Chương 48
Vài tuần tiếp theo, có điều gì đó đã thay đổi. Từ buổi tối hôm đó, tất cả những người tham gia vào mật vụ giải cứu xe giữ mối liên hệ khăng khít với nhau, tất cả cùng chia sẻ một bí mất. Như Xavier nói, tất cả chúng tôi đều là những cựu binh.
Với Ric, nếu không gặp nhau thì hầu như ngày nào chúng tôi cũng gọi điện cho nhau. Và đây, tôi đang định đưa ra chủ đề bản thảo cho cuộc tranh luận lớn của chúng tôi vào buổi tối hôm nay: “ Khi nào là lúc có thể mong đợi một người con trai sẽ hôn ta theo đúng nghĩa và thậm chí là làm chuyện ấy với ta?” Trong số những khách mời có một thầy giáo thể dục, người tự coi mình như vị thánh, chuyên gia tâm lý học nam giới; Géraldine Dagoin, chuyên gia đinh ghim; một nhân viên kinh doanh với chiếc xẻng và cái giếng, và một con mèo.
Tôi lo sợ những gì diễn ra giữa Ric và tôi hiện giờ là điều tồi tệ nhất trong các lựa chọn khả dĩ. Sợ rằng những việc kiểu như tháo tấm biển gỗ, bít ống nước bình nóng lạnh và dập lửa đám cháy khiến chúng tôi trở thành những người bạn tốt, những người bạn thân thiết nhất - nhưng chẳng có gì khác nữa. Những gì chúng tôi làm thường ngày không giống các cặp đôi trẻ tán tỉnh nhau. Chỉ có buổi hoà nhạc, nhưng nếu tôi phải nhận xét về cuộc hò hẹn đó thì tính từ “ lãng mạn” sẽ không được nghĩ đến đầu tiên. Tôi phải làm gì đây?
Ở hiệu bánh, giờ tôi đang trở thành tâm điểm. Toi hợp với cả nhóm, mọi người không hề luyến tiếc Vanessa. Denis đến tìm tôi để mời nếm thử công thức bánh mới của anh ấy, Nicolas dạy các từ mới để giúp tôi đối phó với lão Calant “ quý tộc bẩn” bằng cách khiến lão tin rằng tính từ này trước đây dành để chỉ tầng lớp quý tộc trong vùng. Ngay cả bác Bergerot cũng ôm bụng cười…
Ngày càng thuần thục, giờ tôi có thể vừa gói những chiếc bánh ga tô phức tạp nhất vừa hóng hớt những câu chuyện phiếm, những lời đồn thổi trong hiệu bánh suốt cả ngày. Chẳng hạn như, vài ngày sau chiến dịch XAV-1 của chúng tôi, vài người khách đã bắt đầu kể rằng đám côn đồ đã phá hàng rào của khu công viên để trốn chạy cảnh sát và rằng chiếc xe của chúng tôi đã bốc hơi một cách kỳ bí sau khi đi qua hai phần ba lối đi chính. Bà Touna thậm chí còn xác nhận dấu vết bánh xe vẫn còn nguyên ở đó. Vài ngày sau nữa, chúng tôi nghe nói về một vật thể bay không xác định xuất hiện trên thành phố đêm hôm đó, một vài người thậm chí còn khẳng định đã nhìn thấy rõ ràng một tàu vũ trụ khổng lồ màu đen bay là là trên lối đi trong công viên, chắc chắn không ngoài mục đích lấy vài mẫu động thực vật ở Trái đất. Chắc chắn là chúng tôi sẽ cười rất lâu khi nghe điều đó.
Nói chung, nghề này là một vị trí quan sát tuyệt vời đối với những người thích quan tâm tới đồng loạt. Ta trông thấy đồng loại của mình xuất hiện đúng như những gì họ có. Hiệu bánh không cần đến những người bán hàng, mà cần những nhà nghiên cứu nhân chủng học và những chuyên gia tâm lý. Không cần đợi đến lúc một nền văn minh biến mất thì mới cố để hiểu nền văn minh đó thông qua những tàn tích còn sót lại được khai quật. Nếu bạn muốn nắm bắt hiện thực của mỗi cá thể và của cả loài người, bạn chỉ cần một ngày đứng bán bánh.
