← Quay lại trang sách

Chương 33

Sáng hôm sau, khi phiên tòa bắt đầu, Scott gọi bà Cronin ra làm chứng như anh dự kiến trước. Sau khi bà tuyên thệ, theo thường lệ, anh hỏi bà về quá trình công tác cũng như những công việc bà đã làm trong Bệnh viện Thành phố. Qua mười một năm phục vụ, bà Cronin đã nhiều lần có dịp làm việc ở khoa Cấp cứu và trong cái đêm bi thảm ấy, bà chính là một người trong phiên trực.

Một cách khéo léo, Scott dẫn dắt bà thuật lại sự việc mà kết cục sau đó là cái chết của Claudia Stuyvesant. Trong đó bà đã nói rõ sự có mặt cũng như những can thiệp của bà Stuyvesant chẳng những không tạo thuận lợi mà còn làm trở ngại cho việc cứu chữa cô gái. Rồi dựa vào kinh nghiệm bản thân, bà khẳng định những quyết định của Kate đêm hôm ấy là hoàn toàn phù hợp với cách cứu chữa vẫn tiến hành ở khoa Cấp cứu. Bà cũng nói rõ khi Claudia bị quỵ, Kate và Briscoe đã xử trí phù hợp với cách điều trị bắt buộc đối với trường hợp ấy - ít ra thì cũng như cách bà thấy các bác sỹ khác vẫn thường làm.

Sau khi Scott kết thúc, anh nhường bà Cronin cho Hoskins thẩm vấn. Nhưng lẽ ra phải tranh thủ cơ hội ấy để hỏi, ông ta lại lắc đầu từ chối:

- Tôi không có gì muốn hỏi.

Scott hiểu ngay ý đồ của Hoskins là muốn dành toàn bộ sức mạnh của mình để giáng một đòn quyết định vào Kate Forrester. Nhận xét của anh đã được chứng minh ngay tức khắc khi Hoskins cũng từ chối không hỏi bà Beathard, bà y tá thứ hai. Anh đành phải gọi nhân chứng thứ ba đồng thời cũng là cuối cùng của anh: Kate Forrester.

Ngoảnh về phía cô thư ký, anh thông báo:

- Tôi gọi bác sỹ Kate Forester.

- Tôi nghe thấy gì đấy? - Hoskins vờ sửng sốt - Không có nhân chứng bất ngờ ư? Thế mà tôi cứ tưởng sự tò mò của chúng ta cũng sẽ được thoả mãn.

Vờ như để nói cho riêng mình nghe, nhưng Hoskins làm cho hầu như cả phiên tòa đều nghe thấy.

Sau khi Kate tuyên thệ, mới đầu Scott hỏi cô về những năm đầu khi cô còn ở trang trại với cha mẹ, sự giáo dục của cô, những năm học đại học Y và kinh nghiệm nghề nghiệp thời kì làm bác sỹ nội trú. Anh cố gắng thể hiện cô như một bác sỹ thông minh, vững vàng và được đào tạo tốt, xứng đáng được hội đồng tin tưởng và ủng hộ. Sau đó anh dẫn dắt cô mô tả lại một số trường hợp mà cô đã cứu chữa trong cái đêm hôm ấy.

Cuối cùng là đến trường hợp Claudia Stuyvesant, anh giúp Kate kể lại lần đầu tiên tiếp xúc với cô gái, những nhận xét của bà Cronin và những nhận xét đó đã được Kate xác nhận. Anh khéo léo khêu gợi Kate để chứng minh là với những triệu chứng tản mạn như thế, cô không thể tập hợp thành một tổng thể có liên kết chặt chẽ đủ để đưa ra một chẩn đoán chính xác, bởi những triệu chứng ấy có thể đến từ hàng chục nguồn gốc khác nhau.

Rồi Scott hỏi thẳng cô về những trao đổi giữa cô và Claudia Stuyvesant.

- Bác sỹ Forrester, bác sỹ có hỏi về đời tư của người bệnh không? Và nếu có thì tại sao?

