Chương 17
Điều đó có xảy ra với tất cả mọi người không nhỉ? Mỗi lần yêu một ai đó, tôi đều bắt đầu bằng giai đoạn muốn biết mọi thứ về người đó. Nó gần giống như chứng ăn vô độ vậy. Anh ấy đọc sách gì? Anh ấy nghĩ gì? Anh ấy đang làm gì? 24 trên 24 giờ, 7 ngày trên 7. Thật quá mệt mỏi, nhưng tôi không thể nào thoát ra khỏi tình trạng đó được. Tôi bị chìm sâu trong đó. Ngay cả khi đầu óc rối bời, tôi vẫn còn đủ sáng suốt để nhận ra rằng mình chưa bao giờ đạt đến độ như thế. Với Ric, điều đó vô cùng dữ dội. Tôi tự nhận thấy rằng dù không muốn, trí nhớ chụp hình của tôi cũng đã làm chuyện phi thường trong căn hộ của anh. Đặc vụ JT thật xuất chúng. Tôi có thể tả cho các bạn nghe về mọi thứ mà tôi đã nhìn thấy cho đến từng chi tiết nhỏ nhất. Nếu có giải vô địch thế giới trong trò tìm bảy điểm khác nhau với hình ảnh căn hộ của anh ấy, tôi chắc chắn sẽ giành chiến thắng. Thưa các bạn, tôi xin tiết lộ là sáng nay, trong lúc nhìn anh ấy chạy, tôi đã bản đồ hoá toàn bộ cơ thể anh ấy. Tôi có thể kể cho các bạn về cánh tay của anh ấy, cách anh ấy đặt bàn chân xuống khi chạy như thế nào, cằm, cổ, cách anh ấy nheo mắt trước ánh nắng, nụ cười, cái cách đặc biệt mà anh ấy nhướng lông mày bên trái lên mỗi khi nói điều gì nghiêm túc. Không có gì thoát khỏi mắt tôi. Nỗi khao khát được biết hết, được tiếp cận anh ấy đến mức gần nhất, chưa bao giờ mãnh liệt đến thế.
Tất nhiên, cái gì cũng có mặt trái của nó cả. Khi ta ở đây, ta xây dựng ý tưởng về người khác, ta tưởng tượng về mọi chuyện mà họ làm. Điều đó khiến chúng ta thấy yên lòng, làm cho chúng ta xích lại gần nhau. Điều bất hạnh nhất chính là ở điều ít bất ngờ nhất, ở những chênh lệch nhỏ nhất giữa những gì chúng ta tự thêu dệt và sự thật, đó mới là thảm hoạ, là một gáo nước lạnh. Ta có cảm giác như bỗng nhiên, thật tàn nhẫn, ta bì lừa, bị xỏ mũi. Lại còn bị phản bội nữa. Vấn đề thực sự nằm ở chỗ chính thứ cảm giác tệ hại này đã dẫn tới kết cục là: ta luôn tự thuyết phục mình rằng người ta chạy trốn và ruống bỏ ta. Chỉ vì một động tác nhỏ, một câu nói vu vơ, tinh thần kiệt quệ và trái tim vỡ tan tành.
Tối hôm đó, ở nhà Sophie, tôi gần như không còn nói được một lời nào trong suốt bữa tối. Chuyện này đối với tôi không bình thường chút nào. Vì thế, mấy cô bạn gái đã tạm gác chuyện của họ sang một bên để chăm sóc tôi. Tôi không muốn như vậy lắm, nhất là khi, dù có được sự quan tâm đáng quý của họ, nhưng tình trạng của tôi vẫn chẳng thay đổi được gì. Ngay cả khi tôi đang ở giữa mọi người và được mọi người đối xử tử tế, tôi vẫn lẻ loi. Thật khủng khiếp.
Tôi trở về nhà như xác sống, không thể nào ngủ nổi. Suốt hàng giờ liền, mắt tôi mở thao láo trong bóng tối, tôi tự hỏi tại sao anh ấy lại ra ngoài chạy. Hoặc đó là niềm đam mê của anh ấy, hoặc ở đó có điều gì bí hiểm, và tôi ngờ rằng đó là điều bí hiểm. Tôi sẽ chỉ cảm thấy thanh thản chừng nào tôi khám phá ra được lời giải cho câu đố.
Nghĩ đi nghĩ lại, chàng trai này quá tuyệt vời để có thật. Tử tế, có văn hoá, đẹp trai, gấp gọn áo quần ngay cả khi không hẹn ai tới nhà. Đương nhiên, lẽ ra tôi phải nghi ngờ điều đó! Giống như khi lũ mèo angora [1] không hề làm vương vãi lông ở bất cứ đâu: làm gì có chuyện đó. Vẻ bề ngoài quyến rũ chắc chắn đang che giấu một kẻ giết người đang trốn ngục. Lạnh lùng, có phương pháp, anh ấy quyến rũ tôi để lấy trộm tiền tiết kiệm của tôi. Anh ấy sẽ thất vọng thôi. Đáng đời. Thế rồi, anh ấy cắt tiết tôi như chọc tiết một con thỏ rồi gập tôi lại như một trong những chiếc áo sơ mi của anh trước khi chôn tôi trong công viên đồ sành sứ.
