Chương 16
Lần gần đây nhất tôi ngủ trưa là khi bảy tuổi và mẹ bắt tôi phải làm thế. Việc đó khiến tôi tức điên lên đến mức đã dỗi mẹ tôi trong suốt ba ngày, một kỷ lục. Từ đó bà không cố ép tôi nữa. Tôi rất ghét ngủ trưa. Đôi khi tôi cũng ghen tị với những người có thể dành thời gian để ngủ một giấc, còn đối với tôi, đó là mất đi một chút thời gian để ngủ một giấc, còn đối với tôi, đó là mất đi một chút thời gian mà cuộc sống đã ban tặng. Thế nhưng, cái buổi chiều Chủ nhật đó, khi tôi đặt mình xuống chiếc ghế bành để "suy nghĩ", tôi đã lịm đi. Chuyến chu du đến cuối thành phố và đến với những kỷ niệm đã khiến tôi thật sự nhiễu loạn. Cuộc điện thoại của mẹ đã đánh thức tôi dậy lúc khoảng 17 giờ.
- Con ổn chứ, con yêu?
- Ổn mẹ ạ. Mẹ không tin nổi đâu, con vừa ngủ dậy đấy.
- Con á? Con ăn có đủ không đấy?
- Tất nhiên là đủ rồi mà mẹ, mẹ đừng lo. Thế còn bố mẹ, bố mẹ có khoẻ không?
- Nhà Stevenson đã lên đường từ sáng nay, họ gửi lời chào con đấy. Bố con thì đang loanh quanh trong vườn. Mùa hè nào chẳng thế, ông ấy lại loan báo ầm ĩ rằng sẽ xây một bể bơi. Ông ấy cho rằng như vậy sẽ khiến con thường xuyên tới đây hơn... và chiếc bể sẽ phục vụ lũ cháu ngoại.
"Lộ liễu quá đấy bố mẹ ạ: đây là lời ám chỉ thứ 1.798 về việc sinh con đẻ cái mà bố mẹ tôi vẫn nóng lòng mong đợi. Nếu theo đúng tiến độ, bố có thời gian để đào bể bằng một chiếc thìa nhỏ, và ngay cả khi lũ mèo có thể đẻ con nhanh hơn, thì lũ mèo con vẫn chẳng ưa gì nước đâu..."
Chúng tôi nói chuyện phiếm dăm ba phút. Dù nội dung câu chuyện chẳng có gì mang tính cách mạng, cuộc điện thoại vào chiều Chủ nhật vẫn luôn là thói quen mà tôi gắn bó. Lần nói chuyện đó khá đặc biệt bởi vì tôi muốn nói với mẹ về Ric, nhưng tôi nghĩ rằng như vậy là quá sớm. Tuy nhiên, đến tuần sau, đó sẽ là lúc thích hợp để nói.
Tối nay, tôi sẽ không còn trầm uất tự vấn mình về việc anh ấy đang làm gì vì tôi sẽ đến ăn tối ở nhà Sophie. Bữa tối hằng tháng cùng các cô bạn gái sẽ diễn ra ở nhà cô ấy. Có lẽ sẽ ít người đến hơn so với thường lệ vì nhiều người đang đi nghỉ, nhưng như thế cũng chẳng sao. Những người đi nghỉ sẽ kể cho chúng tôi nghe về chuyến du lịch của họ vào tháng Chín, rồi sẽ bắt chúng tôi xem ảnh của họ nữa. Tôi tự hỏi liệu mình có nên nói với mọi người về Ric hay không.
