← Quay lại trang sách

Chương 22

7h24. Tôi men sát bờ tường rồi nhấn vào nút mở cửa chung cư. Tôi thận trọng nép sát người và hé mở cánh cửa như tôi vẫn xem trên các bộ phim chiến tranh. Sophie chắc chắn đã ở đó đợi tôi và, tôi rất hiểu cô ấy, hẳn cô ấy đang sẵn sàng để ôm chầm lấy tôi. Bị ánh sáng ban ngày làm cho loá mắt, tôi thò mặt ra trước để thăm dò xung quanh. Giọng cô bạn tôi khiến tôi giật nẩy mình:

- Cậu có nhã hứng kể chuyện tiếu lâm cho tớ rồi chứ, bằng không cậu đừng hòng chạy thoát khỏi tớ.

Sophie đang thư thái tựa lưng vào tường, đón lấy ánh nắng. Chúng tôi ôm hôn nhau.

- Cảm ơn cậu vì đã đến. Tớ thấy khá là áy náy...

- Đừng có thêm lời nói dối đê tiện nào nữa đi. Trông cậu chẳng có vẻ cắn rứt gì cả. Giờ thì cậu đã lôi kéo được tớ vào cái kế hoạch quái quỷ của cậu rồi đấy, kể ngay đi.

- Cậu biết đấy, chẳng có gì quan trọng để kể hết.

Cô ấy nhìn tôi chằm chằm. Tôi chưa từng thấy cô ấy như thế bao giờ, tôi đâm thấy sợ. Thực ra, ngay cả khi tôi từng thấy điều đó rồi, tôi vẫn sợ. Tôi cần phải nói thôi, cần phải khai ra cả những gì thậm chí tôi còn không biết. Chúng tôi chạy ngược lên phố theo hướng công viên. Thời tiết cũng giống với hôm tôi chạy cùng Ric. Tôi có thể kể chuyện gì cho Sophie bây giờ? Ngay cả tôi cũng không biết được bản thân mình đang ở đâu...

- Tớ từng gặp người đó chưa?

- Chưa.

- Anh ấy từ đâu đến?

- Tớ không biết.

- Anh ấy có gia đình ở khu này, có ai là người mình quen biết không?

- Tớ nghĩ là không.

Sophie nắm lấy cánh tay tôi.

- Julie, cậu đang chơi trò gì vậy?

- Tớ thề với cậu, tớ gần như không biết gì về anh ấy. Anh ấy chuyển tới chung cư của tớ, trên tầng ba. Tớ bị tên của anh ấy cuốn hút.

- Anh ấy tên là gì?

- Ricardo Patatras.

Sophie nén cười.

- Nghe này, nếu cậu chế giễu anh ấy, tớ sẽ không nói gì nữa đâu đấy.

- Xin lỗi, nhưng công nhận đó là một cái tên quá đặc biệt.

Tôi khẽ cười. Sophie kịp nhận ra điều đó và chúng tôi cùng phá lên cười. Tôi đành nhượng bộ:

- Tớ cũng vậy, chính vì nó buồn cười quá nên ngay từ đầu tớ đã thấy ấn tượng rồi.

Ở góc phố, chúng tôi gặp bà Roudan với chiếc xe đẩy vẫn luôn đầy ắp của bà.

- Cháu chào bà.

- Chào Julie. Cháu ở đây sớm vậy.

- Chúng cháu thể dục một tẹo ạ.

- Tốt lắm, các cháu còn trẻ, hãy tận hưởng đi nhé.

Bà đi xa dần, dáng vẻ có phần khắc khổ. Bà cứ khệ nệ mang theo thứ gì đó trong chiếc xe đẩy của bà vậy nhỉ? Bà đang âm thầm nuôi cả thế giới trong nhà bà chăng?

- Cậu quen bà ấy à? Sophie hỏi tôi.

- Bà ấy sống trong cùng chung cư với tớ. Bà rất tốt bụng, nhưng tớ không biết bà đang chở cái gì bên trong chiếc xe đẩy kia nữa.

- Đừng có đánh trống lảng nhé. Kể cho tớ về chàng Roméo của cậu đi. Các cậu đã hẹn hò chưa?

- Cậu đùa đấy à! Chúng tớ mới chỉ đang trong giai đoạn để ý nhau thôi, thực ra chỉ là từ phía tớ, còn anh ấy, tớ nghĩ anh ấy chỉ thấy tớ đáng mến thôi.

- Như vậy thì chẳng tốt tẹo nào, có lẽ cậu đừng nên dính vào làm gì.

- Nói bao giờ chẳng dễ hơn làm. Nếu cậu nghĩ rằng tớ được chọn lựa! Tớ không thể tự chủ được. Anh chàng này đã xâm chiếm toàn bộ cuộc sống của tớ mất rồi.

