Chương 20
Dẫu có phải thay đổi nhiều thứ trong đời, tôi cũng không làm việc gì nửa vời. Một chị thợ nhuộm, làm ở ngay cạnh ngân hàng, đã nói với tôi về một nhóm phụ nữ, ba lần một tuần, hẹn nhau ở cổng công viên để cùng chạy bộ. Thành viên trong nhóm có thể thay đổi, nhưng đường chạy sẽ luôn cố định. Theo chị gái của chị ấy, người thường xuyên tham gia nhóm, không khí ở đó rất dễ chịu. Tôi thú nhận rằng tôi đang cố gắng thu xếp theo khả năng để tới luyện tập cùng các chị em, trước khi đưa thân ra hứng những lời nhận xét của Ric. Tôi càng không muốn hạ thấp mình trước anh ấy vào lúc này để àm sau đó anh lại cười cợt cùng Xavier, người bạn mới thân thiết của anh. Nhưng tôi không phải kiểu người thất khó là nản và, biết đâu đấy, lần gặp tiếp theo, anh ấy sẽ bị loá mắt thì sao?
Một giải pháp hữu hiện khác: tôi sẽ nấu ăn. Tôi đã lấy ra toàn bộ sách mẹ tặng và tôi sẽ thử nghiệm các công thức. Tôi phải đi mua những cuốn phù hợp hơn thôi, vì tôi không muốn thấy mình phục vụ món ragu thịt rượu trắng với nước nấm củ hay món thịt hầm rau cùng ragu nấu đậu trăng vào giữa tháng Tám này. Tôi tính sẽ mời tất cả những người mà tôi yêu quý, nhưng thành thật mà nói, mục đích đầu tiên trên hết chỉ là tập luyện để tiếp đón Ric. Tôi cũng đã hình dung ra một danh sách các chú chuột bạch. Trước tiên, tôi sẽ mời những người có yêu cầu không quá cao và rồi, từng chút một, tôi sẽ thử sức với những người thật kỹ tính hoặc người có cái bụng nhạy cảm. Như vậy có vẻ như chơi không đẹp cho lắm, nhưng ngay cả lũ mèo còn biết tha về những con chuột chết hoặc những con chim sẻ cụt đầu để thể hiện thành ý kia mà. Chúng thật sự cần phải luyện tập trước.
Ta đang ở vào thời điểm quan trọng nhất trong kế hoạch lớn làm chủ cuộc đời mình của tôi. Vài phút nữa thôi ván bài sẽ bắt đầu mà tôi vẫn chưa có đủ quân bài trên tay. Đứng trước gương, ngay khi ra khỏi cửa, tôi kiểm tra lại dáng vẻ của mình. Quần jean đen, áo vest bằng vải cô tông. Có phần nghiêm túc mà không hề quá. Bụng tôi hóp lại. Cần phải nói rằng tôi đang đặt cược lớn đấy. Đối với các bạn thì đây có vẻ là một ý tưởng kỳ cục. Tuy nhiên, tôi có thế nói với các bạn rằng tôi đã cân nhắc nhiều rồi.
Tôi xuống phố và đẩy cánh cửa vào tiệm bánh mì. Ba khách hàng. Mười lăm phút trước giờ đóng cửa, cửa hàng chẳng còn mấy thứ. Vanessa chào tôi, cô ấy đang bỏ hai chiếc bánh mứt mận vàng nhỏ vào túi cho một quý ông.
Tôi đợi đến lượt mình. Căng thẳng đang dâng cao. Ngay trước tôi, một phụ nữ đang cằn nhằn vì không còn bánh mật. Cậu bé mà cô ta dắt theo thì đang dùng hết sức mình để cố chạy rới dán mũi vào tủ kính bày kẹo. Biết bao nhiêu trẻ em đã ước ao khi đứng trước chiếc tủ đựng đầy bánh kẹo như thế cùng những ngón tay bấu chặt lấy gờ tủ bằng gỗ cũ kỹ?
Đã tới lượt tôi.
- Tôi lấy gì cho chị nhỉ?
- Bác Bergerot không có ở đây à?
Vanessa dường như bất ngờ. Theo bản năng, cô ấy đặt tay lên bụng, như thể cô ấy đang lo sợ có gì đó khiến khách phật ý. Một phụ nưc bước vào tiệm, có vẻ vội vàng. Tôi lại gần hơn để nói thầm với cô bán hàng:
- Tôi sẽ lấy một chiếc bánh baguette nhỏ nhưng nếu có thể, tôi muốn nói đôi lời với bác Bargerot.
