Chương 38
Tôi biết mình sẽ phải trải qua cả ngày nghỉ phép để chờ đợi một tín hiệu nhỏ nhất của Ric. Từng phút từng phút một. Tôi thấy không được khoẻ. Nghĩ đến những gì diễn ra tối qua và những gì tôi thể hiện trước anh ấy, tôi đã lường trước tất cả, thậm chí là điều tồi tệ nhất. Có thể anh ấy sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi nữa? Có thể lần sau khi chúng tôi gặp nhau, anh ấy sẽ quay mặt đi? Tôi cảm thấy bụng mình nôn nao và không thể thở được. Tôi phải làm gì? Gọi điện cho anh ấy ư? Xin lỗi ư? Tuy nhiên, tôi vẫn tin chắc về sự việc bất công hôm qua. Quá nhiều câu hỏi. Tại sao anh ấy lại mời tôi đến buổi biểu diễn đó?
Sáng nay, tôi phải lên tưới vườn rau của bà Roudan. Khi leo lên nhà bà, tôi đi qua cửa nhà Ric, tôi đi chậm lại. Rất gần mà rất xa. Không một tiếng động. Tôi không đủ cản đảm để leo tiếp. Quá buồn.
Căn hộ của bà Roudan chỉ hơi yên ắng hơn một chút so với hồi bà sống ở đó. Tôi đổ đầy nước vào bình tưới rồi đi qua phòng ngủ. Tôi mở cửa số, vài chú chim bay vụt đi. Tôi bước qua lan can. Theo đúng phương pháp, tôi tưới từng hàng một. Tôi đi đi lại lại nhiều lần như người máy. Cả mái nhà- sân thượng được bao phủ bởi một lớp đất mà bà Roudan hẳn đã phải bê lên trong nhiều tháng. Bà đã phải tha lôi bao nhiêu chuyến xe đẩy đầy đất thì mới xây được khu vườn rau bí mật của mình như thế này? Tôi rướn người qua những cây dâu để tưới cho khóm cà chua ở xa hơn. Bỗng nhiên, tôi quay lại và thấy mình đang đứng ngay nơi mép vực. Dưới chân tôi, sau một vực thẳm và ba tầng gác nữa là khoảnh sân nhỏ của toà nhà bên cạnh. Mắt tôi mờ đi, mặt mày choáng váng. Tôi trở lại chỗ cửa sổ để nghỉ ngơi. Tôi kiểm tra điện thoại. Vẫn chẳng có gì? Anh ở đâu vậy Ric?
Ý nghĩ sẽ mất anh khiến tôi hiểu được tầm quan trọng của anh trong cuộc sống của mình. Nếu tôi rút anh ra khỏi phương trình của tôi, kết quả vẫn luôn là số không. Người con trai này không yêu cầu tôi gì cả, cũng không tiến bước đầu tiên, thậm chí không để tôi nghĩ chúng tôi có thể chung một tương lai nào. Chỉ một mình, như một con điên, tôi tự gắn mình với anh. Chỉ một mình, như một con điên, với những thứ mà anh đã tác động đến tôi, như Sophie nói, “ tôi đã huỷ hoại cả cuộc đời mình”.
Liệu tôi có vui vẻ khi làm việc ở hiệu bánh mì hay không, nếu như Ric không còn hiện diện trong cuộc sống của tôi nữa? Tôi không biết. Ai là người mang tới cho tôi cảm hứng để chạy bộ, để dọn dẹp nhà cửa, để cải thiện chính mình? Tôi biết điều đó. Bỗng nhiên, nỗi sợ hãi vì đã xây lâu đài trên cát, vì đã bước vào khoảng không khiến tôi tê liệt. Tôi không muốn thử, tôi không muốn liều mình. Tôi muốn tất cả trở lại như trước đây. Trước khi anh ấy xuất hiện. Tôi mơ ước được đến văn phòng, được làm những gì người ta sai bảo trước khi lặng lẽ xếp đồ đạc của mình vào ngăn kép sau mỗi ngày sống mà như không sống. Không hy vọng để không bao giờ thất vọng.
Tôi hái hai quả cà chua và vài quả dâu tây. Tôi sẽ mang cho bà Roudan. Nỗi đau đang gặm nhấm bà chắc chắn tệ hơn nỗi đau của tôi. Nhưng, ở một khía cạnh nào đó, tôi tin là nỗi đau mà bà Roudan đang chịu đựng cũng bắt nguồn từ những nỗi đau mà tôi đang trải qua trong thời điểm này. Những người vui vẻ thường ít ốm đau.
Chiều nay, tôi đã hẹn được với bác sĩ Joliot. Ông cao lớn nhưng không có vẻ khoẻ mạnh. Nếu cởi áo blouse ra và nằm vào chiếc cáng, ông có thể giống như một trong những bệnh nhân ở giai đoạn cuối của chính mình.
- Mời chị ngồi, vừa nói ông vừa kéo ghế ngồi vào bàn.
“Chị” ư? Nỗi nhung nhớ Ric khiến tôi già đi nhanh thế sao?
- Bà Roudan là cô của chị, có đúng vậy không?
- Đúng vậy, thưa bác sĩ.
- Tôi muốn nói thật với chị: các kết quả xét nghiệm không tốt. Di căn đã lan rộng. Gan bị viêm, và với tuổi của bà Roudan, việc điều trị phải mong đến may mắn mới có tác dụng, có thể gây ra nhiều thiệt hại hơn là tác dụng chữa trị.
