← Quay lại trang sách

Chương 28

Chúng tôi chia tay nhau lúc khoảng một giờ sáng. Chúng tôi nói về mọi chủ đề, trừ những chuyện về anh ấy. Vào lúc chào tạm biệt, chúng tôi hôn nhau không chút ngại ngần, nhưng là hôn lên má. Tôi suýt nữa thì vòng tay ôm cổ anh nhưng tôi đã kịp làm chủ mình. Anh ấy thật hoàn hảo. Mọi chuyện đã thật hoàn hảo. Vụ nổ, vụ rò nước, ánh mắt anh, làn da anh. Tôi rón rén xuống nhà cùng chiếc váy đẫm nước đựng trong túi ni lông và bộ quần áo của anh trên người.

Tôi cảm thấy lạ lùng khi quay trở về căn hộ của mình, trước tiên là vì nó vẫn còn mùi khét và sau đó là vì anh không có ở đây. Tôi đi ngủ cùng bộ quần áo của anh, nhưng tôi không tài nào chợp mắt được. Tôi đã thử nghĩ cách làm thế nào để không phải trả lại anh bộ quần áo. Tôi có thể dựng lên một vụ trộm và nói rằng bộ đồ đã bị lấy cắp. Tôi có thể khẳng định rằng sau khi giặt sạch chúng cho anh, tôi đã phơi khô ở cửa sổ nhưng lũ chim ác là đã tới chôm mất. Tôi đã bị mất trí. Tôi chỉ còn biết giả chết trong khi đợi anh đòi lại chúng bằng thư bảo đảm.

Tôi chỉ ngủ được đúng một tiếng trước khi chuông báo thức reo. Phải nói với các bạn rằng hiệu quả làm việc của tôi ở chi nhánh chỉ ở mức tương đối. Tôi đã trải qua cả buổi sáng trong tình trạng lơ lửng không trọng lực, giữa những kỷ niệm về Ric, ngụp lặn như một điệp viên khi chiếc máy tính phát nổ và lúc Ric đứng trước tôi, chiếc áo sơ mi dính vào bộ ngực của anh sau trận đại hồng thủy. Ric, làm thế nào đây.

Thật lạ lùng vì sáng nay, mặc dù mặt tôi vừa mỏi mệt vừa khoan khoái nhưng Géraldine lại không hỏi tôi xem tôi có phóng đãng cơ thể hay không. Dù sao, lần này thì tôi cũng còn có chuyện để mà kể.

Trên đường từ chi nhánh về nhà, tôi ghé qua tiệm bánh. Bác Bergerot kéo tôi sang một bên.

- Trông cháu có vẻ mệt mỏi, Julie của ta.

- Hôm qua có vụ rò rỉ nước trong chung cư bác ạ.

- Cháu biết không, ta đã suy nghĩ kỹ và nếu cháu có thể bắt đầu vào thứ Ba ngày 22 này, như thế sẽ rất tuyệt.

- Một tuần nữa ạ?

- Ta hy vọng là không quá gấp đối với cháu…

- Không ạ, như vậy ổn thôi. Bác đừng lo lắng.

“Cháu chỉ cần ngủ một chút trước đã…”

Như vậy thì, tôi sẽ kết thúc ở chi nhánh vào thứ Sáu để bắt đầu ở tiệm bánh vào ngày thứ Ba kế tiếp. Lần này, không còn lựa chọn, tôi phải thông báo tin này tới bố mẹ thôi.

Các bạn chắc chắn sẽ cho rằng tôi vô trách nhiệm nhưng khi bước ra khỏi tiệm bánh, tôi không hề nghĩ tới bất cứ việc gì mà tôi cần phải làm trước khi thay đổi công việc. Tôi chỉ tự hỏi duy nhất một điều là làm thế nào để được gặp Ric thường xuyên. Thật điên rồ là tôi nhớ anh đến thế. Tôi sẽ về nhà, thậm chí chẳng thèm ăn trưa, và tôi tự thưởng cho mình một bữa ngủ trưa cuộn tròn bên trong bộ quần áo của anh

Tôi đang tới gần cửa căn hộ của mình thì chợt nghe thấy một tiếng gọi yếu ớt.

