Chương 27
Tôi biết bà tôi sẽ nói gì rồi. Hơn nữa, bà còn có thể có nhiều lựa chọn. Trong lúc nạo vỏ cà rốt, bà có thể phát biểu: “Của gian, của độc” hoặc “Trước sau gì đều phải trả giá” hay là “Của phù vân không chân cũng chạy” và cả “Quái vật Gorgon [1] có thể phù phép hóa đá người chính trực nhưng linh hồn của người đó sẽ như con bướm bay vút lên.”
[1. Quái vật đầu rắn trong thần thoại Hy Lạp.]
Dù thế nào đi nữa, khi tiếng nổ vang lên trong căn hộ của tôi, tôi đã hất tung chiếc đĩa ăn của mình và ngã bật khỏi ghế. Còn Ric, anh ấy ngồi thụp xuống theo phản xạ để ứng phó với hiểm nguy rồi nhảy ngay tới chỗ tôi để bảo vệ tôi. Cuối cùng tôi đã nhìn ra bộ mặt thật của anh: anh là đặc vụ ngầm, một trong những người xuất sắc nhất trong tổ chức của anh ấy, đang chạy trốn một quá khứ quá nặng nề và cố gắng làm lại cuộc đời.
Vụ nổ xảy ra trong phòng ngủ của tôi. Chiếc máy tính đã chính thức phát nổ. Khói bắt đầu bốc lên, một vài đốm lửa và nhất là mùi nhựa cháy tỏa ra đến nghẹt thở.
Ric nhanh chóng vớ lấy một chiếc khăn lau rồi tẩm ước nó dưới vòi nước.
- Hãy mở các cửa sổ ra. Đừng để hít phải thứ này.
Anh ấy phi nhanh tới chiếc máy quái quỷ, giật dây nguồn ra đẩy đồ đạc của tôi ra xa rồi phủ chiếc khăn lau đẫm nước lên máy. Tôi run như cầy sấy. Tôi tới gần và nhìn ngó từ phía sau anh.
- Nó không chạy được nữa rồi, Ric nói đùa để làm cho bầu không khí ám đầy khói loãng bớt.
Anh ấy nghiêng người về phía chiếc máy vi tính. Phía sau thân máy đã rách ngoác. Phần viền ngoài đen sì, như thể người ta vừa đặt một quả lựu đạn ở trên đó.
- Con bò này, lần này thì không thể chỉ chữa bằng cách khởi động lại nữa rồi. Em có sao lưu dữ liệu vào ổ đĩa ngoài nào không?
- Thỉnh thoảng cũng có.
- Bài giới thiệu của em vẫn ở trong đó à?
- Em còn một bản nữa để ở chi nhánh rồi…
“Ngay cả khi chết rồi, cô ấy vẫn nói dối”
- Nhìn những thiệt hại này, nếu cứu được ổ cứng thì rất đáng ngạc nhiên đấy. Lần cuối cùng anh thấy cảnh này là hồi còn đi học. Một cậu bạn tinh nghịch đã giải trí bằng cách tí toáy các mạch điện nguồn và tất cả đều nổ tung. Y hệt như thế này.
Anh nhận ra rằng rôi đang run rẩy. Anh nắm lấy tay tôi.
- Julie, mọi chuyện ổn rồi. Xong rồi mà. Nó không nổ hai lần đâu. Tuy nhiên, em phải ra bếp để hít thở không khí trong lành đi vì đây là khí độc đấy. Anh không muốn ta kết thúc buổi tối trong bệnh viện đâu.
Tôi vâng lời. Mặt vô cảm, tôi hỏi:
- Anh bạn của anh, anh ấy đã làm gì với mạch điện nguồn?
- Cậu ấy đã làm hỏng một linh kiện bé tí xíu, một mạch điện trở chẳng có mấy giá trị. Đối với kiểu máy này, kích cỡ các thành phần không liên quan gì tới tầm quan trọng của chúng. Sự cố đó ít nhất đã giúp tất cả bọn anh học được điều ấy và không bao giờ quên.
“Cả ngươi nữa Julie, ngươi cũng đã học được một điều rồi nhé. Ngươi vừa mới chế tạo một quả bom nổ chậm có thể phát nổ vào bất cứ lúc nào nó muốn.”
Ric xem xét chiếc máy kỹ hơn.
- Em có chiếc đèn pin nào không?