Sophie sống cách nhà tôi hai con phố, trong một căn hộ mới xây nhìn về phía ngã tư Cộng Hoà, ngay giữa khu trung tâm. Tối nay, tôi là người mang đồ tráng miệng tới, sẽ có món kem. Tôi rất quý Sophie. Chúng tôi quen nhau đã hơn bảy năm. Chúng tôi bắt đầu học đại học cùng nhau. Ngay lập tức chúng tôi đã thấy hợp nhau. Mỗi khi nghĩ về khoảng thời gian đó, tôi vẫn cho rằng chúng tôi gắn bó với nhau nhờ tính hài hước. Thường là những thứ kỳ cục trong cuộc sống hay những hành động điên rồ đều làm chúng tôi cười. Về khoản đàn ông, cô ấy phiêu lưu hơn tôi nhiều, và chúng tôi chỉ nói chuyện nghiêm túc về vấn đề đó khi một trong hai đứa khổ đau. Chúng tôi đã quá chán để làm như thế với các cô bạn cùng hội rồi... Chúng tôi cách mặt nhau đôi chút khi tôi sống cùng Didier, vì cô ấy rất giận Didier đã khiến tôi dừng việc học, và cô ấy đã nói với Didier điều đó. Sophie, cô ấy luôn có năng khiếu nhìn cuộc đời của người khác đầy sáng suốt nhưng rồi lại để chính bản thân mình bị mắc lừa trong cuộc đời của mình. Cô bạn Jade của cô ấy cũng là một kiểu người như thế. Tôi quen Jade qua những buổi ăn tối thế này, và tôi biết rằng cô ấy lúc nào cũng có vấn đề với đám đàn ông quanh mình. Nếu như cô ta có bồ, đó là một tấn bi kịch, còn nếu không có, đó là một thảm hoạ. Cô nàng luôn tìm kiếm người đàn ông trong mộng, vì vậy mà hiển nhiên là cô ấy luôn luôn thất vọng.
- Chào người đẹp!
Không phải Sophie ra mở cửa. Đó là Florence. Tôi thật sự khó chịu với cô ta. Cô ta luôn nghĩ mọi người ngu xuẩn và thể hiện rõ điều đó. Cô ta luôn bắt đầu câu nói của mình với cụm từ "Tôi thì tôi" và cô ta không bao giờ quên chêm vào câu "Cậu xoay xở như thế chả trách mà hỏng việc".
- Chào Florence.
- Cậu mua kem ở siêu thị mini đấy à? Cậu có thể mua ở MaxiMag, sẽ rẻ hơn 10% đấy.
"Tớ có thể chôm chỉa nó, như vậy còn miễn phí cơ."
Tôi đưa túi cho cô ta.
- Làm ơn cho cái này vào tủ đá nhé.
Sophie ra khỏi phòng ngủ và gặp chúng tôi trong phòng khách. Sophie rỉ tai tôi nói:
- Tớ đang an ủi Jade, cậu ấy đang hết sức chán nản.
Sao trông Sophie lại hơn hở thế nhỉ?
- Chuyện với Jean-Christophe hết rồi à?
- Không, với gã đó thì đã xong từ hai tuần nay rồi. Gã lần này tên là Florian mang số hiệu 163 trên lưng.
Tôi có cảm giác như Sophie đang sắp phì cười đến nơi. Tôi kéo cô ấy vào trong khu bếp nhỏ của cô nàng.
- Làm sao cậu có thể cười trên nỗi đau khổ của cậu ấy chứ?
- Cậu ấy lại còn bảo sẽ tự tử...
Sophie có vẻ không nhịn nổi nữa, một tràng cười không thể kiềm chế sắp bật ra. Chỉ đề cập đến ý định tự vẫn của Jade đã khiến tôi khẽ bật cười. Dẫu biết rằng chế giễu thì chẳng hay ho gì.
- Tự tử... như lần trước ấy à?
- Ừ, cậu ấy chắc chắn sẽ tăng gấp đôi liều!
Đến lúc này thì Sophie không còn làm chủ được những giọt nước mắt trào khỏi mắt trong khi miệng thì cười nhăn nhở. Bất chợt, cô ấy phá lên cười không dứt. Cần phải nói với các bạn rằng, lần cuối cùng Jade định tự tử, cô nàng đã nuốt mười viên thuốc chống tiêu chảy. Chính nó đã dẫn tới tình trạng đầy hơi trong suốt hai giờ liền. Đó mới chính là thứ mà người ta gọi là muốn kết liễu... Tệ hơn nữa, là cô ấy đã tự gọi cấp cứu. May mắn thay người đến đón cô nàng là một phụ nữ, nếu không cô nàng sẽ yêu ngay ân nhân của mình rồi. Jade, cô ấy là như vậy đấy. Tất nhiên, cô nàng chưa thể chết nhưng cô nàng lại có một mái tóc chói lọi và móng tay cứng như đinh trong một tháng trời.
Sophie cúi xuống chậu rửa chén và làm như đang bận bịu để cho qua cơn cười điên dại. Tôi nghiêng người về phía cô ấy:
- Cậu thử hình dung xem, nếu cậu ấy định treo cổ với giấy vệ sinh thì sao nhỉ...
