← Quay lại trang sách

Chương 37

Nhìn hai đứa tôi bước cạnh nhau, trong một buổi chiều Chủ nhật đẹp trời như thế này, mọi người có thể nghĩ chúng tôi là một cặp. Thậm chí chúng tôi hẳn đã sống chung được một thời gian rồi vì chúng tôi không còn cầm tay nhau nữa. Nhưng chỉ có những ai gặp chúng tôi mới có thể tin rằng Ric và tôi đang đi cùng nhau. Chẳng sao. Niềm vui của tôi là sự thật vì đây là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi.

Mong là tôi sẽ không làm điều gì tệ vì bữa tiệc tối qua kết thúc lúc hơn 2 giờ sáng và cả buổi sáng tôi phải làm ở cửa hàng bánh mì, hai mí mắt tôi chỉ muốn díp lại.

Tôi thấy vui khi được đi xem hoà nhạc cùng Ric. Câu còn chuẩn hơn nếu bạn rút bớt cụm từ “xem hoà nhạc”. Ric mặc chiếc áo sơ mi màu ghi xám lịch thiệp và chiếc quần vải được là phẳng kỹ càng. Một nhân viên mật vụ hẳn phải biết là quần áo chứ. Về phần mình, tôi đã suy nghĩ chúng tôi sống cùng nhau vì trang phục của chúng tôi ăn nhập đến kỳ lạ.

Một làn gió nhẹ vuốt ve khuôn mặt tôi, thật tuyệt. Tôi muốn nắm tay anh nhưng sợ chưa phải lúc. Nói cho cùng thì chúng tôi chỉ là hai người hàng xóm, hai người bạn, một người yêu điên cuồng người kia nhưng vẫn tự hỏi anh ấy đang làm gì với những chuyến thám hiểm riêng. Tối qua, tôi đã không kể gì với mấy cô bạn, nhưng chỉ chút xíu nữa thì Sophie để lộ hết câu chuyện. Tôi đã kịp chặn lại khi doạ sẽ kể cho mọi người biết việc cô ấy chia tay. Dù tôi sẽ không đời nào làm vậy, nhưng như thế khiến cô ấy dịu lại.

Khi đến trước nhà thờ, chúng tôi thấy mình lạc giữa đám đông. Những tấm băng rôn lớn thông báo sự kiện: “Festival âm nhạc không chuyên lần thứ 5” dưới sự bảo trợ của nghệ sĩ piano bậc thầy Amanda Bernstein. Festival này rất nổi tiếng trong vùng nhưng trước đây tôi chưa bao giờ tham dự. Có thể nói là nhờ Didier, tôi chẳng còn nghe thể loại nhạc nào cả, ngoại trừ những bài hát thảm hại của anh ta.

Tôi tò mò lắng nghe những gì cánh nhạc sĩ trẻ quanh vùng có thể cống hiến. Liên hoan âm nhạc do thị trưởng thành phố, địa phương và các xưởng sản xuất nổi tiếng của hãng Charles Debreuil tài trợ. Charles Debreui là một thương hiệu da nổi tiếng hàng đầu, các nhà máy sản xuất của hãng đặt tại đây mang lại chút danh tiếng cho thành phố.

Mọi người diện trang phục lịch sự như đi lễ ngày Chủ nhật, đứng chen chúc trong nhà thờ Saint- Julien đang đông đúc như những ngày lễ lớn. Khi đi qua cửa vào, tôi nhắm mắt bám chặt Ric. Liệu tôi có muốn kết hôn?

Ở giữa nhà thờ, không khí mát lạnh. Ric kéo tôi đến hàng ghế đầu.

- Chắc chắn phải còn hai ghế nhỏ cho chúng ta…

Ở chính giữa điện thờ, một cây đàn piano màu đen đặt phía trước bục thờ. Ánh mặt trời khi chiếu qua các lớp kính tạo nên nhiều màu sắc, bao trùm khoảng không gian, phản chiếu hoạ tiết lên các cột trụ bằng đá cao vút đến tận mái vòm nhà thờ. Hàng trăm tiếng bước chân và giọng nói vang lên trong sự huyên náo của buổi lễ quan trọng. Tôi nhận ra vài khách hàng của ngân hàng, và cả vài người khách của hiệu bánh mì. Có cả chú Ping, đầu bếp người Trung Hoa.

