← Quay lại trang sách

Chương 34

Scott và Kate vội rời phòng họp để tranh thủ trao đổi.

- Tôi đã dặn cô phải nhớ kỹ những gì tôi đã bảo... - Scott cau mày nói.

- Tôi biết, tôi biết! - Kate ngắt lời anh - Tôi không nên lý sự với họ! Nhưng tôi không thể để Hoskins và Ward phun ra những vu khống hay bóng gió mà không đập lại! Không ai có thể cấm được tôi làm điều đó.

- Thôi, thôi, đủ rồi, Kate! Tôi luôn đứng về phía cô, tôi là luật sư của cô- Scott an ủi Kate.

Nhưng khi anh định nắm tay cô thì cô tránh phắt ngayra.

- Cô sợ ư? - Anh dịu dàng hỏi.

- Phải, tôi sợ! - Kate thừa nhận, nước mắt lưng tròng - Nhất là sau khi bị Gladys Ward chất vấn.

- Việc của chúng ta không dễ dàng chút nào. Tay Hoskins đê tiện ấy sẽ càng đánh mạnh hơn nữa, cho nên cô lại càng phải bám chặt vào sự thật. Đó là cơ may duy nhất của chúng ta.

Kate gật đầu. Lấy ngón tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng anh, Scott nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô rồi dịu dàng hôn lên mí mắt. Kate hơi lùi lại, ánh mắt cô rọi sâu vào đáy mắt Scott như muốn hỏi: “Liệu tôi có hiểu đúng nụ hôn này có ý nghĩa gì không?”. “Đúng, đó là điều tôi muốn em hiểu”, anh lặng lẽ trả lời.

- Thôi, chúng ta vào đi, đã đến lúc phải chiến đấu với họ.

Luôn nhìn vào hồ sơ, với những câu hỏi lắt léo của mình, Hoskins buộc Kate phải nhắc đi nhắc lại từng quyết định cô đưa ra, kể từ lúc Claudia vào khoa Cấp cứu cho đến khi cô chết.

Nhưng bất chấp mọi cố gắng của ông ta, Hoskins vẫn không làm được cho Kate mắc phải lỗi lầm nào có thể khiến cô phải tự mâu thuẫn với chính mình.

Thế là Hoskins bèn thay đổi thủ đoạn:

- Bác sỹ, từ lúc những sự việc diễn ra đến khi bác sỹ ghi nó vào phiếu điều trị, thời gian mất khoảng bao lâu?

- Quyết định điều gì tôi đều ghi nó ngay lúc ấy. Còn với những quan sát của tôi về bệnh trạng hay những dự định điều trị, tôi phải đợi lúc nào có chút thời gian.

- Bác sỹ, bệnh viện có quy định là việc ấy phải làm ngay tức khắc không?

- Có.

- Thế nhưng bác sỹ lại vừa nói là bác sỹ phải đợi khi nào “có chút thời gian”!

- Ở khoa Cấp cứu, người ta làm tất cả khi có thời gian. Vả lại, ở đây có mấy khi có đủ thời gian, tuy nhiên người ta cũng vẫn phải cố gắng làm cho bằng hết.

- Vậy có thể cho rằng trong... “thời gian chờ đợi” ấy, một bác sỹ sẽ có thể xem xét hoặc cân nhắc lại những quyết định của mình và... nói thế nào nhỉ? Ghi lại những nhận xét của mình sao cho nó ăn khớp với thực tế.

- Nếu là một lời khẳng định thì tôi bác bỏ - Kate đập lại - còn nếu là một câu hỏi thì tôi sẽ trả lời ông.

Hoskins mỉm cười.

- Cứ cho rằng nó có nghĩa cả hai.

- Có phải ông muốn ám chỉ rằng, những nhận xét của tôi là được ghi sao cho nó có thể biện minh cho hành động của tôi? Nếu vậy thì đó là một lời vu khống! - Hội đồng nhìn cô vẻ chê trách và khi Mott định nhắc nhở thì cô đã nói tiếp - Tất cả những gì tôi ghi trong hồ sơ Claudia Stuyvesant là đều đúng với những gì tôi quan sát thấy và đúng với những gì tôi đã thực tế làm.

- Vậy có phải hồ sơ tôi có trong tay đây là nó đã phản ánh một cách trung thực toàn bộ quá trình nằm viện của Claudia Stuyvesant, từ lúc cô ấy được gặp bác sỹ lần đầu tiên cho đến khi cô ấy mất không?

- Vâng.

- Tôi thấy ở đây có một sự việc là có lúc vì quá rối loạn, bệnh nhân đã giật khỏi tay dây truyền dịch? Vậy việc đó có không?

- Có - Kate đáp - Điều đó đôi khi cũng xảy ra đối với những bệnh nhân quá rối loạn. Nhất là khi họ chịu tác động của ma tuý.

Không để Stuyvesant kịp nhảy xổ vào can thiệp làm đứt đoạn mất cuộc thẩm vấn mình đã dày công chuẩn bị, Hoskins vội hỏi tiếp:

- Tôi thấy bác sỹ lại một lần nữa viện đến những lời cáo buộc vô căn cứ. Vậy chúng ta hãy chấm dứt vấn đề đó đi. Và bác sỹ cho biết, sau khi bệnh nhân dứt dây truyền dịch thì điều gì đã xảy ra?

- Tôi vội lại ngay chỗ cô gái và đặt lại dây cho cô ấy.

- Toàn bộ sự việc này chỉ có thế thôi ư?

- Phải.

Hoskins giả bộ xem lại hồ sơ lần nữa, rồi không nhìn Forrester, ông hỏi tiếp:

- Bác sỹ cho biết, do đâu mà bác sỹ biết được cô gái đã giật dây truyền dịch?

- Bà mẹ cô ấy đã nói với tôi.

- Thế lúc ấy bác sỹ đang ở đâu?

- Tôi đang ở đâu ư?

Kate cố nhớ lại và khi nghĩ ra, cô hiểu điều cô sắp nói đây sẽ gây ra cho hội đồng một ý nghĩ không hay về mình.

- Tôi đang ở trong buồng các y tá - Tuy nhiên cô vẫn nói.

- Bác sỹ đang làm gì ở đấy, nếu bác sỹ có thể cho biết?

