Chương 45
Thứ Ba là ngày khai trường. Ở hiệu bánh cũng có thể cảm nhận điều đó. Đám nhóc cùng các bà mẹ. Ta bắt gặp họ ở khắp nơi, trên phố cũng như trong các cửa hiệu. Tất cả họ phải nuốt trôi hai tấn bánh mì sữa, bánh su đường, bánh mì ngọt và các loại bánh ngọt khác. Thật đáng sợ khi nghĩ tới điều đó.
Nhanh lên các bé, hãy cầm lấy cặp sách và những cục tẩy mới. Kết thúc các trò chơi đường phố và những que kem. Đã đến lúc học hành và kết bạn, với ai mà hai mươi năm sau, các bé có thể cùng làm những việc điên rồi như kiểu tổ chức đánh tháo trái phép một chiếc xe to quá cỡ vốn không chui lọt ra khỏi cửa ấy…
Với bác Bergerot, chúng tôi đã tìm được cách làm việc chung. Thậm chí thỉnh thoảng tôi bắt đầu phụ trách việc thu ngân. Tôi tin là khách hàng đã chấp nhận tôi. Lão Calant đến xếp hàng vào một giờ cố định nhưng thậm chí lão không còn khiến tôi khó chịu nữa. Gieo nhân nào thì ắt sẽ gặt quả nấy. Tôi không tin là một toà án lương tâm hay một vị thần báo thù nào đó sẽ đến bắt lão ta phải trả giá cho sự độc ác của mình. Tôi chỉ đơn giản nghĩ là gậy ông sẽ đập lưng ông và lão già ngu ngốc này rốt cuộc sẽ phải trả giá.
Golla, cậu chàng doanh nhân trẻ kinh doanh vật dụng nhà bếp ở toà nhà bên cạnh, đã tham gia hoạt động nhân đạo và trở về sau khoảng thời gian ở châu Phi. Cậu ta rám nắng, sợi dây chuyền vàng và dây đeo đồng hồ càng nổi bật hơn nữa. Cậu đã mua một chiếc ô tô nhỏ màu đỏ mà cậu coi như chiếc Công thức 1. Tôi thấy ngạc nhiên khi kiểu người luôn tự mãn và đề cao bản thân mình lại có thể phục vụ người khác, phải nói rằng tôi đánh giá cậu ta tốt hơn và tôi muốn tỏ ra tử tế với cậu ta. Tuy nhiên, tôi chưa từng thấy ai lại tự mãn về bản thân đến như vậy. Dường như cậu ta tuyệt đối tin rằng mỗi lần cậu xuất hiện sẽ khiến cuộc sống tăm tối của chúng tôi được soi sáng và rằng đó là một chàng hoàng tử bạch mã của tất cả các cô gái và là mẫu hình lý tưởng cho các chàng trai. Vẻ phô trương, cậu thu xếp để tất cả mọi người biết sự tử tế mà cậu đã làm trước những bất hạnh trong ngôi làng xa xôi. Những người dân châu Phi sau khi gặp cậu ta sẽ có hình dung thế nào về chúng tôi? Cầm bánh mì và món xa lát phô mai dê, cậu nháy mắt với tôi khi ra về.
Tôi rất thích cuộc sống của mình trong khoảng thời gian này. Tôi gặp Ric thường xuyên, tôi lên kế hoạch cho Xavier, và tôi ngạc nhiên vì tất cả mọi người đều theo tôi trong vụ này.
Sophie đồng ý canh gác ở ngã ba đại lộ. Sonia nhờ chàng ninja của mình tới giúp chúng tôi, cô ấy đã kể với anh chàng về việc này như một nhiệm vụ cực kỳ thiêng liêng. Tôi đã thuyết phục được Xavier nhờ các đồng nghiệp tới dỡ bức tường gạch. Cậu ấy cũng lấy các máy bộ đàm ở chỗ làm về. Ric giám sát việc tháo hàng rào. Chúng tôi cũng có hai cô bạn khác để canh chừng căn hộ của Xavier và cánh phía Nam của công viên. Ít phút trước, tôi vừa nhận được xác nhận là bạn của bố mẹ tôi có một khu đất để không trong khu dân cư sẽ cho chiếc XAV -1 đậu nhờ.
