← Quay lại trang sách

Chương 32

Một giờ sáng, Scott và Kate đã làm việc cật lực để chuẩn bị cho phiên tòa sắp tới. Sau khi gọi taxi và tiễn Kate về nhà, Scott cũng đã trở về. Nhưng chưa đi nghỉ ngay, anh còn dành ra vài giờ để suy nghĩ về cách tốt nhất để sử dụng hai nhân chứng chủ yếu của mình, về việc anh nên xác định chiến lược ra sao và đặt ra những câu hỏi như thế nào để có được tác động tối đa đối với cử tọa. “Có lẽ một luật sư giỏi - Anh nghĩ - Khi trình bày hồ sơ của mình, cũng phải làm gần giống như một nhà đạo diễn tài ba thể hiện những cảnh trong vở diễn. Nghĩa là anh ta phải khéo léo sắp xếp thế nào để cho “vở diễn” của mình gây được hiệu quả cao nhất.” Vậy cách nào tỏ ra có hiệu quả nhất? - Anh tự hỏi - Gọi Kate ra trước và dành cho Rick xuất hiện sau? Hay ngược lại dùng ngay Rick để giáng đòn phủ đầu cho Hoskins và chủ tịch Mott, và trong khi họ còn đang bị choáng váng bất ngờ thì bằng cách thuyết phục hội đồng tin là Rick đã nóisự thật, anh sẽ tạo được điều kiện để hội đồng tiếp nhận một cách có lợi cho lời chứng của Kate?

Thật khó dự đoán trước Stuyvesant sẽ phản ứng thế nào khi ông ta phải đối mặt với Rick Thomas, anh con trai đã từng chung sống với con gái ông, là người yêu và cha của đứa bé mà con gái ông dang mang thai, và điều này đã vô tình gây ra cái chết bi thảm của con gái ông. Có thể giữa họ sẽ xảy ra một cuộc cãi lộn và Scott cần phải chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra.

Xuôi theo đường phố Charles, Scott vẫn tiếp tục suy nghĩ về cách gây hiệu quả mạnh nhất khi trình bày sự việc. Cuối cùng anh quyết định, để xem tâm trạng của RickThomas thế nào, anh sẽ xác định chiến lược sau.

Đến số nhà 97, anh bước vào một lối nhỏ và tìm trên bảng số điện thoại nội đàm treo ở trên tường địa chỉ của Lengel. Thấy rồi, anh bấm ba hồi ngắn và một hồi dài, theo như đã quy định với Rick. Anh đợi Rick ra mở cửa, nhưng chờ mãi không thấy.

Chắc Rick đang ngủ. Scott bấm chuông lần nữa. Vẫn không có trả lời. Anh bắt đầu sốt ruột. Lại lần bấm thứ ba và kết quả vẫn thế. Trán anh lấm tấm mồ hôi. Gắng bấm lại lần thứ tư, lần này mạnh hơn, nhưng chẳng có gì động tĩnh gì hết. Bây giờ thì anh thực sự toát mồ hôi. Thì giữa lúc ấy cửa xịch mở và anh vội nhảy bổ vào một cầu thang hẹp và tôi.

Anh chợt cảm thấy trên cầu thang có người. Anh ngước nhìn lên. Từ khoảng tầng bốn, một cô gái còn trẻ trong chiếc kimônô nhàu nhĩ đang cúi mình qua tay vịn nhìn xuống. Có vẻ như cô ta đang ngủ thì bị dựng dậy. Tóc tai thì bù xù, dôi mắt còn sưng húp.

- Anh hỏi ai? - Nhìn Scott một cách tò mò xen lẫn hòai nghi, cô gái hỏi.

- Tôi tìm phòng 4C, của ông Lengel.

- Về việc gì hả anh?

Bây giờ Scott đã lên đến nơi và bước lại gần cô. Cô ta còn rất trẻ, mới độ hai mươi. Mặt hơi phì phị, có lẽ vì rượu hay ma tuý. Nếu không cô có thể khá xinh. Đứng trước cánh cửa hé mở, vẻ cảnh giác, cô hỏi lại lần nữa:

- Anh tìm Lengel có việc gì?