- Tôi có người gọi ở điện thoại.

- Vậy ở đâu gọi? Phòng xét nghiệm, hay khoa X. quang? Hay người ta gọi để báo cho bác sỹ biết tin về người bệnh mà bác sỹ vừa gửi sang bên phẫu thuật?

- Không. Đây là một cuộc gọi riêng.

- Giữa lúc tình hình đang rối bời và khẩn cấp như thế, khi mà bác sỹ phải kiêm nhiệm công việc của cả hai người, khi mà bác sỹ bận đến nỗi không thể dành được mấy phút trong số thời gian quý báu của bác sỹ cho cô Claudia Stuyvesant khốn khổ ấy, thì bác sỹ lại tự cho phép mình đi nói chuyện riêng? - Giọng Hoskins run lên, phẫn nộ... như không ai có thể phẫn nộ bằng ông!

Cố gắng giữ bình tĩnh, Kate bác lại:

- Một cô ý tá đã đến báo có cuộc gọi rất khẩn cấp. Khi biết đó là một việc riêng, tôi đã cúp máy ngay.

- Ai gọi cho bác sỹ, nếu bác sỹ có thể cho biết?

- Một người bạn.

- A, chắc phải một người bạn “rất thân” mới có thể gọi đến bệnh viện cho bác sỹ lúc một giờ đêm?

Lập tức Scott đứng phắt dậy:

- Thưa ông Chủ tịch, những lời bóng gió ấy thật lạc lõng đối với một cuộc thẩm vấn chéo. Nhất là nó lại không dính dáng gì đến sự việc chúng ta đang quan tâm.

- Tôi lấy làm tiếc, thưa ông luật sư - Hoskins phản bác - trái lại tôi lại thấy nó rất có ý nghĩa. Tuy nhiên, tôi đồng ý rút lại nhận xét ấy. Bác sỹ Forrester, bác sỹ có nhớ đã trả lời người bạn ấy một câu đại thể như: “Tôi hy vọng trụ được đến 6 giờ sáng mà không bị quỵ”?

Câu nói ấy vang lên một cách đau đớn bên tai Kate khiến mới đầu cô không thể trả lời được ngay. Nhưng cuối cùng cô cũng thừa nhận:

- Có, tôi nhớ đã có nói môt câu đại loai như thế.

Trước khi Hoskins hỏi tiếp, bác sỹ Ward đã giơ một ngón tay lên:

- Bác sỹ Forrester, bấy giờ bác sỹ có nghĩ lúc ấy bác sỹ sẽ có thể thực sự bị quỵ không?

- Đó chỉ là một cách nói thôi, thưa bà - Kate giải thích- Lúc nói câu ấy tôi đang rất mệt, vì đã làm việc nhiều giờ liền luôn chân luôn tay.

- Tất cả các sinh viên nội trú và các bác sỹ đều phải chịu đựng những thử thách ấy. Nhưng nếu lúc ấy bác sỹ sợ mình khó chịu đựng nổi thì sao bác sỹ vẫn còn tiếp tục săn sóc bệnh nhân?

- Tôi đã nói đó chỉ là một cách nói thôi, một lời nói dại dột đáng tiếc. Nhưng để trả lời câu hỏi của bà, tôi xin thưa nếu tôi cảm thấy không còn đủ sức để làm tốt công việc thì tôi sẽ yêu cầu được thay.

Lợi dụng lúc bác sỹ Ward bận ghi gì đó vào sổ tay, Hoskins liền hỏi tiếp:

- Bác sỹ Forrester, theo bác sỹ, một cú đánh vào đầu có thể làm giảm sút khả năng làm việc của một bác sỹ không?

- Điều đó còn tuỳ thuộc vào lực đánh - Kate đáp, hơi ngạc nhiên vì câu hỏi.

- Cứ cho là nó mạnh đi, và nếu vậy thì bác sỹ ấy có còn đủ khả năng để chăm sóc cho người bệnh một cách đúng đắn không?

- Thưa ông Chủ tịch - Scott lại can thiệp - một câu hỏi có tính giả thiết như thế tôi nghĩ là không thích hợp với một vụ xét xử.

- Ông thấy thế nào, luật sư Hoskins? - Mott hỏi.

- Thưa ông, tôi chắc bác sỹ Forrester sẽ có thể chứng minh được ngay là câu hỏi đó hoàn toàn thích hợp. Bác sỹ, có đúng trong đêm ấy, bác sỹ đã có một cuộc xô xát với người bố của một bệnh nhân không? Và trong lúc xô xát, bác sỹ đã bị một cú va mạnh vào đầu?

- Chuyện ấy giải thích cũng rất đơn giản - Kate đáp.

- Thật thế ư? Nếu vậy, chúng tôi xin sẵn sàng được nghe!

- Một người mẹ đã đưa con đến bệnh viện trong tình trạng sắp hôn mê. Tôi ngờ bé gái ấy đã bị đánh đập tàn tệ và quyết định giữ cháu lại. Vậy là tôi từ chối không trả lại cháu bé cho người bố. Ông ta rất bực tức và trong lúc giành giật lại cháu bé, ông đã đẩy tôi khiến tôi bị va đầu vào tường.

- Cú va có mạnh không, bác sỹ?

- Đau, nhưng chỉ có thế chứ không hơn.

- Có đủ mạnh để gây chấn động não không?

- Không.

- Hay đủ để bị choáng?

- Cũng không, chỉ nhức đầu một lúc, thưa ông.

- Nhưng bác sỹ không thấy ở đấy một lý do đủ để bác sỹ thấy cần phải được thay thế trong công việc?

- Không, lúc ấy tôi chỉ nghĩ đến việc bảo vệ cho cháu bé.

- Và rồi bác sỹ lại quay về với các người bệnh như không có chuyện gì xảy ra - Hoskins bình luận.

- Vâng.

- Những người bệnh như Claudia Stuyvesant?

- Nếu ông muốn bóng gió là tôi không còn khả năng để chăm sóc cho cô ấy một cách đúng đắn thì ông nhầm đấy, thưa ông!