Dần dần mọi người ổn định vị trí. Ngài thị trưởng xuất hiện, bước lên mấy bậc đầu tiên của điện thờ. Mọi người im lặng.

Xin chào tất cả quý vị và cảm ơn các quý vị đã đến tham dự buổi liên hoan âm nhạc này thật đông đủ. Hôm nay, sau khi trải qua các vòng tuyển chọn trong suốt một năm qua, các thí sinh cuối cùng sẽ cống hiến cho chúng ta tài năng tuyệt vời nhất của họ. Sau màn trình diễn của các thí sinh, chúng tôi sẽ công bố người thắng cuộc của liên hoan âm nhạc. Một số người trong quý vị đến nghe các tài năng trẻ của thành phố chúng ta biểu diễn, một số muốn thưởng thức âm nhạc của Amanda Bernstein, chúng ta rất vinh dự được chào đón bà trong sự kiện này, nhưng dù vì lý do gì đi chăng nữa thì tất cả chúng ta đều có mặt tại đây vì tình yêu với âm nhạc và nghệ thuật, blablabla…

Ric lắng nghe chăm chú. Tôi lén lút ngắm nhìn anh, đôi bàn tay anh đặt ngay ngắn trên đùi.

-…Không để quý vị chờ đợi nữa, tôi xin nhường lời cho nhà tài trợ hào hiệp của chúng ta, bà Albane Debreuil.

Đám đông vỗ tay. Bà Debreuil, cháu gái duy nhất và là người thừa kế của nhà sáng lập thương hiệu uy tín, bà ấy thật sự là một nhân vật có vai vế. Những chiếc túi xách và va li do bố và ông của bà sáng tạo ra được biết đến trên toàn thế giới và được săn đón với giá vô cùng cao. Những loại da đặc biệt, hình dáng nổi bật giữa các sản phẩm cùng loại, và nhất là phương thức quảng bá sản phẩm qua các ngôi sao nổi tiếng và các hoa hậu để thuyết phục hàng triệu phụ nữ nếu muốn trở nên thanh lịch cần phải mang túi xách của Charles Debreuil trên tay. Bà Debreuil bước những bước dài trong bộ đầm màu đỏ đậm, đeo trang sức bằng kim cương. Không thể không nhìn theo. Bà có phong thái, đẹp quý phái và không bao giờ bỏ lỡ cơ hội mang theo mình mẫu túi mới nhất mang lại lợi nhuận và vinh quang cho bà…

- Xin chào mừng tất cả quý vị! bà cất tiếng.

Bà nói về sự sáng tạo, về tài năng, cảm xúc, mọi người quan tâm đến chủ đề âm nhạc nhưng bà cũng không thể ngừng nói về những xưởng sản xuất của mình. Tôi thấy thật tốt vì bà tài trợ cho những hoạt động như thế này, nhưng cũng tự hỏi việc tài trợ đó có phải để mang lại cơ hội cho những bạn trẻ hay chỉ để nuôi dưỡng cái tôi của chính bà.

Ric cũng lắng nghe rất chăm chú. Thậm chí có thể nói rằng anh lắng nghe còn nghiêm túc hơn khi ngài thị trưởng phát biểu. Anh dán mắt vào bà ta, bất động, nghiêng người về phía trước, hai tay khẽ bóp nhẹ đầu gối.

Đám đông vỗ tay. Một quý bà nhỏ nhắn, diện trang phục giống như hai mảnh rèm ghép lại bước ra sân khấu, mắt không ngừng ngước lên nhìn công chúng. Dáng đi lướt nhẹ nhàng, bà tiến đến gần cây đàn piano trước sự tán dương của mọi người. Không để ý đén những tiếng ồn xung quanh, bà ngồi xuống trước phím đàn. Khi bà nâng đôi bàn tay lên bắt đầu chơi, mọi âm thanh ồn ã giảm dần rồi biến mất. Mọi người im lặng lắng nghe. Những nốt nhạc đầu tiên vang lên. Debussy. Không cần phải am hiểu âm nhạc để cảm nhận được niềm hạnh phúc mà âm nhạc mang lại. Đó chính là điểm riêng của nghệ thuật, khiến chúng ta cảm động. Những ngón tay nhảy nhót, nối tiếp nhau tạo ra giai điệu bao trùm không gian của nhà thờ. Chúng tôi có khoảng một trăm người ở đây, và không gì có thể diễn tả điều kỳ diệu đang bao trùm chúng tôi lúc này. Con người thật là một loài thú vị. Khi tính đến tất cả tài năng, hiểu biết, kỹ thuật cần có kết tụ trong đoạn nhạc này, chơi bởi loại nhạc cụ này, tại địa điểm này và bởi một người phụ nữ bé nhỏ… thật choáng váng. Hàng bao thế kỷ nỗ lực và đam mê để tất cả chúng tôi, tụ họp ở đây, mỗi người có thể bỏ qua cảm xúc riêng của mình để cùng sống, cùng trải nghiệm những hồi hộp, xúc cảm chung. Âm nhạc mang lại điều nhiệm mầu đó.

