← Quay lại trang sách

Chương 42

Trong lúc đang cho tám chiếc bánh sô cô la vào túi thì tôi thấy anh chạy qua. Lại phải đếm lại. Anh đeo ba lô trên lưng. Trong tôi, một chiếc đồng hồ tính giờ vừa tự động khởi động. Anh quay lại sau 1 giờ 21 phút. Thật tiếc, nhưng tôi còn chưa đếm nổi được đến hàng chục. Với tốc độ chạy trung bình của mình, anh có thể đi khá xa trong thành phố, thậm chí chạy ra ngoại thành. Anh bước vào hiệu bánh. Bác Bergerot chào:

- Chào chàng trai trẻ. Julie sẽ chăm sóc cậu, cậu sẽ ra về với những chiếc bánh ngon tuyệt. Nhưng tôi tin là cậu đã biết điều đó rồi…

Bình thường thì tôi không phải típ người đỏ mặt ngượng ngùng, nhưng lúc này, tôi thấy mình còn đỏ hơn cả chiếc bánh mứt dâu.

- Chào Julie.

- Chào Ric.

“ Như đang ở giữa sân vận động, đám đông đầy phấn khích hò hét: Hãy lên kế hoạch cho một việc này! Hãy lên kế hoạch cho một việc này! với mấy cô nàng cổ động tạo hình bằng cánh tay của họ.”

- Lấy cho anh một chiếc bánh baguette. Thế là quá nhiều với anh nhưng có thể anh sẽ có người tới ăn tối cùng… Nếu không, anh sẽ cất vào ngăn đá.

Tại sao anh lại nói điều đó với tôi? Tôi đã chịu đựng cả tuần vừa rồi chưa đủ sao? Hoặc là anh đã giải cứu thành công cô ả xấu xí của mình - điều đó giải thích tại sao tôi không nhìn thấy anh trong suốt những ngày qua - và họ cùng nhau chuẩn bị món xúp trước khi đi đến chỗ - mà – ai – cũng - biết - là - ở - đâu và làm - cái - việc - mà - mà - ai - cũng - biết - là - việc - gì, hoặc là anh sẽ làm một chiếc bánh mì kẹp cho cô ta với tất cả tình yêu của mình…

Tôi chọn cho anh một chiếc bánh mì nướng kỹ, hoàn toàn không phải loại mà anh thích. Anh nói tiếp:

- Em biết không, anh vừa gặp Xavier. Chiều nay, cậu ấy sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ để ăn mừng chiếc cửa cuối cùng đã được sơn xong và được mang tới. Cậu ấy bảo anh mời em. Chúng ta sẽ cùng nhau đi, nếu em muốn.

Tôi thấy như nghẹt thở. Cậu bạn lâu năm Xavier của tôi lại mời tôi thông qua một người mà cậu ta vừa mới quen từ gần một tháng nay? Tôi không tưởng tượng nổi! Ric nói thêm:

- Khoảng 3 giờ chiều có ổn với em không?

- Không có vấn đề gì. Anh qua đón em chứ?

- Tuyệt vời.

Anh định ra về nhưng lại đổi ý, quay lại hỏi tôi:

- Em ổn chứ? Trông em có vẻ như đang bị nghẹn…

Thời gian này, thời tiết bớt nóng hơn. Trong sân, ba đứa trẻ đang đánh tennis vào bức tường kín bưng của khu chung cư bên cạnh. Xavier phủ lên trên con quái vật của mình tấm bạt xanh to tướng. Trông nó lớn đến mức ta có thể nghĩ nó chứa cả một chiếc tàu ngầm bên trong. Ric bước phía trước tôi. Một vài người đã tới. Nhìn qua thì toàn là con trai. Xavier đi ra. Cậu mặc bộ đồ liền màu kaki của dân kỹ thuật, hoàn hảo.

- Chào Ric! Chào Julie! Thật tuyệt vì các cậu tới.

May quá, cậu ấy chỉ tới ôm hôn mỗi mình tôi…

- Thế nào, một ngày trọng đại chứ? tôi nói.

