Chương 26
Cuộc đời tôi gần giống như bầu trời ngày thứ Sáu của tháng Tám này: không một gợn mây. Một giờ nữa, Ric sẽ ở đây. Bàn ăn đã xong xuôi, căn hộ hoàn hảo. Tôi bới tóc bằng chiếc kẹp tóc Sophie tặng, chiếc kẹp đó sẽ mang vận may đến cho tôi. Tôi ngắm nghía mình thật lâu trong gương, vừa cười vừa nói vừa tự thăm dò bản thân mình như thể tôi không hề quen biết chính mình. Và tôi đang nghiên đầu tinh nghịch kìa, và tôi đang phá lên cười rồi liếc mắt đưa tình tiếp tay cho tấm rèm phòng tắm. Cô nàng Julie này mới quyến rũ làm sao.
Tôi chọn một chiếc váy ngắn, nhẹ và dài vừa đủ lai giữa Marilyn và một giáo sĩ Inca – tôi không biết nói như vậy có giúp các bạn hình dung ra được hay không nữa. Chiếc váy màu kem, với chất vải mềm mịn. Vấn đề duy nhất, đó là hai dây váy lại rất mảnh và rằng, ngay khi tôi cử động cánh tay, người ta sẽ nhìn thấy ngay áo lót. Tôi ngại ngần, tôi lần chần và rồi, tôi đã đi tới một quyết định làm đảo lộn cuộc đời mình, tôi đã quyết, lần đầu tiên trong đời, không mặc áo lót. Bữa tối đó, tôi không muốn bỏ lỡ anh ấy với bất cứ giá nào.
Bàn ăn đã bày biện xong xuôi bởi vì, từ hai ngày nay, tôi làm đi làm lại cùng một món ăn. Từ hôm kia, mỗi tối, tôi bày bộ đồ ăn với hai chiếc đĩa, tôi cắt bánh mì trong chiếc giỏ mây, tôi thắp nến – mỗi lần đều thắp nến mới. Tiếp đó, tôi gấp hai chiếc khăn ăn và nếm thử món sò điệp xốt cọng tỏi tây. Dù đã hơi có triệu chứng rối loạn tiêu hóa nhưng tôi không muốn mạo hiểm làm hỏng món ăn đầu tiên mà chúng tôi cùng chia sẻ. Vì thế nên tôi phải luyện tập hết sức. Tôi thấy rõ gương mặt nực cười của anh chủ tiệm khi tôi mua năm cân sò điệp không vỏ cho hai người. Nhưng tôi cần thực hành, nhất là vì không có ai trợ giúp, Không ai được thử tài năng nấu nướng của tôi trước Ric.
Tôi phải tiết lộ cho các bạn một trong số những tính xấu nho nhỏ của tôi: tôi rất sợ đám sò điệp. Khi còn là một cô bé con, tôi từng trông thấy mẹ chế biến chúng. Chúng ngọ nguậy trên bồn rửa bát… Tôi vẫn giữ những kỷ niệm kinh hoàng. Tôi đã gặp ác mộng về chúng vào đêm hôm đó. Anh chủ tiệm đã nhặt vỏ sò giúp tôi, nhưng khi nấu chúng, tôi hơi ngượng khi phải nói rằng, tôi vẫn sợ là một trong số chúng sẽ trèo lên người rồi cắn tôi.
Hai tối trước, tối nào tôi cũng thành công. Đám sò vừa mềm nhũn vừa chín tới và những cọng tỏi tây tỏa hương thơm nhè nhẹ trong nước xốt kem tươi. Cái gì đã xảy ra lần thứ hai ắt sẽ có lần thứ ba. Đã gần đạt rồi.
Còn về việc trang trí, tôi tập trung quan tâm thật chi tiết đến mức thay hình nền cho màn hình máy tính đang bật sẵn trong phòng ngủ của mình. Tôi bỏ hình lá cọ cùng bãi biển cát trắng đi và thay vào đó là cảnh môt khu rừng. Tôi nghĩ đến mọi khả năng. Nếu anh ấy hỏi tại sao tôi lại chọn bức hình này, tôi sẽ trả lời anh rằng tôi muốn được chạy trong khung cảnh đó. Đồ bịa đặt đáng ghê tởm. Tôi đã lường trước mọi chuyện. Tuy nhiên, với buổi tối nay, tôi đã quyết định chấp nhận sự có mặt của Toufoufou. Không đến mức cho nó một chiếc đĩa để cùng ngồi ăn với chúng tôi, nhưng nó sẽ được chễm chệ trên giường và, vì thế, trông nó có vẻ hài lòng hơn rồi. Tôi cho là anh sẽ thấy chiếc váy của tôi thật đẹp.
