← Quay lại trang sách

Chương 25

Mọi thứ đang tiến triển thật nhanh. Tôi thậm chí còn không có thời gian để bình tâm lại sau buổi sáng ở tiệm bánh mì thì đã phải quay trở lại chi nhánh. Tôi tự hỏi thực sự tôi đang làm gì ở đây. Bà tôi thật là có lý khi nói: “Cuộc sống mỗi ngày lại dạy cho ta một bài học nhỏ.” Bà của tôi ấy, bà là một kho châm ngôn. Dù hoàn cảnh thế nào, bà luôn khéo léo đưa ra một câu thành ngữ hoặc câu châm ngôn dân gian đầy lương tri, những câu nói có biệt tài làm cho người nghe cảm thấy hết sức bực bội. Tôi biết ông tôi không được lâu – ông mất từ khi tôi tám tuổi – nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ có một lần ông đã suýt giận điên lên vì, sau một tai nạn ô tô mà ông phải đi bộ về nhà, chiếc ô tô yêu dấu của ông tuy vẫn còn mới tinh mà đã ra đi, còn bà thì không ngừng tra tấn ông: “Không chết người là còn may”, “Mất một được mười” rồi “Điều đó dù sao vẫn không tệ bằng việc xơi một con chuột trong đám cưới” – ngạn ngữ nghe nói là của Afghanistan… Bà tôi tuôn cả tràng đó với ông mà thậm chí còn không rời mắt khỏi mấy củ cà rốt mà bà đang gọt vỏ. Tôi thấy mặt ông đổi màu nhanh hơn cả con chó nhỏ kinh dị, có bộ lông đổi màu từ xanh lơ sang hồng lúc trời mưa. Tuy nhiên, ngay cả với thứ triết học ba xu đó, tôi rất muốn biết bà sẽ nghĩ thế nào về những thứ đang diễn ra tại chi nhánh.

Géraldine đang ở trong phòng của Mortagne, và họ đùa nhau, họ cười rúc rích và tôi nghĩ là họ còn hôn hít nhau nữa. Tôi biết, trong tình yêu thì không có một quy tắc nào, nhưng lẽ nào lại thế. Để bắt đầu một câu chuyện, có thể sẽ có nhiều cách khác hơn là việc đập vỡ mặt một ai đó, nhất là khi chính người phụ nữ trẻ lại là người tấn công. Giờ nghĩ đến chuyện đó, tôi tin là lũ mèo cũng áp dụng theo cách thức như thế kia. Điều này giúp tôi có thêm ý tưởng. Thứ sáu, khi Ric tới, tôi sẽ bất ngờ đánh úp anh bằng cách nhảy từ trên nóc tủ xuống rồi phang cho anh một đòn chí tử bằng gậy bóng chày. Tôi sẽ đánh, sẽ bẻ tay, sẽ nhổ từng đám tóc của anh và cào vào đôi môi đẹp đẽ của anh cho tới khi chảy máu mới thôi. Như thế, chúng tôi sẽ yêu nhau. Cuộc sống thật đơn giản, một khi ta hiểu mọi thứ đang vận hành như thế nào…

Thật ngu ngốc, nhưng tôi thấy nhớ mùi hương bánh mì. Từ hai ngày nay, tôi luôn sống lại cái buổi sáng hôm đó từng chút một, tôi nghe lại những câu nói của khách hàng, tôi gặp lại bác Bergerot. Sau khi suy nghĩ về tất cả mọi thứ cùng mặt trái của nó, tôi tin rằng làm việc cùng bác không phải là một suy nghĩ ngu ngốc.

Điện thoại của tôi reo. Tôi nhấc máy. Là Mortagne. Tôi nghiêng người ra một chút và trông thấy lão ta đang nói gì đó với tôi, ngồi cách đó vài mét. Tôi nghe thấy giọng lão ở trong chi nhánh còn rõ hơn cả giọng từ bên trong ống nghe. Sự tiến bộ thật kỳ diệu.

- Julie, cô làm ơn tới gặp tôi có được không?