Hoskins bất chợt thay đổi câu hỏi:

- Chúng ta hãy trợ lại với hồ sơ bệnh án của Claudia Stugvesant, nếu bác sỹ muốn. Bác sỹ sẽ trả lời thế nào nếu tôi nói rằng các ghi chép của bác sỹ trong đó đều chỉ nhằm để tự biện hộ cho mình?

- Không đúng! Hồ sơ ấy đã phản ánh rất trung thực tất cả những gì đã diễn ra. Tất cả những gì tôi nói, tôi nhận xét thấy và đã làm, thì đó đúng là những điều tôi đã nhận xét và đã làm!

- Nếu tin vào hồ sơ ấy thì mọi việc bác sỹ làm là đều đúng quy tắc, là bác sỹ đã dành cho cô gái đáng thương ấy tất cả sự quan tâm mà bệnh trạng của cô gái ấy yêu cầu, và tất cả đều là kịp thời và với một trình độ tay nghề hiếm thấy?

- Đúng thế!

- Tuy nhiên, chẳng có gì chứng tỏ bác sỹ đã rời Claudia Stuyvesant để đến chăm sóc cho một người bệnh khác - Hoskins nhận xét.

- Tôi đã nói về ca một bệnh nhân bị sỏi mật - Kate đáp.

- Không, tôi muốn nói đến một ca khác. Đó là người bệnh đến sau khi cuối cùng bác sỹ mới quyết định chăm sóc cho Claudia Stuyvesant.

- Có rất nhiều người đến lúc ấy.

- Đó là một ông già, mà thực ra ông này chẳng có triệu chứng gì tỏ ra “nguy kịch” như bác sỹ nói để đến nỗi phải cứu chữa ngay tức khắc. Tuy nhiên bác sỹ đã dành cho ông ta một thời gian đáng kể, mặc dù cô y tá đã bảo cho bác sỹ biết đó chỉ là một kẻ vô gia cư, đang đói bụng và muốn tìm một chỗ trú mưa.

- Dù sao đó cũng là một con người đang cần được giúp đỡ.

- Một bác sỹ đang ngập đầu vào công việc, bận đến nỗi sợ có thể bị “quỵ”, như lời bác sỹnói lúc nãy, mà lại bỏ bệnh nhân của mình để chạy đi chữa cho một người chẳng đau ốm gì hết!

- Lúc ấy mưa rất to. Ông già ấy vừa đói lại chẳng biết trú vào đâu. Thoạt nhìn thấy ông ta và hiểu lầm về những triệu chứng giả của ông, tôi nghĩ ông đang hết sức tuyệt vọng.

- Vì thế làm theo lòng tốt của mình, bác sỹ không những đã mất thời giờ để khám cho ông ấy...

- Tôi cần phải biết chắc chắn là ông ta thực sự không đau ốm gì.

- Và thậm chí bác sỹ còn dành ra thời gian để bảo đảm là ông ấy đã được người ta cho ăn uống tử tế - Hoskins cười một cánh châm biếm.

- Sinh trưởng trong một gia đình bình thường - Kate đáp - tôi không quen với cái cách người ta đối xử với những người nghèo khổ trong thành phố. Người ta chỉ coi họ như những kẻ chỉ đáng bị đánh mắng chứ không hề làm gì để giúp họ thoát khỏi cảnh cơ cực. Sống giữa hàng triệu, hàng triệu con người, mà họ vẫn đơn độc lẻ loi vì vậy tôi đã đi đến suy nghĩ là nhiệm vụ của một bác sỹ không chỉ là kê đơn cho thuốc hay mổ mấy ca ruột thừa!

Hoskins lắc đầu với vẻ hòai nghi:

- Tôi kính phục và trân trọng những tình cảm cao thượng ấy của bác sỹ, nhưng phải chăng vì quá bận rộn với những vấn đề thứ yếu đó mà bác sỹ đã lơ là nhiệm vụ chính là cứu chữa bệnh nhân? Trong trường hợp của Claudia Stuyvesant, sự sơ xuất tai hại ấy đã khiến cô gái phải trả giá bằng cả sinh mệnh của mình.

- Đó là một lời dối trá!

- Có phải chính vì lý do đó mà bác sỹ đã cố hết sức gạt bà Stuyvesant ra ngòai để bà ấy không biết được sự vô trách nhiệm của bác sỹ đối với con gái bà ấy?

- Bà ấy cần phải đợi ở ngòai như người nhà của những bệnh nhân khác. Sự có mặt của bà ấy quả đã thực sự gây trở ngại cho chúng tôi.

- Vâng, vâng, chúng tôi biết. Tôi nghĩ rằng về vấn đề này lúc nãy bác sỹ Ward đã làm hội đồng thỏa mãn khi chứng minh lời biện hộ ấy là vô giá trị, và tôi thấy chúng tôi nghe đã quá đủ.

- Nhưng không phải tôi! - Kate phản đối và cô đứng dậy quay phắt về phía các thành viên hội đồng, không cần biết Scott đang ra hiệu cho cô một cách vô vọng.

- Thưa luật sư Hoskins, và cả bà, bác sỹ Ward, ngồi trong phòng xử yên tĩnh này, thật dễ dàng cho các vị để phán xét các hành động của tôi trong một đêm trực mà hết người bệnh này đến người bệnh khác dồn dập kéo đến. Bởi vì vấn đề sẽ khác đi nhiều khi người ta phải lo làm công việc trong một tình hình như thế. Tôi đã nghĩ kỹ và đã điểm lại từng người bệnh đến cấp cứu trong đêm hôm đó. Các bác sỹ khoa Tim và các bác sỹ Phẫu thuật chữa cho họ kế tiếp tôi đều công nhận những chẩn đoán của tôi là đúng. Tôi bào chữa tôi vô tội! Claudia Stuyvesant có được chăm sóc và được quan tâm theo như bà mẹ cô ấy đòi hỏi không? Tôi trảlời là: Không. Nhưng nếu hỏi cô ấy có được chăm sóc và quan tâm theo như bệnh trạng của cô ấy yêu cầu không? Thì câu trả lời của tôi là: Có!

Kate quay lại về phía Stuyvesant và nhìn thẳng vào ông ta:

- Khi nghe thấy bà Stuyvesant rên rỉ “Ông ấy oán giận tôi mất! Ông ấy oán giận tôi mất!” thì tôi hiểu người mà bà ấy sợ là ông!