Ric lắng nghe nhưng dường như miễn cưỡng. Không thể hỏi anh ấy, không thể động vào anh ấy. Đến tận nốt nhạc cuối cùng của Amanda, công chúng vẫn chăm chú lắng nghe, chìm đắm trong giai điệu. Tôi tin rằng mình là một trong những người đầu tiên đứng dậy vỗ tay. Tôi đứng lên quá nhanh đến mức trong phút chốc, tôi nghĩ đoạn nhạc vẫn chưa kết thúc và rằng tôi thật vô duyên, vô giáo dục khi làm gián đoạn thiên tài âm nhạc bằng tiếng vỗ tay ồn ào của mình. Đó thực sự là cơn ác mộng trong một tích tắc. Cảm ơn Chúa, tôi chỉ là người đầu tiên và đúng là đoạn nhạc đã kết thúc. Một người phụ nữ bé nhỏ, một nghệ sĩ lớn, rời khỏi sân khấu cũng không ngẩng lên nhìn khán giả. Chúng tôi lượng thứ cho việc đó. Những ngón tay của bà đã ban tặng cho chúng tôi điều mà đôi mắt bà từ chối.

Tiếp đến là tới lượt biểu diễn của các tài năng trẻ trong vòng thi chung kết. Không hề đơn giản khi biểu diễn sau màn trình diễn tài năng này. Bốn người chơi piano và một người chơi sáo. Tôi phải thú nhận là tôi nghiêng về đàn piano hơn. Thí sinh thổi sao mở màn phần thi. Nhạc của Vivaldi được phối cho nhạc cụ này. Những nốt nhạc cao vút dường như có thể xuyên qua những bức tường đá chính bởi vì chúng quá tinh tê. Trái với chờ đợi, tôi đã rất yêu thích tiết mục này.

Thí sinh piano đầu tiên ổn định vị trí, cậu ấy chỉ mới mười bốn tuổi. Cậu chọn chơi nhạc jazz và thực sự là cậu bé rất có tài. Công chúng vô cùng ngưỡng mộ. Thí sinh thứ hai, nhiều tuổi hơn một chút, chọn đoạn nhạc của Chopin với phần biểu diễn rất đáng chú ý. Người thứ ba là một cô bé tên Romane, chơi rất tốt mặc dù có vài nốt còn lưỡng lự. Những đoạn nhạc nối tiếp nhau và không giống nhau. Khi thí sinh thứ tư và cũng là thí sinh piano cuối cùng tiến ra sân khấu, tôi không tin vào mắt mình nữa. Đó là một trong những cô con gái của đầu bếp người Trung Hoa. Cô bé tên là Lola. Đó là thí sinh duy nhất chào khán giả. Buổi chiều đã muộn, mọi người đều đã có vẻ chờ đợi phần trao giải và nghĩ đến việc mình sẽ làm tiếp theo. Tuy nhiên khi Lola bắt đầu chơi, cả đám bỗng nhiên bất động. Nhạc của Rachmaninov vốn được biết đến là trẻ em ở tầm tuổi cô bé không thể chơi được. Đoạn nhạc phức tạp nhưng những gì mà cô bé thể hiện thật xuất sắc. Cô ngân nga, cô nhấn nhá, cô vút cao. Đôi bàn tay nhỏ bay lượng trên các phím đàn. Một khoảnh khắc tinh khiết của ân sủng. Cô bé không có vẻ nghiêm túc như hai thí sinh nam, không căng thẳng như thí sinh nữ kia. Cô có vẻ vui. Cô có thể chơi nhạc ở nhà, có thể chơi trước mặt hàng trăm nghìn người, điều đó không có gì thay đổi. Chỉ cô bé với cây đàn piano của mình và chúng tôi, những công chúng may mắn, bị chinh phục bởi cảm xúc cô bé truyền vào trong phần biểu diễn của mình.

