Chương 24
Cho tới khi rốt cuộc tôi cũng có thời gian để kịp nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, tôi thấy thất vọng khủng khiếp. Mới có 10h30, ấy vậy mà tôi có cảm giác như mình vừa nín thở vừa phục vụ bánh mì và bánh ngọc từ cả tuần nay rồi. Vanessa gần như không nghỉ. Bác Bergerot vẫn luôn giữ phong độ phía sau quầy thanh toán, luôn ân cần đối với khách hàng. Bất cứ lúc nào, với mái tóc đen hoàn hảo búi gọn, cơ thể phốp pháp và phong độ như một nữ ca sĩ, bác giống như một pa đang tận tình tiếp các khán giả sau buổi độc diễn của mình.
Julien tỏ ra rất dễ chịu, và với bánh mì, tôi đã bắt đầu xác định được. Trái lại, về khoản bánh ga tô thì khó hơn. Không phải chuyện ngày một ngày hai. Tôi vẫn nhớ là ở nhà, khi bố tôi mang món tráng miệng lên, tôi vẫn thường bị bắt phải nếm để biết được là món gì. Còn ở đây, tôi không thể.
Tôi không biết mình đã đưa ra bao nhiêu chiếc bánh mì dài, gói bao nhiêu túi bánh sừng bò, bánh ngọt nhỏ hay bánh kem. Các ngón tay tôi đã trở nên đờ đẫn. Mọi thứ đối với tôi đều mới mẻ. Trong thế giới riêng biệt này, bánh mì nóng , chính là bánh mì tươi . Tôi say trong điệu ba lê không có hồi kết của khách hàng và của những người thợ mang tới cho chúng tôi những chiếc bánh để chất lên kệ. Nhưng tôi có cố tỏ ra bận rộn đến nỗi phải tự hỏi liệu mình có đủ vững vàng để làm cái nghề này hay không thì cũng chẳng ích chi, tôi cảm thấy hài lòng. Ở đây không có một chút gì giống với không khí ở ngân hàng. Khách hàng khác hẳn. À mà không, điều đó không hoàn toàn đúng. Khách hàng thì vẫn là một nhưng tâm trạng của họ không giống nhau. Ở ngâ hàng, trừ một số người, họ có cảm giác tự ti – nhân viên ngân hàng phải làm mọi thứ để kích thích họ. Họ im lặng, vội vã, kín đáo, họ nói về tiền. Còn tại đây, họ tự do lui tới, mặc lịch sự hay mặc quần cộc, họ mang theo con cái, với mong muốn tự làm cho mình hài lòng. Không phải khi nào người ta cũng nghĩ tới bánh mì, nhưng tất cả mọi người đều ăn bánh mì, người giàu, người nghèo, mọi tôn giáo, mọi nguồn cội. Thế nên, chỉ trong một buổi sáng, tôi đã thấy cả nửa khu phố ghé qua. Thật buồn cười. Chị bán hoa trông có vẻ bớt căng thẳng hơn là khi chị ấy đứng sau đám hoa của mình. Tôi chưa nhìn thấy anh thợ sửa chữa ô tô mặc áo sơ mi trắng bao giờ, hay ông dược sĩ mặc áp polo huỳnh quang. Vào lúc 11h30, tôi thậm chí còn được tiếp đón cả Xavier nữa:
- Ơ… cậu làm gì ở đây vậy?
- Tớ đang thử đổi nghề. Tớ phục vụ gì cho cậu đây?
- Vui lòng cho tớ một chiếc baguette, bốn bánh nhân thịt và một chiếc bánh mì ngọt. Tớ thấy yêu cầu cậu thế này thật buồn cười…
Cậu ấy nhìn tôi như thể lần đầu tiên phát hiện ra tôi.