Claude Stuyvesant đỏ mặt vì bất bình và giận dữ.

Chủ tịch Mott vội gõ búa xuống bàn.

- Bác sỹ! Bác sỹ Forrester! Luật sư Van Cleve, tôi xin ông hãy làm cho thân chủ của ông bình tĩnh lại.

Nhưng Scott không can thiệp.

- Chính ông ấy đã làm Claudia khiếp sợ - Kate nói tiếp - Đúng vậy, cô ấy sợ bà mẹ vì sợ bà ấy sẽ nói lại với bố cô ấy. Chính vì thế mà cô ấy đã nói dối tôi. Nếu các vị muốn khiển trách ai, thì xin các vị hãy khiển trách ông ấy, phải, chính ông Claude Stuyvesant, ông bố của cô gái!

Nói xong những gì cần phải nói, Kate ngồi xuống, người còn run lên vì giận dữ.

Bác sỹ Truscott, vẻ mặt nghiêm nghị, lặng lẽ lắc đầu, còn bác sỹ Ward thì quay sang khẽ hỏi ông đại diện nhà nước:

- Vì đã thấy cô ấy trên truyền hình nên tôi chẳng ngạc nhiên chút nào. Ông Cahill, sau đây rồi trình tự xét xử sẽ tiến hành ra sao?

- Chúng ta đã nghe tất cả các nhân chứng. Vậy theo thường lệ thì hội đồng sẽ dành ra vài ngày để công tố viên và luật sư chuẩn bị lời bào chữa của họ. Sau khi nghe xong, các thành viên hội đồng sẽ biểu quyết.

- Từ sáng mai tôi đã có thể làm việc như bình thường được chưa?

- Chắc được, thưa bác sỹ - Kevin Cahill đáp.

- Thú thực - Bác sỹ Ward nói - tôi nghĩ ngay bây giờ chúng ta đã có thể biểu quyết được rồi. Như thế đỡ cho chúng ta mất thời gian bao nhiêu.

Mott gật đầu rồi quay sang Scott:

- Luật sư, thân chủ của ông đã có thể tiếp tục được chưa...?

- Một lát nữa, thưa ông.

- Còn luật sư Hoskins, ông còn hỏi gì nữa không?

- Tôi nghĩ bị đơn đã nói với chúng ta tất cả những gì chúng ta cần biết, chỉ tiếc là cô ấy đã tung ra những lời cáo buộc hồ đồ như vậy để tự biện giải cho mình. Tôi nghĩ tôi không còn gì để hỏi nữa.

Rời ghế, Hoskins bước lại gần Claude Stuyvesant và thì thầm vào tai:

- Tôi rất lấy làm tiếc vì đã để ông phải chịu một sự lăng nhục như thế.

- Tôi chỉ quan tâm đến một điều, đó là người ta hãy tống cổ vĩnh viễn người phụ nữ này ra khỏi nghề y.

- Nếu tin vào những lời của bác sỹ Ward thì điều đó không thành vấn đề gì.

Từ lúc rời phòng họp cho đến khi bước vào thang máy, cả Kate và Scott không ai nói với ai một tiếng nào. Phải mãi đến khi đi được mấy bước trên đường phố, Kate mới mở miệng:

- Tôi rất tiếc - Tuy nhiên cô chỉ nói vẻn vẹn có thế.

- Không sao - Scott nhẹ nhàng đáp, không muốn để cô phải hoảng sợ thêm.

- Tôi đã phá huỷ tất cả những gì anh đã dày công xây dựng, nhưng tôi cần phải nói.

- Lẽ ra cô cần phải kể cho tôi về vụ xô xát với tay đàn ông chuyên hành hạ trẻ con ấy. Quả thật vụ ấy đã làm tôi hoàn toàn bị bất ngờ.

- Từ lúc thấy con bé đã khoẻ lại và được chăm sóc tốt, câu chuyện ấy đã chẳng còn quan trọng gì đối với tôi nữa.

- Tất cả đều có ý nghĩa quan trọng của nó, ngay cả chuyện ông già đánh lừa cô để được ăn và trú mưa.

- Thế anh muốn tôi làm thế nào? Tống cổ một ông già bụng đói cật rét ra ngòai trời mưa ư?

- Không, tôi không bảo cô làm thế, nhưng cô không thấy Hoskins đã ranh mãnh biến cô thành một kẻ “Làm phúc phải tội” đó sao?... Nhân tiện, tôi cũng nói luôn cả chuyện cô đã không cho tôi biết về cú điện gọi lúc nửa đêm ấy - Scott nói có ý chê trách.

Kate nhún vai:

- Đó là Walter, tôi đã cố cúp máy càng nhanh càng tốt.

- Chắc đó là một người bạn “rất thân”?

- Vâng, tôi sợ là anh ấy đã quá lầm về tôi.

Scott thấy không nên đi sâu vào một vấn đề mà rõ ràng Kate không muốn trao đổi với anh.

- Thôi, bây giờ chúng ta gạt đi mấy chuyện đó để xem xét lại những gì đã diễn ra trong ngày hôm nay, và đánh giá những cơ may cũng như những con chủ bài của chúng ta.

- Hay đúng hơn là chút ít cơ may còn lại của chúng ta.

- Phải, đó là điều mà người ta dạy cho các luật sư mới vào nghề. Khi luật không có lợi cho anh thì “nện” mạnh vào sự kiện và ngược lại khi sự kiện không có lợi thì lại “nện” mạnh vào luật.

- Và khi cả hai đều không có lợi?

- Thì đập mạnh xuống bàn - Scott cười xòa.

Rosie Chung vừa pha cà phê xong thì Kate và Scott đẩy cửa.

- Thế nào, tình hình ra sao? - Rosie vội hỏi ngay.

- Rủi thay, không tốt lắm - Kate đáp.

- Nhưng cũng khống đến nỗi tồi - Scott khẳng định lại để trấn an cô.

