Chương 19
Một trong số những phẩm chất lớn của Xavier, đó là luôn giữ lời hứa. Lần này cũng không phải là ngoại lệ. Cậu ấy đã nói với tôi rằng sẽ làm cho tôi một cánh cửa hòm thư thật xinh đẹp và cậu ấy không nói dối. Thậm chí có thể nói rằng cậu ấy còn rất hào hứng với nó kia...
Khi bước vào chung cư, đầu tôi chất chứa đầy những câu hỏi về Ric và về định hướng nghề nghiệp của mình. Tuy nhiên, ngay khi vào đến sảnh, tôi đã lập tức nhận ra cánh cửa mới cho hòm thư của mình. Xavier thật phi thường. Tôi cứ tự hỏi liệu cậu ấy có làm giống cánh cửa của chiếc limousine bọc thép của cậu ấy hay không. Nhưng thực tế thì, không, tôi biết rồi: để làm hòm thư cho tôi, cậu ấy đã tạo ra một phiên bản chính xác như cánh cửa két sắt của thuyền trưởng Nemo trong chiếc tàu Nautilus [1] . Tôi tiến lại gần, nửa mê mẩn, nửa run sợ. Một vòng đai đẹp đẽ bằng đồng, những chiếc vít lớn, lớp kim loại dày cùng màu gỉ đồng tuyệt đẹp. Tất cả đều được ghép với nhau rất hoàn hảo, láng bóng. Tôi nghĩ tác phẩm nghệ thuật này phải nặng đến hai tấn và có thể làm cả bảng chứa hòm thư khác rơi rụng hết. Bên cạnh các cánh cửa bằng tôn sơn khác, cánh cửa của tôi giống như cánh cửa xà lim của người mang mặt nạ sắt vậy.
[1. Chiếc tàu ngầm trong tiểu thuyết viễn tưởng Hai vạn dặm dưới đáy biển và Hòn đảo kỳ bí của nhà văn Pháp Jules Veme.]
Tôi sẽ mang ơn Xavier vì cậu ấy đã làm một việc khó tin như vậy. Sẽ không một ai có thể lấy cắp được thư từ của tôi. Tiền của ngân hàng khi đặt sau cánh cửa này sẽ được an toàn hơn cả khi để ở chi nhánh. Nhưng dù sao, tôi vẫn muốn có một thứ gì đó đơn giản hơn, thanh cảnh hơn...
Xứng đáng với ngươi lắm, Julie. Cánh cửa này chính là nỗi đau khổ của người đó. Nếu ngươi không táy máy gì trong hòm thư của Ric, thì tất cả những chuyện này làm sao có thể xảy đến với ngươi. Vậy thì hình phạt của nhà ngươi sẽ là như sau: tất cả hàng xóm láng giềng đều xem ngươi như một con bệnh chỉ qua việc nhìn vào chiếc hộp kim loại dị hợm này và, chỉ trong bốn năm nữa là cùng, khi đã yếu đi do tuổi tác, ngươi thậm chí sẽ không còn đủ sức để mở nó ra nữa...
Có một mẩu giấy nhỏ thò ra khỏi tấm liếp của khe bỏ thư. Tôi cẩn thận rút tờ giấy ra để tấm liếp không đớp được tay mình. "Nếu cậu muốn lấy lại thư của mình, hãy đến lấy chìa khoá, tớ ở xưởng. Xavier."
Ngoài phố, trước toà chung cư của cậu ấy, một gia đình vừa đi nghỉ về. Hai bố mẹ đang lấy hành lý từ ô tô xuống trong khi đám trẻ đã chơi bóng trong sân. Tôi tránh quả bóng của chúng vừa lao tới và khẽ hét lên một tiếng, khiến chúng cười rộ lên.
Chiếc xe khổng lồ của Xavier đã được đưa ra phía trước gara, vây xung quanh là một loạt dụng cụ rải đầy dưới đất. Tấm tôn phản chiếu lấp loá, với ánh nắng mặt trời đang chiếu hôm nay, nó có thể bốc cháy mất. Trong thâm tâm, tôi nhắc đi nhắc lại những gì sẽ nói với cậu ấy. "Đó là cánh cửa đẹp nhất mình từng thấy!" Vậy thì hơi quá. Tôi cần tìm một cách khác. Tôi nhận ra bàn chân của cậu ấy đang thò ra dưới gầm xe. Ngạc nhiên chưa: một đôi chân khác ở ngay cạnh đó và tôi nghĩ là họ còn đang cười đùa nữa. Tôi chờ một lát. Tôi nhận ra đúng là đôi giày tennis của của Xav, nhưng đôi chân còn lại là của ai nhỉ? Trong giây lát, tôi tự nhủ hay là cậu ấy đã tìm được bạn gái, và rằng, hạnh phúc nhân đôi, đó cũng là một cô nàng say mê cơ khí. Nhưng đám lông chân lại phản bác luôn mệnh đề, trừ phi cô nàng không nhổ lông chân bởi đã dành toàn bộ thời gian của mình để chăm sóc xe tải. Lạ thật, tôi nghĩ mình đâm ra lại giống như Géraldine, tôi đang tự dựng phim. Chắc chắn cô nàng đã bắn virus sang cho tôi khi cô nàng ôm tôi rồi.
