải phản đối:
- Tôi đã trả lời vấn đề ấy rồi!
Giọng cô gần như kêu lên. Cô đã bắt đầu cảm thấy thấmmệt.
Scott kiên nhẫn giải thích:
- Luật sư luôn luôn cố tình hỏi đi hỏi lại. Đó là một thứvũ khí lợi hại để làm cho nhân chứng, hoặc quên, hoặc mất bình tĩnh, có thể nói năng tiền hậu bất nhất. Hoặc nếu thấy mỗi lần khai, nhân chứng đều vẫn dùng y nguyên những từ ngữ ấy thì luật sư biết ngay là nhân chứng đã thuộc lòng lời khai. Cô hãy sẵn sàng để chờ đón Hoskins sẽ dùng cái mẹo ấy đối với cô. Nhưng nếu ông ta quá lạm dụng thì tôi sẽ can thiệp.
Đã quá nửa đêm. Scott thấy Kate đã rất mệt nhưng anh quyết định vẫn tiếp tục cuộc thực tập để xem cô có trụ vững không. Nay mai trên ghế nhân chứng, Kate sẽ phải chịu đựng sự thử thách này có khi suốt cả ngày. Và nếu muốn, Hoskins sẽ có thể kéo dài cuộc thẩm vấn sang ngày thứ hai, thậm chí cả ngày thứ ba.
Để chuẩn bị cả sức lực lẫn tinh thần cho Kate, Scott quyết định đẩy sức chịu đựng của cô tới giới hạn cuối cùng.
- Bác sỹ - Anh nói tiếp - nhiều lần người ta đã nêu trước hội đồng việc bác sỹ đã tiến hành một thử nghiệm có thai.
- Nhưng đúng là thế! - Kate vội nói.
Coi giọng nói gay gắt đó như một dấu hiệu của sự mệt mỏi, Scott nhận xét:
- Cô vẫn còn thích tranh luận. Hãy đợi câu hỏi đã. Tôi hỏi lại: Bác sỹ Forester, bác sỹ đã tiến hành một thử nghiệm có thai, ít ra thì đó là điều bác sỹ đã ghi trong bệnh án của người bệnh. Kết quả thử nghiệm là âm tính. Bác sỹ có thể giải thích cho hội đồng tại sao bác sỹ lại thu được một kết quả như thế?
- Tôi đã nghĩ... Không! Ngòai việc các thử nghiệm ấy không phải là điều có thể tin cậy tuyệt đối, tôi không thể giải thích được tại sao kết quả của nó lại thế.
- Bác sỹ vừa nói: “Tôi đã nghĩ...” Vậy bác sỹ định nói gì? - Hỏi câu này, Scott muốn nhắc nhở Kate về mối nguy hiểm của cái tật hay nói.
- Tôi không muốn trả lời câu hỏi này - Kate đáp.
- Tôi không biết nhân chứng lại có quyền chỉ trả lời những câu hỏi nào mình “muốn”. Tôi nhắc lại câu hỏi lần nữa: Bác sỹ đã nghĩ gì? - Giọng Scott càng nghiêm nghị hơn - Thưa ông Cahill, tôi yêu cầu ông hãy buộc nhân chứng phảitrả lời câu hỏi của tôi - Rồi đóng vai ông đại diện chính quyền, Scott nghiêm mặt chỉnh đốn Kate - Bác sỹ, nếu bác sỹ từ chối trả lời câu hỏi của luật sư Hoskins, tôi buộc sẽ phải xem xétlại toàn bộ lời chứng của bác sỹ.
- Tôi đã nghĩ... Đôi khi tôi tự hỏi... Hay tôi đã có nhầm lẫn nào trong khi làm thử nghiệm chăng?
- Bác sỹ muốn nói gì?
- Vì lúc ấy quá mệt mỏi nên tôi đã có thể nhầm lẫn.
- Nhầm lẫn sao? - Scott chộp lấy hỏi.
- Ba chất thử phản ứng ấy... Hay tôi đã sử dụng nó không đúng?
- Xin bác sỹ nói rõ hơn.
- Tôi muốn nói hay tôi đã sử dụng nó không đúng lúc. Vì khi ấy tôi đã quá mệt. Suốt mấy giờ liền, dù sao tôi cũng đã phải làm khối công việc của cả hai bác sỹ, cho nên bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra.
- Bất cứ điều gì? - Scott nhắc lại - Thế nhưng bác sỹ đã ghi kết quả ấy trong bệnh án.
- Không phải tôi ghi ngay lúc ấy.
- Bác sỹ, có phải bác sỹ đang nói là bác sỹ có ý đợi đến lúc mình tĩnh trí thì mới ghi những thông tin giả ấy vào hồ sơ không?
- Ông xuyên tạc lời nói của tôi - Kate phản đối - Tôi chỉ muốn nói khi làm thử nghiệm ấy, tôi tin chắc tôi đã làm đúng. Chỉ sau này khi biết kết luận của bên pháp y, tôi mới bắt đầu đặt ra cho mình những câu hỏi.
Scott tỏ ra không thoả mãn với câu trả lời ấy.
- Nếu tôi hiểu đúng thì những ghi chép của bác sỹ là thông tin giả... Thậm chí có thể bác sỹ đã cố tình làm giả nó?
- Tôi không bao giờ ghi thông tin giả trong bệnh án! - Kate nhổm dậy kêu lên - Không bao giờ, ông rõ chưa?
Thế rồi cô òa lên khóc. Scott vội ôm cô vào trong tay, thân hình mảnh dẻ của cô rung lên theo nhịp của những tiếng nghẹn ngào nức nở. Khi cô dần dần trấn tĩnh, anh dìu và đặt cô nằm trên chiếc đi văng.
Sau khi đắp cho cô tấm chăn len, anh thầm thì nói:
- Cô đã qua những giờ phút nặng nề, căng thẳng. Bây giờ hãy thư giãn đi.
Vài phút sau, qua nhịp thở, anh biết cô đã ngủ được. Tại sao không? Từ mấy tuần nay, cô đã phải chịu đựng một sức ép ghê gớm, đó còn chưa kể một phiên tòa kéo dài mười chín tiếng, một phiên tòa sẽ quyết định cuộc đời cô.