← Quay lại trang sách

Chương 36

Trong tất cả các bữa tối giữa đám con gái, tôi thích lần tụ tập vào cuối mùa hè nhất. Sau kỳ nghỉ, mỗi người đều có những câu chuyện không thể tin được để kể và chúng tôi đều vui mừng khi được gặp lại nhau.

Tôi mang đến bữa tiệc hai túi to đựng đầy đồ uống. Khi tôi bấm chuông nhà Maude, Sonia ra mở cửa. Nghe tiếng ồn phát ra từ cuối căn hộ, tôi đoán đã có rất đông người đến. Tiếng cười đùa rôm rả ghê.

- Chào Julie! Cậu có mang đồ uống đến không? Tuyệt vời, chúng ta có thể bắt đầu bữa tiệc được rồi. Nếu biết vậy, bọn mình đã bảo cậu mang cả đồ tráng miệng nữa!

Tin tôi vừa đến lan nhanh. Sonia đỡ giúp tôi một túi rồi dắt tôi vào phòng bếp. Jade ra chào rồi đi theo chúng tôi, tay cầm theo một tấm ảnh. Sonia giải thích:

- Tớ đang cho mọi người xem ảnh để biết Jean-Michel trông như thế nào.

Sonia lấy lại bức ảnh từ Jade rồi trưng ra ngay trước mắt tôi. Một anh chàng da đen cao to mặc bộ đồ kimono đen trong thế võ của Lý Tiểu Long, ánh mắt dữ tợn. Anh ta có vẻ thật sự tin vào điều đó. Jade vẫn ngắm nhìn đầy tiếc nuối vì không có bức ảnh gã trai nào để khoe với mọi người

Sophie ào đến hôn má tôi:

- Chào cậu. Tuần làm việc đầu tiên thế nào?

- Tớ mệt rã rời. Công việc chân tay mà. Nhưng bù lại, tớ có thể gặp gỡ đến phân nửa dân cư sống trong thành phố. Một vị trí tốt để nghe những câu chuyện ngồi lê đôi mách của mọi người.

Sonia và Jade tiếp tục trò chuyện, không để  ý gì tới bọn tôi. Sophie nói nhỏ:

-Tớ kế thúc với Patrice rồi. Tớ đã cho anh ta ra đi. Chán ngấy rồi. Tớ chưa nói với ai vì còn quá sớm. Chỉ có cậu biết thôi đấy.

- Không quá khó khăn chứ?

- Thật kinh khủng nhưng tớ thấy nhẹ nhõm hơn. Toàn bộ khoảng thời gian lãng phí đó… Còn cậu, với Ric thế nào?

- Ngày mai bọn tớ sẽ đi xem buổi hoà nhạc Tài năng trẻ ở nhà thời Saint – Julien.

- Các cậu đã tiến triển đến thế rồi cơ à? Nhưng đó không phải là nơi có thể tỉ tê với nhau được…

Léna tiến đến và hét lên sung sướng khi nhìn thấy tôi:

- Julie! Quá tuyệt nhất định cậu phải cho tớ ý kiến của cậu.

Léna khá đặc biệt. Một tín đồ của phẫu thuật thẩm mỹ, cô ấy dành phân nửa tiền lương của mình để mua thừa mứa các loại kem dưỡng, tinh chất, thuốc nhuộm, và từ hai năm nay, cô nàng chi rất nhiều tiền cho các loại phẫu thuật thẩm mỹ. Nàng ta quyết định trở thành một quả bom sex nên đã làm tất cả những gì khoa học cho phép để đạt được mục đích. Các bạn có thể hình dung, biệt danh trên Internet của cô nàng là “Công chúa mơ mộng”. Cái tên đó đủ để nói lên ý đồ của chủ nhân. Thế nhưng từ khi quen biết Léna, chúng tôi thấy kế hoạch của nàng không hiệu quả lắm, vì đến giờ này vẫn chẳng có ai chịu đến bắt cóc người đẹp. Chính Léna là người nảy ra ý tưởng làm một bộ lịch ảnh chụp chúng tôi tạo dáng thành các tiên nữ nhằm quyên tiền cho mấy cô thợ làm tóc nghèo túng. Mọi người đều từ chối, trừ Jade, vốn lúc nào trông cũng như đang đeo cánh thiên thần và tay cầm đũa lấp lánh. Cũng chính Léna là người đã cố thuyết phục hội đồng thị chính tổ chức một cuộc thi hoa hậu… Chúng tôi từng thấy cô nàng nhuộm tóc đỏ, rồi đen như quạ, rồi vàng ánh kim, còn hôm nay thì thật khó xác định chính xác được, tôi có cảm giác cô ấy còn thay đổi cái gì đó. Cô ấy tiến lại phía tôi với bộ ngực ngồn ngộn. Chúa ơi, tôi vừa hiểu ra…

- Cậu thấy chưa? Chúng rất đẹp phải không? Mình vừa mới làm ở một trung tâm rất nổi tiếng đấy.