- Một cô gái vào tuổi ấy thường có một đời sống tình dục mạnh mẽ. Cho nên việc hỏi về chuyện ấy là cần thiết và quan trọng, ví dụ như hỏi về chuyện hành kinh gần nhất của cô ấy chẳng hạn. Những điều cô ấy cho biết có thể sẽ giúp rất nhiều cho việc chẩn đoán. Nhưng tất nhiên là nó phải trung thực.

- Và người bệnh đã trả lời ra sao?

- Như tôi đã ghi rõ trong hồ sơ, lần nào cô ấy cũng trả lời tôi không đúng sự thật. Nếu như hội đồng có bản sao thì hội đồng sẽ xác minh được những lời nói của tôi.

Bác sỹ Ward và Truscott gật đầu, hai người đã có bản sao hồ sơ.

- Bây giờ bác sỹ cho biết, trong hồ sơ ấy, có những sự việc hay những nhận xét nào mà bác sỹ không thấy có trong đó không?

Hoskins giơ tay phản đối:

- Thưa ông Cahill, luật sư Van Cleve đang mớm lời cho nhân chứng.

- Nhân chứng có thể trả lời - Cahill quyết định.

- Tôi không nghĩ rằng tôi phải ghi những nghi ngờ của tôi vào trong đó - Kate giải thích.

- Những nghi ngờ? Về vấn đề gì, thưa bác sỹ?

- Tôi cho rằng cô gái đang sợ mẹ cô ấy - người đang rất căng thẳng, bực tức. Và đó là một lý do dễ hiểu để làm cô gái phải im miệng về một số sự thật.

- Nếu bà mẹ không có ở đấy, hay nếu sự có mặt của bà ấy không mấy gây trở ngại, và nếu bác sỹ có được những thông tin đúng thì bác sỹ có thể đưa ra một chẩn đoán chính xác đủ sớm để có thể can thiệp không?

Hoskins đứng phắt dậy, với một sự nhanh nhẹn khó tưởng tượng nổi ở một người to béo như ông.

- Ông Cahill, luật sư Van Cleve không chỉ mớm lời mà ông ta còn làm chứng thay cho nhân chứng!

- Luật sư Van Cleve - Ông đại diện chính quyền can thiệp - ông hãy đặt câu hỏi chứ không mớm lời cho nhân chứng.

Scott nghiêng mình.

- Xin ông thứ lỗi. Thế nào, bác sỹ? - Anh hỏi tiếp Forrester.

- Hoạt động tình dục, mất kinh... Những thông tin chủ yếu ấy có thể giúp tôi lập được một chẩn đoán chính xác. Vì vậy tôi nghĩ rằng sự có mặt của bà mẹ cô gái đã có một tác động tai hại đối với...

Đến lượt Claudia Stuyvesant chồm dậy:

- Ông Chủ tịch, tôi phản đối người bác sỹ này, sau khi đã gây ra cái chết cho con tôi, lại còn chực đổ hết tội lỗi cho vợ tôi. Tôi không thể chịu được điều đó!

Trước cơn thịnh nộ của Stuyvesant, chủ tịch Mott phải lựa lời nói:

- Thưa ông Stuyvesant, bác sỹ Forrester được quyền bào chữa theo cách mình muốn. Nhưng quyết định lời chứng của bác sỹ là đúng hay sai thì cái đó thuộc thẩm quyền của hội đồng chúng tôi.

Vậy là Mott đã sắp đặt trước để hội đồng sẽ bác bỏ lời chứng của Kate. Stuyvesant có thể yên tâm về điều đó. Tuy nhiên ông ta không ngừng ném cho Kate những cái nhìn nảy lửa.

Scott nhanh chóng hỏi Kate về những sự việc diễn ra trong đêm ấy. Kate kể lại cô ấy đã lấy mẫu máu cho Claudia và gửi đi xét nghiệm như thế nào, sau đó, cô phải chăm sóc những người bệnh khác ra sao. Sau khi nhận lại được những kết quả xét nghiệm của Claudia, cô đã nhận thấy là nó không đủ để kết luận và cô đã lấy tiếp một mẫu máu thứ hai.

Scott đi tới một điểm mấu chốt của lời chứng khi anhhỏi:

- Bác sỹ Forrester, có lúc nào bác sỹ nghĩ tới việc hỏi ý kiến của một bác sỹ khác?