Cho đến giờ, tôi đã tính toán thời gian cho mỗi công đoạn tổng cộng mười bốn lần và tôi thực sự tin là có thể thành công. Chúng tôi sẽ hành động vào tối thứ Bảy. Cuối tuần đầu tiên ngay sau ngày khai giảng, chắc chắn vào buổi tối sẽ có ít người ngoài đường hơn. Nhân viên của thành phố sẽ qua đóng cổng công viên vào lúc 23h30. Thậm chí tôi còn yêu cầu Xavier đảm bảo có đầy đủ nhiên liệu và chiếc xe có thể khởi động ngay tức thì.
Thứ Sáu, một ngày trước khi nhiệm vụ được thực thi, buổi tối, tôi rẽ qua xem mấy anh chàng phá bức tường gạch. Tôi vừa băng qua sân vừa huýt sáo để không khiến ai nghi ngờ. Tôi thấy rùng mình vì âm mưu của chính mình. Cửa xưởng đóng kín. Khi tiến lại gần, tôi nghe thấy âm thanh đinh tai, nhưng không đến mức đáng báo động. Tôi gõ cửa theo mật hiệu đã thống nhất. Xavier muốn chúng tôi có mật hiệu. Cậu ấy coi phi vụ này rất nghiêm túc. Cuối cùng thì cậu ấy đã có chiếc xe bọc thép của mình còn chúng tôi là lính của cậu ấy. Điều mà cậu ấy vẫn hằng mơ.
Ric mở cửa cho tôi. Anh mặc áo may ô, tay cầm một chiếc dùi. Anh đóng cửa phía sau tôi thật nhanh. Tôi chỉ đợi anh hỏi tôi liệu tôi có bị theo dõi không. Mấy gã trai này đúng là những đứa trẻ lớn đầu…
Trong gara đúng là một công trường thực sự. Xavier bảo vệ chiếc xe của mình bằng những tấm bạt phủ. Dưới sàn nhà, những chiếc chăn được trải ra để ngăn tiếng ồn khi gạch vữa rơi xuống. Jean – Michel, anh chàng của Sonia, đang phang chiếc búa tạ, sau đó Xavier và một cậu đồng nghiệp thu nhặt đám gạch.
Ric nhận xét:
- Thật không đơn giản chút nào.
Jean - Michel mặc võ phục màu đen như trong các bộ phim kung – fu. Anh chàng thở sâu trước khi quai búa và tôi có cảm giác như anh ấy đang chào tạm biệt những viên gạch rơi xuống. Anh chàng này kể cũng dễ thương…
Tôi hỏi:
- Các anh vẫn giữ đúng tiến độ đấy chứ?
Xavier kiểm tra đồng hò.
- Bọn tớ sẽ hoàn thành trong khoảng bốn giờ nữa. Hơi lâu một chút vì tớ muốn lấy lại các viên gạch để sau đó xây lại tường ngay. Ric, đến lượt anh tiếp tục đấy.
Jean - Michel đưa chiếc búa cho Ric. Anh đập nhẹ hơn anh bạn ninja nhưng kỹ thuật hơn. Những cú đập chuẩn xác. Tôi thấy anh thật đẹp khi đang gắng sức. Trong chốc lát, tôi gần như quên mất nhiệm vụ của đặc vụ JT.
Tôi rất thích bầu không khí này, chiếc đèn lưu động toả ra thứ ánh sáng đùng đục, tiếng búa đập đều đều. Xavier tỉ mẫn đục lấy những viên gạch. Chúng tôi thấy mình như đang ở trong một bộ phim chiến tranh những nhân vật chính đang phải trốn thoát khỏi pháo đài địch bằng cách đào một đường hầm.
Mười phút sau, đến lượt anh bạn đồng nghiệp của Xavier tiếp tục. Ric nghỉ lấy hơi. Bụi xi măng bám đầy tóc anh. Anh tiến lại gần. Đôi vai bóng nhẫy, hai cánh tay dường như vạm vỡ hơn. Bạn sẽ nghĩ rằng tôi suốt ngày thấy anh ấy đẹp, nhưng quả đúng là vậy. Tôi hứa với bạn, nếu một ngày tôi thấy anh ấy xấu trai, tôi sẽ nói ngay cho bạn biết.