← Quay lại trang sách

Chương 44

Xavier, mở cửa cho tớ! Julie đây.

Tôi gõ mạnh lần nữa vào cửa. Có tiếng động.

- Đừng tự nhốt mình như thế. Tớ cần nói chuyện với cậu.

Tiếng mở khoá, cửa hé mở ra. Xavier xuất hiện trong bộ dạng tồi tệ.

- Có lẽ tớ có giải pháp cho chiếc xe của cậu.

- Vậy sao, thế thì cậu thành thiên tài mất, bởi vì điều đó là không thể.

- Hãy nghe tớ, Xavier!

Tôi bám theo cậu ấy vào tận bên trong. Căn hộ của Xavier ít được dọn dẹp hơn nhà Ric nhiều. Tivi đang bật, bim bim còn vương vãi trên ghế xô pha. Bộ quần áo làm việc ném thành đống trong góc phòng.

- Ngay bây giờ, tớ muốn xuống kiểm tra một số chi tiết trong xưởng của cậu.

Cậu ấy uống cạn một hơi cốc gì đó là tôi cũng không biết, rồi hờ hững trả lời:

- Tớ biết rõ bề rộng của chiếc xe, và cả bề rộng của cửa. Hỏng rồi. Hết cách rồi.

- Đấy không phải là điều tớ muốn hỏi. Xin cậu đấy, đưa tớ xuống xưởng.

Cuối cùng thì cậu ấy cũng phải nhượng bộ. Khi cậu mở cửa, chiếc xe ở trước mặt chúng tôi, chìm trong bóng tối như con thú hoang to lớn được quyết định để chết dần chết mòn trong lồng, Tôi bước nhanh về bức tường phía cuối xưởng. Tôi nghiên cứu, tôi kiễng chân. Những viên gạch.

- Xavier, cậu có sẵn sàng xây sửa một chút để giải thoát chiếc XAV-1 không?

- Cậu đang nói gì vậy?

- Phía sau bức tường này là công viên. Nếu cậu phá bức vách ngăn này rồi tháo hàng rào ở ngay phía sau ra, chúng ta sẽ tiến thẳng ra lối đi chính của công viên. Chiếc xe của cậu có thể đưa ra ngoài theo lối đó.

- Cậu điên à?

- Coi như tớ không nghe thấy gì nhé. Cậu hãy suy nghĩ đi.

Cậu ấy tiến lại gần bức tường.

- Phía sau, cậu nói là chỉ có một hàng rào?

- Tớ vừa đi kiểm tra. Hàng rào được gắn vào mấy chiếc cọc, rất dễ dàng tháo rời. Chúng ta tháo vít, đánh xe ra, dựng lại hàng rào, vậy là xong!

- Cậu sẽ làm gì với hàng rào cây xanh?

- Hàng rào cây xanh của cậu ấy à, Xavier, nó đã có từ thời chúng ta học tiểu học. Tất cả đã bị đào lên từ lâu rồi, và như thế càng tốt với chúng ta. Nếu cậu không tin tớ, cứ trèo lên mái nhà mà xem, cậu sẽ thấy.

Cậu ấy lao ra ngoài nhanh như chớp. Tôi không kịp chạy theo, cậu ấy đã trèo lên mái nhà. Đứng trên chóp mái, cậu đang ước chừng cạnh ngang của bức tường. Cậu gãi đầu thở dài. Cậu ấy nhìn tôi từ phía trên cao rồi nhảy xuống sát cạnh tôi.

- Cậu quả là thiên tài, Julie. Kế hoạch đó có thể thất bại thảm hại, nhưng cậu là một thiên tài.

Cậu ấy ôm lấy chầm lấy tôi.

Ngay tối hôm đó, tôi đã qua nhà Ric mà không báo trước. Trước khi anh ra mở cửa, tôi đã nghe thấy rất rõ tiếng di chuyển những đồ khủng khiếp gì đó. Anh ấy đang âm mưu việc gì nhỉ?

- A, là em à? Có việc gì sao?

- Một giải pháp thì đúng hơn, nhưng em cần anh giúp đỡ.

Anh mời tôi vào. Tôi đã kể cho anh ý tưởng của mình đầy hứng khởi. Anh lắng nghe chăm chú, không thể hiện những gì anh đang nghĩ trong đầu. Khi chắc là tôi đã nói xong, anh hỏi bằng giọng rất bình tĩnh:

- Nhưng chúng ta sẽ không bao giờ được phép.

- Vì vậy mà chúng ta sẽ không xin phép. Nếu đủ đông, chúng ta có thể thực hiện nhanh gọn để không bị phát hiện.

- Em có ý thức được số lượng người cần cho việc này không? Ngay cả nếu chúng ta phá bức tường bằng gạch trước thì cũng cần tháo hàng rào, và cần thời gian để xe của Xavier đi qua nửa khu công viên trước khi có thể thoát ra ngoài. Em hình dung xem tất cả các việc đó phải phối hợp với nhau ra sao?

- Em hình dung ra một ít rồi. Em đã lên một danh sách.

Anh mỉm cười.

- Em thật sự là một cô gái đáng kinh ngạc.

“ Lẽ ra anh nên nói là em xinh đẹp, gợi cảm, say mê, nhưng không sao, trong thời điểm này, em hài lòng với lời khen đó.”

Có thể nói là tôi cũng bất ngờ với chính mình. Đột nhiên trở thành người tổ chức năng nổ. Tôi không biết tại sao tôi vô cùng coi trọng việc này. Có thể vì Xavier quan trọng với tôi, có thể vì hai sự bất công lớn diễn ra chỉ trong vòng vài ngày khiến tôi không thể chịu nổi. Với Lola, tôi không thể làm gì, nhưng với XAV-1 thì tôi sẽ đi đến cùng.