Cô ấy lắc lư bộ ngực như một vũ công múa bụng bị điện giật. Sophie bắt đầu cười phá lên, tôi không thích điều đó. Tôi cố gắng tỏ ra tửng tế:

Đột nhiên, Léna vén chiếc áo ngắn cũn cỡn vốn khiến người nhìn chẳng phải tưởng tượng gì nhiều và vung bộ ngực khổng lồ ngay trước mắt tôi:

- Cậu sờ đi, cực kỳ dễ chịu.

Tôi không làm được. Không thể được. Sophie hào hứng khuyến khích:

- Thử đi Julie, cậu phải sờ thử. Cậu sẽ thấy, không thể tin được. Bọn mình đều thử cả rồi!

Léna cầm lấy tay tôi, đặt mạnh lên ngực mình rồi ấn các ngón tay bắt tôi phải bóp thử.

Gã đàn ông nào mà biết được đây là của giả phải cực kỳ sành sỏi. Nếu cậu cần địa chỉ của cơ sở đó thì gọi cho mình.

- Cảm ơn  Léna.

Tôi suýt nữa thì nôn. Gã trai nào ngu ngốc đến mức nghĩ rằng thứ quái dị này là tự nhiên chứ?

Lúc ngang qua phòng khách, tôi phát hiện thấy một chiếc quạt bàn tuyệt đẹp với khoảng mười lăm chiếc ghế xung quanh. Tôi nói nhỏ với Sophie:

- Bọn mình chưa bao giờ tụ tập đông như thế này.

- Sẽ là địa ngục với những người hàng xóm và thiên đường với chúng ta. Hy vọng là không có ai chuyển giới trong mùa hè này vì nếu không cậu sẽ phải sờ nắn nhiều đấy.

- Cậu tởm quá đi!

Một cánh tay đầu tiên ôm ghì lấy tôi rồi Maelys nói với tôi. Cú choàng vai thứ hai, thứ ba… Chuông cửa reo. Những người khác vẫn đang kéo đến. Bầu không khí ấm áp. Tôi thấy Lénađã ấn ngực vào Coralie để bắt cô ấy sờ thứ vũ khí quyến rũ mới của mình. Mỗi góc phòng đều có các nhóm nhỏ nói chuyện, trao đổi, tâm sự với nhau. Tôi nghe thấy một cô bạn đã giảm được mấy ki lô giải thích phương pháp cho một cô bạn khác vừa tăng ba cân. Phù phiếm nhưng cốt yếu, phức tạp. Inès kể về kỳ nghỉ “ cực kỳ đỉnh” bằng cách hất mặt lên trần nhà mỗi khi kết thúc câu nói. Rosalie được thăng chức và sẽ chuyển khỏi vùng vào tháng tới. Laurence, vừa ly hôn, trải qua kỳ nghỉ hè với hai con và thấy thật tuyệt. Tôi quan sát các cô bạn, sống động, vui vẻ, trò truyện cùng nhau nhưng họ còn chia sẻ một thứ đẹp hơn cả lời nói. Tối nay, không còn nỗi sợ hãi, không còn sự cô đơn, không còn những hy vọng mỏi mòn. Tối nay, chúng tôi đều vui vẻ. Khi quan sát mọi người, tôi cảm thấy mình hơi xa lạ. Thực ra tôi chỉ kể với Sophie về những mối quan hệ của mình. Hoàn toàn không có chuyện tôi tự cho rằng mình cao siêu hơn người. Tất cả các cô bạn tôi thường giải quyết mọi việc trong cuộc sống tốt hơn tôi, đôi khi cuộc sống của họ còn phức tạp hơn nhiều. Không, tôi tin là mình chỉ bị lỗi nhịp đôi chút. Tôi nghĩ là tất cả chúng ta đều từng trải nghiệm cảm giác này ở một thời điểm nào đó. Khi nhìn mọi người, tôi thấy cuộc đời được ghi lại, sự sống đang chảy trôi, và điều đó khiến tôi xúc động:

- Cậu không tham gia à?

Sophie chui vào ngồi cạnh tôi.

- Không, tớ đang tận hưởng khoảnh khắc này.

- Cậu tận hưởng khoảnh khắc này á? Điều này mới nha.

Florence và Camille đang sắp đồ khai vị, Camille đã chuẩn bị đồ uống với rượu rhum được mang từ Antilles về, đó là nơi trước đây cô ấy đã sống một thời cuồng nhiệt với anh chàng hướng dẫn viên của câu lạc bộ du thuyền.