Vanessa bình tĩnh trở lại. Cô ấy thò đầu vào sau quầy hàng và bằng một giọng chói tai, cô ấy rít lên:
- Bác Bergerot! Có người tìm bác...
Tôi đứng dịch sang bên cạnh. Huyết áp động mạch của tôi đang như đường dẫn khí đốt vùng Kavkaz. Tôi đang sắp sửa bị nổ tung ra đây. Hai bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi. Nếu trước đây có ai nói với tôi rằng một ngày nào đó, cuộc đời của tôi sẽ tiếp diễn tại đây, tôi sẽ không thể nào tin. Ấy vậy mà...
Bà chủ đã tới. Bác có vẻ không được thoải mái cho lắm. Bác đi tới phía sau quầy thu ngân rồi quay về phía Vanessa với ánh mắt dò hỏi. Cô bán hàng hướng cằm về phía tôi.
- A! Chào buổi tối Julie. Xin lỗi cháu, tối nay ta chẳng còn đầu óc nào cả. Nhưng mà này, đây đâu phỉa giờ mua hàng của cháu nhỉ. Bố mẹ cháu tới chơi nên cháu muốn đặt bánh ga tôi à?
Tôi tỏ vẻ ngại ngùng:
- Không ạ, cháu chỉ muốn nói với bác...
- Ta đang nghe đây mà.
Tôi cảm thấy rõ là bác đang thầm thắc mắc xem tôi muốn điều gì.
- Chuyện này khá riêng tư...
Bác hiểu rằng tôi đang bối rối.
- Có chuyện gì với cháu vậy, con gái của ta? Nào, ra đằng sau nhé. Ở đó yên tĩnh hơn.
Bác dẫn tôi vào phía sau tiệm. Hơn hai mươi lăm năm, tôi chưa một lần bước vào trong đó. Khi còn nhỏ, rất nhiều lần tôi đã có hình dung xem những gì đang diễn ra ở nơi kỳ bí phát ra giọng nói và những tiếng động lạ này. Thực ra, đó chỉ là một căn bếp nhỏ, chất đầy các món đồ lỉnh kỉnh, nào giỏ, nào giá để đồ, với một chiếc bàn lớn phủ một tấm vải dầu kẻ caro. Những tờ lịch làm việc tích đống trên tường, và trên tủ buýp phê là những hộp bánh ga tô bằng bìa đang để sẵn. Có một cánh cửa khác, đang hé mở, dẫn xuống xưởng bánh.
- Nào, Julie, hãy kể ta nghe xem cháu có chuyện gì.
- Vanessa sẽ nghỉ luôn hả bác?
- Mười lăm hôm nữa cô ấy sẽ đi, và việc này khiến cuộc sống của ta rắc rối to. Sao cháu lại hỏi vậy?
- Bác sẽ tuyển một người bán hàng mới chứ?
- Ngay khi ta có thể kiếm được ai đó, ta rất cần, nhưng giữa tháng Tám thế này, việc đó chắc chắn chưa thể nhanh ngay được...
- Bác có sẵn lòng cho cháu cơ hội không?
- Ta không hiểu.
- Bác nghĩ cháu có thể trở thành người bán hàng cho bác được không?
Bác Bergerot tròn xoe mắt nhìn tôi chằm chằm.
- Cháu bị bên Tín dụng Thương mại cho nghỉ rồi sao?
- Không, là cháu quyết định ra đi.
Bác kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy bác không đứng.
- Cháu biết không, Julie, ta rất yêu mến cháu và ta sẽ thẳng thắn với cháu. Ta biết cháu từ khi cháu còn bé tí, ta biết rằng cháu là một cô gái thông minh. Cháu có học vấn. Bán hàng ở chỗ ta, đó không phải là một công việc có tương lai. Nếu cháu già thêm chừng hai mươi tuổi nữa hoặc đang có con nhỏ, ta sẽ đồng ý, nhưng như bây giờ, ta không chắc là...
- Cháu cam đoan với bác là cháu đã suy nghĩ kỹ. Cháu không đảm bảo sẽ ở lại với bác đến mười năm nữa, nhưng cháu sẽ không bao giờ bỏ rơi bác đâu. Một hoặc hai năm, có thể. Và cháu dám chắc với bác là cháu sẽ không mang bầu.
Bác mỉm cười. Tôi hiểu bác khá rõ để biết rằng như vậy là bác sẽ không từ chối ý định của tôi.
- Hãy tin ta, ta thấy ý định của cháu quả là kỳ lạ. Ta hứa với cháu là sẽ suy nghĩ. Ta sẽ rất vui lòng khi có một cô con gái như cháu ở bên cạnh.
- Vậy thì, xin bác hãy đồng ý với cháu.