Dưới gầm ô tô, hai người vẫn tiếp tục cười đùa. Hai giọng nói đã khiến tôi đứng lặng đi. Giọng đàn ông. Họ nói toàn những từ chuyên ngành cơ khí:
- Cậu giữ nguyên rầm dọc trong khi tôi đưa trục vào nhé.
- OK, nhớ chốt luôn.
Nếu cứ đứng đó không nói gì, tôi có thể mất cả tiếng đề nhìn các bàn chân cử động, thế nên tôi đành đánh tiếng.
- Xavier?
Một tiếng động mạnh. Tôi đoán đó là tiếng đầu va phải kim loại.
- Julie? Là cậu à? Cậu ở yên đó, tớ ra đây.
Xavier vặn mình để chui ra. Cậu ta cười. Không phải cậu ta là người vừa bị cụng đầu. Người kia không động đậy và đang rên rie. Xavier phủi mạt sắt trên quần áo rồi tươi cười hỏi tôi:
- Cậu đến lấy chìa khoá hòm thư phải không?
Tôi không rời mắt khỏi hai chiếc cẳng chân kia, chủ nhân của chúng cũng đang bắt đầu tìm cách chui ra. Xavier nói tiếp:
- Sao, cậu thấy cánh cửa của cậu thế nào?
Kẻ đồng đảng của cậu ta cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện. Là Ric. Tôi thì thầm:
- Tuyệt...
- Cậu bảo sao?
- Tớ bảo cánh cửa cậu làm thật tuyệt. Vững chãi, nở nang, cân đối, có một không hai.
Xavier xoa xoa hai tay.
- Tớ xứng đáng được hôn chứ, cậu ấy vừa nói vừa chìa má ra cho tôi.
Tôi thơm cậu ấy. Ric vừa đứng dậy vừa xoa đầu. Xavier phì cười.
- Lúc nghe thấy giọng cậu, anh ấy bật dậy như cái lò xo ấy! Cậu gây ấn tượng mạnh với anh ấy thật đấy!
Cả hai cùng cười như mấy cậu nhóc học mẫu giáo. Bực mình thật. Một ngày kia, ai đó phải giải thích cho tôi tại sao những gã đàn ông lại có thể hiểu nhau nhanh và rõ đến vậy. Khi hai người đó đứng cạnh nhau, trông họ như những người bạn ấu thơ của nhau, cùng nhau trải qua ba cuộc chiến tranh và lần lượt cứu sống nhau vậy. Mà hai ví dụ này không phải hiếm gặp đâu nhé. Nếu bạn đặt hai người đàn ông vào cùng một phòng, cùng một phân xưởng hoặc ở bất cứ đâu khác, trong vòng ba phút, họ xưng hô thân mật, trong năm phút họ cười đùa đầy ngụ ý với nhau và có vẻ như đã hiểu hết về nhau rồi, một giờ sau đó, các bà mẹ của họ thề rằng họ là anh em. Tại sao điều đó lại xảy ra và tại sao nó không thể có ở chúng tôi, những người phụ nữ?
Họ đang đứng trước mặt tôi. Xavier còn đập vào vai Ric, người vừa bôi trét vài vệt đen sì lên trán với vết mỡ trên tay anh ấy như tù trưởng da đỏ. Nếu không hiểu Xavier đủ rõ, có lẽ tôi sẽ nghĩ rằng cậu ấy đang say rượu, nhưng không. Tôi không hiểu thế nào mới là điều tệ nhất: cậu ấy không uống gì mà cư xử như vậy hay cậu ấy là người nghiện rượu cho rồi. Tôi cố gắng để hợp lý hoá cuộc trò chuyện:
- Bây giờ hai người làm cùng nhau đấy à?
- Ric muốn hỏi tớ mấy thứ đúng lúc tớ đang đánh vật với một chi tiết quá dài mà tớ phải ráp vào sườn xe. Nên là anh ấy đề nghị giúp tớ một tay.
"Ric muốn hỏi cậu mấy thứ sao? Xavier, nhân danh tình bạn của chúng ta, tớ yêu cầu cậu hãy cho tớ biết đó là thứ gì. Thông tin sẽ được lưu vào hồ sơ và, hãy cảnh giác, đối tượng này có thể là một tay giết người hàng loạt."
Xavier đi tới bàn thợ của cậu ấy rồi quay trở lại với hai chiếc chìa khoá móc với nhau bằng một sợi dây thép rồi nói:
- Của cậu đây.
Tôi cầm lấy chùm chìa khoá rồi hôn cậu ấy một lần nữa:
- Cảm ơn cậu nhiều. Tớ rất muốn đền bù phí tổn thời gian và vật liệu cho cậu...
- Đừng bận tâm. Tớ tặng cậu.
- Cảm ơn cậu vì còn làm nó thật nhanh. Hơn nữa, nó chắc chắn lắm!
- Vậy đó, Julie, tớ hứa với cậu là sẽ không ai phá được khoá của nó đâu. Tuy nhiên, đừng thò tay vào trong đó nhé bởi vì, để rút được tay ra khỏi đó, ta cần nhiều thiết bị hơn lần vừa xong đấy...
Và hai kẻ đó lại bắt đầu cười với nhau, đã thế còn là cười chế giễu tôi nữa chứ. Đồng loã ghê chưa, đồng tình đồng chí ghê chưa, nhìn là muốn tát cho một trong hai người một cái. Ai ăn tát nào? Người bạn thơ ấu của tôi hay anh chàng đẹp trai đang khiến tôi ngây ngất? Các người hãy đợi đấy, đồ tồi...