- Julie, là cháu phải không?

Tiếng gọi từ tầng trên. Tôi vươn người qua lối tay vịn cầu thang và nghển cổ lên

- Ai gọi cháu đấy ạ?

- Là bà Roudan đây. Cháu có thể lên trên này được không?

Chiếc baguette trên tay, tôi leo lên hai tầng gác. Tôi đi ngang qua cánh cửa dẫn vào căn hộ của Ric. Anh ấy có ở đây không nhỉ?

Bà Roudan đang đợi tôi ở chiếu nghỉ. Trông bà có vẻ mệt mỏi.

- Ban nãy ta vừa xuống chỗ cháu. Thật ngớ ngẩn, ta quên mất là cháu làm việc buổi sáng thứ Bảy. Vì thế nên ta đã đợi cháu.

- Bà có thể gửi cho cháu lời nhắn hoặc gọi điện thoại mà…

- Như thế thì ta sẽ phải đi xuống một lần nữa mà, ở tuổi của ta, ta phải tiết kiệm sức lực. Còn điện thoại, ta không dùng nữa rồi… Cháu có chút thời gian không?

- Tất nhiên ạ.

Bà ra hiệu cho tôi đi theo bà vào nhà. Tôi chưa bao giờ vào thăm các căn hộ trong tòa chung cư này nhiều như mấy ngày hôm nay. Khi bước vào bên trong, tôi thực sự như vừa quay trở về quá khứ. Mọi thứ đều cũ kỹ, hoen ố. Lớp sơn đã chuyển sang màu vàng, bong tróc. Không thể biết được đâu là màu ban đầu của nó. Một chiếc bàn bằng gỗ, một chiếc ghế duy nhất. Trên bồn rửa chén bằng sứ trắng có một chiếc đĩa đã cũ. Cái tủ lạnh dáng tròn tròn phát ra tiếng động cơ diesel. Ở bên trên có một chiếc lọ không cắm hoa. Tôi từng nghe kể rằng bà Roudan là người sống ở chung cư này lâu nhất, nhưng tôi không nghĩ rằng lâu đến thế.

Bà đẩy ra cho tôi một chiếc ghế đẩu cũ kỹ đã lung lay và mời tôi ngồi xuống. Tôi từ chối:

- Ta sẽ làm ngược lại, nếu bà muốn.

Bà đồng ý không khách khí. Có vẻ như bà đang phải chịu đựng chứng đau lưng. Chẳng có gì ngạc nhiên với chiếc xe đẩy quá là nhiều đồ mà bà vẫn không ngừng khệ nệ kéo đi.

- Có thể cháu không biết đâu, Julie, nhưng ta biết cháu từ lâu rồi. Ngày còn trẻ hơn lúc này, ta vẫn hay qua thăm hàng xóm của bố mẹ cháu. Ta nghe thấy tiếng cười của cháu trong vườn nhà, cùng các bạn của cháu…

- Bà chưa bao giờ nói với cháu điều này.

- Ta vốn ít nói. Nhưng ta thấy rất vui khi cháu chuyển tới đây.

Thật kỳ lạ, hình như là bà đang nhìn chiếc bánh của tôi đầy thèm muốn.

- Chắc cháu đang tự hỏi vì sao ta lại gọi cháu lên đây.

- Đúng ạ.

- Ta tin tưởng cháu và, nếu cháu đồng ý, ta muốn nhờ cháu giúp ta một việc. Ta sẽ phải vắng nhà trong vài ngày tới.

- Bà sẽ đi du lịch à?

- Không hẳn. Ta phải vào bệnh viện.

Tôi nhíu mày.

- Không có gì nghiêm trọng chứ ạ?

