Chương 21
Sự yên bình của tháng Tám năm nay không thực sự dành cho tôi. Mọi thứ khắp nơi đều rạo rực. Tôi tin là bác Bergerot sẽ chấp nhận mình. Bác đã bảo tôi đến làm thử một buổi sáng, Chủ nhật tuần này. Vì thế, Vanessa giận tôi ra mặt. Ngay cả khi cô ấy là người quyết định ra đi, cô ấy vẫn cư xử như thể tôi đến chiếm chỗ của cô ấy vậy.
Tôi ngủ không ngon giấc. Tôi giật mình tỉnh dậy bởi hàng đống câu hỏi về công việc mới này. Dù đã biết rằng đây là việc nghiêm túc và quyết định này sẽ ràng buộc mình, tôi vẫn thấy ý định đến làm việc ở xưởng bánh giống như một kỳ nghỉ. Tôi nghĩ mình sẽ không nói với bố mẹ ngay. Song, tôi đã nói với Sophie, người chắc chắc có cùng kiểu phản ứng với bố mẹ tôi:
- Cậu điên thật rồi! Bán bánh mì ư! Julie à, quả thực tối hôm trước cậu đã có vẻ kỳ lạ rồi nhưng đến giờ thì thật quá lắm. Lương tháng thứ mười ba, kỳ nghỉ, bảo hiểm, cậu đã nghĩ đến điều đó chưa? Cậu sẽ làm việc đầu tắt mặt tối cả ngày Giáng sinh và mỗi khi có người tổ chức tiệc tùng. Và còn nữa là chào tạm biệt những kích thích trí tuệ!
- Cậu nói rất đúng. Nhưng cậu không hình dung rằng, chỉ với suy nghĩ mình có ích cho mọi người là tớ đã thấy thoải mái hơn rồi. Không còn phải tìm cách tóm cổ khách hàng, không còn phải bán cho họ những dịch vụ chẳng ra gì, giờ chỉ còn là giới thiệu cho họ những thứ họ thích ăn mà thôi.
Sophie ấy mà, cô ấy không thất vọng vì cú điện thoại của tôi vì đó cũng chưa phải tất cả những gì tôi muốn nói với cô ấy. Tôi dè dặt thăm dò:
- Cậu làm gì lúc 8 giờ sáng mai?
- Sao cậu lại hỏi thế?
- Vì tớ rất muốn cậu đến với tớ.
- Ở đâu cơ? Làm gì có cửa hàng nảo mở sớm như thế.
- Cậu không có kế hoạch gì trước đúng không?
- Có đây, Julie, mai là thứ Bảy, tớ định sẽ ngủ nướng. Nhưng cậu đang định làm cái gì vào lúc đó thế hả?
- Tớ quyết định chạy bộ trở lại và tớ tự hỏi rằng cậu có thể chạy cùng tớ hay không.
Một bầu không khí im lặng nghẹt thở, rồi cô ấy nói:
- Cậu chạy bộ trở lại khi mùa hè chuẩn bị kết thúc? Và từ 8 giờ sáng? Người ta chỉ làm cái việc ngu ngốc này vào mùa xuân thôi, và không phải làm vào lúc bình minh!
- Mặt trời mọc lúc 6h12 mà, tớ kiểm tra rồi. Hơn nữa tớ tìm được một nhóm nữ thường xuyên chạy như vậy, nhưng tớ lại không muốn tới đó một mình. Có khi rồi cậu sẽ thấy tốt cho cậu nữa ấy chứ...
- Vậy nói tóm lại: cậu gọi điện cho tớ để nói rằng cậu sẽ trở thành người bán bánh mì và rằng tớ béo phì!
- Không phải như thế. Tớ muốn nói rằng cuộc sống của tớ đang thay đổi và tớ cần người bạn thân của mình ở đây để đi cùng tớ.
"Julie Tournelle, ngươi là nữ hoàng bịp bợm. Cái lý lẽ kia đã loại bỏ đi những thủ đoạn thuần tuý, thậm chí còn là một hành động lén lút hèn hạ."
Không để cô ấy kịp phản ứng, tôi nói thêm:
- Hơn nữa, Sophie à, tớ cũng để xuất với cậu là lần tới chúng ta sẽ tổ chức bữa tối cùng hội con gái tại nhà tớ nhé.
Lại một khoảng im lặng. Tôi nghĩ là đã nghe thấy tiếng động gì đó, có thể là tiếng quai hàm của Sophie vừa bị rơi xuống sàn.
- Sophie?
- Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy, Julie? Cậu biết là cậu có thể nói tất cả với tớ mà.
- Về chuyện gì cơ?
- Về cuộc đời cậu. Cái quái gì đang xảy ra vậy? Thông thường, khi ta gặp một sang chấn tinh thần, ta sẽ thay rèm cửa hoặc tới tìm thợ làm tóc. Chứ người ta không huỷ hoại cuộc đời mình như vậy.
- Tớ đâu có huỷ hoại đời mình. Tớ chỉ ngừng làm một việc khiến tớ bị giày vò, tớ chạy bộ trở lại - hy vọng là cùng với cậu - và tớ mời tất cả bọn cậu tới ăn tối. Tất cả chỉ có thế.
- Có anh chàng nào ở đó.
- Nếu có anh chàng nào, tớ đã chẳng mời hội độc thân vui vẻ toàn những cô nàng điên loạn của chúng ta tới ăn tối làm gì.
- Đừng có nói tớ như Jade vậy. Tớ hiểu cậu và tớ sẵn sáng đánh cuộc rằng có một gã đàn ông nào đó đứng sau tất cả những chuyện này. Lần gần đây nhất, là gã Didier ngu xuẩn và cậu đã lôi tớ đi khắp các buổi biểu diễn giẻ rách của hắn tới hàng tháng trời. Giờ thì là chuyện gì vậy? Cậu bị một chàng vận động viên ma ra tông quyến rũ và cậu muốn tóm lấy anh ta à?
Đó chính là lý do vì sao tôi yêu quý cô ấy, Sophie. Như Xavier đã nói, một cỗ máy phi thường. Không cần dùng hạ kế nữa, tôi trả lời:
- Cậu chỉ cần đến chạy buổi sáng mai cùng tớ thôi và tớ sẽ kể hết cho cậu!
- Cái đồ...
- Cảm ơn, tớ rất vui lòng. 7h45, ở dưới nhà tớ. Nhớ đúng giờ nhé.
- Ơ nhưng...
- Tớ phải chào cậu đây, tớ cũng yêu cậu. Mai nhé!
Tôi gác máy.