Khi kết thúc những nốt nhạc cuối cùng, ngoài những tràng pháo tay của khán giả, cô bé thậm chí nhận được tràng pháo tay của Amanda. Đám đông phấn khích trước thí sinh nhút nhát này, sau khi đã chào khán giả để đi vào, cô bé vội vã quay trở lại nấp sau bố mẹ.

Ngài thị trưởng trở lại trong tiếng vỗ tay không ngớt của mọi người. Ngài mời bà Debreuil bước ra cùng. Ngày giơ tấm phong bì đựng tên thí sinh thắng cuộc lên:

- Giờ là giây phút công bố thí sinh chiến thắng. Tôi nghĩ mọi người đồng ý với tôi là tất cả các thí sinh của chúng ta đều xứng đáng với giải thưởng này, nhưng vì chỉ có một giải, nên hội đồng đánh giá sau khi đã thảo luận kỹ, cuối cùng đã chọn ra được một niềm hy vọng cho thành phố chúng ta.

Trong thâm tâm, tôi chắc chắn Lola sẽ chiến thắng. Các thí sinh khác chơi cũng tốt nhưng Lola không phải chỉ lờ mờ mà thật sự nổi bật hơn.

Ngài thị trưởng chuyển chiếc phong bì cho bà Debreuil, bà mỉm cười. Bà mở phong bì và lấy ra một tấm bìa. Bà cười thật tươi:

- Tôi rất vui được là người công bố tên thí sinh thắng cuộc: quý cô Romane Debreuil!

Đám đông bất động. Ngài thị trưởng chủ động vỗ tay nhưng phải mất vài giây sau mọi người mới vỗ tay theo. Cô bé thắng cuộc tiến nhanh ra và mọi người nồng nhiệt chúc mừng. Ngay cả Lola, anh trai, chị gái và bố mẹ cô bé cũng vỗ tay. Tôi sững lại. Tôi có nghe đúng không vậy? Romane Debreuil ư? Một con ông cháu cha ư? Nếu đúng như điều tôi tin, thì đang có một scandal. Toàn bộ niềm hạnh phúc mà nghệ sĩ mang lại cho chúng tôi đã bị phá hỏng bởi sự việc vừa diễn ra. Đối với Lola, đó không phải là một thử thách, đó là một sự bất công.

Trên suốt chặng đường về, tôi nổi cơn thịnh nộ. Ric cố trấn an tôi, nhưng càng thấy anh tìm mọi lý lẽ để biện hộ cho hành động của những người kia, tôi phải thú nhận là tôi đã hơi bực mình với Ric.

- Cái gì vậy, Romane có thể luôn thể hiện là người xuất sắc nhất, trừ hôm nay sao? Anh có ý thức được những gì anh nói không? Anh đã nghe cô bé Lola chơi chứ?

Tôi quá tức giận, bức bối khi thấy thí sinh mang lại cho tất cả mọi người nhiều cảm xúc lại không được đền đáp bằng giải thưởng xứng đáng. Tại sao? Bởi vì Romane là một cô bé quý tộc trong khi Lola là con gái của một đầu bếp Trung Hoa bình thường, người hầu như khiến tất cả mọi người trong chúng tôi ốm ít nhất một lần? Thật không thể chấp nhận được.

Khi nhớ lại chuyện đó, tôi tin là Ric đã bối rối với cơn giận của tôi. Đấy là lần đầu tiên anh ấy thấy tôi như vậy. Nhưng thẳng thắn mà nói, trên suốt chặng đường về, điều đó không còn quan trọng trong mắt tôi nữa. Tôi đã thực sự mong muốn chúng tôi chia sẻ cùng cảm xúc mà tôi nghĩ là hợp lý sau hành động sỉ nhục với tài năng như thế.

Phải mất nhiều giờ sau tôi mới tìm lại được chút bình tĩnh. Tôi đã kể đầu đuôi sự thể cho mẹ qua điện thoại, sau đó tôi cũng kể cho bố, rồi đến Sophie. Chỉ đến tối muộn tôi mới nhận ra là với việc làm gian lận này, những người tổ chức cuộc thi chắn chắn đã làm tổn thương cô bé tài năng và khiến tôi bộc lộ một khía cạnh trong tính cách của mình, điều đó có nguy cơ khiến tôi phải trả giá bằng chính mối quan hệ với Ric. Bỗng nhiên, tôi thấy sợ.