Chương 29
Trong ba tuần gần đây, tôi có cảm giác mình đã sống và nghiệm ra nhiều điều hơn cả quảng thời gian còn lại của đời mình. Tôi hoàn toàn kiệt sức. Quá nhiều cảm xúc, quá khác lạ. Tôi đã để lại chiếc bánh baguette ở nhà bà Roudan rồi quay trở xuống căn hộ của mình. Tôi mặc chiếc áo của Ric và cố sắp xếp mọi thứ trong đầu. Mùi khét vẫn còn váng vất đâu đây. Tôi cẩn thận bỏ chiếc máy vi tính bị tàn phá vào trong một chiếc túi đựng rác trong khi chờ đợi để biết xem mình cần phải làm gì. Tiếp đến, tôi thắp nến thơm. Lúc này, mùi hoa nhài trộn lẫn cùng mùi linh kiện điện tử cháy thật không mấy dễ chịu…
Trên bàn ăn và trong bếp vẫn còn rải đầy đồ ăn thừa của bữa tối bị gián đoạn của chúng tôi. Tôi thu dọn hết hoặc gần như vậy. Tôi không muốn rửa chiếc đĩa ăn và cốc mà anh ấy đã dùng. Như thế, tôi sẽ có cảm tưởng như anh ấy vẫn còn ở đây. Tôi thấy người ta nói rằng, nếu ta uống nước trong cốc của ai đó, ta sẽ biết được hết những suy nghĩ của họ. Tôi rất muốn thử. Rồi cuối cùng tôi sẽ biết anh ấy nghĩ gì về tôi và anh ấy làm gì với tất cả những đồ nghề kỳ lạ chất đống dưới bồn rửa chén. Người đàn ông này dứt khoát là không bình thường.
Có tiếng gõ cửa. Chắc chắn là bà Roudan đã quên chưa nói điều gì đó với tôi. Tôi mở cửa. Không phải là bà Roudan. Đó là người đàn ông sở hữu chiếc áo sơ mi mà tôi đang mặc, và là người không bao giờ nên trông thấy tôi cẩu thả như tôi lúc này.
- Xin chào.
- Chào Ric.
Anh chỉ vào chiếc áo của mình và nói:
- Nó hợp với em đấy. Cảm ơn em một lần nữa vì buổi tối hôm qua. Thật chẳng ra làm sao cả nhưng đó thực sự là những giây phút tuyệt vời đối với anh.
- Em cũng vậy.
- Em ổn chứ, mùi khét và máy vi tính của em thế nào rồi?
- Em đã bỏ nó vào trong một cái túi, em phải vứt đi thôi.
- Em có muốn anh thử cứu dữ liệu trong ổ cứng không?
- Nếu anh thấy là có thể cứu được, em rất muốn nhờ anh, nhưng anh còn phải làm nhiều việc khác mà. Cũng không có gì quá quan trọng.
- Anh chỉ mang nó về và khi nào có thời gian sẽ xem sau.
- Vậy thì tốt quá.
Anh rút từ trong túi ra một tờ giấy:
- Này, anh đã ghi lại đây số điện thoại di động của mình. Anh không hay bật điện thoại lắm nhưng ta vẫn chưa biết số của nhau.
Tôi vội cầm lấy tờ giấy quý giá rồi đi tới bàn làm việc để viết số điện thoại của mình cho anh. Khi quay trở ra, tôi giật bắn mình. Anh ấy đang ở đây, trong phòng ngủ của tôi. Anh đã đi theo tôi.
Trên chiếc giường chăn gối còn chưa gấp của tôi, Toufoufou đang gần như chui cả vào trong chiếc quần ngố của anh.
- Vậy là bây giờ em không còn máy vi tính nữa rồi, em sẽ làm thế nào?
- Em có thể lấy một chiếc máy tính xách tay cũ để kiểm tra thư từ. Còn đâu thì, anh biết đấy, một người bán bánh mì không mấy khi cần viết báo cáo hay xây dựng bài thuyết trình.
- Tất nhiên là như vậy.
- Ngày mai anh có đi chạy không?
- Anh sẽ cố, nhưng anh vẫn còn mấy thứ phải chuẩn bị.
“Mấy thứ. Lúc nào cũng có mấy thứ phải làm, mấy thứ phải xem, mấy thứ phải chuẩn bị. Anh nên có mấy thứ để hôn, để vuốt ve, để yêu thì hơn. Em đích thị là một thứ như thế đấy, anh biết mà”
Anh ấy cầm lấy mảnh giấy ghi số điện thoại của tôi rồi tiến về phía cửa ra vào. Anh nhận ra ngay lập tức chiếc máy tính đã bị tôi thảy vào túi.
- Khi nào ngó qua nó được, anh sẽ báo cho em ngay. Theo anh nghĩ, chưa đến 20% khả năng ta có thể cứu được thứ gì đó, nhưng như vậy vẫn luôn đáng để thử xem sao.
Bằng bàn tay to bản của mình, anh xách chiếc túi rồi nâng nó lên một cách dễ dàng. Và đó, giờ thì tôi lại mơ về đôi bàn tay của anh mất một lúc.
Chúng tôi hôn tạm biệt rồi anh đi. Tôi còn chưa kịp nhận ra thì anh đã đi ngay rồi. Chắc chắn là vì tôi bất ngờ với chuyến viếng thăm không hẹn trước của anh đến nỗi còn chưa kịp nhận ra là anh đã đến nữa cơ. Tôi cần phải ngủ vì nếu không tôi về sớm làm những điều dớ dẫn mất. Dớ dẫn hơn cả bình thường.