Song thấy đôi mắt xanh của cô nhìn anh một cách nghi ngờ, anh buộc phải công nhận:

- Phải, đúng là không tốt lắm. Trong suốt quá trình xét xử, tôi đã cố xây dựng lời biện hộ dựa trên tất cả các lời chứng. Tôi cũng đã tự đặt mình vào địa vị các thành viên hội đồng, đặc biệt là hai thành viên là bác sỹ, để có con mắt phê phán như họ và nhìn nhận sự việc như họ. Chủ tịch Mott ngay từ đầu đã đứng về phía bên kia cho nên đặt hy vọng ở ông ta bất cứ điều gì là vô ích. Vì vậy tôi chỉ còn trông đợi ở Truscott và Ward. Nhưng ngày hôm nay, bà Ward đã cho chúng tôi thấy hình như ngọn gió đã muốn thổi về hướng nào rồi. Có vẻ là bà ấy không ở về phía chúng ta, và diều đó mặc nhiên cũng kéo theo cả Truscott. Vả lại, nếu cả Mott và Ward đều chống lại chúng ta thì Truscott có hay không chỉ là vô nghĩa. Cho nên bây giờ cơ may duy nhất của chúng ta, của Kate, là tuỳ thuộc vào việc tôi có thể thuyết phục được bà Ward hay không. Cả hai cô đều là phụ nữ và bác sỹ. Hãy thử đặt mình vào địa vị bà Ward, hai cô thấy lý lẽ nào sẽ có khả năng thuyết phục được mình nhất?

Rosie là người trả lời trước:

- Thử nghiệm có thai.

- Thế nhưng bà ấy đã bảo Kate là một kết quả thử nghiệm như thế vẫn chưa đủ?

- Nhưng chính vì vậy mà Kate đã yêu cầu cho làm siêu âm! - Rosie cãi - Song chẳng may bác sỹ làm việc ấy lại đi vắng.

- Vậy trong một trường hợp như thế, một bác sỹ lại chịu bó tay ư?

- Tôi không bó tay! - Kate kêu lên - Tôi đã yêu cầu cho làm thử nghiệm có thai từ một mẫu máu. Nhưng bên xét nghiệm lại không thể làm ngay.

- Còn có cách nào khác nữa để chẩn đoán được không?

- Một ca chửa ngòai dạ con không dễ gì phát hiện. Và khi một bệnh nhân đã chối không có quan hệ tình dục, không bị mất kinh và khi thử nghiệm lại âm tính thì làm sao người bác sỹ còn cố công tìm kiếm theo một hướng mà tất cả giả thiết đều đã bị loại bỏ.

- Nếu tôi hiểu đúng thì trong trường hợp ấy, phần lớn các bác sỹ sẽ không làm gì hơn?

- Đúng, nếu không phải tất cả! - Rosie nhấn mạnh - Thông thường, ngay cả thăm dò qua đường âm đạo, người ta cũng không thể phát hiện ra việc có chửa ngòai dạ con.

Thất vọng, Scott nghĩ thành tiếng:

- Khi khám người ta không thấy có thai, thử nghiệm là âm tính, hơn nữa người bệnh còn nối dối. Ở đây, tôi có cảm giác không phải người bệnh là nạn nhân của bác sỹ, mà ngược lại chính bác sỹ lại là nạn nhân của người bệnh. Tuy nhiên... - Scott ngừng đi lại để nhìn thẳng vào hai cô gái.

- Còn có một điều vẫn làm tôi băn khoăn là từ khi tôi biết ma tuý có thể làm cho Claudia giảm đau, nếu không phải là loại trừ nó. Cô ấy có thể chảy máu đến chết mà không một dấu hiệu nào có thể khiến cho bác sỹ biết.

- Đúng thế - Kate nói - Nhưng anh băn khoăn điều gì?

- Claudia đã nằm viện được chín tiếng. Chả nhẽ tác động của ma tuý lại không mất đi sao?

- Nếu cô ấy xài ma tuý, thì tôi không thấy lúc nào cô ấy có thể nuốt cái món quái quỷ ấy, nếu không phải là trước khi vào nằm viện.

- Không nhất thiết phải thế - Kate nói. Thấy Scott ngoảnh lại nhìn mình với vẻ sửng sốt, cô giải thích – đôi khi họ mang ma tuý vào theo.

- Vào bệnh viện?

- Phải - Rosie đáp - Có những lần Kate và tôi đã phải ngạc nhiên về chuyện đó. Họ giấu ma tuý vào túi quần, túi áo, túi xách, vào trong giầy, trong tất, thậm chí có khi dưới cả nịt vú. Đối với con nghiện thì có bao giờ họ hết mưu kế đâu.

- Anh hãy thử đặt mình vào địa vị Claudia - Kate gợi ý - Cô ấy đã lấy hết can đảm thì mới dám gọi cho mẹ trong khi hàng tháng nay tránh mặt bà ấy. Bởi vì cô ấy thấy mình thực sự bị ốm. Có lẽ cô ấy đã đoán được mình đang trong tình trạng nghiêm trọng thế nào, nhưng chính điều đó chỉ càng tăng thêm ở cô ấy nhu cầu dùng ma tuý. Vả lại cô ấy không biết nằm trong bệnh viện, người ta có cho mình thứ gì để làm dịu đau không. Vì thế, để lấy can đảm trước khi đi, cô ấy đã dùng một liều mạnh hơn thường lệ. Cẩn thận hơn nữa, cô ấy còn mang thuốc đi theo để mỗi khi có dịp, cô ta lại uống. Không một lúc nào cô ấy nghĩ rằng lừa dối bác sỹ như thế, cô ta sẽ bị nguy hiểm thế nào.

- Vậy thì các bác sỹ phải có quyền được kiện những bệnh nhân về tội vô trách nhiệm - Scott nhận xét - Khoan đã, đợi tôi một phút...

- Tôi biết những gì anh sẽ phản đối - Kate nói - Anh sẽ hỏi, Claudia làm cách gì để dùng thuốc trong khi bà mẹ côkhông rời cô nửa bước? Bất kỳ thế nào, bà mẹ cũng sẽ không dám thú nhận cô ấy đã nuốt một cái gì đó. Hơn nữa Claudia đã có một lần nằm lại trong buồng một mình. Đó là lúc cả bà Cronin, cả tôi và bà mẹ cô ấy đã cùng ra ngòai.