- Tôi nghi cô gái có thể có thai - Kate đáp - vì thế tôi đã tiến hành khám nghiệm phụ khoa. Nhưng một ca có thai ngòai dạ con không thể hiện như cách một ca bình thường cho nên những quan sát của tôi không được xác chứng, và tôi mời bác sỹ Briscoe tới.

- Ông ta đã làm gì, bác sỹ?

- Ông ta cũng tiến hành khám như tôi và cũng đi tới những nhận xét như tôi.

- Bác sỹ Briscoe có gợi ý gì không?

- Có. Đó là tiếp tục làm những xét nghiệm và chờ kết quả xem sao. Kết quả sau này của những xét nghiệm ấy có hơi khác trước nhưng cũng không đủ tính chất quyết định.

- Bác sỹ, có lúc nào mà bất chấp sự từ chối của người bệnh, bác sỹ đã quyết định cho làm thử nghiệm có thai không?

- Có. Ngờ rằng cô gái đã nói dối, tôi quyết định phải xác minh. Để làm được nhanh hơn, tôi đã dùng một ống thông bóng đái để lấy nước tiểu.

- Không ai phản đối chứ?

- Mẹ cô gái. Khi bà ta hiểu tôi định làm gì thì bà ấy rất bực tức.

- Sau đó, bác sỹ làm gì?

- Tôi đã đùng chất thử sinh học vẫn sử dụng ở bệnhviện.

- Và kết quả ra sao?

- Kết quả âm tính.

- Khi có được kết luận của báo cáo khám nghiệm tử thi, bác sỹ cho rằng tại sao lại thế?

- Không có một thử nghiệm nào đáng tin cậy một trăm phần trăm.

- Bác sỹ, đến lúc nào thì bác sỹ Briscoe và bác sỹ nhận ra tình hình nghiêm trọng của người bệnh?

- Bác sỹ Briscoe sắp sửa đưa que thăm vào trong âm đạo người bệnh để xem có bị chảy máu trong không thì bà Cronin cho biết là không còn mạch nữa. Chúng tôi lập tức làm hồi sức tim và chuyển ngay bệnh nhân sang phòng điều trị tăng cường. Sau đó chúng tôi làm tất cả những gì có thể làm được: dung dịch ưu trương, epinephrin, hồi sức, thông khí phổi và phẫu thuật. Nhưng đã quá chậm. Tim cô gái còn hoạt động theo phản xạ, song chảy máu trong đã làm cho hệ thống tim mạch vùng bụng của cô cạn kiệt máu, đến nỗi tim không còn gì để bơm lên nữa. Và cô ấy đã mất...

- Bác sỹ, trước sự hiện diện của hai bác sỹ lớp đàn anh có mặt trong hội đồng, tôi muốn hỏi bác sỹ, trong những ngày và những tuần tiếp theo sự việc bi thảm ấy, bác sỹ có thấy hối tiếc điều gì không? Và có thấy mình có thể làm khác đi không? - Scott hỏi một câu như đã dự kiến trước với Kate.

Nhưng anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô trả lời:

- Hối tiếc ư? Không. Nhưng tội lỗi thì... có.

Không chỉ có Stuyvesant, mà cả Hoskins và ba thànhviên hội đồng đều sửng sốt. Truscott ngừng ghi chép, còn Ward thì sau khi chằm chằm nhìn Kate một lúc, bà cúi xuống nghi ngoáy viết vào sổ vài chữ.

- Tại sao lại thấy tội lỗi? - Scott buộc phải hỏi.

- Tôi không bao giờ muốn mất một người bệnh mười chín tuổi mà tâm trí mình không phải đau lòng vì tội lỗi. Một bi kịch như thế tất nhiên buộc chúng ta phải tự đặt ra những câu hỏi, về chính chúng ta, cũng như về nghề nghiệp của chúng ta.

Scott thở phào nhẹ nhõm. Nhưng anh cũng tiếc là đã đến lúc phải nhường lời cho Hoskins để ông ta thẩm vấn Kate.

