← Quay lại trang sách

Chương 31

Sớm hôm sau, Kate Forrester tỉnh dậy. Mới đầu, cô có cảm giác hệt như khi vừa trải qua giấc ngủ dài sau một tua trực đặc biệt căng thẳng rồi bất chợt, cô ngạc nhiên thấy mình đang nằm không phải trên chiếc giường quen thuộc của mình, mà trên một chiếc đi văng mà nó cũng không phải của mình nốt. Cô nghe thấy có tiếng ai đó đi đi lại lại và từ một phía nào đó, một mùi cà phê đặc lẫn mùi bánh mì rán ngào ngạt bốc ra. Tung chăn ra, ngồi nhổm dậy, cô nhận thấy ai đó đã cởi chiếc áo rốp giúp cô, và sau khi đưa mắt nhìn quanh, cô đã nhìn thấy nó được gấp cẩn thận và đặt ngay ngắn trên chiếc ghế hôm qua cô ngồi làm nhân chứng.

Kate nhanh chóng mặc áo và lấy mấy ngón tay sửa lại mái tóc cho bớt rối. Scott chắc đã nghe thấy vì có tiếng anhgọi:

- Kate? Cô đã dậy rồi ư?

- Vâng.

- Bàn chải và thuốc đánh răng để trong buồng tắm ấy.

Lẳng lặng để không ai biết, cô rón rén bước ngang quagóc làm bếp. Nhưng Scott đã trông thấy và anh mỉm cười nói:

- Cà phê và bánh, thịt đã sẵn sàng.

Trong buồng tắm, Kate đánh răng, rửa mặt, chải tóc, cô chỉ tiếc là đã không mang theo túi trang điểm để quên ở trong xắc. Thôi kệ! Cho qua chuyện ấy, vừa nghĩ cô vừa ngắm mình trong gương. Dù sao, đây cũng chẳng phải lúc để mình chỉnh trang sắc đẹp.

Khi Kate bước vào phòng, chiếc bàn gấp để sát tường đã được Scott dựng lên. Trên bàn, một tách cà phê bốc khói thơm ngào ngạt. Một cốc nước cam vắt cũng được Scott dọn sẵn. Khi Kate vừa uống xong cốc nước cam thì Scott đã đỡ lấy cốc và đặt trước mặt cô một đĩa bánh kếp vàng óng, xếp cạnh đĩa bánh là những lát thịt hun khói rán.

Anh ngồi xuống ghế đối diện.

- Chào! - Anh vui vẻ nói - Đêm qua cô đã quá mệt nên tôi không nỡ đánh thức.

Cô cười và bắt đầu ăn.

- Tôi mệt quá. Dễ đến mấy tuần nay tôi mới có giấc ngủ ngon như thế.

- Cô thấy bánh kếp thế nào?

- Tuyệt. Anh làm bếp cừ quá.

- Dân độc thân thì muốn hay không muốn vẫn cứ phải tự làm. Dần rồi quen đi.

Bỗng thấy cô có vẻ bối rối, anh chợt hiểu và câu hỏi bật ra tức khắc:

- Có phải cô định hỏi tôi làm thế nào mà lại khéo léo cởi được áo giúp cô?

- Đúng thế - Kate hơi đỏ mặt đáp.

- Mẹ tôi dạy tôi đấy.

Kate nhìn anh với vẻ hòai nghi và có ý đợi anh giải thích.