Tôi như muốn gục ngã. Vị bác sĩ chắc chắn đã quen với việc thông báo những tin kiểu này nhưng đối với mỗi người đứng trước ông đó luôn là lần đầu tiên. Ông tiếp tục:
- Thời điểm này, chúng tôi không muốn thông báo những chuyển biến xấu tới cô của chị. Nhưng nếu chị muốn, chúng tôi có thể làm điều đó, hoặc chị có thể tự nói. Tùy vào chị lựa chọn. Tôi thì nghĩ là không nên nói cho bà Roudan biết điều đó và chúng ta sẽ cố gắng hết sức có thể.
- Theo bác sĩ, cô của tôi còn bao nhiêu thời gian nữa?
- Không thể có câu trả lời rõ ràng. Một số cách điều trị có thể làm chậm quá trình tiến triển xấu. Có thể ổn định. Cũng có thể chuyển biến xấu nhanh hơn. Từ giờ đến vài ngày nữa, sau khi làm thêm một số xét nghiệm khác, chúng tôi sẽ có thể biết rõ hơn về lộ trình.
- Trường hợp tồi tệ nhất, còn lại bao nhiều thời gian ạ?
Câu hỏi trực tiếp nhưng tôi muốn biết.
- Rất tiếc, nhưng tôi không có câu trả lời cho chị.
- Cô tôi có phải chịu đau đớn không?
- Theo những gì bà ấy nói với chúng tôi và theo kinh nghiệm thì chúng tôi biết bà ấy bắt đầu phải chịu những cơn đau. Nhưng tuy nhiên, đau cũng là một khái niệm tương đối với mỗi người.
- Các ông có thể làm gì để giúp cô tôi không?
- Bề ngoài, cô của chị là một người có tính cách rất đặc biệt. Nếu tôi có thể đưa ra một lời khuyên, chị hãy cố gắng đừng thay đổi cách cư xử với bà ấy so với thường lệ.
- Bà có hỏi bác sĩ về tình trạng của mình không?
- Các y tá có cảm giác bà nghi ngờ về mức độ nghiệm trọng của những cơn đau của mình. Về phần mình, tôi tin là không khiến bà ấy thấy lo lắng.
- Cảm ơn bác sĩ. Tôi sẽ vào thăm cô tôi bây giờ.
- Rất tốt. À, tôi quên điều này: chúng tôi đã chuyển bà Roudan vào phòng riêng. Bà ấy sẽ thoả mái hơn ở đó.
Khu mới của bà Roudan còn yên tĩnh hơn cả khu cũ. Trước khi đi gặp bà, tôi đã đưa cho y tá quần áo và đồ vệ sinh cá nhân mà tôi đã mua. Tôi cũng làm những việc cần thiết để bà có thể xem tivi. Khi tôi gõ cửa phòng, bà khẽ trả lời. Tôi ló đầu vào:
- Chào bà Roudan.
- Julie! Nhưng chưa đến một tuần mà cháu?
- Chưa ạ, nhưng cà chua đã chín… và cháu muốn tranh thủ ngày nghỉ để vào thăm bà.
Bà khó nhọc ngồi dậy. Tôi mở cái hộp đậy kín bưng ngay trước mặt bà.
- Ồ, có cả dâu tây nữa kìa! bà kêu lên.
Bà nhắm mắt hít hương thơm thoang thoảng của quả dâu.
- Những quả khác sẽ chín rất nhanh. Vườn của bà đẹp thật đấy.
- Ta rất mừng vì cháu chăm sóc chúng.
Tôi ngồi xuống ghế đối diện với bà.
- Thế là họ đã sắp xếp cho bà một phòng yên tĩnh hơn.
- Đúng vậy, nhưng ta rất thích phòng trước đây. Người ở chung phòng không thoải mái lắm nhưng có tivi.
- Bà đừng lo, họ sẽ đến lắp tivi muộn nhất là sáng ngày mai.
Thật vậy sao?
- Chắc chắn ạ
- Và không phải trả thêm gì chứ?
- Không ạ. Bà đừng lo.
Tôi chuyển chủ đề:
- Bà cảm thấy thế nào?
- Ta không thấy đói lắm nhưng phải nói là ở đây ta chẳng làm được gì mấy. Còn cháu, hãy kể cho ta một chút về những gì đã diễn ra đi.
Tôi đã kể với bà về hiệu bánh mì, về công việc, về khách hàng. Tôi cũng kể với bà về Ric, rất nhiều. Điều đó khiến tôi dễ chịu. Như thể tôi tâm sự với bà của mình. Tôi kể những gì chúng tôi đã làm, cuối cùng, tôi kể hết về mối quan hệ của chúng tôi như tôi cảm nhận. Bà Roudan có vẻ vui khi nghe những chuyện của tôi. Khuôn mặt và trở nên hoạt bát hơn. Tôi ở chơi với bà hơn một giờ. Khi bà có vẻ mệt, tôi từ biệt ra về và hứa sẽ quay trở lại thăm bà muộn nhất vào thứ Hai tới. Khi tôi về, bà muốn hôn tạm biệt tôi. Tôi đón nhận với cả tấm lòng. Dành cho bà và cho tôi. Trong tình trạng như bây giờ, chỉ một dấu hiệu tình cảm nhỏ nhất cũng khiến tôi lâng lâng đến mười lăm phút sau.