Công tố viên Hoskins thu nhặt mấy tờ giấy rồi bước đến gần nhân chứng, một nụ cười hiền hậu nở trên môi, cứ như thể... cha đến với con.

- Bác sỹ Forrester, tôi muốn bác sỹ hiểu tôi luôn luôn quý trọng những bác sỹ trẻ. Tôi cũng biết bác sỹ đã phải rất vất vả nhọc nhằn biết bao để theo đuổi những năm tháng dài học tập, đã phải làm việc cật lực như thế nào để cứu chữa cho bệnh nhân, và cũng biết những hi sinh mà bác sỹ phải chấp nhận và chịu đựng.

“Đồ đểu! - Scott thầm nghĩ - Hắn cố thử tấn công Kate về mặt tình cảm. Mong sao cô ấy đừng sa vào bẫy.”

- Bây giờ - Hoskins nói tiếp - thử xem chúng ta có thể giúp gì được bác sỹ trong việc giải quyết sự bí ẩn của những sự việc xảy ra trong buồng C khoa Cấp cứu trong cái đêm tai hại ấy.

Ông liếc qua sổ như để nhớ lại.

- Nếu tôi hiểu đúng thì đêm hôm ấy bác sỹ là bác sỹ trực duy nhất?

- Vâng, thưa ông - Kate đáp - Bác sỹ Diaz trực cùng tôi bị cúm phải nằm ở nhà, nhưng không có ai thay ông ta.

- Vậy bác sỹ là người chịu trách nhiệm về khoa?

- Đúng vậy.

- Rất hay...

Thật ra chẳng có gì hay hết, chẳng qua đó chỉ là trò nghi binh của Hoskins, ông ta hi vọng trong khi Kate mải suy nghĩ về hai chữ “rất hay” ấy, thì cô sẽ ít chú ý hơn đến những câu hỏi ông sắp đưa ra với cô.

- Bác sỹ đã mô tả không khí... nói như thế nào nhỉ, à, có thể nói là nước sôi lửa bỏng của cái đêm hôm ấy với hàng chục người bệnh khác. Vậy có phải bác sỹ muốn nói đó là một đêm vất vả hơn một đêm bình thường không?

- Nó chẳng có gì là khác thường trong một nơi mà tất cả mọi đêm đều không bình thường.

Hoskins mỉm cười.

- A! Một lời đối đáp rất cừ. Và điều đó đã giải thích vì sao bác sỹ đã chậm khám cho Claudia Stuyvesant đến thế.

- Không đúng! - Kate thẳng thừng phản bác - Tôi không “chậm” khám cho cô Claudia như ông vừa nói!

Scott đưa mắt có ý nhắc cô: “Hãy bình tĩnh. Đừng để ông ta đưa cô vào bẫy!”

- Tôi xin lỗi - Hoskins nhẹ nhàng nói - Nếu vậy bác sỹ cho biết cái gì đã giữ bác sỹ lâu thế?

- Nhiều ca khác khẩn cấp hơn.

- Bác sỹ, có đúng là cuối cùng khi thu xếp được thời giờ để chăm sóc cho Claudia Stuyvesant, bác sỹ đã không khám xét kỹ cho cô ấy?

- Không đúng! - Kate phản đối.

- Cho phép tôi giúp bác sỹ nhớ lại. Nếu căn cứ vào một lời chứng trước đó, bác sỹ hỏi Claudia mới được mấy câu thì đã bỏ cô ta để đến với một bệnh nhân khác. Có đúng vậy không, bác sỹ?

- Vì người bệnh ấy có những triệu chứng nguy kịch - Kate giải thích.

- Những triệu chứng nguy kịch? - Hoskins nhắc lại.

- Ông ta bị một cơn đau ghê gớm, ngay dưới xương ức, ra mồ hôi rất nhiều và hết sức sợ hãi. Đó là những triệu chứng điển hình của một cơn nhồi máu và cô y tá sợ ông ta có thể bị nguy tức khắc. Những trường hợp như thế bao giờ cũng được ưu tiên.

- Vậy là bác sỹ đã bỏ Claudia Stuyvesant để đi cứu cho “ca khẩn cấp” ấy? Cho phép tôi hỏi, bác sỹ đã chẩn đoán ca bệnh ấy ra sao?