Từ vị trí của mình, tôi không muốn cũng chẳng có ý định phán xét những gì tôi đã nghe. Nhưng tôi biết hết. Đôi khi, tôi thấy bối rối hay bị sốc, ngoài những giai thoại, định nghĩa rộng nhất và thực ra khá đơn giản về loài người hiện lên trong đầu tôi. Trí thông minh chắc chắn là một yếu tố quan trọng, cũng như giáo dục và thể chất, nhưng hơn tất cả, con người tự quyết định nhờ vào những gì họ tự do chọn làm hoặc chọn chia sẻ. Kết quả, dù rất vô chừng, cũng phân chia khá tự nhiên giữa hai thái cực lớn. Vì hằng ngày nhìn thấy quá nhiều người, đủ mọi lứa tuổi, đủ mọi hoàn cảnh ra vào tiệm bánh, tôi nhận ra rằng chúng ta có thể chia loài người ra làm hai nhóm: những người sinh ra để yêu thương đồng loại và những người thậm chí không hiểu cụm từ đó muốn nói lên điều gì. Những người sống với tình cảm và những người còn lại. Từ khi nhận ra, tôi thích thú với việc nhận xét mọi người theo bộ lọc đó. Kết quả thật đáng ngạc nhiên. Nó thể hiện rõ ở cả tính cách lẫn trong hành động. Từ cái cách một người nhìn bạn đến cách anh ta đối xử với đồng tiền của mình. Từ câu chào hỏi nhỏ nhất đến cách đóng sập cửa ngay trước mũi người đằng sau. Một số người giấu mình dưới vẻ bề ngoài cứng rắn nhưng bên trong có trái tim vàng. Một số người khác cố gắng làm như người tử tế nhưng không giấu được bản chất, họ chỉ nghĩ đến lợi ích của mình. Ngay cả tôi, ban đầu tôi thấy điều đó cũng đơn giản; tuy nhiên, bạn hãy thử xem, bạn sẽ thấy nó vận hành như thế nào.
Tất nhiên là tôi cũng tự đặt câu hỏi về những người mà tôi biết như Sophie, bà Roudan, bác Mohamed, bố mẹ tôi, Xavier và người liên quan tới tôi nhất: Ric.
Giống như khi đánh giá từng trường hợp, không có gì là đen tuyền hay trắng tuyền, nhưng với tôi dường như còn khó khăn hơn khi đưa ra phán xét trực diện về anh ấy. Có phải bởi vì lý thuyết của tôi ngu ngốc hay vì anh ấy thể hiện ra chưa đủ? Những hành động, cách cư xử của anh ấy thể hiện như một người tử tế. Nhưng rõ ràng là anh ấy không nói toạc ra hết. Hãy suy nghĩ, Julie, hẳn là một phần lớn cuộc đời ngươi phụ thuộc vào câu trả lời…
Buổi tối, khi Ric đề nghị rẽ qua thăm tôi, tôi có thể nói với các bạn là tôi đã tưởng tượng ra mọi thứ, toàn thứ linh tinh. Tôi chuẩn bị sẵn câu trả lời cho từng trường hợp có thể xảy ra để không bị bất ngờ:
“ Chúng ta đi ăn nhà hàng nhé?”
Câu trả lời là vâng.
“Chúng ta đi chơi cùng nhau nhé?”
Câu trả lời là vâng.
“Anh có thể hôn em ở đây và ở đây không?”
Câu trả lời là vâng.
“Em không cảm thấy nóng với chiếc váy mỏng này à?”
Câu trả lời là có.
“Em có muốn kết hôn với anh không?”
Câu trả lời là có.
Tất cả để nói với bạn rằng tôi đã sẵn sàng cho tất cả mọi việc. Nhưng bạn biết đàn ông có biệt tài khiến chúng ta bất ngờ…