Anh tươi cười hỏi tôi rồi nói tiếp:
- Chắc chắn là em có rồi nhỉ, thậm chí nó còn rất quan trọng đối với em ấy chứ…
Tôi muốn biến vào cái lỗ nẻ nào đó cho rồi. Buổi tối trong mơ của tôi đang biến thành cuộc điều tra của bên khoa học hình sự sau một vụ mưu sát. Tôi cần được hỗ trợ tâm lý. Nếu tôi đưa cho Ric chiếc đèn đã làm cho tôi bị mắc tay trong hòm thư của anh ấy, anh có thể sẽ nhìn thấy linh kiện mà tôi phá hỏng để kéo anh đến nhà mình thì sao. Các bạn có thấy tình cảnh đáng sợ và nực cười lúc này của tôi không?
Tôi làm bộ như không nghe thấy gì và đứng yên để hít làn không khí trong lành từ cửa sổ nhà bếp, giống như một con chó thò đầu ra ngoài cửa ô tô, đang say sưa cùng gió, lưỡi thè ra ngoài. Ric thật tốt bụng khi không cố nài tôi mà chỉ hỏi:
- Buổi đêm em có tắt máy vi tính đi không?
- Không phải lúc nào cũng tắt.
- Vậy thì em cực kỳ may mắn đấy, vì vụ nổ này mà diễn ra lúc em đang ngủ say, em sẽ khó mà tránh được một cơn đau tim, có thể sẽ có một chiếc chăn bốc lửa nữa
“Vậy đó, em là người may mắn… Cuộc hẹn đầu tiên của chúng ta giờ đã chuyển sang cảnh hỗn chiến. Nếu không may, thì…”
Anh ấy nói tiếp:
- Sau này chúng ta có thể kể rằng, ngay từ bữa ăn đầu tiên, chúng ta đã có scandal rồi! Nhưng với thứ mùi và khói đáng ngại này, anh nghĩ là hơi khó…
- Chúng ta sẽ không chia tay nhau như vậy!
Một câu nói tình cảm không đúng chỗ. Tôi vẫn biết là không nên nhưng những lời ấy cứ tự nhiên tuôn ra. Hai con sò cuối của anh có lẽ đã nguội tanh, còn sò của tôi thì đang dính ở trên tường cùng chiếc đĩa vỡ ngay phía dưới. Không gian xinh đẹp hữu tình đã bị làm hỏng và căn hộ của tôi đang bốc mùi. Tôi chnch choáng trong nỗi thất vọng.
Anh bước ra khỏi phòng ngủ.
- Nếu em muốn, chúng ta có thể mang bữa tối tuyệt hảo của em đi và kết thúc nó ở trên nhà anh.
Cảm giác biết ơn tràn ngập trong lòng tôi. Ngay cả khi đây là một tên cựu gián điệp đang chạy trốn, tôi cũng sẽ không bao giờ tố cáo anh. Tôi sẵn sàng thề rằng mình đã ngủ cùng anh suốt đêm để làm bằng chứng ngoại phạm cho anh. Tôi cũng sẵn sàng cùng anh qua đêm thực sự để lời khai kia càng trở nên có thật.
Chúng tôi gom tất cả vào một chiếc khay và lên căn hộ của anh. Anh ấy dọn dẹp bàn ăn, chúng tôi cười đùa vui vẻ. Chúng tôi như hai đứa trẻ đang bí mật tổ chức cắm trại vậy.
- Anh rất tiếc, anh nói, anh không có bộ đồ ăn đẹp còn cốc tách của anh thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng ít ra chúng ta không phải kết thúc bữa tối cùng chiếc mặt nạ phòng độc.
Chúng tôi ngồi xuống và điều kỳ diệu đã xảy ra. Chúng tôi lại trò chuyện, mọi thứ đều như cũ như thể chiếc máy tính chưa hề phát nổ. Được một lúc, tôi cứ tin rằng buổi tối vẫn trôi chảy từ đầu đến nỗi tôi đứng dậy để đi tới chỗ tủ lạnh của mình, thì tôi bỗng thấy mình đang đứng trước cửa phòng vệ sinh của anh ấy.
Anh phá lên cười. Lần này, không có chút gì gọi là kiểu cách trong tiếng cười của anh. Nó vang lên chân thành, hào sảng, đầy bản năng. Tất cả những gì tôi thích.
- Để đó, anh nói, chiếc bánh ga tô của em ấy hả, anh sẽ lấy nó ra cho.