- Như đã nói với cô, bố tôi mất khi tôi còn là một cậu bé. Mẹ tôi, một người đàn bà ưa tự lập và có lòng tự trọng đã xoay sở lấy cuộc sống. Vốn khéo tay, bà ngồi nhà làm nghề khâu vá. Mới đầu còn khâu vá nhì nhằng, nhưng sau đó dành dụm được một số vốn, bà quyết định mở một cửa hàng nho nhỏ và tiến lên làm cả may đo. Nói là nhỏ, nhưng cô biết thế nào không, nó rất đắt khách và dần dà mỗi năm một ít, nó đã phát triển lên thành một cửa hiệu may vào loại sang trọng nhất ở Shenandoah, khéo chỉ kém một cửa hàng to nhất ở đấy. Từ rất sớm, tôi đã tập được thói quen giúp mẹ, từ bày hàng đến mặc hay thay quần áo cho các manơcanh. Và mỗi lần thay như thế là phải rất nhẹ nhàng, khéo léo. Mẹ đã dạy cho tôi thói quen tôn trọng hàng hóa. Bà luôn bảo: “Van, một bà sắp mua chiếc áo rốp này với giá rất đắt. Con đừng làm hỏng hay làm bẩn nó nhé!”

- Và anh cũng học được luôn cả cách đối xử nhẹ nhàng với các manơcanh?

Hiểu câu nói đùa ý nhị của Kate, anh chỉ mỉm cười.

- Một ít cà phê nữa nhé? - Anh hỏi.

- Rất vui lòng.

Họ im lặng dùng bữa ăn sáng.

- Tốt hơn là tôi nên về để tắm và thay đồ trước khi bước vào phiên tòa - Cuối cùng Kate nói.

- Tôi sẽ tiễn cô.

- Thôi, cảm ơn anh. Bây giờ đã sáng rõ, phố xá chắc yên ổn thôi, không có gì đáng ngại đâu.

- Chúng ta còn một số điểm cần xác định thêm cho ngày hôm nay. Tôi đi với cô sẽ tranh thủ được thời gian hơn.

Tôi dọn bàn, chỉ một tý là xong ngay.

- Tôi sẽ giúp anh một tay.

- A, gì chứ rửa bát đĩa thì tôi vô địch đấy. Nhất là bữa sáng thì chỉ nháy mắt là xong.

Nhà Kate la liệt những mẩu giấy nhắn tin cài ở khắp mọi nơi: trên điện thoại, ở tủ bếp, cửa buồng tắm... Tất cả đều là chữ của Rosie nhắn tin bố mẹ Kate gọi điện và bố đang sốt ruột.

Kate bước vội vào buồng tắm, chải đầu, trang điểm tý son phấn rồi trở lại phòng khách.

- Cô có vẻ khoẻ khoắn, tươi tỉnh ra rồi đấy.

- Nhưng mặt mũi nom tiểu tụy quá!

Cô gọi cho bố mẹ. Lát sau có tiếng trả lời.

- Mẹ đấy hả?

- Ô, Kate! - Mẹ cô reo lên, giọng lộ rõ vẻ nhẹ nhõm - bố con lo quá... cả mẹ cũng thế. Tình hình hôm qua thế nào rồi hả con?

- Ờ... tốt thôi mẹ ạ, thậm chí còn rất tốt. Tất nhiên đấy mới là ngày thứ nhất.

Nhưng nhìn nét mặt cô thì không ai tin là tốt, hay rấttốt.

Mẹ cô chắc có điều gì nghi ngờ nên bà nói:

- Bố con định đến chỗ con đấy. Có thể cả George Keepworth cùng đi. George đã nhận lời rồi.

- Thôi, không cần đâu. Con đã có một luật sư rất tốt. Anh ấy quê ở một thành phố nhỏ của Pennsylvanie, hơi hơi giống dân ở vùng quê chúng ta, mẹ ạ.

- Càng hay! - Mẹ cô đáp, giọng yên tâm - Mẹ có ngại thì chỉ là ngại mấy tay luật sư người New York thôi.

- Mẹ nói với bố hộ con là ở đây mọi chuyện đều ổn. Bây giờ con phải đi. Con yêu mẹ.

Vừa đặt máy, Kate vừa quay lại giải thích với Scott:

- Tôi không muốn bố mẹ ở nhà lo, chừng nào còn chưa cần thiết.

- Đừng nản, chúng ta vẫn có cơ may thắng cuộc.

- Ngay cả sau cái cách cư xử của tôi tối qua?