- Trông cậu rất tuyệt với kiểu tóc tết đấy…
- Của anh hết mười một đồng năm mươi, bác Bergerot cắt ngang
Từ mười lăm phút nay, bác theo dõi bác Mohamed qua cửa sổ. Bác ấy vừa đặt một đống sọt rỗng cách tủ kính để bánh ga tô chưa đến mười xăng ti mét. Chiến tranh sẽ nổ ra mất thôi. Tôi đã nghe thấy tiếng còi hú phòng không và tôi đã thấy cuộc họp khẩn cấp của Liên Hiệp Quốc triệu tập rồi kia kìa. Tôi cá rằng, ngay khi bác Bergerot có được chút rảnh rỗi, bác sẽ chạy ra chiêu đãi bác Mohamed một trong số những bài diễn văn của bác về chế độ bảo hộ kinh tế và quản lý không gian buôn bán. Thật buồn cười vì, dù bác vẫn luôn thương người, nhưng hễ có ai đó chạm tới cửa hàng của bác, bác không thể không biến mình thành vị bộ trưởng Bộ Công nghiệp đứng lên biện hộ trước Hội đồng Châu Âu. Bác dùng những từ ngữ siêu kỹ thuật, một thứ ngôn ngữ kinh tế hết sức khập khiễng. Bác đã lôi những thứ từ ngữ đó từ đâu ra được nhỉ? Trong bếp, tôi chỉ thấy toàn các loại tạp chí people [1] mà thôi …
[1. Loại ấn phẩm chuyên đề cập tới các vụ scandal, các chuyên riêng tư của những người nổi tiếng.]
Thật kỳ là nhưng, sáng nay, tôi cảm thấy rất rõ ánh mắt của mọi người dành cho tôi. Tôi nhận thấy rõ ràng rằng khi làm việc ở đây, tôi đã phần nào đó bước vào cuộc sống riêng tư của họ. Tôi nghe được những mẫu chuyện nhỏ, những tin tức mới mẻ. Mỗi người lại thổ lộ đôi chút. Tôi biết được rất nhiều chuyện cá nhân. Điều này không bao giờ xảy ra ở ngân hàng. Thực vậy, khách hàng đánh giá tôi, dò xét tôi trong khi họ vừa thổ lộ với bác Bergerot, vừa tự hỏi rằng liệu tôi có đủ tử tế để đứng ở đây hay không, có đủ đáng tin cậy để chọn bánh ga tô cho họ, để đặt tay lên chiếc bánh của họ trước họ hay không. Tôi thấy điều này thật xúc động.
12h15. Tôi héo rũ. Vanessa vẫn chịu đựng tốt còn bác Bergerot thì luôn tươi như hoa. Tôi vẫn hơi lẫn lộn, tôi lại gói salambo mà tôi bị nhầm với những chiếc saint-honores ra… Tôi nhầm lẫn giữa cà phê và sô cô la. Thật vô dụng. Vanessa hình như không còn có vẻ thù ghét tôi. Bà chủ làm như thể không trông thấy gì. Nhưng cũng sắp 13 giờ và nỗi đau khổ của tôi sắp kết thúc rồi.
Đột nhiên, trong số những khách hàng cuối cùng đang đứng xếp hàng, tôi nhìn thấy Ric. Tôi mất hết cả tâm trí. Tôi buộc phải tập trung cao độ mới phân biệt được một ổ bánh mì tròn và một ổ bánh mì nhỡ hình bầu dục. Bốn khách hàng đang đợi trước anh ấy. Tôi nghĩ là anh vẫn chưa trông thấy tôi. Tôi cúi thấp đầu, gói bánh, tôi chạy vào phòng trong để hỏi xem còn chiếc baguette nào không. Hai khách hàng. Anh mặc quần ngố, áo thun xanh nước biển. Không cạo râu. Tôi không được gặp anh cho tới lúc này đã 2 ngày, 6 tiếng và 23 phút. Tôi không hiểu liệu các bạn có tin vào điềm báo hay không, chứ tôi thì có, nhất là khi mọi chuyện xảy ra đúng như ý của tôi. Ngày trước mỗi khi tôi tới trường mà thấy con chó của nhà hàng xóm đầu phố đang ở trong vườn, tôi rất phấn khởi vì điều đó chứng tỏ rằng nếu