- Ông ta bị sỏi mật. Đau kinh khủng đấy, thưa ông.

- Và bác sỹ đã chăm sóc ông ta như thế nào?

- Tôi đã gửi ông ta sang bên phẫu thuật, ở đấy các bác sỹ khác sẽ xác định có phải mổ hay không.

- Sau đó ông ta ra sao, bác sỹ?

- Gửi ông ta đi rồi thì sau đó tôi không còn tiếp xúc với ông ta nữa. Đó là một khía cạnh không mấy dễ chịu trong công việc của chúng tôi ở khoa Cấp cứu. Người ta đón người bệnh, cứu chữa cho họ, gửi họ sang khoa khác, rồi có thể ở đấy người ta lại chuyển họ sang khoa khác hay cho họ về nhà, và thế là chúng tôi không gặp họ nữa. Rất ít khi chúng tôi biết được rồi họ sẽ thế nào.

- Vậy tôi rất lấy làm thú vị giúp bác sỹ biết được tin tức bệnh nhân bị sỏi mật đêm hôm đó. Ở khoa Phẫu thuật, người ta quyết định không mổ cho ông ấy cho đến khi nào cóthông tin đầy đủ hơn. Cả đêm, ông ấy đã ngủ yên nhờ 100 miligam Dêmêrôn mà chính bác sỹ kê đơn cho ông ấy, và sáng hôm sau, người ta chở ông ấy về nhà - Vừa nói Hoskins vừa vẫy vẫy trước mũi Kate một tờ giấy.

Cử chỉ ấy thật phỉ báng, nhưng Scott lúc ấy vẫn còn bận tâm về những gì Hoskins vừa nói. Điều ấy chứng tỏ ông ta đã tiến hành điều tra một cách tỉ mỉ và đã biết thông tin, không những về tình trạng của Claudia Stuyvesant, mà còn của tất cả số bệnh nhân đã được Kate cứu chữa đêm hôm ấy.

- Chúng ta hãy tóm tắt lại - Hoskins nói tiếp - Người bệnh mà bác sỹ cho là nguy hơn Claudia Stuyvesant ấy thì sáng hôm sau đã ung dung ra viện, còn Claudia thì trong lúc đó vừa nằm chờ đợi “thiện ý” của bác sỹ vừa chết dần.

- Phản đối, thưa Chủ tịch Mott! - Scott lớn tiếng kêu lên - Tôi phản đối cách trình bày sự việc như luật sư Hoskins vừa làm. Và tôi đề nghị Chủ tịch hãy hỏi hai vị bác sỹ có trong hội đồng ở đây là gặp trường hợp ấy, hai bác sỹ sẽ xử lý như thế nào?

Không biết chắc hai bác sỹ Ward và Truscott sẽ trả lời ra sao, chủ tịch Mott do dự. Nhưng may sao, Cahill đã nhảy vào can thiệp:

- Ông Chủ tịch, tôi nghĩ không cần thiết phải đặt ra một câu hỏi như thế đối với các thành viên hội đồng. Tôi tin chắc rằng quan điểm của các vị ấy thế nào thì nó được thể hiện trong quyết định cuối cùng. Vì vậy tôi thấy lời yêu cầu của luật sư Van Cleve cần phải bị bác bỏ.

- Đúng - Mott nói với vẻ nhẹ nhõm - Luật sư Hoskins, mời ông tiếp tục.

- Bác sỹ Forrester, tôi sẽ đưa cho bác sỹ bản sao phiếu điều trị của bệnh nhân bị sỏi mật mà chúng ta vừa nói đến. Tôi muốn bác sỹ xác định xem có phải nét chữ của mình không?

Kate đọc nhanh tờ giấy.

- Vâng, đúng chữ của tôi.

- Vậy từ đó tôi có thể kết luận rằng, trước khi quay về với Claudia Stuyvesant, bác sỹ đã dành chút thời gian để bổ sung nốt hồ sơ này?

- Không, thưa ông. Những triệu chứng khác của người bệnh đã được ghi trước trong bản khai ở ban tiếp nhận. Còn tôi thì phải đợi khi nào có thời giờ, tôi mới viết được báo cáo của chính tôi.

