← Quay lại trang sách

Chương 18

Sáng thứ Ba, trong lúc tới văn phòng, tôi vẫn còn thấm mệt. Tôi còn tự hỏi mình phải chăng vì hoàn cảnh đáng thương hại của mình mà tôi thấy Géraldine trông tuyệt hơn cả bình thường. Khi cô nàng mở cửa cho tôi, thấy cô nàng đứng phía sau quầy giao dịch, tôi không muốn nói rằng cô nàng đẹp - vì điều đó, tất cả mọi người đều đã thấy - tôi tự nhủ rằng cô ta trông quý phái hơn trước.

- Chào Julie! Này, cậu hội hè suốt mấy ngày cuối tuần đấy à?

"Cô nàng nói thế là bởi thấy tôi đi khập khiễng hay tôi đang đeo hai quả tạ dưới mắt vậy nhỉ?"

- Không hẳn, Géraldine. Cậu thì sao, khoẻ chứ?

- Cực khoẻ.

Tôi chưa bao giờ thấy cô nàng trả lời đầy hứng khởi như thế. Nó chứng tỏ rằng, thỉnh thoảng mà được đập mặt vào những kẻ ngu xuẩn, cảm giác sẽ rất tuyệt.

Tôi đến xếp đồ của mình. Còn ít nhất nửa tiếng nữa vị khách hẹn gặp đầu tiên của tôi mới tới, tôi quyết định tranh thủ đến nói chuyện với Géraldine. Tôi gặp cô nàng ở trước cửa tủ chứa đồ. Cô nàng đang xếp những cuốn sổ séc cuối cùng được chuyển tới. Với mỗi cuốn sổ, ta cần phải gắn kèm theo đó một tờ gấp. Géraldine đang cố dùng ghim giấy để ghim lại, nhưng chiếc ghim quá bé, mỗi lần cài, ghim lại bắn vào mặt cô nàng như một chiếc lò xo. Tôi hỏi cô nàng:

- Tớ có thể làm phiền cậu một phút được không?

- Tất nhiên rồi. Tớ đang đánh nhau với đống đồ vô dụng này đây. Người ta có hướng dẫn chúng ta làm những việc này ở khoá thực tập đâu cơ chứ. Là cậu thì cậu làm thế nào để ghim nó lại được vậy?

- Tớ dùng ghim trong hộp đằng kia kìa, mấy cái đó to hơn.

Gương mặt Géraldine bừng sáng. Xong, giờ đây, tôi đã biết được nét mặt của Chistophe Colomb khi khám phá ra châu Mỹ là như thế nào rồi. Đối với Géraldine thì cảm giác ấy còn mạnh mẽ hơn vì tôi trông thấy cả sự biết ơn dâng trào trong mắt cô nàng. Cằm cô nàng run run. Tôi nghĩ rằng cô nàng khóc mất. Lúc đó, ngay lập tức, tôi tự nhủ rằng có thể sẽ là sai lầm khi thổ lộ với cô nàng. Nhất là khi điều đó liên quan tới tương lai của tôi. Tôi tìm đường lui theo cách tự nhiên nhất có thể.

Cô nàng thử lại với một chiếc ghim lớn hơn, và mỗi tờ gấp đã được ghim lại chỉnh tề trên từng cuốn sổ. Cô nàng ngắm nghía, mê man, xúc động khi không còn bị vướng bận điều gì. Cô nàng quay về phía tôi:

- Cậu vừa muốn nói gì đó với mình nhỉ? Cậu cần mình giúp sao?

Trong ánh mắt của cô nàng có một thứ gì đó chân thành cởi mở. Tôi luôn bị lung lay trước những cách cư xử tử tế thế này. Sự ngại ngần của tôi đã bay biến mất tiêu.

- Thực ra, tớ muốn thông báo với cậu một chuyện và hỏi ý kiến cậu.

- Cậu nói đi.

