← Quay lại trang sách

Chương 46

Tối thứ Bảy. Một giờ trước giờ hành động. Đến bước này, tôi thực sự tin rằng đây chính là việc điên rồ và ngu ngốc nhất mà tôi từng làm trong đời. Để có sức chiến đấu, cả nhóm ăn uống qua loa ở nhà Xavier, ngay trước khi chuyển sang hành động. Dù chưa có ai làm như vậy trong các bộ phim chiến tranh nhưng tôi vẫn mang bánh ga tô đến. Bầu không khí thật buồn cười. Rất nhiều lính xe tăng XAV-1 không hề quen biết nhau.

Xavier chỉ cho Sophie cách sử dụng bộ đàm. Ric ôn lại lần cuối các công đoạn với người đồng nghiệp của Xavier trong khi Jean – Michel tập trung, ngồi thăng bằng trên chiếc ghế với tư thế khó mà thực hiện được. Anh chàng đeo chiếc băng đô chiến đấu. Sonia say đắm nhìn anh chàng.

Khi Xavier hướng dẫn cho Sophie xong, cô ấy đến cạnh tôi:

- Tớ không thể tin chính cậu là người đã nghĩ ra kế hoạch kỳ quặc này.

- Tớ phải hiểu câu nói đó của cậu thế nào?

- Báo trước cho cậu biết, nếu chúng ta bị tóm, tớ sẽ nói do cậu đánh thuốc tớ.

- Cậu có thể hót như thế, linh tinh gì cũng được. Họ sẽ tin cậu.

- Đồ độc ác.

- Sẵn sàng chưa?

- Cậu có ý thức được việc cậu đang làm không vậy?

- Không, tớ đã lập trình để việc giác ngộ chỉ được thực hiện trong vòng hai giờ nữa.

Tôi đứng dậy:

- Các chàng trai, đến giờ rồi.

“ Chúa ơi, câu thoại dở ẹc. Tôi đã xem quá nhiều phim dài tập mất rồi…”

Màn đêm gần như đã buông. Mọi thứ đều tĩnh lặng.

- Nhóm quan sát, mọi người vào vị trí chưa?

- Nhóm quan sát căn hộ: đã vào vị trí. Không vấn đề gì.

- Nhóm quan sát khu công viên: vào vị trí, không vấn đề gì.

- Nhóm quan sát đường phố: óp…rít….tút…tè.

- Sophie, nếu cậu muốn mọi người hiểu ý cậy, phải ấn vào nút khi nói.

- Tớ vừa làm cái khỉ gì vậy!

- Được rồi, đúng vậy, hoàn hảo, mọi người đã nghe thấy cậu. Nhóm tháo vít đã vào vị trí chưa?

- Xong rồi.

Xavier hít một hơi rồi thở đều ra để cố gắng thư giãn. Chúng tôi có cảm giác như cậu ấy đang đánh cược cả đời mình. Tôi đứng với cậu ấy trong gara. Chúng tôi sẽ đưa ra lệnh xuất phát. Bức tường đã được đục xong hoàn toàn, có thể nhìn thấy hàng rào. Ngay khi lối đi được mở, cậu ấy ngồi vào chiếc XAV-1 và khởi động.

Cậu lấy bộ đàm từ tay tôi:

- Tập trung cao độ, chuẩn bị hành động.

- Cảnh báo! Cảnh báo! Sophie cắt lời. Những người đi dạo đang tiến lại gần. Họ đang làm trò khỉ gì ở đây cơ chứ?

- Báo lại với bọn tớ ngay khi họ rời đi, Xavier trả lời càng lúc càng nhiều áp lực.

Vài giây tưởng như vô tận. Nếu một trong số chúng tôi bị bắt, người đó sẽ bị tra khảo đến tận lúc phải khai ra tên của tất cả đồng bọn. Tôi sẽ không bao giờ khai ra Ric. Họ có thể tạo áp lực bằng cách tóm lấy Jade, nhưng tôi sẽ không khai điều gì. Thà chết còn hơn.

Tiếng bộ đàm rít lên. Giọng của Sophie:

- Họ đi rồi, đường đã thông.

- Nếu tất cả các nhóm đều sẵn sàng, chúng ta sẽ hành động.

Tất cả lên tiếng xác nhận.

- Vậy thì tiến lên, các bạn của tôi!