- Cô không xoàng đâu, chỉ thiếu kinh nghiệm thôi. Chúng ta sẽ thoát, rồi cô sẽ thấy.

Khi Kate và Scott bước vào phòng họp, mọi người đã có mặt đầy đủ, kể cả Claude Stuyvesant.

Chủ tịch Mott khẽ hất đầu về phía họ rồi nhìn đồng hồ đặt trước mặt, ý nhắc họ đã đến chậm sáu phút.

- Chúng ta bắt dầu được rồi chứ? - ông hỏi Hoskins.

Ông này đứng dậy và trịnh trọng nói:

- Thưa ông Chủ tịch, tôi do dự chưa dám gọi nhân chứng khi chưa được hội đồng cho phép trước.

- Vì sao ông do dự, luật sư Hoskins?

- Tôi biết thủ tục xét xử của chúng ta không đòi hỏi phải có những quy tắc xác định trước như một vụ kiện trước tòa. Chúng ta được quyền tự do rộng rãi hơn. Tuy nhiên, tôi muốn biết tôi có được gọi một nhân chứng mà người này không trực tiếp chứng kiến sự việc hay không?

Mott ngoảnh về phía Kevin Cahill để hỏi ý kiến. Anh này làm ra bộ thận trọng cân nhắc rồi một lúc sau mới tuyên bố:

- Luật sư Hoskins, vụ việc chúng ta đang xem xét sẽ có những hậu quả nghiêm trọng. Không chỉ riêng với bị đơn, mà đối với toàn ngành Y cũng như đối với sự nghiệp bảo vệ sức khoẻ của cộng đồng chúng ta. Cho nên chúng ta có thể chấp nhận lời chứng của bất cứ ai có khả năng giúp hội đồng làm sáng tỏ sự việc, ông có thể gọi nhân chứng, ông luật sư.

Scott và Kate đưa mắt nhìn nhau với vẻ ngầm hiểu. Rõ ràng màn kịch mấy vị đóng với nhau vừa rồi chỉ là một phần của một chiến lược định sẵn. Và nghi ngờ của hai người đã lập tức được chứng tỏ khi họ thấy Hoskins quay về phía Claude Stuyvesant.

- Ông Stuyvesant, mời ông lên ghế nhân chứng.

Kate kéo nhẹ tay áo Scott và anh khẽ vỗ bàn tay cô như muốn nói: “Chúng ta cứ chờ xem đã”.

Đợi Stuyvesant tuyên thệ xong, Hoskins bắt đầu hỏi ông ta mấy câu có tính chất thủ tục để xác nhận nhân thân của ông, mối quan hệ với cô gái đã mất và nguyện vọng của ông muốn công lý được thực thi.

Cuối cùng, Hoskins đi vào một trong hai điểm mấu chốt mà ông định hỏi Stuyvesant và chính vìnó mà ông đãgọi ông này ra làm chứng.

- Ông Stuyvesant, nếu tôi hiểu đúng, thì có phải mấy tháng nay con gái ông đã quyết định rời nhà cha mẹ để đến sống ở một ngôi nhà riêng không?

- Vâng - Stuyvesant xác nhận - Có lẽ bây giờ đám thanh niên đến một tuổi nào đó cũng đều muốn thế. Họ muốn sống riêng, rời tổ ấm gia đình để tự bay nhảy bằng đôi cánh của mình. Đối với Claudia, thời điểm ấy nó mười tám tuổi, ở thời của tôi, phải hai mươi mốt tuổi mới được phép thế. Vào tuổi ấy người ta mới chín chắn hơn. Nhưng Claudia muốn đi và tôi đã chiều nó như một người bố yêu chiều con. Tôi đã để nó đi và bảo đảm cho nó không phải thiếu thốn thứ gì. Đó là quyết định tệ hại nhất trong cuộc đời của tôi.

- Sau khi con gái ông ra sống riêng, cô ấy vẫn được ông bác sỹ gia đình chăm sóc cho từ bé tiếp tục chăm sóc chứ?