- Dù sao cũng là đối với phần vỏ xe. Cậu sẽ thấy nó. Chúng ta còn đợi một cậu bạn đồng nghiệp của tớ và vợ cậu ta nữa, rồi tớ sẽ cho mọi người xem.

Tất cả mọi người đứng xung quanh con quái vật được phủ kín.

- Cậu đã lắp được bình xăng rồi chứ? một cậu bạn cao to hỏi.

- Lấn một ít vào phần cốp xe, nhưng ổn rồi.

Hai người khách cuối cùng rốt cuộc cũng đến. Đó là một cặp trẻ. Họ nắm tay nhau. Chủ yếu là cô gái bám vào cậu bạn trai. Tôi cần phải chú ý để không bao giờ làm như thế với Ric.

- Nathan và Aude đây rồi! Xavier reo lên. Bọn tớ chỉ đợi hai cậu nữa thôi. Mọi người hãy tiến lại gần đây để chúng ta bắt đầu buổi giới thiệu chính thức. Hãy đến xem điều kỳ diệu làm từ những tấm kim loại!

Mọi người chào nhau. Nôn nóng như chàng trai mới lớn, Xavier đứng trước chiếc xe của mình:

- Thật tuyệt khi tất cả các cậu có mặt ở đây. Điều đó thật sự có ý nghĩa với tớ. Tất cả các cậu đã hỗ trợ tớ trong dự án này, bằng cách này hay cách khác. Chỉ trong vài tuần nữa, XAV-1 sẽ chạy tốt, nhưng ngay từ hôm nay, tớ muốn chia sẻ với các cậu giây phút này.

Rưng rưng xúc động, Xavier cầm mép tấm bạt kéo xuống.

Tấm bạt nhựa chầm chậm trượt xuống dọc theo thân xe, chiếc xe dần hiện ra, nổi bật. Đuôi xe, cửa xe, phần nắp, phần ống xả và mui xe lần lượt xuất hiện. Màu sơn đen mờ và kích thước thật ấn tượng. Trong vòng nhiều tháng, tôi đã thấy Xavier lắp ghép các chi tiết giống như một đống phế liệu to vật, nhưng khi khoác phần vỏ xe vào, ta thấy được các đường nét sang trọng của chiếc xe. Tất cả chúng tôi đồng loạt vỗ tay. Xavier rưng rưng như sắp khóc. Những cậu bạn đồng nghiệp nồng nhiệt chúc mừng cậu ấy. Ric và tôi đứng im. Tiếng ồn ã phát ra từ xưởng khiến một vài người hàng xóm sống trong khu nhà mở cửa sổ nhìn. Một người phụ nữ nói vọng xuống:

- Chiếc xe rất tuyệt vời, Xavier!

Ở tầng dưới, một cặp nói to: hoan hô Xavier. Bọn trẻ con ngừng chơi, ngây ngất với chiếc xe chỉ thấy trên phim.

Một người đồng nghiệp vuốt ve phần dưới đuôi xe. Động tác nhẹ nhàng không khác gì lúc cậu ta đang chạm vào cô gái trong mơ của mình. Một ngày nào đó, tôi cần ai đó giải thích cho tôi điều này.

- Xavier, cậu đã mang lại dáng vẻ hoàn toàn khác cho nó, thật không thể tin được, cậu bạn đồng nghiệp xuýt xoa đầy ngưỡng mộ.

Một cậu bạn khác lấy máy ảnh ra:

- Cần phải ghi lại thời khắc lịch sử này!

Tất cả chúng tôi đứng dọc theo thân xe, và nhờ cậu bé lớn nhất chụp hộ. Nếu trước đây có ai đó nói với tôi một ngày nào đó tôi sẽ đứng chụp ảnh cạnh một chiếc xe thì tôi sẽ thấy sung sướng vì điều đó… Nhưng bức ảnh này thì tôi vô cùng trân trọng. Thứ nhất, vởi vì tôi vui khi thấy Xavier như thế này, tiếp theo bởi vì đây là tấm ảnh đầu tiên của Ric và tôi.