Ngay lập tức, chúng tôi nghe thấy tiếng tháo vít của Jean –Michel và Ric. Chưa đến ba phút sau, họ đã gỡ được tấm biển đầu tiên. Một phần ba của lối ra đã được mở. Tôi bước qua phía công viên để giúp anh chàng đồng nghiệp Nathan một tay và di chuyển đồ. Trong khi anh chàng ninja tháo vít, Ric tấn công mấy chiếc cột, anh ra lệnh:

- Xavier, cậu ngồi vào vị trí lái đi và hãy sẵn sàng nổ máy.

Một con mèo đứng trong bụi rậm quan sát chúng tôi. Tôi lườm nó:

- Mày mà nói ra, tao thề tao sẽ làm lông mày…

- Cô đang làm cái gì thế Julie? Ra giúp tôi tháo cái biển thứ hai này nào.

Jean – Michel dường như gặp khó khăn với những chiếc ốc vít cuối cùng. Anh chàng nói như nài nỉ:

- Đừng ấn mạnh, Ric bảo anh ấy, cậu sẽ làm hỏng hết đầu vít đấy.

Tiếng rít của máy vặn rít trong đêm. Quá muộn rồi.

- Mẹ kiếp, đầu vít hỏng rồi!

Jean – Michel nhìn chúng tôi và suy nghĩ:

- Giờ chúng ta không thể dừng lại, còn hai vít trên tấm biển cuối cùng. Tinh thần chiến đấu sẽ chỉ đường cho chúng ta!

“ Chúng tôi sẽ chết mất. Tôi thật điên khi kéo họ vào vụ này. Chúng tôi là một nhóm thương binh, những kẻ ốm yếu thực sự.”

Xavier lo lắng. Ric bảo cậu ấy trở vào xe của mình. Bỗng nhiên, Jean – Michel khẽ rít lên một tiếng rất nực cười rồi nhảy lên tung một cú đá vào chốt vít cuối cùng. Anh chàng ngã phịch xuống như chiếc bánh flan rơi xuống sân gạch. Hàng rào đã thông:

- Chết tiệt! anh chàng kêu lên, tớ bị trật khớp chân rồi!

Ric không do dự lấy một giây, anh chạy vào trong gara, lục trong đống dụng cụ và lấy ra một chiếc kìm bẩy.

- Kệ thôi, chúng ta sẽ phá vít.

Anh bẩy và nhổ tấm biển cuối cùng ra. Jean – Michel đứng sang bên cạnh và chúng tôi di chuyển tấm biển.

- Xavier, khởi động xe và tiến lên thôi!

Khi Xavier vặn chìa khoá xe, ống xả nhả ra đám khỏi đen khổng lồ. Đừng lo cho môi trường, vì Jean – Michel đã hít phần lớn đám khói ấy. Sáu năm ngửi khói thuốc lá bị động không bằng một giây này. Đó thật sự là một anh hùng.

Tất cả đèn xe đều tắt, chiếc XAV-1 chạy lùi chầm chậm về phía chúng tôi. Ngay cả tôi cũng thấy mô tơ của xe phát ra một âm thanh tuyệt vời. Ric làm hoa tiêu cho Xavier lùi xe.

Chiếc xe vẫn tiếp tục lùi, điều chỉnh một chút để thẳng hướng tiến vào lối đi.Xavier hạ kính:

- Sẽ ổn chứ?

- Tất cả đều ổn, hãy tự cứu lấy cậu. Chúng ta sẽ gặp nhau tại nhà cậu.

Ric cầm bộ đàm:

- Nhóm quan sát phía Nam và hàng rào, hãy tập trung về phía cửa, XAV-1 đang tiến đến.

Xavier khởi động và, trong đêm, hình dáng khổng lồ tối sẫm, đen kịt lướt đi giữa những khóm hoa và chiếm trọn bề rộng lối đi.

Ric không để mất thời gian:

- Jean – Michel, cậu hãy vào nghỉ trong gara, tớ sẽ lấp lại tất cả cùng Nathan. Julie, em hãy đi cùng và chăm sóc cậu ấy.

- Hai cậu có lắp được tất cả lại không?

- Đừng lo. Chỉ là vặn vít lại thôi mà.

Ric dẫn tôi vào và, cùng với Nathan, hai người họ đóng một tấm biển lại sau lưng tôi. Anh ấy ở đó, phía bên kia hàng rào, đang thực hiện phi vụ một cách yên lặng.

Jean – Michel nhăn nhó vì đau đớn.

- Hãy tựa vào em, chúng ta sẽ lên nhà Xavier để xem anh bị làm sao nhé.