Chương 43
Chúng tôi đã trải qua khoảng thời gian còn lại trong ngày để an ủi Xavier. Đó được gọi là rủi ro không ngờ tới. Ngay cả khi tháo các tấm tôn ra thì chiếc xe cũng không lọt qua được. Chỉ có ba giải pháp: phá vỡ cửa của toà nhà - chuyện không thể - cắt chiếc xe - không thể làm được nếu không gây cho chiếc xe những thiệt hại vô phương cứu vãn - hoặc giải pháp cuối cùng là cẩu bằng trực thăng. Ta cũng có thể cậy nhờ các bà tiên và sự trợ giúp của yêu tinh, nhưng không ai dám đề xuất khả năng này. Xavier cực kỳ tức giận với bản thân đến nỗi chúng tôi thậm chí đã thống nhất tất cả góp tiền vào, nhưng chúng tôi cũng không thể tặng cậu ấy giải pháp bằng trực thăng. Ric đã tỏ ra vô cùng tốt với Xavier, anh ấy sẵn sàng đóng góp khá nhiều.
Sáng thứ Hai đó, tôi đã thử gọi điện cho Xavier nhưng cậu ấy để điện thoại ở chế độ trả lời tự động. Hẳn cậu ấy đã phải trải qua một đêm tồi tệ. Tôi thì thật đáng hổ thẹn khi đã ngủ ngon lành đến thế. Mỗi đêm, loài người lại chia ra làm hai nhóm chính: nhóm những người ngủ say như chết, và nhóm những người bị thâm quầng mắt ngày hôm sau. Lần lượt từng người trong chúng ta chuyển từ nhóm này sang nhóm kia trong suốt cuộc đời mình. Xavier tội nghiệp, tối qua đến lượt cậu ấy không chợp mắt được.
Khi đưa tôi về, Ric đã nói chúng tôi có thể sẽ gặp lại nhau trong một vài ngày tới. Vậy là một lần nữa tôi lại đợi. Tôi không dám chủ động trước.
Lần này, tôi đặt bánh ga tô cho bà Roudan vào một chiếc hộp nhựa, như vậy cánh cửa thang máy trong bệnh viện sẽ không thể tợp chiếc bánh nhỏ bé của tôi nữa – tôi không thể tin rằng chính mình vừa nói ra điều đó.
Khi vào đến phòng của bà Roudan trong bệnh viện, tôi thấy bà đang ngồi trên giường, bà mặc một trong những chiếc áo ngủ mà tôi đã đưa cho các y tá trước đó.
- Chào cháu Julie!
Bà có vẻ vui khi thấy tôi.
- Chào bà Roudan. Bà không xem ti vi ạ?
- Đến giờ của cháu, vì thế ta đã tắt đi để đợi cháu.
- Bà có vẻ khoẻ hơn.
- Ta vui vì cháu ở đây. Cháu thấy không. Họ đã đưa cho ta chiếc áo ngủ rất đẹp. Và cả những đồ vệ sinh nữa. Thậm chí cả nước hoa.
- Vậy thì tốt quá ạ.
Tôi thấy bà đang quan sát tôi. Để thay đổi chủ đề, tôi cho bà xem những quả cà chua mới chín và hoa quả hái trong vườn.
- Những hạt đậu nhỏ cũng sẽ sớm được thu hoạch thôi ạ.
- Chúng sẽ dành cho cháu. Các y tá đã cấm ta ăn ngày càng nhiều thứ.
Bà chỉ cho tôi ống truyền đang nhỏ giọt trên cánh tay.
- Họ nói truyền thế này sẽ khiến cơ thể ta bớt mệt hơn. Nào hãy kể cho ta về hiệu bánh mì, mọi việc diễn ra thế nào? Lão khách hàng ghê gớm của cháu đã trở lại chưa?
- Lão ta ngày nào cũng đến ạ.
- Cháu không được để lão muốn làm gì thì làm.
- Chúng cháu làm kinh doanh nên không được quyền nói gì hết. Đó chỉ là một khách hàng như những khách hàng khác thôi ạ.
- Cháu có thể tin ta, con người sẽ được đằng chân lân đằng đầu đấy.
- Bà cháu cũng hay nói kiểu như thế.
- Thế còn với Ric
Tôi đã kể tất cả cho bà. Thú thật là điều đó khiến tôi thấy dễ chịu. Tôi biết là bà sẽ không đánh giá tôi. Chúng tôi cười nói vui vẻ. Chúng tôi nói về khu vườn của bà, về con đường, về khu phố và thậm chí về công viên nơi bà thú nhận rằng bà đã lấy trộm kha khá đất ở đó cho vườn rau của mình. Bà có vẻ mệt nhanh hơn lần thăm trước. Tôi không thích điều đó. Tôi không muốn đó là một điềm báo.
Ai nói rằng con người chỉ làm được duy nhất một việc trong cùng một thời điểm thì chỉ là đang kể chuyện mà thôi. Tôi đang nghe bà Roudan nói với tôi về công viên, và đột nhiên, một ý tưởng loé lên. Ra rồi. Tôi đã biết cách đánh được chiếc xe của Xavier ra ngoài!