- Tức là vào lúc bà Stuyvesant bắt gặp cô đang gọi điện trong phòng y tá - Scott nhận xét, giọng có vẻ hơi ghen - Đúng, Claudia có thể thừa dịp ấy để dùng thuốc mà không một ai biết.

- Thế là chúng ta đã rõ! - Rosie reo lên, người thấy nhẹ nhõm.

- Tiếc thay, tôi nghĩ chưa phải thế. Bởi điều đó sẽ có thể là một giả thiết lý thú nếu chúng ta có thể chứng minh được Claudia dùng ma tuý. Tôi đã trông đợi rất nhiều ở lời chứng của Rick, và lúc này tôi lại cảm thấy nó quan trọng và có ý nghĩa mấu chốt biết bao. Không có nó, chúng ta không thể kéo bà Ward trở lại.

Nghe Scott nêu lại tên Rick Thomas, Kate chợt nhớ:

- Claudia luôn có trong người một lô đơn thuốc của nhiều bác sỹ khác nhau: Valium, Darvon, Robaxen, Bacbituric... chẳng thiếu thứ thuốc gì.

- Phải, ít ra đó là những gì Rick đã nói - Scott công nhận.

- Rick còn bảo “Chính vì sẵn thuốc nên cô ấy cứ khăng khăng không chịu để tôi đưa đi viện” - Kate nói tiếp.

- Và khi tôi hỏi tại sao thì cậu ta đáp “Claudia sợ nếu bị phát hiện...”

-... là cô ấy nghiện ma tuý thì cô ấy không muốn để liên luỵ đến cậu ta. Đó đúng là những gì Rick đã nói - Kate nói nốt lời của Scott - Vậy là chúng ta đã có chứng cớ chẳng những Claudia nghiện ma tuý mà trong mấy giờ nằm viện cô ta còn nuốt thêm vài viên.

- Phải, tôi nghĩ không có lý do nào khác nữa để khiến Claudia phải sợ Rick sẽ gặp rắc rối. Đúng, tất nhiên là chỉ vì thế! - Rosie phụ hoạ thêm - Kate, cậu có lý, chúng ta đã có chứng cớ.

- Nhưng cô còn quên một chi tiết nho nhỏ, Rosie - Scott nói - Đó là cả Kate và tôi đều không thể làm chứng.

- Tại sao? - Kate nói - Cả hai chúng ta đều nghe thấy Rick nói thế cơ mà?

- Đó mới chỉ là chuyện “nghe người ta nói thế”. Cahill sẽ chẳng bao giờ chấp nhận đâu. Và thậm chí nếu ông ta chấp nhận thì các thành viên hội đồng sẽ coi đó chỉ là chuyện thoả thuận trước giữa tôi và cô thôi. Bởi tất cả họ đều nghĩ trên đời này làm gì có ai là Rick Thomas.

Scott lại đi đi lại lại trong phòng.

Một lúc lâu sau, chợt có tiếng Kate cất lên:

- Có lẽ chúng ta chẳng cần làm chứng đâu!

Scott dừng lại nhìn cô sửng sốt. Nhưng Rosie thì hiểu ngay ý của Kate.

- Các đơn thuốc, phải không cậu?

- Sao? - Scott xen vào hỏi.

- Antangic, Xêđatíp, Bacbituric... kê những thứ thuốc này, các bác sỹ buộc phải ghi đơn thành ba bản.

- Thành ba bản? - Scott nhắc lại - Thế thì sao?

- Một trong ba bản ấy được gửi đến Bộ Y tế ở Anbani. Quy định đó giúp cho người ta phát hiện ra những bác sỹ nào quá dễ dãi trong việc kê đơn hay các hiệu thuốc nào quá nhanh nhảu trong việc thoả mãn nhu cầu của khách hàng về các thứ thuốc ấy. Điều quan trong nhất, nó giúp cho người ta kiểm soát được những người bệnh nào đã chạy hết bác sỹ này đến bác sỹ khác để có được thuốc. Tất nhiên, một bác sỹ đâu có biết đơn thuốc của mình chỉ là một trong số đơn người bệnh xin ở nơi này nơi khác.

- Dân nghiện rất khéo giả vờ có những triệu chứng ốm đau để đánh lừa bác sỹ kê cho họ thuốc làm dịu hay chống đau - Rosie nói thêm cho Scott rõ.

- Vậy nếu Claudia làm thế, và đó cũng là điều Rick nói - Scott rút ra kết luận - thì hẳn ở Anbani người ta phải có một hồ sơ về cô ấy. Điện thoại ở đâu, các cô?

Suốt nửa tiếng sau đó, Scott cố bắt liên lạc với một quan chức ở Bộ Y tế để được trả lời về vấn đề anh yêu cầu. Năm lần bảy lượt, người ta giới thiệu anh hết bộ phận này đến bộ phận khác, nào thông tin, nào pháp lý, rồi lại một văn phòng khác. Lần nào anh cũng phải trình bày anh là luật sư đại diện cho bác sỹ Forrester, bị đơn trước tòa của hội đồng nghiệp đoàn. Và lần nào anh cũng chỉ nhận được câu trả lời: “Ông luật sư, đáng tiếc là tôi không được phép tiết lộ những hồ sơ mật như thế”.

Tuy nhiên để tỏ ra có trách nhiệm, người ta cũng khuyên anh hỏi lên cấp trên trực tiếp của họ. Anh kiên trì làm theo nhưng vẫn vô ích. “Chả lẽ thông tin ấy mật đến nỗi không thể tiết lộ cho một ai biết, ngay cả với một luật sư?” - Scott bất bình tự hỏi.

Cuối cùng rồi leo dần lên mãi, anh cũng vớ được đích danh ông Bộ trưởng.

Khấp khởi mừng thầm, anh vội trình bày yêu cầu. Nhưng vừa nói được mấy câu, ông Bộ trưởng đã ngắt lời anh:

- Đừng đi vào chi tiết, ông luật sư. Việc bác sỹ Forrester tôi đã nắm được rồi.

- Nếu vậy chắc ngài biết thông tin này là vô cùng mấu chốt đối với việc bào chữa của tôi.

- Ồ, tôi không nghi ngờ nó rất có ích cho ông. Nhưng tiếc thay, những thông tin ông yêu cầu lại thuộc loại tuyệt mật đến nỗi bất kỳ thế nào, nó cũng không được phép tiết lộ.

