Chương 41
Tại sao tạo hoá có quyền lực này với chúng ta? Điều kỳ diệu nào có thể khiến chúng ta chuyển từ trạng thái này sang trạng thái kia chỉ trong một phần nghìn giây?
- Cảm ơn em đã nhắn tin. Anh không có thói quen trả lời tin nhắn nên anh muốn đợi em làm xong việc rồi mới gọi để được nói chuyện trực tiếp với em. Em có thấy phiền không?
“Thế theo anh thì thế nào? Đã sáu ngày nay em không ngủ được, suốt ngày rình mò anh, em dán mắt vào cửa nhà anh. Anh không hiểu gì hay sao?”
- Không sao ạ. Tuần vừa rồi của anh thế nào?
Tuần vừa rồi ư? Đúng thật hôm nay đã là thứ Bảy rồi. Thời gian trôi nhanh quá, anh không nhận ra.
“Em thì đếm từng phút một, đã hy vọng hàng tỷ lần và chết vì buồn bã cũng không dưới từng ấy lần.”
Anh nói tiếp:
- Em tìm được chỗ đứng trong hiệu bánh rồi chứ?
- Cần quen với nhịp độ công việc, nhưng ổn ạ.
Thật kinh khủng nhưng tôi có cảm giác chúng tôi chẳng còn gì để nói với nhau. Như kiểu cặp vợ chồng già ấy. Thời gian đã khiến chúng tôi giãn khoảng cách. Chúng tôi như hai người dưng, tôi đứng ở giữa phố, còn anh… Tôi mạnh dạn hỏi:
- Anh đang làm gì vậy?
- Anh chuẩn bị thiết bị cho một khách hàng.
- Tối thứ Bảy ư?
- Việc khẩn cấp.
“Để rồi xem.”
- Ric, em muốn xin lỗi việc Chủ nhật tuần trước. Em đã có thái độ không phải sau buổi hoà nhạc nhưng em đã quá…
- Em xin lỗi ư? Nhưng đừng xin lỗi về mọi việc như thế chứ! Đây không phải lần đầu anh nói điều đó với em. Anh vui vì đã đi đến đó cùng em, việc trao giải, anh tin là em có lý. Nếu tất cả mọi người đều phản ứng quyết liệt như em thì thế giới này sẽ công bằng hơn.
Lúc này tôi vô cùng ước ao anh đứng trước mặt tôi để tôi có thể nhìn vào mắt anh khi anh nói điều đó. Tôi không biết nói thế nào, nhưng tôi khao khát muốn biết khi nào chúng tôi có thể gặp lại nhau. Anh nói tiếp:
- Sáng mai, anh sẽ chạy bộ. Em phải làm ở hiệu bánh, nhưng khi quay về anh sẽ rẽ qua gặp em và chúng ta sẽ lên kế hoạch cho một việc này.
“ Là đây, lên kế hoạch cho một việc.”
- Tuyệt vời. Chúc anh làm tốt việc khẩn cấp của mình và chạy vui nhé.
- Hẹn gặp em ngày mai.
- Hẹn ngày mai, Ric.
Thật hạnh phúc biết bao khi được nói mấy từ đơn giản ấy. Lần này, anh đã không nói “ hẹn sớm gặp lại”. “Hẹn gặp em ngày mai” đã là một cuộc hẹn hò.
Từ lúc chuông điện thoại reo đến khi tôi tắt máy chỉ khoảng ba phút nhưng trong khoảng thời gian đó, tôi đã trải qua vô vàn cảm xúc từ lo lắng, tức giận, xúc động, ngượng ngùng, tràn trề hy vọng, sung sướng và nóng lòng. Tại sao tạo hoá lại khiến chúng ta như vậy?
Giờ tôi chỉ có một mong muốn duy nhất là: ngủ. Chiếc áo sơ mi của Ric lại dang tay với tôi. Tôi chui vào chăn, tôi đã kể tất cả cho Toufoufou, và tôi nằm vật xuống.