Tôi trở về ghế ngồi và nhìn anh làm. Anh đặt chiếc bánh kem dâu xinh đẹp trên một chiếc đĩa. Chiếc bánh ga tô này là khoản lương đầu tiên của tôi tại tiệm bánh. Bác Bergerot đã tặng nó cho tôi để cảm ơn buổi làm việc sáng Chủ nhật. Lúc tôi nhận lấy hộp bánh, bác nói với tôi rằng bác nghĩ tôi chắc chắn sẽ là một người bán hàng xuất sắc và trong lúc đợi tôi tìm ra được con đường của mình, bác vẫn luôn thấy vui khi được chung đường với tôi. Đây không chỉ là một chiếc bánh kem dâu đơn thuần, nó còn đại diện cho sự may mắn của tôi, thành quả công việc của tôi, và tôi sẽ chia sẻ nó cùng với Ric.
- Hồi đi học, anh là một học sinh ngoan hay cá biệt?
- Một cậu nhóc nghiêm túc. Anh thích cười, nhưng anh lại không phải là một người pha trò. Thực ra là ở nhà anh, chuyện này không đơn giản…
Anh đột nhiên ngừng lại. Anh đứng lên để làm ra vẻ bình tĩnh nhưng tôi thấy rõ ràng là anh đang không thoải mái, như thể vì anh đã nói quá nhiều. Đúng, đúng là như vậy rồi, hình như anh ấy đã nói quá nhiều và anh ấy đang bối rối. Lúc tôi rơi vào tình cảnh như của anh, anh luôn tỏ ra nhã nhặn. Tôi nợ anh ấy một lần giải cứu. Tôi tiếp lời:
- Em thì đã từng bị đúp một lần, hồi lớp mười.
- Vì môn gì vậy?
“Nam sinh học”
- Hơi dính dáng một chút đến môn toán, nhưng trên hết là vì kỷ luật.
- Em, một học sinh vô kỷ luật?
- Vâng, thưa thầy!
Anh tươi cười bày đĩa đựng đồ tráng miệng. Đột nhiên, anh đứng sững lại. Tuy nhiên anh không nói điều gì để gây rắc rối. Anh dỏng tai nghe ngóng.
- Em không nghe thấy gì sao?
- Nghe thấy gì là nghe thấy gì cơ?
Anh quay gót và lao ngay vào phòng tắm. Anh biến mất sau cánh cửa rồi nhốt mình trong đó.
Tôi nghe thấy tiếng anh làu bàu. Rồi một tiếng động không thể xác định là tiếng gì. Anh ấy chửi thề. Không còn nghi ngờ gì nữa: chính anh là người đã bị đau trong cầu thang khi đèn tắt.
- Julie!
Tôi chạy ào tới. Tôi không dám mở cửa. Tôi hỏi:
- Anh có muốn em vào không?
- Có, vào hộ anh với.
Lúc này, tôi nghe thấy tiếng động. Tôi đẩy cửa vào và thấy Ric đang đứng trong bồn tắm, tay đang nắm lấy ống dẫn của bình nóng lạnh gắn trên tường đang rò khá nhiều nước lên người anh. Anh ấy đang gắng sức giữ chặt một thứ gì đó. Anh nhăn nhó:
- Anh tin là ta cần gọi thợ sửa ống nước, nhưng anh nghĩ là nó chỉ trụ được một chút xíu nữa thôi…
Tia nước phun ra khắp nơi, ra cả ngoài bồn tắm. Tôi tới gần và dè chừng vũng nước dưới chân. Tôi lo lắng:
- Anh đừng để bị bỏng nhé.
- Đừng lo, đây là nguồn nước lạnh. Em có thể chạy tới phía dưới bồn rửa trong bếp, khóa van nước lại được không? Em vui lòng…
- Em đi đây.
Tôi mở khoang tủ dưới bồn rửa và tìm kiếm. Tôi đẩy hết mọi thứ trước mắt sang một bên. Các thứ dụng cụ, cỡ lớn. Tôi nhìn thấy van nước, tôi vươn tay ra, cố gắng vặn nhưng nó không nhúc nhích gì. Chắc chắn là bị rít rồi, có lẽ nó đã quá cũ. Tôi cố nắm chặt đến lồi cả khớp bàn tay nhưng cũng chẳng có gì suy suyển. Nản quá, tôi quay trở lại phòng tắm. Nước chảy mỗi lúc một lớn, Ric đã ướt sũng rồi.
- Em không làm được. Em không đủ sức.