- Ông ấy cho Rick Thomas ở nhờ đã mấy ngày nay.

- Vậy thì không có “ông” Lengel nào cả - Cô gái đáp - chỉ có tôi là Marty Lengel đây.

Scotl sửng sốt. Thế mà anh cứ tưởng Marty Sengel là tên đàn ông.

- Nếu tôi không nhầm - Anh nói - thì Rick ở nhà cô. Chúng tôi có hẹn lúc 10 giờ. Nhưng tôi đã đến sớm một chút.

- Anh đã có hẹn trước với Rick?

- Phải, tôi hẹn Rick chiều qua là sáng nay sẽ gặp nhau. Vì ngày mai có một việc cần Rick ra làm chứng - Scott nói rõ.

- Rick không còn ở đây - Cô gái trả lời buông thõng.

- Nhưng không thể thế được! - Scott kêu lên - Đó là một việc rất quan trọng, có liên quan tới sự mất, còn sự nghiệp của một bác sỹ!

- Tôi lấy làm tiếc, nhưng hắn ta không có đây - Cô gái nhắc lại, cô vẫn đứng chặn trước cửa không nhúc nhích nửa bước.

- Cô Lengel, xin cô hãy nghe tôi. Tôi rất hiểu tâm trạng của một số nhân chứng khi họ sắp phải ra làm chứng trước tòa. Nhưng có gì đáng ngại đâu, tôi sẽ nói với Rick như thế.

Song Lengel vẫn đứng im. Biết cô có ý không cho mình vào, Scott đành vờ làm một động tác giả khiến cô nhích người sang một bên và anh liền thừa cơ bước tọt qua cửa.

- Tôi đã bảo hắn không có ở đây rồi mà! - Cô gái chạy theo vừa nói.

Scott đã bước vào một căn phòng nhỏ cửa sổ đóng im ỉm. Trong bóng tối lờ mờ, anh nhận ra ở góc nhà có một cái giường chăn, gối xộc xệch và ở một góc khác, một ngăn bếp nhỏ mà bồn rửa ngập ngụa toàn bát đĩa bẩn. Giữa phòng kê một bàn gỗ và vây quanh là ba chiếc ghế khập khiễng mỗi chiếc một thứ. Trong phòng phảng phất mùi cần sa.

Chẳng phải mất nhiều thời gian, Scott nhận ra Rick không có ở nhà.

- Tôi đã bảo mà! - Cô gái nói, giọng lộ rõ vẻ đắc thắng. Cô không biết điều đó có ý nghĩa thế nào đối vói với cô bác sỹ trẻ mà tôi bảo vệ đâu.

Hãy nghe tôi, thưa ông, tôi chẳng làm gì trong việc này hết. Thực vậy, Rick đã chuồn đi mà không trả cho tôi năm chục đô la hắn mượn. Sao tôi lại ngốc thế? Lẽ ra tôi không nên cho hắn ở nhờ đây. Chẳng qua là tôi ái ngại cho hắn về chuyện vừa xảy ra với Claudia.

- Cô có biết Rick đi đâu không?

Lengel lắc đầu, lấy mấy ngón tay vuốt lại tóc.

- Rick không nói gì với cô, cũng không giải thích tý gì cho cô sao?

- Không, thậm chí lúc hắn chuồn đi tôi còn không có ở nhà nữa kia. Thôi nhé, tôi không có thì giờ để nói chuyện với ông. Tôi đang rất buồn ngủ.

- Tôi xin cô một phút thôi. Điều này rất quan trọng.

- Thôi được, mời ông ngồi - Cô gái nói, vẻ chịu đựng.

- Lần cuối cùng nói chuyện với cô, Rick đã thổ lộ điều gì đặc biệt không?

- Không. Hắn ta đến ở nhờ, vay mượn, rồi chuồn mất tăm.

- Rick không để lại một lời nhắn gì à? Không một tý gì để cô có thể nghĩ là Rick sẽ biến mất?

- Không. Tất cả những gì tôi biết...

Cô đột ngột ngừng lại.