Đúng lúc đó thì Mortagne thò đầu ra khỏi phòng làm việc. Thông thường, lão ta đã xẵng giọng nhắc nhở chúng tôi rằng không có chỗ cho những cuộc nói chuyện riêng trong văn phòng và rằng, nếu cuộc nói chuyện của chúng tôi  là về công việc, tốt nhất là nên gọi điện từ bàn này sang bàn kia vì như vậy sẽ tạo ấn tượng cho khách hàng. Lão đã từng nói như thế, và không chỉ một lần. Nhưng lạ thay, sáng nay, lão mỉm cười hài lòng rất ngớ ngẩn rồi nói:

- Xin thứ lỗi, cô Dagoin. Khi nào cô có chút thời gian, cô có thể tới gặp tôi được chứ? Chúng ta sẽ bàn về hồ sơ của bà Boldiano.

Lão nhìn tôi rồi nói tiếp:

- Chào cô Tournelle. Trông cô có vẻ rất tuyệt. Kỳ nghỉ cuối tuần vui vẻ chứ?

Ôi, nếu Géraldine biết Alfred Nobel là ai, cô nàng có thể đã được chiêm ngưỡng nét mặt của ông qua gương mặt tôi, khi ông bị bọc thuốc nổ đầu tiên nổ bùng vào mặt. Tôi sững sờ. Còn Géradline thì trả lời lão như thể mọi chuyện vẫn bình thường:

- Khi nào chúng tôi xong việc, tôi sẽ qua. Còn bây giờ thì tôi đang bận.

- Cảm ơn Géraldine.

Tôi hết sức kinh ngạc. Con vẹt nhỏ đã quay trở về chuồng. Cô nàng quay về phía tôi và nói tiếp:

- Cậu muốn thông báo với tớ điều gì vậy? Cậu có bầu à?

Thậm chí còn không chờ nghe câu trả lời, cô nàng vừa nhảy nhót vừa cúc cúc mấy tiếng như gà mái. Cô nàng nhấn nhá thêm:

- Tớ có biết cha đứa bé không? Cậu muốn hỏi tớ là có nên giữ nó lại hay không chứ gì? Cậu biết mà Julie, một đứa trẻ, đó là một phép mầu...

Vậy đó, cô nàng bắt đầu tăng tốc. Cô nàng chắp hai tay, ngước nhìn trời - chính xác trong trường hợp này, là nhìn đèn nê ông - rồi nói với tôi về tình yêu, về niềm hạnh phúc... Géraldine ngây thơ đang làm phim. Tôi nắm lấy cánh tay cô nàng:

- Géraldine, tớ sẽ thôi việc.

Cô nàng sững lại.

- Cậu sẽ bỏ chi nhánh này sao?

- Tớ mới đang có ý định vậy thôi.

- Cậu đã gặp ai đó giàu có và cậu không cần làm việc nữa à?

- Không hẳn. Nhưng tớ không thể tiếp tục được nữa. Công việc này là gánh nặng của tớ. Nói chúng, đây không phải là công việc mà tớ dành tâm huyết để cống hiến. Tớ thấy không thoải mái khi đối mặt với khách hàng, tớ không đồng tình với hệ thống cấp bậc ở đây. Tớ không muốn tiếp tục như vậy nữa. Tớ không muốn mình cam chịu làm mãi công việc này cho đến khi nhận được một khoản lương hưu không chắc chắn mấy, không phải vào tuổi này. Tớ muốn thử tìm một công việc hợp với mình hơn.

Géraldine bất động một lúc rồi đột nhiên ôm lấu tôi. Cô nàng siết chặt tôi bằng một thứ cảm xúc chân thành. Cái mặt dây chuyền to tướng không ra hình thù gì tì vào ngực tôi. Tôi không dám động đậy. Không sao, tôi sẽ mang dấu ấn của món đồ trang sức dị dạng này của cô nàng cho đến suốt đời. Cuối cùng cô ta cũng buông tôi ra và nhìn thẳng vào mắt tôi:

- Cậu biết không, Julie, trông tất cả những đồng nghiệp của tớ, cậu là người duy nhất mà tớ muốn trở thành bạn. Không phải bạn gái, mà là bạn ấy. Cậu là một cô gái tốt. Tớ rất buồn nếu cậu ra đi. Nhưng trước tiên, cậu hãy nghĩ kỹ, đừng huỷ hoại sự nghiệp của cậu vì chuyện không đâu nhé.

