Chương 40
Nhiều giờ trôi qua, rồi nhiều ngày trôi qua. Tôi để các bạn hình dung tôi trong tình trạng thế nào. Tôi thậm chí không thể chui vào chiếc áo sơ mi của Ric nữa, tôi có cảm giác nó cũng ruồng bỏ tôi. Anh ấy không đến mua bánh, thậm chí cũng chẳng đi qua cửa hàng lấy một lần. Chắc chắn là anh tránh mặt tôi. Anh đang ở đâu? Có phải anh bò trên vỉa hè để tôi không nhìn thấy? Có phải anh đi phía bên kia đường rồi vòng quanh khu phố để tránh tôi? Liệu có phải anh treo cổ tự vẫn trên bình nóng lạnh mới mua vì tối hôm đó tôi đã quá tệ khiến anh tuyệt vọng? Dù câu trả lời thế nào, tất cả đều do lỗi của tôi.
Ngày mai là Chủ nhật, tròn một tuần chúng tôi không gặp nhau. Tôi quyết định gửi một tin nhắn cho anh. Tôi không có thói quen đó, và càng ít chứ, càng khó hơn với tôi, nhất là khi những dòng tin đó gửi cho Ric. Sau khi suy nghĩ kỹ càng - trọn hai đêm – tôi nhắn: “ Em hy vọng là anh vẫn khoẻ. Mong sớm gặp lại anh. Hôn anh. Julie.” Sophie sẽ lại giễu vì tôi còn viết đầy đủ cả dấu và chấm câu, chân thành mà nói, các bạn mà thấy tôi nhắn là “ A đâu r? Lặn tăm lâu thế gọi e nhé Iu a ;) Juju” ấy hả? Một tiến bộ thật sự của nền văn minh.
Tôi đã phải soạn lại tin vì lúc gửi đi, do quá run tôi đã ấn vào nút “Xoá”. Hãy nói với tôi rằng đó không phải là điềm báo nhé! Từ lúc tin được gửi đi, tôi hy vọng. Tôi để điện thoại ở chế độ rung trong túi sau. Cứ khi nào mông rung lên, tôi lại hy vọng đó là Ric. Tôi có thể kể điều đó với ai được cơ chứ?
Trong khi chờ đợi, tôi vùi đầu vào công việc. Tôi trở thành nữ hoàng của những chiếc bánh mứt, chuyên gia bánh mì nướng chín tới. Tất cả các buổi sáng, tầm 11h15, thử thách trong ngày của tôi lại xuất hiện: lão Calant. Nicolas, cậu ấy có lý khi nhận xét: lão này rất bởm. Thậm chí lão còn “gởm”, tức là ghê và tởm nữa kia. Hơn nữa, tôi có cảm giác lão ta chỉ tắm qua loa vào tối thứ Sáu vì tình trạng của lão ta vốn đã rất tệ hại và sáng nay lão ta mặc một chiếc áo sơ mi xấu xí song có phần đỡ bẩn hơn và những sợi tóc ít ỏi của lão ta đỡ bóng dầu hơn. Vì Vanessa không còn làm nữa, nên tôi trở thành tâm điểm của lão ta. Tôi tin là lão cố tình đến muộn để chắc chắn vẫn còn hàng dài người đang đứng xếp hàng. Như vậy, lão có thể nghe những người khác nói và chế giễu họ như một con bọ xấu xa vốn là hiện thân của lão.
Hôm thứ Tư, với một người phụ nữ đang phân vân chưa biết chọn chiếc bánh ga tô nào, lão nói:
- Biết người là trí, biết mình là sáng.
Nhưng vụ khủng nhất là ngày hôm qua. Xếp hàng sau lão ta là một phụ nữ mang thai, tất cả mọi người đều nhường chỗ cho cô ấy. Cô ấy đến ngang hàng với lão ta và bị chặn lại:
- Rất tiếc, tôi đứng đây trước cô. Sự kiên nhẫn là bạn đồng hành của khôn ngoan.
“ Một ngày, bàn tay tôi sẽ đồng hành với cái đầu chuột của ông,” tôi tự nhủ. Phải tiếp xúc với kiểu người này là khoảng thời gian thật tồi tệ.
