Chương 23
Chủ nhật đã tới thật nhanh. Tôi chưa được gặp lại Ric và tôi thấy vừa buồn vừa phiền lòng. Phiền lòng là bởi vì tôi biết rằng anh ấy lại chạy trở lại với chiếc ba lô còn to hơn trước và tôi luôn tự hỏi rằng anh ấy đang làm cái gì. Nhưng, trên tất cả những câu hỏi đó, tôi nhớ anh. Tuy nhiên, tôi không còn muốn lao vào những thứ mưu ma chước quỷ để khiêu khích những gì mà số phận hay anh ấy không dành cho mình nữa. Tôi đã quá sợ rằng lời nguyền sẽ lại tiếp tục ngăn trở tôi.
Bác Bergerot hẹn tôi lúc 6h30 ở tiệm bánh. Bác dặn tôi hãy đến gõ cửa nhà kho bằng cách đi xuyên qua chung cư kế bên. Trên hè phố, bác Mohamed đã làm việc, bác đang xếp các sọt rau thành hàng dưới ánh mặt trời sớm mai.
- Chào Julie, hôm nay cháy dậy sớm vậy?
- Chào bác Mohamed. Vâng, cháu tới làm việc ở tiệm bánh. Sáng nay, chỉ là buổi thử việc.
Bác Mohamed là người luôn giữ ý tứ một cách tuyệt đối, nhưng lần này phải nhíu mày hỏi:
- Bác nên chúc cháu điều gì bây giờ? Chúc may mắn chăng?
- Cháu hy vọng mọi việc sẽ thuận lợi.
- Vậy thì chúc cháu may mắn! Và đừng quá e sợ thứ âm thanh mà Françoise thốt ra nhé. Thực ra, bà ấy rất tốt bụng.
Françoise? Bác Mohamed gọi bác Bergerot bằng tên riêng ư? Tôi thậm chí còn không biết là bác có tên riêng nữa kia. Thật kỳ lạ, họ suốt ngày chiến đấu với nhau như những thủ lĩnh các xí nghiệp đối thủ, thế mà bác ấy gọi bác Bergerot bằng tên riêng của bác ấy... [1]
[1. Tại Pháp, thông thường, chỉ có những người có mối quan hệ gần gũi, thân mật mới gọi nhau bằng tên riêng, thay vì gọi họ.]
Đã tới giờ và thật tiếc là tôi không còn thời gian để tiếp tục cuộc trò chuyện. Tôi rất vui khi được nói đôi câu cùng bác Mohamed, điều đó giúp tôi bình tĩnh hơn. Lúc gõ vào cánh cửa hậu, tôi thấy bụng mình thắt lại vì hồi hộp. Là bác Bergerot ra mở cửa.
- Tuyệt vời, cháu rất đúng giờ. Vào nhanh đi và nhớ chùi giày cho kỹ nhé, ta sẽ giới thiệu cháu nhưng giờ đang là lúc mọi người bận rộn nhất đấy.
Có ít nhất năm người đang vừa làm việc vừa nói rất to để át đi tiếng rú rít đang phát ra từ chiếc quạt thông gió của lò nướng lớn đang phát ra. Mùi bánh mì nóng toả khắp nơi, hoà quyện cùng mùi những chiếc bánh sừng bò, bánh xốp, cùng với mùi sô cô la đang bốc lên và thậm chí có lẽ còn có cả mùi dâu tây nữa. Chỉ ngửi mùi thôi, tôi đã thấy mình tăng thêm ba kí lô rồi.
Bác Bergerot giải thích:
- Căn phòng này chính là xưởng bánh. Ở đây, Julien là người chỉ huy. Chúng ta làm ra mọi loại bánh mì và bánh ngọt. Đừng bao giờ chạy xuống đây nhé. Nếu thiếu thứ gì đó ở tiệm bánh, cháu cứ gọi Julien, gọi bất cứ ai khác cũng được.