[1. Loài mèo có bộ lông dài và dày.]
Tôi mất suốt đêm đó và luôn cả ngày thứ Hai để dằn vặt mình về việc đó. Thật điên rồ. Đám con gái chúng tôi, khi đang nghĩ về ai đó, chúng tôi nghĩ tới họ mọi lúc. Người đó giây phút nào cũng án ngữ trong từng ngõ ngách của tâm trí chúng tôi. Bạn cố gắng tìm mọi cách để thay đổi suy nghĩ nghưng chỉ một chi tiết nhỏ nhất cũng lại kéo bạn quay trở lại ngay. Tù nhân của một nỗi ám ảnh. Tôi đưa tờ quảng cáo về bảo hiểm gia đình cho một khách hàng, và tôi mơ mộng rằng một ngày nào đó tôi có thể lập một tài khoản như thế cùng với anh. Tôi rửa ấm pha trà của mình, nó có màu gần giống với màu mắt anh. Tôi lật từng trang sách dạy nấu ăn "Bánh quiche và bánh mứt quả đặc biệt" - đúng, tôi đang đọc sách đây - ô kìa trong từ "quiche" có một chữ "c" giống như từ Ric. Một nếp gấp ở tấm rèm cửa làm tôi nhìn ra chiếc áo sơ mi trên cơ thể anh ấy. Mọi chuyện đều ổn, tất cả đều là cái cớ. Tôi như con nghiện ma tuý nhưng tôi không hề muốn cai nghiện. Thế rồi tôi thử làm cho mình sao nhãng. Tôi gửi vài lá thư, nhưng rồi khi tôi lại tranh thủ tìm kiếm thông tin về anh thì kìa, kết quả thật bất ngờ: tôi không tìm thấy gì hết. Không một dấu vết trong bất cứ trang web nào. Không bạn cũ, không một cuộc thi đấu địa phương, không tiểu sử học hành trong một ngôi trường mờ ám hay một bằng cấp tin học nào. Như thể Ric không tồn tại. Hoặc nói đúng hơn là Ric chỉ tồn tại trong cuộc đời thực. Tôi nhìn lại những cử chỉ của anh, nghe lại những lời anh nói, giống như những mẩu tài liệu của một hồ sơ tư pháp. Rồi tiếp đó, có một phiên toà xét xử thực sự đã diễn ra trong đầu tôi. Đôi khi tôi khoác lên mình chiếc áo luật sư và mỗi dấu hiệu đều chứng minh anh vô tội, những lần khác, tôi lại đứng sau bàn của kiểm sát viên và tất cả đều kết tội anh ấy. Nhưng từ sâu thẳm lòng mình, dù tôi có nói thế nào, tôi vẫn mong được là người cai ngục của anh ấy.
Để thay đổi suy nghĩ, tôi thử gọi điện đến vài cô bạn để buôn chuyện, nhưng chẳng ích gì... Tôi cũng cố bắt mình ta ngoài để tận hưởng ánh mặt trời nhưng, lại nhưng, tôi chỉ đi lòng vòng quanh khu nhà đầy khó nhọc, mà không còn nhìn thấy những gì xung quanh mình, vì tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao anh ấy lại chạy như thế. Cuối cùng tôi về nhà để có cảm giác được gần anh hơn. Chắc hẳn bạn nghĩ tôi là con điên. Khi trở về căn hộ của mình, tôi có mong muốn bất chợt là leo lên tới trước cửa căn hộ của anh, để gần như được ở trong nhà anh, gần như được ở bên anh. Tôi có thể ở lại đó, ngồi ở bậc cầu thang dưới cùng hoặc cuộn tròn mình rồi ngủ trên tấm thảm chùi chân của anh như một chú cún. Đột nhiên, có tiếng động và tôi nhảy ào một cú phi thường xuống đến chân cầu thang. Tôi có thể đã tự giết mình nhưng không thể để anh ấy trông thấy tôi ở đây được. Tôi đi vòng vòng như con sư tử bị nhốt trong căn hộ của mình. Ric là đối tượng của mọi suy nghĩ của tôi và câu hỏi đến không ngừng. Tôi đang sống trong một cơn ác mộng thực sự.
Bởi không tài nào tìm được sự thanh thản ở phương diện kia của đời mình, tôi đã quyết định sẽ không chịu đựng một điều gì khác nữa. Tôi từng bước xem xét về cuộc đời bé nhỏ của mình và quyết sẽ diệt trừ tận gốc tất cả những thứ khiến đời tôi trở nên phức tạp. Bởi điều cốt yếu nhất đã trốn chạy tôi, thì ít nhất tôi cũng nên dọn dẹp những gì còn sót lại. Thành ra, tôi chưa bao giờ có được nhiều quyết định như trong buổi tối hôm đó.