Chương 47
Có ai đó gõ cửa căn hộ của Xavier. Mật hiệu đúng. Ric ở đó. Tôi nhảy lên ôm chầm lấy anh. Gò má bẩn của tôi chạm vào gò má đầy đất của anh. Tay tôi vòng qua cổ anh. Tôi siết chặt anh với cả trái tim. Anh đặt tay lên lưng tôi. Có lẽ vì anh không ôm tôi với cùng niềm đam mê mà tôi có nên tôi đột nhiên nhận ra hành động thân mật quá mức của mình. Mặc kệ, thật tuyệt vời, dưới lớp bụi bẩn thì anh sẽ không thể thấy được bộ mặt đỏ như hoa mẫu đơn của tôi. Tôi dắt anh vào phòng khách nơi Jean – Michel đang chườm đá lên mắt cá chân và tất cả các cô gái vây xung quanh anh ta. Người lính trận đang nghỉ ngơi. Ric hỏi thăm tình hình. Jean – Michel vẫn sống sót. Tuy nhiên, niềm kiêu hãnh của anh chàng hiện đang rơi vào tình trạng thập tử nhất sinh…
- Em có tin tức gì của Xavier không? Ric hỏi tôi.
- Cậu ấy đã gọi điện. Mọi việc đều ổn. Cậu ấy sẽ sớm về đến đây thôi.
Các cô gái đã đang kể cho nhau nghe về cảnh toát mồ hôi lạnh vừa trải qua. Jean - Michel im lặng, trừ phi anh chàng đang trầm tư suy nghĩ. Nathan rót đồ uống cho tất cả mọi người, nhưng chúng tôi đợi Xavier về để cạn ly.
Ric tiến lại gần tôi:
- Em thật tuyệt. Một người lính tinh nhuệ thật sự.
- Anh thật sự nghĩ vậy sao?
- Em đã thể hiện như một người chuyên nghiệp vậy.
- Sự bình tĩnh của anh lại khiến em ấn tượng.
Chúng tôi lại nghe tiếng gõ cửa. Đó là mật hiệu, nhưng không đúng. Tôi tiến lại gần cửa:
- Ai vậy?
- Tớ đây, giọng nói khẩn trương của Sophie vang lên, mở ra cho tớ, tớ quên mật hiệu rồi, trong hai giây nữa, tớ sẽ buộc phải tè ở chiếu nghỉ vì tớ mót lắm rồi!
Vài phút sau, Xavier trở về. Cuối cùng cả nhóm đã có mặt đông đủ. Chúng tôi đã chiến thắng. Chúng tôi đã cùng nhau thực hiện thành công một việc điên rồ. Như những chuyên gia, trừ những dấu vết bánh xe trên cỏ giữa gara và lối đi, chúng tôi không để lại gì phía sau hết. Tất cả vô cùng sung sướng vì đã hoàn thành nhiệm vụ này, để ăn mừng, chúng tôi gây ra mọi tiếng ồn mà chúng tôi không được phép gây ra khi đang hành động. Đúng ra phải hát các bài hát về trận mạc, nhưng tôi chỉ thuộc mấy bài đồng dao. Bạn có tưởng tượng một tiểu đoàn với sức mạnh đặc biệt lại hát đồng thanh bài “Con chuột xanh” thì như thế nào không?
Và thế là bỗng nhiên, khi tất cả mọi người đang chạm ly và kể cho nhau nghe về câu chuyện huyền thoại thì tôi bỗng thấy cảm giác lo lắng không thể kìm nén được, tôi bắt đầu run lên. Tôi sắp lên cơn cuồng loạn đầu tiên trong đời mình. Sophie đến cạnh tôi. Cô ấy có vẻ không hốt hoảng tẹo nào:
- Hoan hô cô bạn già của tôi, cô ấy nói, không chậm một phút nào.
Tôi thổn thức. Tôi thấy khó nói lên lời:
- Cậu đang nói gì thế?
- Về nhận thức được lập trình của cậu. Sau đúng hai tiếng đồng hồ. Cực kỳ đúng giờ! Bây giờ, đồ máu lạnh, cậu có ý thức được việc cậu đã làm với bọn tớ không?
Tôi biết mình cần làm gì để bình tĩnh lại rồi: tắm nước lạnh, cùng Ric, không áo quần.