Lúc chúng tôi nâng ly lên chạm, Sarah cất lời:

- Tớ có một tin muốn thông báo! Nhưng trước tiên, tớ phải kể cho các cậu một câu chuyện.

Tiếng xì xào nổi lên. Cô ấy bắt đầu kể:

- Mùa hè vừa rồi, tớ đã dũng cảm quyết định không tham dự các bữa tiệc của các chàng lính cứu hoả để tìm kiếm con chim hiếm nữa.

Tiếng vỗ tay.

- Đã đến lúc chuyển sang thứ khác rồi.

Jade thêm vào:

- Nhưng tớ thấy các anh chàng cứu hoả sexy mà.

- Im cái miệng cậu lại! Sophie giả giọng kêu lên.

Sarah tiếp tục giữa tràng cười:

- Cuối cùng thì mùa hè vừa rồi, để thay đổi, tớ đã đến Australia. Ở đó cực kỳ đẹp, mọi người lướt sóng ở khắp nơi. Các anh chàng lướt sóng không tệ chút nào… Tớ đã tìm thấy một khách sạn bình dân gần bãi biển. Đêm thứ hai ở đó xảy ra hoả hoạn trong bếp ăn. Lửa lan khắp nơi, với cột khói khổng lồ. Phòng của tớ ở tầng bảy. Chuông báo cháy, chạy sơ tán. Giữa chiếc thang máy bị chặn và các cửa sổ không thể mở ra được do điều hoà, phải nói với các cậu là tớ hoảng loạn. Tớ với lấy túi xách, che khăn vào miệng rồi lao xuống cầu thang thoát hiểm. Mọi người đã bắt đầu chạy xuống, mấy cô người Ý và một cô người Nhật bám chặt vào bạn trai của mình. Tớ không biết mình đã xoay xở thế nào, nhưng giữa đám khói và cơn hoảng loạn, tớ bị mất phương hướng.

- Kể nhanh lên! Bọn tớ khát quá!

Sarah cười lớn nhưng chúng tôi cảm nhận được cảm xúc của cô ấy.

- Được rồi, tớ sẽ kể nhanh. Khi bắt đầu thấy cơn hen, tớ không biết là mình đang ở tầng ba hay tầng hai. Tớ bấn loạn. Bỗng nhiên, cửa thoát hiểm mở ra như có ai đó đẩy mạnh. Một người dáng cao lớn xuất hiện với chiếc mũ bảo hiểm và bộ đồ chống lửa, cầm một chiếc rìu trên tay. Tớ thấy khó ở. Anh ấy dìu tớ đưa ra ngoài.

Không còn ai cười nữa, tất cả mọi người đều chăm chú nghe Sarah.

- Ở đó, trong ánh sáng của đèn nhấp nháy, giữa đám hỗn độn, anh ấy vừa nói vừa hất mớ tóc trên mặt tớ ra. Ngay cả với đôi găng tay to sụ, tớ vẫn cảm nhận được sự nhẹ nhàng… Các cậu ạ, đấy là chàng lính cứu hoả đẹp trai nhất mà tớ từng thấy.

Sarah lục tìm trong túi xách và lấy ra cho chúng tôi xem tấm ảnh chụp một anh chàng cao lớn trong bộ đồng phục đứng cạnh cô ấy. Anh ta cao hơn cô một cái đầu. Ngoài tầm vóc, điều đầu tiên chúng tôi nhận thấy chính là đôi mắt xanh và nụ cười của anh chàng có khả năng làm tan chảy mọi trái tim.

- Anh ấy tên là Steve, bọn tớ yêu nhau điên cuồng. Anh ấy mơ ước đến châu Âu sinh sống và một tuần nữa anh ấy sẽ đến đây. Các cậu, bọn tớ sẽ kết hôn vào ngày 25 tháng Chín và tớ thân mời tất cả các cậu đến dự đám cưới!

Sarah bật khóc vì hạnh phúc. Maelys và Camille nhảy lên ôm cổ cô ấy. Đó không đơn giản chỉ là những tiếng vỗ tay vỡ oà trong căn hộ mà là một cơn sấm sét thật sự với những tiếng la hét, giậm chân của mọi người. Những người hàng xóm ở tầng dưới chắc hẳn đang gọi điện báo cảnh sát.

Jade chỉ nói đơn giản:

- Cậu có ý thức được sự việc không? Cậu đã có thể mất mạng trong đám cháy.

Ngay cả nếu kết hôn với Ric, tôi tin là mình sẽ không bao giờ ngừng đến những bữa tiệc như thế này.