Hai mươi tư phút nữa, Ric sẽ ở đây. Tôi đã mua mấy chai khai vị rồi sau đó đổ vào bồn rửa một phần để cho anh có cảm giác rằng tôi cũng từng tiếp đón người khác ngoài anh. Thế nên tôi cúi xuống bồn rửa chén để chắc chắn rằng nó không còn mùi rượu vang hay mùi cồn, bởi vì nếu không tôi dễ bị mất hình tượng lắm.
Tôi đã chuẩn bị mọi thứ như thế nhưng lại chưa hề nghĩ đến việc chúng tôi có thể nói với nhau chuyện gì. Tôi có hai tỷ câu hỏi muốn đặt cho anh ấy. Tôi hy vọng sẽ biết được thật nhiều thứ về anh, vì lẽ nỗi lo sợ về những gì anh đang âm thầm thực hiện còn lâu mới chịu ngủ yên. Bản năng mách bảo tôi rằng chàng trai này đáng được tin tưởng, nhưng tôi chắc chắn là anh đang giấu giếm điều gì đó. Tôi không biết anh ấy làm việc ở đâu. Anh ấy có vẻ là người làm tự do nhưng tôi không hiểu mọi người làm thế nào để tìm được anh ấy trong khu phố, trong khi anh ấy chỉ mới chuyển tới đây. Một buổi tối khác, chúng tôi gặp nhau, anh ấy vừa từ bưu điện trở về cùng một kiện hàng lớn. Anh ấy có vẻ phiền lòng khi tôi trông thấy anh ấy như vậy. Anh ấy nói với tôi rằng đó là thiết bị tin học cho công việc của mình, nhưng tôi đã kịp đọc tên người gửi trên tem hàng và, khi tra cứu trên internet, tôi phát hiện ra đó là một nhà sản xuất dụng cụ sửa chữa, loại dành cho các hệ thống sửa chữa lớn, chuyên về thiết bị cắt xẻ kim loại. Anh định sửa chữa chúng, những chiếc máy tính ấy, bằng cách cưa nát chúng ra theo phong cách phim kinh dị sao? Chỉ còn hơn mười phút nữa. Điện thoại của tôi reo lên. Tôi cầu trời rằng đó không phải là anh đang gọi đến để hủy cuộc hẹn.
- Alô?
- Chào con yêu, mẹ đây. Mẹ không làm phiền con chứ?
- Tất nhiên là không rồi mẹ. Ở nhà vẫn ổn chứ mẹ?
- Bố con hơi mệt một chút nhưng chắc chắn đó là do nhà Janteaux. Họ lại đi vào sáng nay và mẹ phải nói rằng đi như vậy không hề là quá sớm. Khi trở thành các ông già bà lão, họ không thể dàn xếp được với nhau. Jocelyne không ngừng lải nhải về đám cháu của bà ấy còn Raymond thì không thôi nhắc đi nhắc lại về ngành công nghiệp đồng hồ đang rơi vào thoái trào ra sao kể từ khi ông ấy về hưu. Nhưng không phải vì chuyện đó mà mẹ gọi cho con đâu
- Có chuyện gì vậy mẹ?
- Con có biết là trưa nay mẹ đã nói chuyện điện thoại với bà Douglin và bà ấy khẳng định với mẹ rằng con đang làm nhân viên bán hàng tại cửa hàng bánh mì kế bên nhà con. Thật không thể tin nổi, có phải như vậy không?
“Làm sao để thoát khỏi nghịch cảnh này bây giờ? Tôi chắc chắn rằng mẹ tôi đã bị bọn sò điệp thuê để đánh lạc hướng tôi trong khi chúng đào tẩu khỏi hộp đựng, để tất cả cùng dồn dập tấn công tôi. Ric sẽ tìm thấy thân thể tôi gần như đã bị chúng ngấu nghiến chỉ còn phân nửa, còn cửa sổ thì mở toang. Đó sẽ là màn mở đầu cho một cuộc hủy diệt hành tinh, chúng sẽ đập chết trẻ em với sự tiếp tay của đám san hô.”
- Julie, con còn đó chứ?
- Vâng, mẹ. Thực ra, đúng là con đã làm ở hiệu bánh nhưng chỉ để giúp một tay thôi. Vanessa, cô bán hàng, đang có bầu và cô ấy gặp khó khăn. Bác Bergerot đã nhờ con.
- Này, bà ấy không làm phiền con đấy chứ?
- Con tự nguyện mà, mà thôi để Chủ nhật con sẽ kể hết với mẹ sau nhé vì bây giờ, con phải đi rồi.
- Con lại đến câu lạc bộ dở hơi của con đấy à?
- Nó không dở hơi, mẹ.
- Chắc chắn là có đấy, vì mẹ đã từng ở vào độ tuổi đó, và họ nói đúng đấy. Hãy tự cứu lấy mình đi, con yêu. Chủ nhật này con sẽ gọi cho mẹ chứ?