- Tất nhiên. Đó là bác sỹ Wilfred Eaves. Tôi muốn chắc chắn là con tôi được khoẻ mạnh.

- Trong chừng mực ông được biết, con gái ông có được bác sỹ Eaves đều đặn thăm bệnh cho không?

- Có. Tôi biết điều đó căn cứ vào khoản thù lao tôi thanh toán cho bác sỹ.

- Có lúc nào ông trao đổi với bác sỹ Eaves về tình trạng sức khoẻ của cô ấy hay không?

- Có. Đã khá nhiều lần.

- Thế ông ấy bảo sao?

- Ông ấy cho biết con gái tôi vẫn khoẻ mạnh, hoàn toàn khoẻ mạnh.

- Đến nỗi cho đến khi cô ấy đột ngột mất, trước đó ông không hề có chút lo ngại nào về vấn đề ấy?

- Không, tuyệt đối không! - Ném cho Kate một cái nhìn đầy hận thù, Stuyvesant khẳng định.

- Trong đêm hôm ấy, khi con gái ông gọi điện về nhà kêu với mẹ bị đau, bà ấy đã gọi điện cho bác sỹ Eaves. Nhưng bác sỹ đi vắng nên bà ấy quyết định đưa Claudia đến Bệnh viện Thành phố.

- Điều đó sau này tôi mới biết.

Lường trước Scott thế nào cũng đặt ra câu hỏi này, Hoskins tranh thủ hỏi trước:

- Ông Stuyvesant, tại sao con gái ông lại không gọi cho chính ông?

- Nó đã gọi, nhưng rủi thay lúc ấy tôi lại đang bận chiêu đãi mấy vị khách người Nhật ở câu lạc bộ liên bang, về đến nhà, qua mấy chữ nhắn tin của Nora vợ tôi, tôi mới biết bà ấy đến thăm Claudia. Thế là tôi yên tâm và sau đó tôi đi nghỉ.

- Vậy là phải sau khi bà ấy từ bệnh viện trở về nhà, ông mới biết cái tin khủng khiếp ấy?

- Đúng.

- Ông Stuyvesant, bây giờ tôi xin lưu ý ông về một điềukhác trong phiên tòa ông dự hôm qua. Ông đã được nghe luật sư Van Cleve cáo buộc là côClaudia đã sống như vợ chồng với một thanh niên và cô ấy đà sa vào nghiện ma túy. Thực vậy, ông ấy thậm chí còn cố gây cảm tưởng là cô ấy đã trở thành một con nghiện thực thụ.

Không đợi cho Hoskins đặt một câu hỏi, Stuyvesant gầm lên:

- Phải, phải. Tôi đã nghe thấy tất cả những lời dối trá ấy.

- Tất nhiên, một chuỗi những điều phi lý ấy quả là một thử thách nặng nề đối với bất cứ người cha nào. Với một người có danh tiếng như ông, hẳn nó còn làm cho ông phải đau đớn hơn nữa.

- Đau đớn chỉ là một từ quá nhẹ nhàng so với những gì vợ chồng tôi đã phải chịu đựng, không chỉ trong phiên tòa này, mà kể từ khi chúng tôi bị mất đứa con thân yêu.

- Nếu vậy tôi có thể hỏi tại sao ông lại cố tự mình theo đuổi vụ việc này tới cùng?

- Với cùng một lý do khiến tôi quyết định tặng cho Bệnh viện Thành phố một khoa Cấp cứu mới: đó là vì lợi ích công cộng, thưa ông. Nếu nỗi đau khổ của chúng tôi có thể dùng để quét sạch khỏi nghề y những con người bất tài và vô trách nhiệm như Kate Forrester, thì nó cũng đáng để chúng tôi phải chịu đựng. Nói tóm lại, tôi có mặt ở đây là vì tôi muốn tránh cho các ông bố bà mẹ khác khỏi phải chịu đựng một bi kịch như bi kịch đã giáng xuống đầu chúng tôi.