- Tất cả những gì cô biết? - Scott năn nỉ - Đó có thể cũng là tất cả những gì tôi muốn biết.

- Có phải người gọi chiều qua cho Rick là ông không?

- Vâng.

- Tôi nghe thấy hắn nói là có hẹn với ông?

- Đúng.

- Một lát sau, khoảng 11 giờ, hắn lại nhận được một cú phôn. Nghe nói năng, có vẻ họ quen nhau... Này, kể với ông thế này, tôi không bị rắc rối gì chứ? Ý tôi muốn nói là với bọn cớm ấy?

- Cô yên tâm đi. Tôi là luật sư, những gì cô nói sẽ chỉ chúng ta biết thôi.

Suy nghĩ một lát, cô quyết định hợp tác:

- Rick nói gã gọi điện hứa có hàng tốt.

- Hàng tốt. Hàng gì thế?

- Côcain. Loại thượng hạng. Tôi thì tôi không dám đụng đến món ấy, mà chỉ xài Marihuana thôi. Nhưng với Rick chỉ có Côcain mới “đã”. Để có được thứ ấy gì hắn cũng dám chơi tuốt.

- Và hắn đã đi - Scott nói nốt.

- Tất nhiên. Lần cuối cùng tôi trông thấy Rick là lúc tôi đi làm. Tôi làm cho một tiệm ăn nhỏ của người Ý ở phố số4.

- Rick không nói gì hơn để có thể đoán được hắn đi đâu?

- Không, hắn chuồn thẳng, thế thôi.

- Cô có đoán được ai gọi cho hắn không?

- Hắn có nói một cái tên nhưng tôi không để ý. Tôi còn phải lo việc của tôi.

Scott gật đầu, lòng nặng trĩu. Thế là phân nửa sự bào chữa của anh, phần quan trọng nhất, đã sụp đổ. Anh không chỉ mất một nhân chứng, mà uy tín nghề nghiệp của anh đang bị đe dọa. Mọi người thực sự tin là anh đã bịa ra nhân chứng. Bây giờ anh hối tiếc vì đã đưa ra Rick Thomas, và thậm chí còn “đặt điều” về chuyện Claudia Stuyvesant xài ma tuý.

- Rick không còn nói gì khác nữa sao? - Anh nói để kết thúc câu chuyện.

- Không, chẳng còn gì khác.

Scott hiểu Marty Lengel đang sốt ruột muốn tống khứ mình đi để quay lại ngủ tiếp. Vài giây sau, lúc anh sắp sửa bước xuống cầu thang để ra về thì cửa phòng Marty lại mở.

- Quên, Rick còn nói một điều nữa - Marty nói.

- A! Điều gì thế cô?

- Ô, chỉ là chuyện về mớ đồ đạc quần áo của hắn. Hắn muốn lấy lại, nhưng lúc hắn nói chuyện ấy tôi không để ý lắm.

- Lấy lại đồ đạc - Scott thong thả nhắc lại - Có phải số đồ đạc Rick để lại chỗ Claudia mà người ta thu dọn hết phải không?

- Theo tôi biết thì ngòai cái đó ra Rick chẳng có gì hết.

- Cô có biết Claudia không?

- Một ít thôi.

- Chỉ một ít thôi ư?

- Có lẽ là hơn một tý. Nhưng tại sao? Ông muốn biết gìhơn.

Cô lại quay về thế thủ.

- Claudia có dùng ma tuý không? - Scott đột ngột hỏi.

- Cái đó còn tuỳ.

- Tuỳ sao?

- Tuỳ theo ông hiểu chuyện đó như thế nào. Dân nghiện có năm, bảy đường nghiện. Loại như Rick thì vất va vất vưởng...

- Còn Claudia?

- Đúng là ông chẳng biết gì hết - Marty Lengel nhận xét - Nếu không thì ông sẽ biết là trong những cặp trai gái, nếu một tay nghiện rồi thì tay kia cũng thế nốt.

- Cô hãy nói đi, cô Lengel, cô có nhận giúp một nữ bác sĩ trẻ bảo vệ sự nghiệp của cô ấy chống lại Claudia Stuyvesant không? Cô có vui lòng nhắc lại điều mà vừa rồi cô đã nói với tôi không?