- Mẹ yên tâm. Con hôn mẹ. Đừng quên hôn bố hộ con nhé!
Bốn phút trước giờ hẹn. Tôi chỉnh trang lại đầu tóc. Tôi vuốt lại chiếc váy của mình. Tôi không thể ngồi tại chỗ. Tôi sẽ nói gì với bố mẹ về công việc mới của mình đây? Làm sao tôi có thể trụ được một buổi tối trọn vẹn trước Ric trong khi theo lệ thường thì chỉ cần vài phút thôi là tôi đã biến mình trở thành kẻ ngớ ngẩn? Và nhớ Toufoufou cất tiếng nói thì sao? Và nếu tôi chi tiền cho đám sò điệp để bảo tất cả chúng tự nhảy vào trong chảo thì sao?
- Có tiếng chuông cửa. Tôi mở cửa. Anh đây rồi. Chiếc quần jean miễn chê, chiếc áo sơ mi trắng mở hé cổ. Anh ấy giấu thứ gì đó sau lưng
- Xin chào.
- Anh vào đi. Em rất vui khi anh đến.
“Cô gái ngốc nghếch. Đừng có tỏ ra gắn bó nhanh quá như thế”
- Chính anh mới là người rất hân hạnh khi được đến đây.
- Anh thấy đấy, chỉ là một bữa đơn giản và nhanh gọn thôi. Em ứng biến những gì mình có thể. Lúc này, em cũng không có mấy thời gian.
Anh ấy bước vào và đưa cho tôi một bó hoa tròn xoe tuyệt đẹp. Tôi reo lên và cảm ơn anh. Tôi tin rằng mình có thể tranh thủ lúc đó để hôn anh, nhưng tôi chậm quá mất rồi, còn lúc này mà làm vậy thì có vẻ quá coi trọng việc đó. Bó hoa rực rỡ sắc màu, nó thật sự rất đẹp. Để giải mã được ngôn ngữ các loài hoa thì khó đấy bởi vì ở đây màu nào cũng có. Những bông lan Nam Phi freesia xanh lơ – sự kiên trì; những bông hồng đỏ - niềm đam mê; màu xanh lục – niềm hy vọng và lòng trung thành; hoa cúc – marguerite – tình yêu mộc mạc; và còn có cả màu vàng – sự phản bội. Nếu tôi thử tổng hợp chúng lại, anh ấy yêu tôi và yêu mãi mãi với những cám dỗ mà anh ấy có thể dễ dàng cưỡng lại được. Nhưng nó tồn tại quá nhiều điểm trái ngược nhau trong bó hoa của anh, người ta cũng có thể đọc lên được là anh ấy sẽ cuồng nhiệt làm tình với tôi rồi sau đó bỏ trốn bằng cách nhảy ra ngoài từ chính cái cửa sổ mà lũ sò điệp bò ra… Tốt nhất hãy coi rằng đó chỉ là một bó hoa đẹp, vậy thôi. Tôi lấy một lọ hoa ra rồi đổ đầy nước vào trong đó.
- Chân em đã đỡ hơn chưa?
- Đi bình thường thì em không còn đau nữa, nhưng để chạy thì chưa hoàn toàn lý tưởng. Em đã thử chạy cùng một cô bạn rồi. Nó chưa thực sự sẵn sàng. Còn anh thế nào, anh vẫn chạy chứ?
- Đợt này thì không quá nhiều
“Đồ nói dối. Cứ liệu hồn. Em có một đội quân sò điệp được huấn luyện chuyên tấn công còn đang đợi lệnh của em đấy.”
- Ý định thôi việc ở ngân hàng để tới làm trong tiệm bánh của em là nghiêm túc đấy chứ?
- Ít nhất trong thời gian tới đây, đúng là như thế. Em nghĩ là em không có tính các phù hợp với ngân hàng. Dù thế nào chăng nữa, em cũng không muốn mình già đi ở đó.
- Thật tốt khi có đủ dũng cảm để thay đổi đến 180 độ như thế. Anh thấy thật ấn tượng.
Tôi đặt bó hoa xuống bàn rồi mời anh ngồi.
- Cảm ơn anh một lần nữa vì những bông hoa.
Anh đưa mắc liếc vào phòng ngủ:
- Thế chiếc máy vi tính của em không còn lỗi nữa chứ? Anh thấy nó đang chạy.
- Vâng, nhờ anh đấy. Em lấy gì cho anh uống nhé? Em không có nhiều. Rượu anit, whisky, porto – món này rất tuyệt. Em cũng có cả vang Muscat ướp lạnh, có bia, và em còn một ít vodka mà ta có thể pha thêm cùng nước cam nếu anh muốn.