- Dù sao chắc chắn cũng phải có một cách nào chứ...

Nhưng ông Bộ trưởng đã cộc lốc ngắt lời anh:

- Mười bảy giờ rồi, đã đến lúc văn phòng nghỉ.

Rồi không để Scott kịp nói, ông cúp máy liền.

Chẳng cần đợi anh thuật lại, Kate và Rosie đã hiểu kết quả thế nào rồi.

- Không làm được gì nữa hả anh? - Rosie hỏi.

- Có, chắc phải có chứ! - Scott đáp - Nhưng tồi cần phải có thì giờ suy nghĩ đã - Nói rồi anh chào hai cô bạn và đi ra.

Đến 4 giờ sáng, Scott Van Cleve đã vạch được xong một kế hoạch. Nhưng để cứu được Kate, nó cần phải được thực hiện trôi chảy trước ngày xử sắp tới.

Clarence Mott rất bực khi ông ta đến trước văn phòng hội đồng nghiệp đoàn. Vừa bước vào bên trong, ông đã hỏi độp ngay Hoskins:

- Sao lại có cuộc gặp quái quỷ này? Hôm qua chúng ta đã thoả thuận nghỉ hai ngày trước phiên xử kia mà. Tôi đang có một kế hoạch riêng. Tôi đã lấy hai vé máy bay để đi nghỉ ở Florida.

- Tại Van Cleve - Hoskins chỉ giải thích cộc lốc.

- Thế sao?

- Anh ta đã yêu cầu, đúng hơn là đòi phải có cuộc họp vào sáng nay.

- Thế Claude Stuyvesant, ông ta đã biết chuyện này chưa?

- Chưa, tôi nghĩ chưa cần thiết, chừng nào chúng ta còn chưa biết Van Cleve muốn gì.

- Còn Cahill?

- Ông ta đang từ Anbani tới.

- Theo ý anh, cái gã luật sư ấy có mưu mẹo gì trong đầu?

- Chịu, nhưng nghe trong điện thoại hắn ta có vẻ muốn gây gổ lắm.

- Thôi được, rồi lát nữa chúng ta sẽ biết - Mott thở dài nói.

Một lúc sau, Cahill tới, miệng thở phì phò, mồ hôi nhễ nhại. Ông ta vừa phải chạy một đoạn dài, từ nhà ga tới đây, trong bụng bực dọc chẳng kém gì Mott vì phải dự cuộc họp bất thường này. Họ ngồi quanh bàn, đợi Van Cleve tới.

- Thưa các ông - Scott bắt đầu nói - tôi có một lời thỉnh cầu muốn trình các ông. Nếu các ông không thoả mãn được nó, tôi e rằng tôi sẽ không thể bảo vệ được quyền lợi cho thân chủ của tôi.

- Tôi hiểu - Mott nói - Chắc ông lại muốn có thêm thời gian để tìm cái tay nhân chứng tưởng tượng ấy.

- Tôi không cần thêm thời gian, mà cần thêm sự hợp tác của văn phòng các ông.

- Sự hợp tác? - Hoskins nhắc lại - Chính xác là ông muốn gì?

- Tôi muốn được xem một số hồ sơ.

- Không! - Hoskins thẳng thừng bác bỏ - Nếu ông tưởng có thể được xem hồ sơ kiểm tra của chúng tôi thì ông nhầm đấy.

- Tôi không cần đến cái đó - Scott đáp.

Cuối cùng chính Hoskins là người phải hỏi cho rõ:

- Vậy nó là cái gì, ông Van Cleve?

- Tôi muốn bên Bộ Y tế cho tôi xem hồ sơ để biết Claudia Stuyvesant có bao nhiêu đơn thuốc do các bác sỹ bang này cấp.

- A, a! - Mott kêu lên khi hiểu ra ý nghĩa lời thỉnh cầu của Scott - Tôi biết ngay mà! Nhưng làm gì có ai là Rick Thomas, đó chẳng qua chỉ là đám khói mà luật sư tung ra thôi. Chỉ vì chuyện đó mà ông đã quấy rầy chúng tôi! Vậy thì, câu trả lời không!

Biết tự kiềm chế hơn Mott, Hoskins can thiệp:

- Ông Van Cleve - Hoskins bình tĩnh hỏi - Ông có biết rằng những hồ sơ thuộc loại ấy là tối mật không? Bất kỳ thế nào Bộ Y tế sẽ không được phép tiết lộ nó.

- Vâng, tôi biết. Nhưng chính vì thế tôi mới yêu cầu sự giúp đỡ của các ông - Scott đáp, anh cũng bình tĩnh không kém.

- Ông đừng trông đợi ở tôi! - Mott kêu lên.

- Cả ở tôi cũng thế - Hoskins xen vào nói - Nhận thấy không có khả năng đưa ra tay Rick Thomas tưởng tượng ấy, ông lại còn định yêu cầu chúng tôi làm các việc ông vừa nói đó với Bộ Y tế. Ông có mất trí không đấy?

Một lời từ chối thẳng thừng như thế không làm cho Scott lấy làm lạ. Anh liền ngoảnh về phía ông đại diện luật pháp từ nãy đến giờ vẫn chưa phát biểu ý kiến.

- Thưa ông Cahill, với tư cách đại diện nhà nước của ông, tôi xin được nghe ông quyết định.

- Vâng - Tránh cái nhìn của Scott, Cahill đáp.

- Trong những vụ hình sự, ông uỷ viên công tố có buộc phải chuyển cho luật sư bên bào chữa tất cả các chứng cứ có khả năng minh oan cho bị cáo hay không?

- Đúng ra là vậy, nhưng các tài liệu ông yêu cầu không nằm trong tay hội đồng nghiệp đoàn. Vì thế hội đồng ở đây không thể cung cấp nó cho ông.

Mott cười và Hoskins gật đầutỏ ýkhuyến khích Cahill.

- Vâng, nhưng nó nằm trong tay ông - Scott nói với Hoskins - Hội đồng nghiệp đoàn thuộc Bộ Y tế, mà Bộ Y tế lại là nơi lưu giữ hồ sơ tôi yêu cầu. Vậy tôi yêu cầu ông, ông Hoskins, và cả ông, ông Cahill, hai ông hãy đến Anbani để hỏi nó. Nếu hai ông tìm thấy được hồ sơ tôi vừa nói, tôi xin hai ông vui lòng sao cho một bản để tôi có thể trình nó trước hội đồng trong phiên xử tới.