Nghe xong những lời lẽ lâm ly và “đầy tình người” của Claude Stuyvesant, Scott và Kate đưa mắt nhìn nhau như có ý hỏi: “Ai đã thảo cho ông ta bài diễn văn mùi mẫn này nhỉ, phải chăng là ông thư ký đối ngoại của ông ta?”

Nhưng một ý khác nữa cũng đến với Scott mà xem ra nó cũng thật cay đắng: “Đúng là ý tưởng của mình... ông ta đã trơ tráo sử dụng ngay ý tưởng tặng khoa Cấp cứu của mình để biện minh cho hành động chống Kate và ông ta đã giành lấy gần hết phần đất để mình không còn chỗ để hỏi lại ông ta.”

- Cảm ơn ông - Hoskins nói - Đó là tất cả những gì tôi muốn biết.

Sau khi vỗ vào tay Kate để làm cô yên tâm, Scott đứng dậy và bước lại gần Stuyveant. Ông ta cứng người ngồi trên ghế trong tư thế rõ ràng là sẵn sàng đương đầu với Scott.

- Ông Stuyvesant, chắc ông biết việc tôi đến gặp bác sỹ Eaves để hỏi về con gái ông, nhưng ông ấy đã từ chối.

- Tất nhiên! - Stuyvesant đáp - Các bác sỹ phải có trách nhiệm giữ bí mật cho bênh nhân.

- Ông ấy từ chối, có phải là trước khi có sự trao đổi với ông, hay sau khi đó?

- Đúng, ông ấy có gọi điện cho tôi. Tôi chẳng có gì mà phải giấu giếm. Tôi đã bảo ông ấy không được tiết lộ bất cứ điều gì về chuyện Claudia. Con gái tôi đang nằm trong nhà xác, thân thể loã lồ; con mắt bẩn thỉu của bất kỳ nhân viên nào làm ở đấy cũng có thể nhìn thấy nó. Điều đó thì tôi không thể làm gì được. Nhưng trời sẽ đầy tôi xuống địa ngục nếu tôi cho phép một kẻ ngậm máu phun người như ông lục lọi vào hồ sơ bệnh án của Claudia để moi tin hòng làm hoen ố thêm thanh danh nó!

Để khỏi bị hội đồng nhắc nhở, Scott cứ để yên không ngắt lời Stuyvesant. Nhưng sau khi ông ta nói hết, anh mới lên tiếng, giọng nhẹ nhàng trái hẳn với thái độ hùng hổ củaông ta:

- Thưa ông, bác sỹ Eaves chưa bao giờ cho ông biết con gái ông đã có thai?

- Đấy, bây giờ ông vẫn bôi nhọ thanh danh con gái tôi!

- Không, tôi chỉ nhắc lại những kết luận của bác sỹ pháp y - Scott từ tốn đáp.

Bất chợt bị cứng họng, cuối cùng Stuyvesant vẫn cố làubàu:

- Bất kỳ một cô gái trẻ nào cũng có thể lầm lỡ. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô gái ấy làm điếm như ông bónggió!

- Ông Stuyvesant, trước khi con gái ông rời gia đình, giữa ông và cô ấy đã có một cuộc tranh cãi về một người bạn trai của cô ấy mà ông không thích, có phải vậy không?

- Tôi không bao giờ tán thành lắm những quan hệ của con gái tôi và tôi chẳng có gì phải chối cãi điều đó.

- Tôi có thể hỏi ông tại sao không?

- Đám thanh niên ngày nay, chúng có nhiều cái nhố nhăng mà tôi không sao chịu nổi, áo quần thì hở hang, nhạc nhẽo thì rú rít nghe thật chối tai...

- Rồi ma túy... - Scott gợi ý - Rồi quan hệ tình dục bừabãi.

Đáp lại lời gợi ý của Scott, Stuyvesant chỉ nhìn anh một cách khinh thị như thể ông thấy lời bóng gió ấy là tầm thường và không đáng phải tranh cãi.

Scott quyết định “nện” mạnh hơn nữa:

- Thưa ông, ông đã nghe nói đến một cái tên là Rick Thomas trong...