Ric vẫn đang cố chặn chỗ nước rò kia lại, lúc này đã trở thành một dòng nước lớn. Anh phân trần:
- Nếu anh buông chỗ này ra, toàn bộ khớp nối sẽ vỡ và ở đây sẽ ngập lụt. Cái căn hộ của nợ cũ kỹ này chứ…
- Em có thể thay chỗ anh.
Anh liếc nhìn tôi. Dòng nước lại tiếp tục chảy mạnh hơn. Tôi khẳng định:
- Em thấp bé hơn anh nhưng em nghĩ là mình vẫn có thể làm được. Dù sao, em chưa thấy có giải pháp nào khác lúc này…
- Anh lắc đầu, cam chịu. Tôi cởi giày rồi lại gần chỗ anh. Khó chịu vì bị nước phun vào mặt, anh gần như hét lên:
- Anh xin lỗi đã để em phải như thế này. Em bước vào bồn tắm đi. Em phải chui vòng xuống dưới tay anh và đặt tay em vào quanh khớp nối. Có lẽ vách kim loại của bình nóng lạnh bị ăn mòn và vết ăn mòn có thể đã bắt đầu từ ống dẫn.
- Tôi ra hiệu với anh rằng mình đã hiểu. Tôi bước qua thành bồn tắm. Nước lạnh buốt tóe vào người tôi. Áp lực của dòng nước mạnh hơn rất nhiều so với vẻ ngoài. Tôi luồn người vào vòng tay Ric, vậy là tôi đang áp lưng vào ngực anh. Tôi đã từng như thế này với anh, không phải dưới vòi nước lạnh. Chân tôi ngập trong nước, mặt ướt sũng – ngay cả loại mascara không thấm nước của tôi, bảo đảm không thể trôi được, cũng khó mà trụ nổi. Ric dẫn tay tôi cho tới đúng chỗ khớp nối. Tôi cảm thấy anh áp vào tôi. Chỉ nghĩ tới nhiệm vụ mà tôi đang thực hiện thôi đã thấy khó khăn vô cùng. Nước bắt đầu ngập. Anh hét bên tai tôi:
- Giữ bàn tay em ở xung quanh và siết chặt hết sức nhé. Anh sẽ rút tay mình ra và em sẽ thấy áp lực của nước. Em sẵn sàng chưa?
Tôi gật đầu lia lịa. Cằm anh kề vào má tôi, nước chảy ròng ròng trên người chúng tôi. Làm thế nào mà chúng tôi lại ra nông nỗi này? Tôi thấy mình đang ở trong một trạng thái thật nực cười. Tôi những muốn quay người lại, quên đi dòng nước mà hôn anh. Tôi ở trong vòng tay anh dưới vòi hoa sen. Tiếng động của dòng nước chảy qua kêu oang oang. Tâm trí tôi chao đảo. Anh nói:
- Cẩn thận này, anh thả tay ra đây. Đừng lo nhé, sẽ không phải đợi lâu đâu.
Vòng tay anh nhẹ nhàng buông ra, rồi cả cơ thể anh cũng vậy. Tôi nhắm mắt lại. Anh bước khỏi bồn tắm, ta khỏi phòng tắm. Tôi ở lại đây một mình dưới vòi nước lạnh buốt. Thực tế là, kim loại hẳn đã bị gỉ bởi vì dưới ngón tay mình, tôi cảm nhận thấy thành bình nóng lạnh đang biến dạng. Đột nhiên, lưu lượng dòng nước chảy giảm dần. Cuối cùng nước đã ngừng chảy. Khi đó tôi mới nhận ra bộ váy bé nhỏ của mình đã ướt nhoẹt, nó đang trở nên gần như trong suốt, cái ngày duy nhất trong đời tôi không mặc áo lót.
Cánh cửa phòng tắm mở ra. Ric đang ở đó, cũng ướt sũng, chiếc áo sơ mi dính sát vào da anh. Đường nét cơ thể anh đẹp mê hồn. Tôi mong sao anh cũng nói như thế về tôi… Tôi như một con ngốc đứng trong bồn tắm nhà anh, không biết phải làm gì ngoài nhìn anh.
- Em chắc hẳn là lạnh cóng hết rồi, anh vừa nói vừa vội chạy tới mở cửa ngăn tủ để rút ra một chiếc khăn choàng tắm.
Anh giở chiếc khăn ra, đỡ tôi bước xuống rồi vòng nó quanh người tôi. Với một hành động dịu dàng, anh xoa vào lưng tôi. Anh ấy vẫn đứng gần tôi, khuôn mặt vẫn đầm đìa nước. Tôi mê mẫn khi tóc anh rối tung với những sợi ướt nước. Anh đã cất được lời, tôi thì không.