- A! - Hoskins kêu lên, như thể ông ta vừa khám phá ra một điều gì mới mẻ - Vậy đã có một khoảng thời gian nào đó trôi qua kể từ lúc bác sỹ chăm sóc cho một bệnh nhân cho đến khi bác sỹ ngồi viết phiếu điều trị?

- Cái đó còn tuỳ thuộc vào số ca phải cấp cứu.

- Bác sỹ, có khi nào bác sỹ quên viết bổ sung một hồ sơ bệnh án không?

- Không - Kate trả lời không do dự.

- Ủa, vậy thì đã có một mâu thuẫn giữa lời chứng của bác sỹ với thực tế những gì diễn ra trong đêm hôm ấy.

Scott nhổm người dậy nhưng anh lại ngồi xuống. Nhìn vẻ mặt Kate, anh cố đoán xem lời khẳng định vừa rồi của Hoskins đã tác động như thế nào đến cô. Còn Kate cũng phân vân không biết ông ta có ý nói sao. Liệu cô có phải quên ghi lại một lời nhận xét trong phiếu điều trị của một bệnh nhân nào đó không? Không, cô quả quyết, cô không quên gì hết.

- Tôi không hiểu ông định ám chỉ gì - Kate nói.

- Có thể sau này bác sỹ sẽ nhớ lại - Hoskins đáp, hài lòng vì đã gieo rắc được nghi ngờ trong tâm trí của Forrester và luật sư của cô - Bây giờ thì bác sỹ cho biết bác sỹ đã phát hiện được những gì khi “vui lòng” khám cho Claudia Stuyvesant?-Tuy bất bình vì Hoskins cho rằng việc Kate đến khám cho Claudia là còn tụỳ thuộc vào “thiện ý”, vào sự “vui lòng” của cô, nhưng Kate quyết định không mắc câu.

- Tôi xin nhắc lại với ông - Kate lạnh lùng nói - là bà Cronin đã ghi nhận những triệu chứng, như nôn oẹ, ỉa chảy, đã bắt mạch, đo huyết áp, lấy nhiệt độ cho cô gái và kết luận cô ấy bị mất nước. Và bà đã chuẩn bị những dụng cụ để truyền nước.

- Bác sỹ có chấp nhận việc làm đó không?

- Tất nhiên.

- Sau đó bác sỹ đã làm gì?

- Để có một nhận xét toàn bộ về bệnh tình của cô gái, tôi đã bắt mạch và hỏi cô gái để tìm hiểu thêm. Sự tiếp xúc đầu tiên ấy thường cho chúng tôi biết nhiều hơn là cả một danh sách dài những triệu chứng.

- Người bệnh có trả lời bác sỹ không?

- Có, nhưng rủi thay cô ấy đã nói dối. Cô ấy cho biết là không có quan hệ tình dục và vẫn hành kinh đều đặn.

Hoskins gật đầu, như thể ông chờ đợi Kate nói như thế.

- Vâng, vâng, tôi hiểu. Bây giờ là bác sỹ đang cố tìm cách đổ trách nhiệm cho bà mẹ người bệnh.

Scott đứng phắt dậy:

- Tôi phản đối, thưa ông chủ tịch.

Không đợi bị nhắc nhở, Hoskins nghiêng mình nói:

- Tôi xin rút lại nhận xét vừa rồi. Nhưng trước khi chuyển qua vấn đề khác, tôi xin hỏi thêm bác sỹ Forrester một câu. Bà Stuyvesant có lúc nào rời buồng khám không?

- Bà ấy chạy ra xe một lát để gọi điện thoại riêng.

- Vậy nhân lúc bà ta vắng mặt, bác sỹ có tranh thủ dịp ấy để hỏi người bệnh về những vấn đề hết sức riêng tư không?

- Có, tôi đã làm thế. Tôi nghĩ rằng cô ấy không nhận thấy là nói dối như vậy, cô ấy đã tự gây nguy hiểm cho mình như thế nào.

- Vậy nếu tôi hiểu đúng, thì sự có mặt của bà Stuyvesant không đến nỗi quan trọng như bác sỹ tưởng.