Buổi chiều, tôi nhận được một tin nhắn và gần như đã lấy lại tinh thần. Thật không may, nó chẳng hề liên quan đến Ric. Tin vui này trực tiếp đóng góp thêm vào bộ hồ sơ cứu thế, có thể giúp cho niềm tin vào con người quay trở lại. Qua một bà khách, chúng tôi được biết là Kevin Golla, cậu chàng doanh nhân trẻ nhiều tham vọng sống tại chung cư của Xavier, đã đi tình nguyện ba tuần ở châu Phi để giúp đỡ các tổ chức tình nguyện đào giếng. Khá là bất ngờ về một con người dầy tự phụ như cậu ta, nhưng cần nhìn vào mặt tích cực của mọi việc. Như thể mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Vẫn không có câu trả lời nào của Ric. Cũng không có tin tức gì của Xavier. Với may mắn của tôi, các bạn sẽ thấy hai người họ chuyển về sống cùng nhau.
Đến giờ đóng cửa, tôi khoá cửa hiệu bánh, hạ rèm, không quên đợi thêm vài giây phòng những khả năng bất ngờ có thể xảy ra. Tôi rẽ qua khu làm bánh và nhà bếp để chào mọi người. Tôi không muốn nán lại quá lâu vì đã hứa sẽ làm một việc mà bản thân chờ đợi từ rất lâu.
Tôi ngược lên phố đến nhà đầu bếp người Trung Hoa. Hít một hơi, tôi đẩy cửa vào.
- Chào cô. Lâu rồi cô không qua! chú Ping nói với chất giọng châu Á không thể bắt chước.
- Chú khoẻ không?
- Tôi khoẻ, còn cô? Tôi được biết cô đang làm việc ở hiệu bánh mì. Đó là một chỗ tốt. Hơn nữa, xinh đẹp như cô, tất cả các chàng trai sẽ kéo tới và doanh thu sẽ tăng vọt cho xem!
“ Chỉ cần một chàng trai duy nhất để tất ả cùng tăng lên…”
- Cảm ơn chú, chú thật tử tế.
- Tôi chuẩn bị gì cho cô? Cô mua mang về à?
- Cháu sẽ lấy mấy chiếc nem cuốn và bánh bao nhân tôm.
- Một lựa chọn tuyệt vời.
- Chú Ping, cháu đã có mặt tại nhà thờ vào Chủ nhật tuần trước, và cháu muốn nói với chú là cháu đã rất ngưỡng mộ con gái chú. Lola quá tuyệt vời. Cháu rất tiếc là cô bé không nhận được giải thưởng mà đang ra cô bé xứng đáng.
Chú Ping đứng bất động. Chú chầm chậm ngẩng mặt lên. Nụ cười quen thuộc biến mất. Chú nhìn xung quanh, nghiêng người nói với tôi:
- Cô là người đầu tiên nói với tôi điều đó. Cô không tưởng tượng được đâu…
Chú bỏ lửng câu nói, không còn chút âm sắc lơ lớ nào nữa. Chú ra hiệu để tôi đi theo chú. Chúng tôi đi qua một chiếc rèm hạt trai. Đến chân cầu thang dẫn lên tầng, chú gọi:
- Lola, xuống đây con.