Cả hai đứa chúng tôi cười rung bần bật trước vòi nước. Giọng Jade nhão nhoẹt từ xa vọng tới.
- Thế còn cậu thì sao? Sophie vừa lau nước mắt vừa hỏi tôi.
- Ngân hàng thì dở hơi lắm, tớ thật sự chán ngấy rồi.
- Cậu học tiếp đi, cậu có khả năng mà.
- Thôi, tớ ngán học hành lắm rồi.
Sophie như chớp được điều gì đó từ trong ánh mắt tôi. Tôi quay mặt đi, mặt đỏ lựng như cà chua.
- Julie...
Florence đến phá đám. Đây đúng là lần đầu tiên tôi thấy mừng vì trông thấy cô ta.
- Sao rồi, các tình yêu, chúng ta uống gì đây?
"Nếu cô ta chỉ gọi tôi là tình yêu hoặc người đẹp một lần nữa thôi, tôi sẽ nói với cô ta điều tôi nghĩ về mái tóc và chiếc sơ mi có thể làm một con tắc kè hoa cũng phải phát ngán của cô ta."
Chúng tôi lại quay lại phòng khách. Sonia vừa đến. Cô nàng đang phấn khởi hết cỡ vì đã tìm được người đàn ông trong mộng. Cô vội vàng kể cho chúng tôi. Anh ấy tên là Jean-Michel. Một anh chàng tử tế, có công việc tốt, muốn có năm đứa con giống như cô ấy. Chỉ có một điểm trừ: anh ấy hơi kỳ lạ vì luôn nghĩ rằng mình là ninja. Ngoài chuyện đó ra, mọi thứ thật hoàn hảo.
- Anh ấy nghĩ mình là ninja nghĩa là sao? Florence hỏi.
- Anh ấy sưu tập sách báo, các loại đao, mọi thứ anh ấy có thể tìm được. Anh ấy cũng tự tạo cho mình mizu gumo , loại giày phao bằng cách gộp các túi khí thổi căng cho phép đứng được trên mặt nước để đi theo dõi. Trong căn hộ của mình, anh ấy đi đi lại lại trong trang phục truyền thống với chiếc mũ chụp chỉ để hở mắt và rít lên khe khẽ. Anh ấy treo các tấm bia gần như khắp nơi và thường bất ngờ phóng shurikens vào đó...
- Phóng cái gì cơ?
- Phóng shurikens , những phi tiêu hình ngôi sao bằng kim loại có cạnh sắc như lưỡi dao cạo ấy...
- Như vậy không nguy hiểm gì chứ?
- Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ cải thiện. Hiện tại, đúng là anh ấy vẫn thường nhắm ra ngoài... Anh ấy đã làm vỡ toang tủ quần áo còn giấy dán tường trong phòng khách thì rách tan nát. Anh ấy cũng phanh bụng con búp bê trong phòng ngủ của tớ ra đấy.
- Cậu nghiêm túc chứ? Sophie kinh ngạc.
- Hết sức nghiêm túc. Tớ chỉ cần để ý một chút mõi khi anh ấy như vậy thôi. Còn ngoài những lúc như thế, anh ấy rất thú vị. Trừ tuần vừa rồi. Anh ấy vô cùng chán nản vì, để đánh dấu bước thăng cấp trong tinh thần, anh ấy muốn xăm một biểu tượng ninja thật lớn lên lưng và vai. Nhưng người thợ xăm đã nói với anh ấy rằng như vậy sẽ không nhìn được.
Tôi hỏi "sao vậy?"
- Vì anh ấy là người da đen.
Đúng là tôi nên dừng các câu hỏi này lại. Sophie bỏ chạy vào trong bếp. Mình tôi ngồi đối mặt với Sonia, vừa hình dung về Jean-Michel đáng kinh ngạc của cô ấy, một ninja đen, vừa cố kiềm chế hết sức có thể.