Hàng cây cổ thụ dần hiện ra trước mắt. Trước cổng công viên, một nhóm các phụ nữ đang tụ tập, một vài người đã khởi động. Trong nhóm có đủ mọi độ tuổi, người lớn có, trẻ con có, người mảnh mai có, người đẫy đà cũng có. Một phụ nữ tầm bốn chục tuổi, thân hình lý tưởng nhờ quá trình luyện tập thể thao thấy rõ là chuyên sâu, chào đón chúng tôi:

- Hello các bạn! Hôm nay là buổi đầu tiên của các bạn, xin hoan nghênh. Đến với chúng tôi, các bạn sẽ thấy mọi việc đều đơn giản. Không phải đóng góp tiền, không tra hỏi, không thi đấu. Mục đích của chúng ta không phải là tập dượt cho một giải vô địch thế giới! Mỗi người sẽ chạy theo nhịp độ của mình. Chúng ta cùng nhau xuất phát nhưng mọi người đều tự do.

Nửa tá các vận động viên chạy ra dấu chào chúng tôi. Chúng tôi chào lại.

Tôi biết rõ về công viên này nhưng tôi chưa bao giờ hình dung rằng nó lại trở thành nơi hẹn gặp của nhóm người kiểu này. Giờ tan trường, ta trông thấy các bà mẹ cùng những đứa con. Khoảng thời gian muộn hơn trong ngày, ấy là lúc đám thanh niên tụ tập, và muôn hơn nữa, những đôi tình nhân hẹn hò. Buổi trưa, đây là nơi trú ngụ của những người ăn trưa bên ngoài trong giờ nghỉ. Tôi thấy thật ngạc nhiên khi những thế giới khác hẳn nhau lại ở cùng với nhau tại một nơi, mà không bao giờ bị trộn lẫn.

Nhóm nhỏ bắt đầu chạy. Sophie và tôi chạy theo. Từ những bước đầu tiên, chúng tôi nhận ra ngay rằng mỗi người lại có một cách chạy khác nhau. Cô gái trẻ nhỏ bé nhìn thì có vẻ rất thể thao lại không được khoẻ lắm và người có vẻ tròn trĩnh thì lại vượt xa tất cả chúng tôi. Sophie vừa chạy vừa nhìn xuống giày.

- Cậu làm cái gì thế? Cậu ngước đầu lên đi không là ăn cột chỉ đường vào mặt đấy.

Cô ấy vẫn không ngừng nhìn xuống chân mà trả lời tôi:

- Đã mười năm rồi tớ không thấy nó chạy nhanh như thế. Phê quá.

- Rồi cuối cùng cậu sẽ phải cảm ơn tớ vì đã đẩy cậu đến nông nỗi này thôi...

- Đừng có mơ. Cho đến giờ tớ vẫn chưa được nghe câu chuyện cười của cậu đâu đấy...

Tôi có thể kể cho cô ấy nghe rằng Ric đã ôm tôi trong vòng tay anh, rằng anh ấy có đôi tay dịu dàng nhất mà tôi từng biết, rằng đôi mắt anh khiến tôi chao đảo và cặp mông của anh cũng thế. Mọi thứ đều có thật và điều đó chắc chắn có thể làm dịu cơn tò mò của cô ấy xuống, nhưng nó lại không phản ánh đúng sự trong sáng mà tôi cảm nhận được, mà như thế thì tôi không thích.

- Các cậu có gặp nhau thường xuyên không?

- Tớ luốn cố để gặp anh ấy mọi lúc. Tớ kiếm đủ mọi loại cớ. Tớ đã từng rơi vào tình huống dở khóc dở cười để có thể được gặp anh ấy.

- Theo như cậu nói, thì hình như cậu đã gặp anh ấy từ hàng tuần nay.

- Bản thân tớ cũng có cảm giác như đã theo đuổi anh ấy hàng năm trời rồi ấy.

- Cậu đã thử nói chuyện, thứ nói với anh ấy chưa?

- Cậu điên à! Anh ấy sẽ nghĩ tớ như một đứa bị kích động sẵn sàng nhảy lên mọi thứ đang động đậy ấy à.

Nhóm chạy đã bắt đầu bỏ xa chúng tôi. Chẳng thèm để ý tới điều đó Sophie và tôi chạy chậm lại. Chậm lại thực ra là cách nói giảm nói tránh. Chứ chúng tôi chắc chỉ chạy nhanh hơn con ốc sên một chút. Chúng tôi sẽ ngừng tham gia câu lạc bộ này, không lâu nữa đâu.

- Vậy là cậu chẳng biết gì về anh ấy, vậy cái gì thu hút cậu đến vậy?

- Chẳng gì hết, hoặc là tất cả. Cử chỉ, sự nhã nhặn của anh ấy, một thứ uy lực âm thầm toát ra từ anh ấy...