Không thể tin nổi, thật kỳ cục, một phép thần kỳ thật sự. Từ khi tôi làm việc ở đây, đây là lần đầu tiên lão nói được một câu lịch sự, đầy đủ không có lỗi sai nào. Cái tôi xấu tính đang rỉ tai bảo tôi hãy trả lời lão rằng tôi cần phải kiểm tra lại lịch để xem có cuộc hẹn nào hay không, nhưng lương tâm của tôi đã kịp can thiệp.

- Tôi tới đây, thưa ông.

Lão sẽ nói chuyện gì với tôi nhỉ?

- Mời ngồi, Julie.

Tôi ngồi xuống. Sáng nay lão thậm chí còn không thèm đeo cà vạt. Phải chăng người ta lấy trộm đồ hóa trang của lão, hay Géraldine đã lột mất nó khi hành sự như những con mèo?

- Géraldine đã cho tôi biết về mong muốn thôi việc của cô.

“Kẻ phản bội! Tôi thề là khi cô nàng bước qua khoang kiểm soát hai cửa, tôi sẽ cho nhả khí gây tê liệt. Đồ óc bã đậu! Chính tôi đã yêu cầu cô nàng giữ bí mật đó cho tôi rồi kia mà…”

- Tôi không giấu gì cô rằng đó là tin xấu đối với tôi. Cô là một nhân viên đáng tin cậy…

“Con gián chết giẫm, ngươi còn dám thốt ra cái lời khen đạo đức giả đó nữa ư, trong vòng chưa đến một tuần nữa kể từ sau cuộc nói chuyện này, ngươi sẽ đá đít ta cho mà xem!”

-…Nhưng tôi tôn trọng lựa chọn của cô. Chúng tôi đã trao đổi rất nhiều với Géraldine về việc này….

“Thôi tôi xin ông, kiếm ngay cho tôi một máy trợ thở đi, tôi chết ngạt mất. Nghiêm túc đấy”

-…Và cô ấy đã thuyết phục được tôi thanh toán khoảng thời gian báo trước khi nghỉ cho cô bằng chế độ giảm giờ làm và sử dụng ngày phép còn lại của cô. Chúng tôi không làm phiền cô vì vài ngày đó đâu! Cứ yên tâm là tôi sẽ làm một bản báo cáo cực kỳ tốt để gửi cho ban giám đốc nhân sự. Tối nay tôi sẽ có xác nhận, nhưng tôi cũng có thể thông báo luôn với cô rằng, nếu thấy thoải mái, cô có thể ra đi ngay từ tuần tới.

“Ông cũng lo luôn cả việc hồi sức cấp cứu đi nhé, vì lúc này tôi đang ở trong trạng thái sốc đây. Tôi muốn ôm hôn Mortagne, tôi cũng muốn ôm hôn Géraldine và cả cây dương xỉ của Melanie nữa”

- Cô không hài lòng sao?

“Hài lòng ư, từ này quá nhẹ. Mà không chỉ có vậy. Mortagne, đồ đần độn, ngươi là nhân chứng sống cho việc ngay cả những thằng nhu nhược nhất cũng có thể làm điều tử tế nhờ vào tình yêu của một phụ nữ và nhờ một cú tát tai. Ngươi lại mang về cho ta hy vọng vào loài người. Hành tinh đã được cứu sống! Chúng ta là những sinh vật sống đẹp đẽ nhất, cả ngươi cũng thế, Mortagne. Loài mèo sẽ không bao giờ chiến thắng. Ta yêu ngươi.”

- Đương nhiên là tôi phải hài lòng rồi, nhưng tôi chưa nhận ra điều đó thôi. Dù sao đi nữa, tôi thật sự cảm ơn ông, chân thành…

Xin hãy đọc lại câu cuối. Cái đó đã chứng minh rằng trong cuộc sống này điều gì cũng có thể xảy ra. Hãy giữ lại trong chúng ta những phán xét cuối cùng. Đừng bao giờ nói “không bao giờ”. Chúng ta hãy cứ yêu quý nhau, nhưng dù sao vẫn cứ nên dè chừng đám mèo. Tôi có khi cũng đang trở thành một cái kho châm ngôn rẻ tiền, đúng từ truyền thống gia đình mà ra.