- Nếu không phiền, em cho anh nước cam không thôi cũng được.
“Arrrgh! Em sẽ làm gì với toàn bộ số rượu kia? Bồn rửa chén đã uống rất nhiều rượu rồi và nếu em đổ tất cả xuống đó, nó sẽ say bí tỉ mất”
- Nước cam, nhất trí. Em cũng sẽ uống như anh.
- Nếu muốn em cứ uống rượu đi, đừng ngại.
“Nào. Anh cư xử với em như với một kẻ nghiện rượu ngay tại bữa tối đầu tiên của chúng mình sao..”
- Không, anh tử tế quá. Rượu em chỉ để mời khách thôi.
Tôi lấy nước cam cho anh rồi tiếp tục câu chuyện:
- Công việc của anh thì sao, anh hài lòng chứ?
- Không có gì phải phàn nàn cả. Công việc của anh vẫn luôn bình lặng hơn vào tháng Tám vì có rất nhiều công ty vận hành chậm lại, tuy nhiên đổi lại, các đối thủ cạnh tranh cũng đang đi nghỉ, vậy nên điều đó lại giúp anh gây dựng được vị trí.
“Đóng kịch giỏi đấy, chàng trai của em. Nghe thì có vẻ như thật, nhưng em quan sát anh và từng biểu hiện nhỏ trên gương mặt anh, ngay cả những nét nhỏ nhất, cũng trả lời cho em thấy được là anh có nói sự thật hay không. Không, làm ơn đi, đừng nhìn em bằng đôi mắt đẹp sẫm màu đó nữa, nó khiến em rối trí rồi đây!”
Tôi vẫn tiếp tục màn tra khảo của mình:
- Điều gì đã đưa anh tới đây vậy? Anh có gia đình hay họ hàng trong vùng này à?
- Không, không hẳn. Anh rất muốn thay đổi và cũng muốn sống bình lặng, ưu tiên cho chất lượng cuộc sống.
“Anh chơi chắc quá đấy. Quý ông không dễ dàng để lộ điều gì. Nhưng hãy tin em, anh sẽ không thể rời khỏi căn hộ này mà không trả lời một vài câu hỏi như: Cái tên buồn cười của anh từ đâu mà ra vậy? Có thứ gì trong ba lô của anh? Anh có yêu em không? ”
Buổi tối đã bắt đầu êm đẹp. Chúng tôi trò chuyện. Mọi thứ trôi qua như tôi mong đợi, ngoại trừ Ric vẫn không để lộ nhiều thứ về anh. Những con sò điệp thật hoàn hảo, giống như gương mặt của anh. Anh ấy thư giãn, tôi cũng vậy. Chúng tôi nói chuyện về những bộ phim, về nấu nướng, về những chuyến du lịch. Chúng tôi cười đùa càng lúc càng tự nhiên hơn. Tiếng cười của anh không có gì thay đổi, trái lại, tôi cười càng lúc càng giống kiểu cười của một con linh cẩu bị mắc chân vào cầu thang cuốn. Tôi thấy anh đang quan sát tôi. Tôi có gắng không nhìn anh nhiều như tôi muốn. Anh vét nước xốt trên đĩa và tôi nghĩ rằng mình đang bắt đầu thật sự yêu anh.
Tôi mong sao buổi tối nay đừng bao giờ kết thúc, tôi muốn hơn nữa là anh kể cho tôi về những cơn gió lướt trên gương mặt anh khi anh dong thuyền buồm, muốn anh kể cho tôi nghe những gì anh mong đợi về tương lại. Đôi khi, những khoảng lặng và vẻ ngập ngừng của anh cho thấy rằng anh không quen trò chuyện. Anh đang nói chuyện, cùng tôi. Anh đang cười với tôi, ngay cả khi đôi lúc tôi đoán rằng những gì anh nghĩ đang đưa anh đi xa hơn cả những ngôn từ mà anh thốt ra. Nếu tin vào những điều cảm thấy từ tận sâu thẳm lòng mình, tôi thề rằng người đàn ông này đang giấu một bí mật. Nếu một ngày nào đó anh ấy tiết lộ bí mật cho tôi, khi đó thì số phận của chúng tôi sẽ mãi mãi gắn với nhau. Tôi mong rằng buổi tối hôm nay chỉ là sự khởi đầu, rằng chúng tôi sẽ không bao giờ xa nhau. Tôi luôn muốn cảm nhận những gì tôi đang trải qua vào thời khắc này, khao khát được dâng tặng tất cả tới người sẽ chấp nhận mình.
Thế nhưng, lời nguyền và số phận lại quyết định một lần nữa phá hỏng niềm hạnh phúc của tôi. Vụ nổ dữ dội đã khiến cả hai chúng tôi ngã nhào ra khỏi ghế.