- Hồi tháng Sáu, bác sĩ đã chỉ định cho ta làm một vài xét nghiệm và chúng không được tốt. Họ yêu cầu ta làm thêm vài phân tích khác nữa và họ tìm ra một thứ gì đó khá tệ. Tuần vừa rồi, ta vào bệnh viện để họ lấy mẫu bệnh phẩm và, hôm qua, họ báo cho ta rằng ta phải quay trở lại đó, trong vòng ít nhất là một tháng.

Bà nói những điều ấy rất bình thản, không chút cảm xúc đặc biệt nào.

- Như cháu thấy đấy, ta không giàu có gì, và nếu bảo hiểm xã hội không gánh cho ta toàn bộ khoản này, chắc chắn ta đã chết rồi.

- Cháu có thể làm gì để giúp bà bây giờ?

Bà chỉ tay về phía cửa phòng ngủ.

- Ta muốn cháu chăm sóc cho thứ duy nhất có chút ý nghĩa đối với ta…

“Bà sẽ yêu cầu cháu tới để nuôi gia đình tị nạn mà bà vụng trộm cho trú nhờ. Điều đó hợp với bà lắm, một người nhân hậu, bà Roudan”

-  …Nếu ta quay trở lại, ta cần có chúng để tiếp tục sống được.

Bà tì tay xuống bàn rồi đứng lên, bà nhích từng bước nhỏ tới phòng ngủ. Một chiếc giường cũ có tủ đầu giường gia công như người ta vẫn làm trước kia, một chiếc chăn lông đã sờn đến thảm hại, chiếc bàn đầu giường nhỏ cùng một tấm ảnh đã bị mờ mất một nửa, đặt tựa vào chân một chiếc đèn đã lỗi thời, chiếc tủ tạm bợ và một bức tranh đã bạc màu phủ đầy bụi vẽ cảnh ngày mùa.

Bà tiến về phía cửa sổ, mở cánh cửa ra và bắt đầu nặng nhọc vươn đầu ra ngoài cửa sổ. Tôi ào tới:

- Đừng nhảy!

Bà khẽ cười.

- Đừng lo, Julie: cháu nhìn này.

Bà chỉ cho tôi phía bên ngoài và tôi tròn mắt ra nhìn. Phía dưới cửa sổ nhà bà, tôi trong thấy một vườn rau nhỏ được quy hoạch trên mái của tòa chung cư liền kề. Những cây cà chua. rau xà lách, đậu Hà Lan, các loại rau khác và một vài gốc dâu tây đang tràn lan trên khu vườn treo bí mật này.

- Ta đã âm thầm bố trí chỗ này. Ta chở đất bằng chiếc xe đẩy đi chợ và trồng rau. Không ai biết việc này. Một ngày nào đó, những người sống ở chung cư bên cạnh có thể sẽ phát hiện ra, nhưng thôi cứ để xem sao.

Bà khá hãnh diện khi thấy tôi nói rằng những việc bà làm là không thể tin nổi. Đúng là cần phải giàu ý tưởng và một sự dũng cảm lạ kỳ thì mới dám tiến hành quy hoạch ở một nơi lạ thường như thế này.

- Cháu sẽ giúp ta rất nhiều nếu cháu tới đây tưới cây trong khi ta vắng nhà. Ta thấy rất khổ tâm nếu để chúng lại một mình. Có lẽ ta sẽ đau lòng lắm nếu chúng chết. Cháu có thể thu hoạch rau, nếu để chúng hỏng đi thì tiếc lắm.

Tôi thấy rất xúc động, lòng đầy xáo trộn.

- Sao bà không nói với cháu từ trước? Cháu đã có thể giúp bà.

- Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình. Ta không muốn làm phiền người khác.

- Khi nào bà phải vào viện?

- Sáng thứ Hai. Ta sẽ để chìa khóa phòng vào hòm thư của cháu nhé.

- Bà sẽ nằm ở viện nào?

- Louis Pasteur.

- Cháu sẽ tới thăm bà.

- Đừng phí phạm thời gian của cháu. Tốt hơn hết là cháu hãy tới xem ta để bình tưới và dụng cụ làm vườn ở đâu.