- Sự nghiệp nào? Nếu tớ ở lại thì chính là tớ đang huỷ hoại cuộc đời mình. Vậy nên: Tớ muốn hỏi cậu là cậu có biết khi nào tớ nên ra đi. Để được thanh toán ngày phép, chắc tớ sẽ được rút ngắn thời gian báo trước khi nghỉ việc...

Cô ta làm ra vẻ suy nghĩ. Luôn có chút gì đó đáng lo ngại ở cái nàng Géraldine này.

Khách hẹn đầu tiên của tôi đã đến đúng giờ. Tôi sẽ tiết lộ với các bạn một điều không thể sai khi muốn biết lúc nào thì một vị khách có hẹn sẽ tới. Khi khách hàng yêu cầu bạn điều gì đó, họ sẽ đến đúng giờ. Nếu đó là một dự án quan trọng đối với họ, họ thậm chí còn tới sớm. Ngược lại, nếu các bạn mời họ tới để các bạn đề nghị với họ về một khoản tiền cần đầu tư, họ sẽ luôn đến muộn - trong trường hợp họ không từ chối cuộc hẹn đó. Vị khách này đang muốn vay một khoản tiền để mua chiếc ô tô sưu tầm, "một thương vụ tuyệt vời". Tôi nghiên cứu tài liệu của anh ta: đã kết hôn, hai đứa con, tình trạng công việc tốt nhưng không có gì cho anh ta điều kiện hợp lý để có thể sưu tầm những chiếc xe cổ cà tàng cả. Khi liệt kê danh sách chi tiêu của anh ta, rõ ràng là anh ta chi tiêu cho niềm đam mê xe hơi của mình nhiều hơn cho các tiện nghi trong gia đình. Tôi có nên để anh ta mắc nợ gia đình mình chỉ vì mục đích làm thoả mãn thú đam mê thời niên thiếu chẳng đi đến đâu? Dù chẳng thích thú gì ngân hàng, tôi vẫn làm việc bằng tâm hồn và lương tâm của mình và tôi cố thuyết phục anh ta rằng anh ta không nên vay mươn vì những dự án kiểu này...

Cuộc sống thật lạ lùng. Giờ đây khi đã quyết định ra đi, tôi lại nhìn cả chi nhánh theo một cách khác hẳn. Chỉ xíu nữa thôi là tôi gần như thấy mình có chút luyến tiếc. Fabienne, người uống hết tách cà phê này đến tách cà phê kia, tấm áp phích có hình cô gái xinh đẹp đang cố khiến người ta tin rằng việc cô có một tài khoản ở đây khiến cô sướng phát điên, Mortagne cùng những bài diễn văn ngu xuẩn, Mélanie với cái cây xanh mà cô ấy vẫn thường nói chuyện với nó. Đến cả họ, tôi cũng không nỡ rời xa. Không bỏ lỡ bất cứ ai, không bao giờ. Với Mortagne, nó có thể được lý giải bằng hội chứng Stockholm [1] , cuối cùng người ta lại quyến luyến chính kẻ bắt cóc mình. Với Mélanie cùng cây dương xỉ mãi không chết của cô ấy, tôi không biết nữa. Còn ngạc nhiên hơn nữa khi tôi là người duy nhất có trách nhiệm với sự ra đi của mình và rằng sâu thẳng trong thâm tâm, tôi biết là tôi đúng. Ở ngoài kia, có tương lai của tôi. Ở ngoài kia, có cuộc đời. Ở ngoài kia, có Ric.

[1. Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.]