Lengel lắc đầu kiên quyết:

- Tôi không muốn có chuyện lôi thôi với tòa án!

- Không, không phải với tòa án. Mà là trước hội đồng xét xử có tính chất nội bộ thôi.

- Tôi xin lỗi, bây giờ tôi muốn đi nghỉ.

- Tôi hiểu... Nếu bất chợt cô đổi ý, thì đây là danh thiếp của tôi. Nhưng không muộn hơn hai mươi tư giờ tới nếu cô muốn cho tôi biết.

- Tôi có thể trả lời ông ngay: đó là không! Tôi rất tiếc, nhưng tôi không muốn nói chuyện với những tay cỡ đó, nhất là đối với tay Claudia Stuyvesant thì lại càng không.

- Nếu Rick quay trở lại... - Scott cô nói.

- Ít có cơ may ấy lắm! - Lengel ngắt lời anh.

- Tại sao cổ lại chắc như thế?

- Tôi rất ngờ cú phôn gã nào gọi cho Rick. Nếu ai muốn loại trừ Rick thì cách tốt nhất là...

- Hứa với Rick côcain hảo hạng! Có phải vậy không cô?

- Không - Lengcl giải thích - còn tồi tệ hơn nữa là hứa với Rick hắn muốn có bao nhiêu côcain cũng có. Lúc ấy việc gì hắn cũng dám làm hết. Rồi nếu không ngày này thì cũng ngày khác, người ta sẽ thấy hắn bị đưa vào cấp cứu ở một bệnh viện nào đó. Bị hôn mê... hoặc chết do dùng thuốc quá liều.

- Cô Lengel, cô có nghĩ trong vụ “mất tích” này của Rick, bằng cách này hay cách khác, Claude Stuyvesant có dính dáng gì không?

- Tại sao ông lại hỏi tôi thế?

- Cô không nhớ chuyện mấy người của Stuyvesant, có giấy tờ hẳn hoi đã đến chỗ của Claudia rồi cái gì cũng vơ đi hết đó sao?

- Nhưng tại sao ông ta lại làm thế?

- Để che giấu thông tin đại chúng, những gì có thể gây liên lụy hay rắc rối. Và cũng cách đó, ông ta đã cho vơ vét hết tất cả đồ đạc của Rick. Nếu người gọi hôm trước hứa sẽ trả lại đồ cho Rick... thì giữa mấy việc đó hiển nhiên có mối liên hệ gì đây.

Thế là từ nay, mọi việc trước đây xảy ra như thế nàoScott đã biết rõ. Và anh cũng biết rõ là từ nay trong hai nhân chứng chủ yếu, anh chỉ còn lại một: đó là Kate.

Nhưng làm thế nào để báo cho cô biết?

Vừa trông thấy anh, Kate đã hỏi:

- Rick thế nào hả anh?

Rất đơn giản và bằng cách ít nặng nề nhất, anh thuật lại câu chuyện.

- Thế thì... giờ đây chúng ta biết xoay sở ra sao? - Giọng cô gần như tuyệt vọng - Ôi, anh Scott!

Thấy cô run rẩy chực khóc, Scott như bị thúc đẩy bởi một sức mạnh nào đấy nhao vào ôm lấy cô trong tay, cố gắng tiếp thêm nghị lực cho cô.

- Khi thấy Rick sôi sục muốn báo thù Stuyvesant, tôi có ngờ đâu... - Anh lẩm bẩm nói.

- Nếu anh biết về những người nghiện như tôi, anh sẽ hiểu họ sẽ quên hết khi bị đói thuốc, cả báo thù, cả gia đình, cả sự nghiệp. Tất cả họ sẽ quên hết.

- Chắc Stuyvesant đã lợi dụng được điều đó.

- Đáng tiếc Rick là điểm mạnh trong vụ bào chữa của chúng ta!

- Dù thế nào, bây giờ hắn cũng không còn là thế nữa.

Trong thâm tâm anh cố không buông mình cho tuyệt vọng.