Chương 35
Rất ngược đời, mặc dù tôi chỉ mới bắt đầu công việc này nhưng nó đã giúp tôi thoát khỏi một trong những mối nguy hại lớn đang đe dọa cuộc đời tôi: nỗi ám ảnh về Ric
Bằng cách luôn làm một việc gì đó không ngừng nghỉ, nhìn mọi người, học hỏi, tôi đã thành công trong việc không nghĩ đến anh ấy suốt cả vài phút. Khoảng giữa buổi trưa, tôi đã trải qua một trong số những phút giây ấy. Khi đó không còn đông khách. Ngoài đường, trên vỉa hè, tôi nhận ra bác Mohamed đang nhận hàng. Bác vội vã mang những kiện hàng về vì người giao hàng đã đặt phần lớn hàng trước tiệm bánh. Nếu bác Bergerot mà biết, bác sẽ lại chạy ra, nhưng không phải là để chào bác Mohamed.
Một phụ nữ bước vào cùng cậu con trai khoảng mười tuổi. Chị ta chọn mấy chiếc bánh ga tô nhỏ. Chị thông báo là sẽ tới thăm bà mẹ đỡ đầu già nua của mình trong khi cậu con trai đi học toán để có thể sẵn sàng cho một năm học mới đang đến rất nhanh. Cậu nhóc có vẻ không mấy hài lòng, trong khi chúng bạn vẫn còn phi xe đạp hay chơi bóng đầy ngoài phố. Một đám, lớn tuổi hơn, đang nắm tay nhau tới mua kem. Mặt đường phản chiếu ánh mặt trời, có khá ít xe ô tô. Không khí lan tỏa một thứ cảm giác uể oải chỉ có ở mùa hè. Và đó là lúc Ric bước vào. Anh ấy đang tỏa sáng.
- Chào em!
“Anh đã đi đâu? Em chờ anh ba hôm nay rồi! Anh còn đi lại với ai nữa hả?”
- Chào anh!
- Anh rất muốn qua gặp em trong ngày đầu tiên em đi làm. Anh hy vọng là em tìm được điều mình muốn ở đây.
“Nếu anh ở chỗ này, em đã có thứ mình đang tìm kiếm rồi đấy.”
- Cảm ơn anh. Anh chu đáo quá.
Khi anh nhìn tôi như thế này, tôi cảm giác như mình đang tan chảy ra như chiếc kem của mấy cô cậu đang ôm hôn nhau trên vỉa hè trước mặt kia.
- Từ sáng đến giờ, có thứ gì là em chưa bán được?
- Anh bảo sao ạ?
- Thứ gì mà khách hàng của em chưa yêu cầu?
- Sao anh lại hỏi vậy?
- Để hôm nay em có thể bán được hết hàng và như vậy sẽ mang lại may mắn cho em.
Vanessa, người vẫn luôn dỏng tai nghe chuyện, từ trong bếp phụ quay ra rồi nói thầm với tôi:
- Những chiếc bavarois [1] cà phê. Chưa có ai lấy cả. Hơn nữa, chúng không đảm bảo là còn tươi cho lắm.
[1. Một món bánh kem tráng miệng.]
Tôi nhìn Ric:
- Bọn em chưa bán chiếc bavarois cà phê nào
- Vậy thì anh sẽ lấy một chiếc.
- … bởi vì chúng không còn…
Đến lượt bác Bergerot bước tới. Ric dõng dạc tuyên bố:
- Em đã thuyết phục được anh, anh sẽ lấy hai chiếc.
Vanessa nhìn Ric như thể anh hoàn toàn ngớ ngẩn. Tôi cố gắng không cười nhưng quả là rất khó.
Ric đưa tiền cho bác Bergerot rồi lại quay sang chỗ tôi:
- Em có thích âm nhạc không?
Có liên quan gì với bánh bavarois nhỉ? Anh ấy muốn làm gì với chúng nữa đây? Tôi mong là anh ấy không định mời tôi ăn chúng. Dù thế nào chăng nữa, nếu anh ấy mời tôi, tôi cũng sẽ thấy hài lòng với hai chiếc ga tô cà phê không còn tươi.
- Em thích âm nhạc không ư? Một câu hỏi hay đấy! Em rất thích âm nhạc.
- Em có muốn cùng anh đến dự một buổi hòa nhạc vào Chủ nhật tới không?
Tôi biết là mình không có quyền nhảy lên vì vui sướng trong cửa hàng nhưng thật khó mà kiềm chế được. Anh ấy đang mời tôi!
- Rất hân hạnh!
- Tối nào đó em qua chỗ anh rồi ta sắp xếp nhé?
“Tối hôm nào? 3 tiếng 24 phút nữa là em xong việc, em sẽ tới chỗ anh trong 3 tiếng 26 phút nữa.”
Anh nói rõ hơn:
- Nếu là tối mai thì có được không, ta sẽ ăn mừng bình nóng lạnh mới của anh.
- Vâng, mai nhé.
Anh ấy đi. Bác Bergerot nhíu mày:
- Đây không phải là cậu mới đến chung cư của cháu chứ?
- Chính anh ấy đấy ạ.
- Cái cách cậu ta nhìn cháu đầy tình tứ…
Vanssa ngước mắt lên trời. Bà chủ hỏi tôi:
- Làm thế nào mà cháu thuyết phục được cậu ta mua bánh bavarois vậy? Đừng bao giờ làm như vậy nữa nhé. Không ai chọn chúng hết. Là Denis, dù ta đã nói rồi nhưng nó vẫn cứ cố tình làm. Vì cậu bạn của cháu mà rồi nó sẽ lại làm tiếp mất thôi…