- Tôi cho rằng Claudia không muốn nói sự thật vì cô sợ bà mẹ biết. Và cũng ngay lúc ấy, tôi thầm nghĩ, với với một cô gái mười chín tuổi muốn thoát ly khỏi sự quản lý của bố mẹ, thì Claudia quả là chưa đủ độ chín và thiếu mạnh mẽ.

- Bác sỹ Forrester, bác sỹ đã mở rộng phạm vi chữa trị của mình sang cả lĩnh vực tâm thần học? - Hoskins nói với vẻ châm biếm.

- Đó là một quan sát bình thường của một bác sỹ - Kate bình tĩnh đáp lại.

- Bác sỹ, một người như tôi thì không bao giờ muốn xoá tên một bác sỹ khi thấy việc đó là không có căn cứ. Cho nên tôi đã suy nghĩ rất kỹ về những tác động có thể có của những lời nói dối của Claudia Stuyvesant đối với kết quả mà chúng ta đã biết. Bây giờ giả dụ Claudia nói với bác sỹ: “Vâng, gần đây tôi đã có những quan hệ tình dục và tôi chờ mãi vẫn chưa có kinh”, thì bác sỹ có làm gì khác không?

- Tôi sẽ lập tức cho cô ấy làm thử nghiệm có thai.

- Và sau đó?

Kate hiểu Hoskins muốn kéo cô vào một cái bẫy mà sa vào đấy thì không một lý lẽ nào, dù hợp lý đến đâu, cũng không thể cứu được cô thoát.

- Bác sỹ, điều gì khiến bác sỹ tưởng rằng nếu làm thử nghiệm ấy sớm hơn thì bác sỹ sẽ có được một kết quả khác? - Như một tay kiếm tài ba, Hoskins hạ đòn độc thủ.

- Tôi... không biết - Kate ấp úng thừa nhận.

- Có phải bác sỹ đang nói là nếu làm thử nghiệm ấy một, hai giờ sớm hơn, thì lúc ấy đang còn đỡ mệt, bác sỹ có thể làm việc đó một cách chính xác? - Hoskins bồi tiếp một đòn nữa.

- Tôi hoàn toàn tỉnh táo và làm chủ được mình khi tiên hành thử nghiệm ấy - Kate phản bác lại.

- Nếu vậy, tại sao kết quả lại có thể khác?

- Tôi đã nói là tôi không biết.

“Hắn đã khiêu khích Kate và cô đã mắc câu”, Scott nghĩ. Đã đến lúc anh phải can thiệp:

- Thưa chủ tịch Mott, bác sỹ Forrester đã bắt đầu thấy mệt. Tôi đề nghị ông cho nghỉ một lúc.

Hoskins hiểu đối thủ của ông đã thấy được tài khéo léo trong vận dụng chiến thuật của ông. Ông nhìn Scott mỉm cười, và hài lòng với bản thân, ông quyết định tỏ ra rộng lượng:

- Tôi thấy không có gì trở ngại, thưa ông chủ tịch. Tất nhiên nhân chứng cần nghỉ ngơi một lát, hay đúng hơn là... để bớt căng thẳng một chút!

Nói rồi Hoskins ngoảnh về phía Claude Stuyvesant và ông này kín đáo ra hiệu tỏ ý là ông ta rất hài lòng.

Giữa lúc chủ tịch Mott cầm búa định gõ để phiên tòa tạm nghỉ thì bác sĩ Ward giơ tay:

- Vâng, xin mời bác sỹ - Mott gật đầu nói.

- Tôi có thể thẩm vấn chéo nhân chứng trước khi tạm nghỉ được không?

- Tôi phản đối, thưa Chủ tịch! Một thành viên hội đồng, một trong những người có quyền quyết định về số phận thân chủ của tôi, tôi nghĩ là không được phép đóng vai trò như một công tố.

Mott ngoảnh mặt về phía ông đại diện chính quyền, có ý mời ông này bác bỏ lời phản đối của Scott.

Kevin Cahill làm bộ suy nghĩ.