có bài kiểm tra vào sáng hôm đó, tôi sẽ đạt điểm tốt. Hơn nữa, nếu nó còn để yên cho tôi vuốt ve nó qua song cửa, thì tôi sẽ phải được ít nhất là mười lăm trên hai mươi điểm. Nó tên là Clafoutis và nó chính là lá bùa may mắn của tôi trên đường tới trường. Đúng là linh tinh. Còn lúc này, tôi không trông thấy thứ gì để vuốt ve mà mang lại may mắn cho mình. Vanessa có vẻ được đấy, tôi mà xoa đầu cô ấy và nói: “Chó ngoan” thì sẽ như thế nào nhỉ… Tôi gói chiếc bánh táo thật chậm sao cho Vanessa sẽ phục vụ người phụ nữ đứng ngay trước Ric. Nếu thành công, tôi sẽ phục vụ anh và điều đó nói lên rằng chúng tôi sẽ yêu nhau suốt đời. Vanessa chạy ra phía sau để lấy bánh theo yêu cầu. Tôi kéo dài thời gian thắt nơ xung quanh hộp bánh. Nó giống như việc một đứa trẻ mẫu giáo đang tập buộc dây giày vậy. Tôi thậm chí còn thè cả đầu lưỡi ra, đúng vậy đấy. Vanessa quay trở lại và phục vụ người phụ nữ. Tôi thắng rồi. Tôi ngẩng mặt lên và đây, Ric nhận ra tôi. Ít nhất tôi có thể nói rằng mình đã nhìn thấy anh ấy ngạc nhiên được một lần. Anh ấy có vẻ sửng sốt, hơn cả Alfred Nobel với khối thuốc nổ của ông.
- Chào Ric.
Anh bối rồi. Tôi không bao giờ dám tin rằng chuyện này có thể xảy ra.
- Anh cứ nghĩ là em làm ở chi nhánh Tín dụng Thương mại Trung tâm cơ mà…
- Em chỉ làm ở đây buổi sáng nay trong lúc chờ để quyết định xem có thể thay đổi công việc hay không thôi.
Anh có vẻ mất bình tĩnh. Anh nói:
- Vậy anh sẽ yêu cầu em lấy thứ mình muốn phải không?
“Vâng, Ric, hãy yêu cầu em tất cả những gì anh muốn đi.”
- Vâng em sẵn sàng phục vụ anh đây, quả thực đây đúng là điều tôi muốn nói.
- Vậy thì, một ổ bánh mì nhỏ và hai chiếc pizza còn lại kia nhé.
“Như vậy là anh không còn muốn ăn đồ ăn Trung Hoa nữa sao?”
Trong lúc chuẩn bị cho bánh vào túi, tôi khẽ hỏi anh:
- Sáng nay anh có chạy bộ không thế?
- Không, đêm qua anh thức khuya quá, anh có chút việc.
“Với ai? Không phải với một cô gái chứ, em hy vọng thế. Và hai chiếc pizza, là cho hai người ăn hay cho mình anh ăn trong hai bữa? ”
Anh nhìn tôi. Đột nhiên, anh nói:
- Em nghĩ sao nếu chúng ta cùng ăn tối vào một hôm nào đó.
Tôi ngất đây. Sự mệt mỏi, tất cả các loại bánh cần phải ghi nhớ, những khách hàng hơi kỳ cục, ánh mắt thù hằn của Vanessa, bà Crustatof dở hơi đứng tần ngần hai tiếng đồng hồ để chọn phần bánh flan và một người khác bất ngờ tới mời tôi ăn tối, quá đủ rồi. Tôi khẽ vịn mặt bàn và cố trả lời anh như thể không phải anh vừa mới kích nổ một quả pháo bông trong đầu tôi:
- Rất hân hạnh, nhưng để em mời nhé. Ta sẽ ăn món gì đó đơn giản thôi, ở nhà em. Được chứ?
- Đồng ý. Tối thứ Sáu được không nhỉ?
Tôi làm bộ như đang nghĩ bởi anh ấy tuyệt đối cần phải nghĩ rằng tôi luôn bận rộn.
- Được đấy anh ạ.
- Tuyệt.
Tôi không còn mệt mỏi gì nữa. Tôi không còn đau bắp chân. Một lần nữa tôi đã biết đếm đến ba. Những chiếc bánh mứt anh đào nhỏ không còn làm tôi thấy sợ hãi. Không gì có thể ảnh hưởng đến tôi nữa. Tôi đang hạnh phúc.