Tôi chỉ kịp chào mọi người thì bà đã dẫn tôi đến một căn phòng khác nằm sâu hơn bên trong:
- Còn đây, đây là xưởng chế bột, nó hoàn toàn không giống xưởng bánh đâu nhé. Denis đang ở đây để chuẩn bị toàn bộ bột cùng hai thợ bánh. Cũng như thế, ở đây, Denis là chủ.
Tôi thậm chí cũng không biết là có sự khác biệt gì ở đây. Xưởng bánh, xưởng chế bột. Tôi cố ghép nối toàn bộ thông tin mà bác ấy vừa mới dồn dập truyền tải. Tôi có cảm giác như mình đang là một đứa trẻ mười hai tuổi và đang được cô giác dẫn đi tham quan vậy.
- Theo ta ra tiệm bánh, chúng ta sẽ tiếp tục. Sáng nay, cháu gặp may đấy, chúng ta không có quá nhiều khách chứ bình thường, sáng Chủ nhật là một khoảng thời gian khá vất vả đối với chúng ta.
Chúng tôi đi qua ngay gần một thùng nhào bột to đang vừa quay vừa kêu ro ro. Một trong số các thợ bánh đang kiểm tra nhiệt độ của bột. Anh ấy nhìn tôi. Tôi ngửi thấy mùi men và mùi bột.
Khi đi ngang qua khu bếp nhỏ với bước đi như chạy, bác Bergerot hỏi tôi:
- Cháu chưa có áo blouse phải không?
Tôi lắc đầu.
- Ta đang nghĩ có khi ta sẽ mang cho cháu chiếc áo ta mặc hồi ta còn trẻ. Cháu mảnh mai hơn ta, ngay cả vào thời đó, nhưng chỉ mặc buổi sáng nay vậy là ổn rồi. Hơn nữa ta thấy rất vui khi chính cháu là người mặc nó.
Chưa kịp xúc động, bác đã ra tới cửa hàng.
- Cháu cần phải tết tóc lại, như thế sẽ sạch hơn. Ngay khi Vanessa đến, cháu sẽ giúp cô ấy sắp xếp đồ luôn. Cháu có một lơi thế, đó là cháu đã biết về sản phẩm. Cần phải làm thật nhanh, chúng ta sẽ mở cửa lúc 7 giờ. Sáng nay, cháu cứ yên tâm phục vụ, ta sẽ phụ trách việc thu ngân. Ta luôn tin tưởng cháu nhưng ta cũng biết rằng việc đó nhìn từ ngoài vào thì có vẻ dễ dàng, nhưng mọi việc sẽ diễn ra rất nhanh và những người mới vào việc thường hay lẫn lộn giữa tài khoản và tiền mặt.
Bác nhìn tôi:
- Cháu rõ mọi thứ rồi chứ?
- Cháu nghĩ là rồi ạ.
Thực ra thì tôi chẳng rõ một tẹo nào. Tôi sợ mình sẽ làm điều ngớ ngẩn, sợ tiếp xúc với người xấu, sợ không hiểu khách hàng yêu cầu mình những gì. Cứu tôi với!
Vanessa đến. Rõ ràng là cô ấy không định để yên cho tôi. Cô ấy liếc nhìn tôi, nói với tôi như một bà tướng và không bỏ qua cho tôi bất kỳ việc gì.
"Giữ cái khay thẳng vào, chị đánh đổ hết bây giờ." "Nhanh lên! Cứ tốc độ rùa bò này, chị sẽ chẳng thể đáp ứng được khi khách đứng xếp hàng ra tới tận vỉa hè đâu." "Khi không phân biệt nổi bánh sáu ngũ cốc [2] và bánh bột lứt, hãy nhìn cho kỹ đây!"
[2. Một loại bánh mì đen được làm từ sáu loại ngũ cốc.]