- Cảm ơn em. Tối nay, chúng ta ai cũng gặp may. Nếu ta không ở đây để chặn chỗ rò nước này, hậu quả thật kinh khủng, còn chưa nói tới trần nhà của căn hộ phía dưới…
Một vụ nổ và một trận lụt trong bữa tối đầu tiên của chúng tôi. Nếu đó là điềm báo, tôi thật không biết phải diễn giải nó ra làm sao. Tôi vẫn chưa nói ra được một từ nào. Tôi nghĩ là mình vẫn đang ở trong trạng thái sốc. Không phải tại nước lạnh, không phải tại bữa tối đã tan tành, không phải tại bộ váy khốn khổ của tôi hay tại đầu ngực tôi đang căng cứng, mà là tại anh.
Anh lấy một chiếc khăn tắm và bắt đầu lau mặt. Anh cười nói:
- Hình như có ai đó đã định làm buổi tối của chúng ta trở nên khổ sở hơn thì phải. Nhưng ta không để họ làm như thế. Chúng ta còn phải ăn bánh ga tô nữa chứ nhỉ. Em có muốn quay về nhà để thay đồ không?
Không đời nào tôi rời xa anh được, dù chỉ năm phút. Tôi tin rằng anh nhìn thấy điều đó trong mắt tôi.
- Anh cũng có thể đưa cho em quần áo của anh.
Tôi yếu ớt tự điều khiển mình và tôi nghĩ rằng tôi đã gật đầu. Anh dẫn tôi vào phòng ngủ. Anh lấy ra một chiếc quần ngố và một chiếc áo sơ mi dày.
- Em thay đồ đi nhé, anh sẽ đi lau dọn chỗ nước đọng. Thường thì, chúng ta đã gánh đủ rủi ro rồi. Hắn ta sẽ được yên tĩnh trong phần còn lại của tối nay…
Anh bước ra và khép cửa lại. Tôi vẫn câm lặng. Tôi cởi bỏ bộ váy. Tôi hoàn toàn khỏa thân trong phòng ngủ của anh. Nếu là người sống phóng túng thì hẳn đã làm được mọi chuyện. Tôi hình dung nếu Géraldine ở vào vị trí của mình. Và lũ mèo. Géraldine chắc chắn sẽ để cho cơ thể phóng đãng còn lũ mèo thì chạy trốn vì sự cố ống nước. Chiếc áo sơ mi của anh quá dễ chịu. Anh ấy thậm chí không có nổi một cái gương để tôi xem mình trông giống ai, với chiếc quần ngố quá rộng và tay áo quá dài. Mong sao mascara của tôi vẫn còn nguyên vẹn… Tôi quay trở lại phòng khách. Anh đang ở trong phòng tắm, đang cởi trần lau dọn với đống khăn mặt.
- Lần này, anh buộc phải thay bình nóng lạnh rồi. Không thể cho nước vào đó trước khi… Em nghĩ là anh có thể nhờ Xavier giúp một tay được chứ?
“Anh cũng có thể không bao giờ cho nước vào đó nữa và hãy đến tắm ở nhà em. Thậm chí cứ tới đó sống luôn nếu anh muốn. ”
- Em chắc chắn là cậu ấy sẽ đồng ý giúp anh. Hơn nữa, bọn anh có vẻ hợp nhau lắm mà.
Anh đứng lên. Anh đi tới ngay sát chỗ tôi. Tôi bối rối. Nhưng anh chỉ đi ngang qua tôi:
- Anh cũng phải thay quần áo đã…
Chúng tôi gặp lại nhau ở bàn ăn, để đánh chén món lương bán bánh của tôi trong im lặng, cũng không dám nhìn mặt nhau. Chúng tôi nên phản ứng như thế nào trong trường hợp kiểu này? Tôi không thể nào loại bỏ được hình ảnh cơ thể đẫm nước của anh ra khỏi tâm trí mình. Nếu những gì người ta nói về đàn ông là sự thật, anh ấy có lẽ đang phải vật lộn để xua đuổi hình ảnh bộ ngực của tôi áp vào chiếc áo ướt nhoẹt của anh ấy.
- Chiếc bánh này ngon thật đấy, cuối cùng thì anh ấy cũng vừa nhìn tôi vừa nói.
Tôi cười không chút e ngại, tôi chưa từng cười như thế với ai bao giờ.