Stuyvesant lập tức ngắt lời anh:

- Vợ tôi đã trả lời ông về việc đó. Chúng tôi không biết ai là Rick Thomas hết!

- Tôi có nhầm không nếu tôi cho rằng con gái ông đã rời gia đình vì ông đã phản đối quan hệ giữa cô ấy và Rick Thomas? Scott hỏi.

- Không đúng! - Stuyvesant gạt phắt. Rồi quay lại chủ tịch Mott, ông ta nói - Thưa ông, tôi còn phải chịu đựng những câu hỏi vô căn cứ này đến bao giờ đây?

- Ông Stuyvesant, nếu ông muốn nghỉ một lúc... - Mott đề nghị.

- Tôi không cần phải nghỉ! - Stuyvesant gầm lên - Nhưng tôi không hiểu tại sao tôi lại cứ phải nghe mãi những lời nhảm nhí ấy! Tôi không biết một ai là Rick Thomas, vợ tôi cũng thế! Bây giờ, hãy chuyển qua chuyện khác nếu không thì kết thúc nó đi cho rảnh.

Không muốn đương đầu với cơn bực tức của Stuyvesant, Mott quay về phía Scott:

- Ông nghĩ sao, luật sư Van Cleve?

- Hãy còn một điểm nữa tôi chưa hỏi hết.

- Nếu vậy, ông có thể tiếp tục đi - Mott đành phải nhượng bộ.

- Ông Stuyvesant, khi vợ ông làm chứng, tôi đã nhắc bà ấy về chuyện khi rời bệnh viện, bà ấy đã thốt lên: “Ông ấy oán giận tôi mất... Ông ấy oán giận tôi mất!”

- Bà ấy đã bác bỏ không nói câu ấy - Stuyvesant gạt phắt.

- Bởi ít ra đã có hai người nghe thấy nên tôi có thể cho rằng chuyện đó là có thực, có phải vậy không ông?

- Ông muốn cho là thế nào cũng được, ai cấm được ông!

- Nếu vợ ông nói câu đó thì cái từ “Ông ấy” mà bà ấy nhắc đến là ai, và tại sao bà ấy lại phải khiếp sợ người đó đến thế?

- Bởi vợ tôi không nói câu đó thì làm sao tôi có thể biết được người ấy là ai?

- Vậy có phải cái từ “Ông ấy” đó có thể để chỉ chính ông? Và có thể bà ấy đã phải luôn sống trong cảnh hãi hùng đối với những cơn giận khủng khiếp của ông không?

- Ông Mott! - Stuyvesant gào lên - Ông còn để tay luật sư hỗn xược này, với những câu hỏi lếu láo của hắn, xâm phạm vào đời tư của tôi đến lúc nào nữa?

Kevin Cahill nắm lấy cơ hội để can thiệp:

- Luật sư Van Cleve, cách làm của ông dù có mềm dẻo thế nào chăng nữa, thì đến một lúc nào đó cũng có một số câu hỏi tỏ ra không những lạc lõng mà còn hão huyền, vô ích. Vậy trừ phi ông có thể chứng minh đang theo đuổi một mục đích rõ ràng, chính xác còn nếu không thì tôi yêu cầu ông ngừng lại.

- Có chứ, thưa ông. Bởi những câu tôi vừa hỏi sẽ có liên quan một cách mật thiết với lời chứng của một người mà sau này tôi sẽ gọi ra trước hội đồng.

- Quan hệ mật thiết thế nào? - Hoskins hỏi giọng thách thức.

- Nhân chứng ấy của tôi sẽ nói cho ông biết, Claudia Stuyvesant rất sợ hãi ông bố đến nỗi cô ấy đã cung cấp cho bác sỹ Forrester những thông tin sai, và như vậy đã ngản cản không cho bác sỹ lập được một chẩn đoán chính xác - Scott đáp.