Cô ấy có vẻ rất khó chịu khi thấy tôi đứng vào vị trí mà cô ấy từ bỏ, và cô ấy sẽ bắt tôi phải trả giá vì điều đó. Dưới xưởng bánh, không khí đang rất căng thẳng, những chiếc bánh sừng bò đều nóng hôi hổi. Julien có vẻ giận dữ và không ai dám nói chuyện với anh. Với một lưỡi dao cạo trên tay, anh ấy bực bội khía từng nhát lên những chiếc baguette đầu tiên trước khi cho chúng vào lò.
Ở cuối xưởng, tôi trông thấy Denis đang khoa chân múa tay xung quanh mấy chiếc bánh ga tôi với một chiếc túi phun chuyên dụng chứa đầy sữa trứng. Ta không thể hình dung được rằng có nhiều việc phải làm đến thế, nhanh đến thế, để ngay sau đó mọi người được ung dung chuẩn bị cho mình một chiếc bánh mì phết bơ hay thưởng thức một chiếc bánh su kem xếp tầng.
- Chị làm cái gì thế? Vanessa càu nhàu. Chị nghĩ chị đang đi xem biểu diễn đấy à? Đến giờ mở cửa rồi.
Tôi đứng vào vị trí của mình ở phía sau kệ bày hàng, sẵn sàng để đối đầu với cả đám người. Vanessa mở khoá cửa. Mặc dù chỉ nhìn thấy duy nhất một người đang đứng đợi bên ngoài, tôi đã tưởng tượng ra dường như có đến hàng trăm người khác đang ẩn nấp bên cạnh tiệm bánh và ngay khi cánh cửa hé mở, họ sẽ ồ ạt như bầy người di cư man rợ ùa vào ngôi làng đang yên giấc. Họ đang tấn công bằng bánh flan, phá hỏng những chiếc bánh su kem xếp tầng và ném những chiếc bánh éclair [3] đi... Cánh cửa mở ra, tôi nín thở. Không có ai, ngoài một ông lão đáng mến đang bước từng bước nhỏ vào cửa hàng.
[3. Một loại bánh ngọt nhân kem giống như bánh su kem có hình dạng thuôn dài.]
- Chào mọi người, ông vừa đi vừa nói. A a, có người mới!
Bác Bergerot đang đứng sau quầy hàng lên tiếng:
- Chào ông Siméon. Ông thấy sao với thời tiết đẹp thế này?
- Tôi ổn, tôi ổn.
- Hôm nay ông sẽ tới thăm bà nhà chứ?
- Hẳn rồi. Bà ấy thích bánh mứt chanh của bà hơn cả tôi, Simone của tôi là thế đấy...
Bác Bergerot nghiêng người về phía tôi:
- Của ông Siméon, gồm có hai bánh mứt chanh nhỏ và một chiếc baguette thật trắng. Để vào hộp nhé, những chiếc bánh mứt nhỏ ấy, đừng để vào túi.
Tôi tìm được bánh khá nhanh rồi chạy ra. Về phần hộp, tôi đã thành công khi dựng chiếc hộp đứng lên, nhưng tôi lại gặp trục trặc với sợi dây ruy băng. Vanessa nhìn tôi với vẻ coi thường. Qua lớp cửa kính, tôi tưởng tượng ra cảnh một đám người lỗ mãng đang xếp hàng, tay giơ cao bảng điểm giống như trong các cuộc thi trượt băng nghệ thuật. Julie, quốc tịch Pháp, 2 trên 10, 1 trên 10, 1 trên 10. Sợi dây ruy băng bị hỏng đã khiến tôi mất đi vị trí của mình trên bục danh dự. Bác Bergerot đã trả lại tiền thừa và ông Siméon đang đứng đợi. Khi cuối cùng tôi cũng đưa được hộp bánh cho ông ấy, ông đã cố tỏ ra đáng mến, nhưng qua đôi bàn tay run lên một cách khó chịu của ông, tôi hiểu rằng việc này thông thường vẫn được thực hiện nhanh hơn.
Ông ấy bước ra. Đó là khách hàng đầu tiên của tôi. Tôi có cảm giác mình đang bắt đầu lại từ con số không. Lúc này cảm giác đó cứ thường xuyên đến với tôi.