- Vấn đề luật sư Van Cleve nêu ra ở đây, thoạt đầu thì nó có vẻ đúng với thủ tục xét xử của chúng ta. Nhưng rủi thay tôi thấy luật sư đã hiểu nhầm ý định của bác sỹ Ward. Tôi chắc khi nói “thẩm vấn chéo”, bác sỹ Ward không có ý muốn thế chân công tố viên. Mà bà chỉ muốn hỏi bác sỹForrester một vài điều có liên quan tới việc tìm hiểu sự thật một cách chính đáng. Dù sao tất cả chúng ta có mặt ở đây cũng chính để làm việc đó. Tôi hiểu thế có đúng không, thưa bác sỹ Ward?

Gladys Ward ra hiệu đúng.

- Ông Mott, ông có thể cho phép bác sỹ Ward tiếp tục - Cahill nói tiếp.

- Bác sỹ Forrester - Ward bắt đầu hỏi - giả dụ người bệnh thành thực trả lời bác sỹ, và kết quả thử nghiệm có thai của bác sỹ làm là âm tính, thì tại sao bác sỹ lại bằng lòng ngay với kết quả ấy khi biết rằng kết quả ấy có tỷ lệ sai số?

- Tôi không bằng lòng với kết quả ấy, thưa bác sỹ. Và tôi đã yêu cầu cho làm siêu âm.

- Vậy tại sao trong hồ sơ người bệnh lại không có kết quả siêu âm?

- Tại vì người ta không làm siêu âm.

- Lạy Chúa, tại sao?

- Phòng X. quang cho tôi biết, trong trường hợp có thai ngòai dạ con, siêu âm lúc nào cũng không phải dễ làm. Do đó chỉ có bác sỹ Gladwin mới có đủ khả năng chuyên mônđể làm. Nhưng chẳng may, đêm đó bác sỹGladwin không có mặt, vì bác sỹ còn được nghỉ đến chiều hôm sau. Vì vậy, việc đó không có ghi trong hồ sơ.

Bác sỹ Ward tỏ ý hài lòng với lời giải thích của Kate, tuy nhiên bà vẫn chưa hỏi xong:

- Bác sỹ Forester, trong chừng mực mà ngay từ đầu bác sỹ đã ngờ bệnh nhân nói dối, và do đó bác sỹ đã làm thử nghiệm có thai, thì đối với tôi hình như sự có mặt của bà Stuyvesant cũng không có gì làm thay đổi cách điều trị củabác sỹ?

Kate muốn trả lời, nhưng câu chữ như nghẹn trong cổ.

- Nếu... nếu tôi không phải đấu tranh với bà ấy thì sự việc đã có thể khác.

- Bác sỹ cho biết trong những năm làm việc, mới đầu là sinh viên nội trú và bây giờ là bác sỹ, đã có lúc nào bác sỹ gặp phải một ca chửa ngòai dạ con chưa?

- Những ca ấy còn rất hiếm, tuy bây giờ có nhiều hơn trước, và...

- Bác sỹ, tôi hỏi lại: Bác sỹ đã gặp phải một ca chửa ngòai dạ con chưa?

- Chưa - Kate buộc phải công nhận.

- Tôi hiểu về vấn đề này, những hiểu biết của bác sỹ mới chỉ là trên sách vở thôi - Gladys Ward kết luận.

- Vâng, nhưng cũng đêm hôm ấy, tôi đã chẩn đoán và điều trị cho một ca bệnh Addison, thế mà đó lại là ca đầu tiên tôi gặp phải - Kate vặn lại.

Bác sỹ Ward không trả lời, mà chỉ ghi gì đó vào sổ tay. Nhưng thoáng thấy bà nhíu mày, Kate và Scott đều đoán rằng ý kiến vừa rồi của bà chắc không có gì hay hớm cho họ cả và nó sẽ ảnh hưởng lớn đến quyết định cuối cùng của bà.

Chủ tịch Mott gõ búa xuống bàn và tuyên bố:

- Chúng ta nghỉ năm phút.

Khi rời khỏi ghế nhân chứng, Kate bắt gặp trong đôi mắt màu xám ánh thép của Claude Stuyvesant một cái nhìn đầy vẻ đắc thắng.