- Chắc lại một bóng ma giống như cái tay Rick Thomas tưởng tượng ấy của ông? - Hoskins mỉa mai nói - Thưa ông Chủ tịch, tôi xin ông hãy cho gạch khỏi biên bản tất cả những gì ông Van Cleve vừa nói. Đó chỉ là những lời nói bừa của một luật sư trẻ khi bị dồn tới chân tường.

- Tôi đồng ývới ông, luật sư Hoskins - Clarence Mott tuyên bố - Ông Van Cleve, ông còn hỏi gì nữa không?

- Có, nhưng không phải lúc này - Scott đáp.

- Còn ông, luật sư Hoskins?

- Tôi cũng vậy, thưa ông Chủ tịch. Bây giờ tôi nghĩ rằng tôi đã xác lập được những sự việc và chứng minh một cách không thể chối cãi được về sự lơ là thiếu trách nhiệm của bác sỹ Forrester, cũng như về cái cách cứu chữa tai hại của bác sỹ ấy đối với Claudia Stuyvesant, và do đó đã gây ra cái chết của cô gái. Bây giờ tôi cũng đánh cuộc là luật sư Van Cleve sẽ trình trước hội đồng những sự việc mà ông ấy đã có, chứ không phải chỉ là những lời phản bác. Tôi cho rằng ông ấy sẽ đưa ra những nhân chứng có thực và đáng tin cậy, chứ không phải chỉ là lập luận suông dựa trên những ảo ảnh hay những lời bóng gió. Thú thực tôi đang rất sốt ruột về người làm chứng bí hiểm mà ông bạn đồng nghiệp trẻ của tôi đã nhiều lần gợi lên.

Mott quay về phía Scott:

- Luật sư Van Cleve?

- Tôi cần một thời hạn nho nhỏ nữa để chuẩn bị nhânchứng. Tôi xin ông Chủ tịch cho phép tôi dành đến phiên tòa ngày kia.

- Thể theo đề nghị của luật sư Van Cleve, phiên tòa sẽ tiếp tục vào ngày kia.

Vừa ra khỏi phòng họp, Scott đã đi thẳng đến chỗ có điện thoại ở đầu hành lang. Anh nhét đồng xu, bấm số máy ghi trong sổ. Chuông đổ ba, bốn rồi năm lần. Anh bắt đầu sốt ruột thì đầu kia có người nhấc máy.

- Ai đấy? - Giọng Rick Thomas.

- Rick? Van Cleve đây.

- À, chào ông bạn.

Scott cố đoán qua giọng nói tâm trạng của người đối thoại. Anh ta có vẻ khá hơn hồi mới gặp nhau.

- Rick, ngày kia cậu sẽ ra làm chứng. Mai, chúng ta sẽ phải gặp nhau để chuẩn bị thêm. Tốt hơn là nên để cậu biết trước những gì sẽ chờ đợi cậu.

- Phải, như thế tôi thấy sẽ tốt hơn.

- 10 giờ sáng mai tôi sẽ đến đón cậu.

- Không có vấn đề gì, đồng ý! - Giọng Rick Thomas có vẻ sốt sắng.

- Ồ, tôi muốn nêu một vấn đề để cậu suy nghĩ trước. Có phải Claudia đã nói với cậu cô ấy rất sợ ông bố, sợ đến nỗi thà nói dối còn hơn để ông ấy biết rõ sự thật?

- Đúng quá rồi còn gì. Claudia luôn miệng nói thế. Cô ấy luôn luôn sống trong nỗi khiếp sợ lão già tồi tệ ấy!

- Tôi cũng nghĩ thế. Nhưng tôi cũng khuyên cậu, ra trước tòa, cậu không nên nói năng theo cái kiểu đó.

- Đồng ý.

- 10 giờ sáng mai nhé.

- Vâng, tôi sẵn sàng. À... Thực lòng tôi cũng không muốn hỏi anh, nhưng quả thực lúc này tôi đã không còn một xu dính túi.

- Tôi hiểu - Scott nói - Tôi sẽ không đến tay không đâu.