Để đổi chủ đề, tôi hỏi tin tức về Saral, một cô bạn bị ám ảnh bởi các chàng lính cứu hoả. Cô bạn này cũng là một người đặc biệt. Cô ấy tuyệt đối tôn thờ các chàng lính cứu hoả. Cô ấy đã lùng sục mọi doanh trại trong vùng và cũng đã mở rộng địa bàn săn mồi. Cô nàng bố trí đi nghỉ cuối tuần ở thành phố khác, thậm chí ra khỏi châu Âu, để đi chinh phục mục tiêu với nỗi ám ảnh cao độ. Ngay từ hồi còn học cấp ba, cô nàng đã nhấn chuông giả báo cháy để được nhìn thấy những chiếc xe cam nhông màu đỏ chở đầy lính mặc đồng phục, sẵn sàng bế nàng lên hoặc miệng kề miệng hô hấp nhân tạo cho nàng. Đã có trường hợp như vậy rồi... Khi hè sang, chúng tôi thường không gặp Saral, bởi vì nàng ta đi khắp đất nước để tranh thủ tối đa các buổi vũ hội dành cho lính cứu hoả. Và đến Giáng sinh, thời điểm bán lịch, cô nàng lại bận tối mày tối mặt. Nàng không ngừng nghỉ. Nàng có thể bất ngờ ập đến nhà bạn, chỉ để không bỏ lỡ cuộc kinh lý của các chàng lính cứu hoả, những người đang trên đường tới gõ cửa. Cô ấy thu thập thông tin về hành trình của họ, cô ấy phải tiết kiệm. Đúng thế, cô ấy tiết kiệm, bởi vì chỉ trong tháng Mười hai vừa rồi, cô ấy đã mua hết năm mươi ba cuốn lịch...
Jade ra khỏi phòng ngủ rồi ngồi xuống cạnh tôi, sắc mặt tiều tuỵ. Tôi ôm cô ấy:
- Sophie đã kể mọi chuyện với tớ. Hãy cứng rắn lên. Cậu phải thật dũng cảm vào nhé.
Giương cặp mắt thất thần, cô nàng níu lấy tôi, nước mắt giàn giụa. Trong lúc đó, Sophie ngốc nghếch, lại đang cắm chốt trong bếp và làm động tác như kiểu người đang uống thuốc. Tôi khẽ bật cười bồn chồn mà Jade lại tưởng rằng tôi khóc cùng cô ấy. Cô ấy sẽ trở thành cái rốn của vũ trụ trong buổi tối nay... Tôi đã hình dung như vậy từ trước rồi. Ấy vậy mà, có thể các bạn vẫn nhớ tôi đã từng nói với các bạn điều gì: chúng ta nghĩ rằng mình hiểu rõ mọi chuyện, thế rồi đột nhiên một chi tiết nảy sinh và tất cả đều thay đổi. Điều đó đã xảy ra với tôi vào buổi tối hôm đó, và nó không chỉ là một chi tiết.
Chúng tôi đang uống rượu khai vị, một chai nho xạ của vùng Beaumes-de-Venise tươi ngọt, tôi vừa thưởng thức vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong tầm mắt của tôi là một ngã tư trải rộng. Tôi ngắm nghía những bóng người bị ánh sáng ấm áp cuối ngày kéo dài ngoằng ngoẵng trông thật vui mặt. Đột nhiên, một hình bóng đang chạy cuốn hút tôi. Ric. Ban đầu tôi cứ nghĩ rằng mình bị ảo giác và rằng nỗi ám ảnh về anh ấy đang đánh lừa tôi, nhưng không, đó đúng là anh ấy! Chiếc quần ngố của anh, bước chạy của anh. Không còn nghi ngờ gì nữa.
~*~
Anh ấy lại chạy lên đại lộ, đúng như buổi sáng nay. Anh ấy không say chứ? Và sao anh ấy lại đeo ba lô nhỉ? Có cái gì ở bên trong đó? Anh ấy đi đâu?
Vào lúc đó, lý trí gào thét bảo tôi bình tĩnh lại, nhưng bản năng của tôi còn hét lớn hơn rằng có điều gì đó mờ ám đang được âm thầm chuẩn bị.
- Julie, cậu có nghe tớ nói không thế?
Florence gọi tôi. Tôi không tài nào rời mắt khỏi cái bóng của Ric. Sophie nắm lấy cánh tay tôi:
- Cậu ổn chứ?
- Tớ không biết nữa.
- Thế là sao, sao cậu lại không biết? Mặt cậu như mất hồn ấy, cứ như là cậu vừa trông thấy ma! Không phải vậy chứ...
"Không, nếu đó là Didier, tôi sẽ chỉ việc mở cửa sổ rồi ném ngay Florence vào người anh ta."
Sophie nhìn ra ngoài. Cô ấy nhìn chòng chọc cả chục người đang lang thang dưới phố, mà không nhìn ra cái chấm nhỏ xíu đang chạy xa dần.