Xavier gọi chúng tôi:

- Còn một nghi thức nữa, các cậu. Trước khi lắp bảng điều khiển, tớ muốn tất cả các cậu ký vào khung cho tớ để lưu lại. Đó sẽ là thánh Christophe của tớ, là vật khước mang lại hạnh phúc cho tớ.

Cậu ấy lấy từ trong túi ra một cây bút viết bảng rồi chìa cho cậu bạn cao to. Lần lượt mỗi người trong chúng tôi ngồi vào ghế lái và viết một vài dòng. Xavier tiến lại gần tôi:

- Tớ muốn cậu sẽ là người cuối cùng, một kết thúc xinh đẹp. Cậu có muốn như vậy không?

Tôi xúc động trước vinh dự này. Khi đến lượt tôi, Xavier mở cửa xe và giúp tôi ngồi vào. Bên trong xe còn khá thô sơ. Các đồng hồ và nút điều khiển đã có, nhưng khung kim loại vẫn chưa được bọc lại. Các cậu bạn đã để lại cho những lời gửi gắm. Ric cũng vậy. Anh viết: “ Chúc cho con đường của cậu sẽ thật dài và đẹp. Tôi rất vui vì đã gặp cậu trên con đường ấy. Ric.” Thật hay. Nhưng tôi thấy kỳ kỳ như kiểu một tin nhắn cho ai đó mà ta rất yêu quý nhưng ta sẽ rời xa họ. Ric biết là anh ấy sẽ ra đi, bụng tôi nôn nao, nhưng ít nhiều thì tôi đã luôn biết điều đó.

Xavier ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.

- Hãy tận tưởng giây phút này, Julie! Chắc chắn đây là lần duy nhất của cậu ngồi ở vị trí lái! Lần tới, tớ sẽ là tài xế của cậu và tớ sẽ đặt cậu ngồi phía sau như một công chúa.

Chúng tôi bật cười như trẻ con. Qua lớp kính bọc thép, mọi người quan sát chúng tôi và chụp ảnh. Tôi phải viết gì đây? Tôi chưa bao giờ viết vào sổ lưu niệm. Tôi đánh liều. Xavier cẩn thận đọc từng chữ, những dòng chữ đầy rụt rè. “ Từ rất lâu rồi cậu luôn là một trong những nguồn động lực của cuộc đời tớ. Tớ mong là con đường của chúng ta sẽ luôn song hành với nhau. Từ tận đáy lòng. Julie.” Cậu ấy ôm chầm lấy tôi.

- Tớ rất vinh dự được ký vào tác phẩm tuyệt vời của cậu, Xavier ạ. Cậu có ý tưởng thật hay.

- Đấy không phải ý tưởng của tớ. Chính Ric là người đã gợi ý cho tớ đấy. Anh ấy đã kể cho tớ nghe là bố mẹ của anh ấy đã ký vào tất cả những sản phẩm của họ như vậy, ở bên trong.

“ Ric đã nói với cậu về bố mẹ của anh ấy ư?”

Tôi nhìn Xavier đã bước ra khỏi xe. Bên ngoài, Ric đang cười đùa vui vẻ. Tôi thấy bối rối, khó hiểu. Xavier đến ân cần mở cửa xe cho tôi như một người quản gia. Tôi đã muốn ở bên trong thêm một lúc nữa, để có thời gian tiêu hoá thông tin. Đúng lúc đó, một trong những người bạn của Xavier cất tiếng:

- Này, chiếc xe của cậu hoành tráng thật đấy. Tớ có cảm giác là cậu đã làm nó to hơn so với dự kiến.

- Mười lăm xăng ti mét.

- Cậu đã đánh xe ra khỏi sân chưa?

- Chưa.

- Cậu có chắc là nó sẽ qua vừa cửa của toà nhà không? Sẽ thật tệ nếu như…