Tôi bắt đầu tưởng tượng về anh, mơ mộng. Sophie nguýt dài:

- Này, tớ trông cậu có vẻ nghiện nặng lắm rồi. Tớ chưa thấy cậu nói về ai trong đám bạn trai của cậu như thế, cũng chưa bao giờ làm vẻ mặt như vậy khi nghĩ về họ.

- "Đám bạn trai" của tớ á, cậu nói quá rồi... Trước đây, tớ chỉ có Didier, và tên khốn đó đã làm hỏng sự nghiệp học hành của tớ, ngăn cản tớ gặp cậu và buộc tớ phải nghe những bài hát bốc mùi của hắn. Hắn thậm chí còn không thèm cố gắng xem một trong những bộ phim yêu thích của tớ. Hắn đã cắt đứt mỗi liên hệ giữa tớ và chính bản thân mình. Hắn là một tay ăn bám. Với Ric, hoàn toàn khác, anh ấy chẳng cần dựa dẫm ai. Anh ấy quyết định, anh ấy hành động. Tớ chưa từng gặp ai như anh ấy.

Chúng tôi dừng lại. Đám người kia đã chạy xa hẳn. Sophie nhìn tôi, nhếch môi cười:

- Chính vì anh ấy mà cậu đã có ý tưởng chạy bộ đúng không?

- Ừ. Đừng có chế giễu tớ, tớ chỉ hy vọng gây ấn tượng với anh ấy.

- Hãy tranh thủ thời gian đi, cậu phải học bay ngay lập tức vì dù chưa phải là chuyên gia gì, nhưng tớ thấy cậu chẳng hợp với cái vai trò chạy đường trường này đâu.

Tôi thở dài và nhún vai.

- Tớ biết rồi.

Chúng tôi chạy được nhiều lắm là bốn trăm mét mà đã đầm đìa mồ hôi. Tôi đau hết hai cẳng chân còn Sophie thì nhăn nhó vì đã quá sức. Chúng tôi lại phá lên cười.

- Còn cậu với Patrice thì sao? Hàng tuần nay cậu không kể gì về hắn cho tớ rồi.

Sophie nhìn về phía mặt trời và nhắm mắt lại. Cô ấy trả lời liền một mạch:

- Hắn đang đi nghỉ cùng vợ và tớ nghĩ rằng đúng là tớ nên dừng ngay cái việc tin vào những lời thề thốt của hắn. Cuối cùng, đôi của tớ, chỉ là gió thoảng qua thôi. Đối với tớ, hắn là niềm hy vọng, trong khi đó đối với hắn, tớ chỉ là một ả nhân tình thêm thắt.

Tôi không biết giọt nước phía đuôi mắt cô ấy là mồ hôi hay nước mắt. Tôi hỏi:

- Cậu sẽ làm gì?

Sophie nhìn tôi.

- Cố sống tự do.

Cô ấy thở dài rồi nói tiếp:

- Đánh trống lảng khá lắm, nhưng giờ không phải đến lượt tớ phải kể chuyện. Câu chuyện của tớ kết thúc khi câu chuyện của cậu đang bắt đầu. Cậu biết đấy, Julie, tớ có nhiều bạn trai hơn cậu. Tớ có thể tiết lộ cho cậu một bí mật mà tớ chưa nói cho ai bao giờ và ngay bản thân tớ cũng khó chấp nhận nổi. Tất cả những mối quan hệ đó, tất cả những câu chuyện đó chẳng mang đến cho tớ bài học nào hết. Chúng chỉ lấy đi những ảo tưởng và sự ngây thơ mà tớ đã đổ hết cả vào đó. Tớ rất quý cậu. Khi chúng ta gặp nhau, tớ thấy cậu thật ấu trĩ với những nguyên tắc của cậu trong khi tớ lại cho đi tất cả những gì tớ có. Tớ biết gã bạn trai nghiêm túc duy nhất của cậu, là Didier, và tớ vẫn chưa bao giờ hiểu tại sao một cô gái khôn ngoan như cậu lại có thể lăn xả vào kẻ đần độn đó. Nhưng cậu đã đến với chuyện đó hoàn toàn trong sáng. Có lẽ đó lại chính là bí mật của hạnh phúc. Hôm nay, tớ thấy cậu kể về Ric theo cách mà tớ chưa bao giờ có thể kể về một trong số đám bạn trai của mình. Tớ không biết nhiều, nhưng ít nhất tớ cũng hiểu được một thứ trên hành tinh này. Điều kỳ diệu thật sự, đó không phải là cuộc sống. Nó hiển hiện khắp mọi nơi, đầy mọi chốn. Điều kỳ diệu thật sự, Julie, đó chính là tình yêu.