Chú quay lại nhìn tôi:
- Cô có lòng tốt nhắc lại điều cô vừa nói với tôi cho con gái tôi được không? Từ một tuần nay con bé khóc suốt. Làm sao ta muốn bọn trẻ cố gắng được khi chúng ta phản lại chúng như vậy? Ngài thị trưởng đã hứa với nó…
Tiếng bước chân ở cầu thang. Lola xuất hiện. Cô bé dường như rất bình thường. Khi cô bé không có những phím đàn trong tay, không thể phân biệt Lola với những bé gái khác. Có tiếng bước chân khác trên cầu thang. Một người phụ nữ đi tới. Chú Ping chìa tay cho người phụ nữ:
- Giới thiệu với cô, đây là vợ tôi, Hélène. Em yêu, cô gái trẻ này là một khách hàng nhưng cô ấy đã tới…
Chú dừng lại và chỉ Lola cho tôi. Tôi chùng đầu gối để thấp bằng cô bé:
- Chào Lola, chị là Julie và chị thường đến cửa hàng của bố em vì ở đây có rất nhiều đồ ngon. Nhưng tối nay chị đến để nói với em một điều, rằng Chủ nhật tuần trước, màn biểu diễn của em ở nhà thờ là tiết mục hay nhất mà chị từng được nghe. Với chị, và với tất cả những người ở đó, chính em mới là người chiến thắng. Em không được từ bỏ, em không được nản lòng. Người lớn đôi khi làm những việc sai lầm và thiếu trung thực, nhưng điều đó không thể khiến em dừng lại. Em yêu âm nhạc và em truyền tình yêu đó cho mọi người. Chị rất tự hào vì được biết em và chị thật mong được nghe em chơi lại lần nữa.
Lola nhìn tôi chằm chằm như chỉ những đứa trẻ mới có khả năng đó. Lola tiến một bước về phía tôi và dang đôi tay gầy gò ôm lấy tôi thật chặt. Trên lưng mình, tôi cảm nhận được những ngón tay bé nhỏ, những ngón tay có vô vàn quyền lực.
Khi Lola rời tôi ra, mẹ cô bé gật đầu với tôi. Cô có vẻ bối rối. Trên môi cô, tôi chỉ đọc được từ “Cảm ơn.”
Chú Ping chìa tay cho tôi:
- Cô không hình dung được món quà cô vừa ban tặng cho chúng tôi lớn đến thế nào đâu. Nếu một ngày cô cần đến tôi…
- Không có gì đâu ạ, cháu không làm gì đặc biệt cả. Nhưng con gái chú thì có. Điều khiến tôi thật sự thấy lạ là nghe chú ấy nói không hề còn chút giọng lơ lớ nào. Chúng tôi trở ra cửa hàng.
- Chú Ping, cháu có thể hỏi một câu riêng tư được không?
- Cô cứ hỏi.
- Tại sao giọng của chú lại như vậy?
Chú cười xoà như quá quen với câu hỏi kiểu này.
- Mọi người thường chờ đợi ở người khác những điều giống như họ tưởng tượng. Tôi là người Trung Quốc trong khu phố. Đấy là vai trò của tôi. Cô có hình dung ra một người Trung Quốc nói mà không có âm sắc địa phương không? Mọi người không muốn biết là tôi sinh ra ở miền Bắc, họ chế giễu con trai tôi học kịch cổ điển và con gái tôi có năng khiếu về piano. Họ muốn thấy chúng tôi mãi ở trong cái lồng nhỏ nơi họ đặt chúng tôi vào.
- Bà của cháu sẽ trả lời chú là không có nhà tù nào mà con người ta không thể thoát ra được.
“Ric cũng có thể nói điều đó…”
Khi tôi rời cửa hàng của chú Ping, bầu trời phủ kín mây tối sầm. Phía xa, tiếng sấm gầm gừ. Những cơn bão cuối mùa đầu tiên. Khi băng qua đường, thậm chí tôi còn cảm nhận được luồng điện trong không khí. Tiếng sấm càng lúc càng gần hơn. Tôi rùng mình. Với may mắn của mình, hẳn tôi sẽ bị sét đánh. Nếu không thì điện thoại của tôi đang rung. Đang ở giữa phố, như phát điên, tôi rút điện thoại ra khỏi túi. Đó là Ric, không phải là một tin nhắn mà là một cuộc gọi.
Tôi nghĩ về Lola, tôi nghĩ về những điều ngu xuẩn của con người, tôi nghĩ đến bác Mohamed, tôi nghĩ đến những tín hiệu mà số phận đã gửi cho chúng tôi. Tôi quá sợ khi nghĩ đến đều Ric sẽ nói với tôi, nhưng sau khoảng thời gian chờ đợi quá lâu, giờ điện thoại đang rung lên, không gì có thể ngăn cản tôi nhấc máy.