- Ông Van Cleve, ông hãy nghe tôi một chút - Mott nói.

Nhưng Kevin Cahill đã ngắt lời ông:

- Tôi yêu cầu im lặng! Ở đây chúng ta đang tranh cãi về một điều có tầm quan trọng mấu chốt trong luật hình sự. Đúng là trong một vụ án hình sự, uỷ viên công tố có nhiệm vụ phải cung cấp cho luật sư bên bào chữa tất cả các chứng cứ ông ta nắm được để chứng minh là bị cáo có tội. Và tất nhiên... Hoặc bị cáo vô tội.

- Hoàn toàn chính xác! - Scott công nhận.

- Tuy nhiên - Cahill nói tiếp - phiên tòa của chúng ta chỉ là một vụ xét xử nội bộ, nó khác với xét xử của tòa án bên ngòai.

- Nhưng khi cả sự nghiệp của một bác sỹ có nguy cơ bị huỷ hoại thì theo tôi, việc xét xử của hội đồng cũng phải áp dụng quy tắc ấy - Scott cãi - Bởi vì hậu quả của nó so với một vụ kiện bên ngòai cũng đâu kém phần nghiêm trọng.

- Không có vụ kiện thì không có chuyện tiết lộ tài liệu - Cahill cắt đứt vấn đề tranh cãi - Và tôi không tin ông sẽ tìm thấy ở đâu một trường hợp tương tự nào mà ở đấy ông chánh án quyết định là chúng tôi buộc phải cung cấp cho ông những hồ sơ tối mật như thế.

- Sẽ phải có một nơi nào như thế chứ - Scott đáp.

- Nếu ông tìm thấy ở đâu một trường hợp như thế, tôi xin sẵn sàng muốn biết nó với một sự quan tâm sâu sắc. Nhưng cho tới lúc đó, tôi vẫn giữ nguyên quyết định như trước.

Rồi như muốn tỏ ra mình không thiên vị, Cahill kết luận:

- Tất nhiên, nếu như tự ông lấy được hồ sơ ấy thì chúng tôi sẽ chấp nhận nó như một bằng chứng. Đó là tất cả những gì chúng tôi có thể làm được cho ông, luật sư Van Cleve.

Biết rằng tranh cãi nữa cũng vô ích, Scott nhanh chóng rời phòng họp ra về. Khi Scott vừa đi khỏi, Clarence Mott hỏi:

- Có đúng thế không?

- Đúng sao? - Hoskins hỏi lại.

- Nếu hắn ta có được hồ sơ, chúng ta sẽ buộc phải chấp nhận chứ?

- Ông yên tâm đi - Cahill khẳng định - anh ta sẽ không bao giờ có được nó đâu. Tuy nhiên, tốt hơn là ông Stuyvesant nên biết là ông ấy có trách nhiệm phải bảo vệ quyền lợi của ông ấy.

Scott Van Cleve quay về phòng làm việc của mình để viết bài bào chữa. Chiều đã gần hết. Không được phép sử dụng các phương tiện của bên văn phòng, anh ngồi kỳ cạch gõ chiếc máy tính con con mà may người ta chưa kịp đem đi khỏi phòng. Chưa quen với các thứ kỳ diệu này của kỹ thuật điện tử, mà anh cũng chưa thuộc hết tính năng nên mỗi lần ngồi vào máy là anh vẫn cứ cảm thấy không được hoàn toàn thoải mái. Tuy nhiên nó vẫn rất có ích cho anh khi phải sửa chữa những câu chữ viết vội.

Trên màn hình hiện dần lên những dòng chữ anh dự định nói trong quá trình bào chữa. “Phiên tòa này lẽ ra không nên có. Bởi thật là bất công khi khiển trách người bác sỹ về những lỗi lầm mà toàn bộ hệ thống phải chịu trách nhiệm. Người bác sỹ đã làm hết sức mình trong những điều kiện không thể chấp nhận được... Người ta gán cho bác sỹ sự sai sót của một thử nghiệm mà tất cả chúng ta đều biết tỷ lệ sai số của nó...”

Mỗi một lần trên màn hình xuất hiện từ bác sỹ,Scott lại thấy có một cảm giác là lạ.

“Không - anh nghĩ - không nên nói bác sỹ mà nên nói Katherine Forrester!” và anh chợt hiểu tại sao lại khó diễn đạt ý nghĩ của mình đến thế. Bởi vì tất cả các ý nghĩ, các câu chữ ấy đều không đủ để gạt đi những lời buộc tội đang đè nặng nơi cô. Anh như một người đang đánh vào chỗ trống, đang viết ra những lời vô ích, những lời lẽ chắc chắn là không thể thuyết phục nổi một con người không khoan nhượng, khó tính như bác sỹ Ward. Bà ấy đã bác bỏ lý lẽ của bên bào chữa cho rằng những thử nghiệm ấy có thể có một tỷ lệ sai số nào đấy. Bà ấy cũng không bị ấn tượng bởi những điều kiện cực kỳ khó khăn vất vả ở nơi làm việc của Kate khi cô cứu chữa cho Claudia Stuyvesant. Và bà ấy lại còn có vẻ chê cười Kate khi cô bị Claudia đánh lừa bởi những lời dối trá.

Chỉ còn lại một lý lẽ là người ta khó có thể chẩn đoán được ngay một ca chửa ngòai dạ con. Trong trường hợp của Claudia Stuyvesant thì trước hết là do cô ta đã nói dối khiến bác sỹ bị lạc hướng, và sau đó là cô không bị đau đớn, triệu chứng duy nhất có thể báo động cho bác sỹ phải lưu tâm.

Nhưng càng đọc đi đọc lại bài bào chữa của mình, Scott càng thấy nó chẳng thể làm hai bác sỹ trong hội đồng quan tâm, chừng nào mà anh chưa đưa ra được với họ chứng cứ là Claudia nghiện ma tuý.

Anh bấm nút xoá sạch những gì đã viết.